Hoa Khôi Tiểu Thiếp

Quyển 1 - Chương 13: Gia hỏa họ Lăng




Tống Vân Nhi cảm thấy quả là khó hiểu, lại hỏi: "Ca, người này chẳng lẽ bị chết ngộp nước thật sao?"

"Muốn giải quyết vấn đề này, trước hết cần phải giải quyết một vấn đề khác, đó là cái vũng nước nhỏ thế này làm sao dìm chết được người?"

"Đương nhiên có thể, trước hết khống chế y, rồi nắm đầu y dìm vào trong nước, một lát là có thể dìm chết." Tống Vân Nhi có là kẻ võ công nhất lưu, đối với loại sự tình này được nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Dương Thu Trì cười cười: "Như vậy người đó nhất định phải lợi hại cỡ như muội vậy. Ta tính rằng trên thế gian này chỉ sợ không tìm được kẻ thứ hai nào."

"Đức tính...!" Tống Vân Nhi nghễnh cổ đắc ý mắng đùa.

"Hắc hắc, nếu không, người này nhất định phải có lực khí mạnh hơn hẳn so với người chết, nếu không, nếu là hai người đều không có võ công, thể lực tương đồng mà muốn ấn hoặc ép một người vào trong vũng nước này để dìm chết thì có vẻ như không thể nào thực hiện được."

"Vậy cũng phải." Tống Vân Nhi gật gật đầu, chỉ vào đầu tóc rối rắm của người chết, "Muội thấy đầu tóc của y dường như bị người chụp qua, nói không chừng là bị người khác túm lấy dìm xuống nước cho chết."

Dương Thu Trì nói: "Như vậy là muội nhận định kẻ này là bị dìm chết ngộp rồi?"

Tống Vân Nhi cười hi hi: "Không dám khẳng định, muội căn cứ theo lời huynh mà đoán đấy."

"Cứ căn cứ vào lời ta mà đoán thì làm sao giỏi được, bây giờ muội hãy căn cứ vào suy nghĩ của riêng mình phán đoán thử xem, cái gì không đúng ta sẽ cho muội hay."

"Vâng! Vậy được." Tống Vân Nhi cúi người xuống tử tế quan sát thi thể một hồi nữa, tự ngôn tự ngữ: "Thân thể của người chết không hề có vết thương do vật bén nhọn chém hay là vết dập, do đó không phải là bị người ta đánh chết hay là dùng vũ khí đâm chết. Trong khi đó áo quần có vẻ hoàn chỉnh, không có dấu vết đánh đấu gì, trên mặt đất cũng không có dấu vết vật lộn hay bấu chộp đạp đá, do đó không có thể nào bị người khác đè ép xuống vũng nước mà chết."

Tống Vân Nhi nói đến đây ngước mắt nhìn Dương Thu Trì, thấy mắt hắn lộ vẻ tán thưởng, lòng có thêm mấy phần tự tin, nói tiếp: "Vừa rồi ca ca đã nói, người chết ngộp nước có một nửa cơ hội xuất hiện hiện tượng sùi bọt khi, căn cứ lời của ca ca, có thể lý giải thế này: nếu xuất hiện bọt khi nhỏ sùi ra, rất có thể là bị chết ngộp nước, nếu không xuất hiện, không thể đương nhiên bài trừ chết vì ngộp, do đó y vẫn có khả năng bị dìm chết."

Nói đến đây, Tống Vân Nhi cảm thấy không phải, vì vừa rồi nàng mới nói kẻ này không phải là bị dìm chết, sao bây giờ lại nói là phải đây? Do đó nàng nhoẻn miệng cười bẻn lẻn, ngẩng đầu nhìn Dương Thu Trì, thấy hắn không hề cười chế nhạo nàng, cũng không hề lên tiếng.

Tống Vân Nhi bấy giờ mới hơi yên tâm, nghĩ thêm một chút, mắt chợt sáng lên: "Đúng rồi! Y bị chết ngộp, nhưng không phải bị người ta án trong nước mà chết, mà là y bị say rượu hay là đột nhiên sinh bệnh ngã ra vũng nước này bị chết ngộp!" Tống Vân Nhi nhảy cẫng lên, cười hi hi hỏi lại Dương thu Trì: "Ca, Vân nhi nói có đúng không?"

Dương Thu Trì gật đầu tán thưởng: "Muội phân tích rất hay, và cũng có lý, hơn nữa loại khả năng này hoàn toàn tồn tại."

Tống Vân Nhi rất đắc ý, ngay sau đó lại nghĩ ra một chuyện: "Đúng rồi, trừ say rượu, sinh bệnh, còn có một khả năng nữa, đó là trúng độc, nếu y trúng kịch độc.... không đúng, trúng kịch độc rồi thì là độc chết chứ không phải ngộp chết, khả năng là trúng phải mê hồn dược, hôn mê bị dìm chết. Đúng không?"

Dương Thu Trì gật đầu: "Hoàn toàn có khả năng này. Nhưng mà, muội vừa rồi nói có ba loại khả năng - say rượu, đột nhiên sinh bệnh, trúng mê hồn dược, rốt cuộc là loại nào?"

Tống Vân Nhi gảy gảy đầu cười nói: "Cái... cái này muội không biết được."

Dương Thu Trì tán: "Muội có thể phân tích đến nước này đã không dễ gì rồi." Hắn ngồi xuống chỉ vào mặt của người chết, bảo: "Người này xem ra không phải bị chết ngộp, nhân vì ở phần mặt của y không hề xuất hiện triệu chứng tử vong do ngạt thở."

"Triệu chứng tử vong do ngạt thở? Ngạt thở là gì a?"

Dương Thu Trì làm động tác bóp cổ: "Ngộp thở đơn giản mà nói thì là do ngoại lực tác động vào không thể hô hấp mà chết. Đa số tình huống chết đuối là do không hô hấp được gây ra hiện tượng ngạt thở mà chết, do đó, sẽ xuất hiện những triệu chứng ngạt thở, ví dụ như mặt xanh, da mặt - nhãn cầu, phần kết mô ở khoang miệng, phía trong môi, chân răng... có điểm xuất huyết."

Tống Vân Nhi nhìn kỹ mặt người chết, nói: "Dường như người này không có điểm xuất huyết nào."

"Do đó, sơ bộ phán đoán, người này không giống như bị chết ngộp nước."

"Vậy thì kỳ quái rồi, người này rốt cuộc vì sao mà chết đây?" Bấy giờ thì ngay cả Tống Vân Nhi cũng cảm thấy hồ đồ.

Dương Thu Trì lắc lắc đầu: "Căn cứ tình huống hiện tại, ta cũng rất khó mà phán đoán."

"Vì sao?" Tống Vân Nhi gấp lên. Nàng theo Dương Thu Trì bao lâu nay, chưa bao giờ nghe hắn nói có chuyện gì mà bản thân không thể đoán định được, hiện giờ thì nàng thập phần kinh ngạc.

Nguyên nhân Dương Thu Trì không thể phán đoán kỳ thật rất giản đơn, với loại người chết không rõ nguyên nhân này, chỉ có thể thông qua giải phẫu bệnh lý mới có thể tra ra nguyên nhân tử vong chân chính (Đương nhiên cũng không phải tuyệt đối, vì theo thống kê, thi thể người chết bất minh có khoảng 10% sau khi giải phẫu thi thể mà vẫn không tìm được nguyên nhân tử vong, vì hiện giờ y học vẫn chưa hoàn toàn biết hết các nguyên nhân dẫn đến chết người), trong khi đó ở Minh triều là không thể tiến hành giải phẩu thi thể, cặp mắt của Dương Thu Trì sao có thể nhìn thấu thi thể được, do đó hắn không có biện pháp nào.

Căn cứ kinh nghiệm dĩ vãng, Bành Tứ có khả năng bị đột tử nhân vì tật bệnh tiềm tàng trong tim não máu huyết hay là khối u gì đó dẫn tới tử vong. Đương nhiên, có khả năng là ngoại thương dẫn đến bệnh lý trong nội bộ cơ thể bị đột biến dẫn đến đột tử. Và loại ngoại thương này không nhất thiết phải nặng, ví dụ như đối với chứng phình động mạch não thì chỉ cần bệnh nhân ho một cái cũng gây vỡ động mạch xuất huyết não cuối cùng tử vong.

Nếu như là vì bệnh tật mà chết thì đó là cái chết tự nhiên, không cần phải lập án. Nhưng đây chỉ là suy đoán của Dương Thu Trì, trong tình huống không thể giải phẩu, thì chỉ có thể thông qua điều tra phỏng vấn, xem coi người chết trước đó có những chứng trạng gì có thể dẫn tới khả năng đột tử hay không.

Nhưng những lý do dẫn đến việc không thể đề ra sự phán đoán này dính líu quá nhiều đến tri thức y học hiện đại, cho nên hắn không thể nói rõ với Tống Vân Nhi được.

Dương Thu Trì cười khổ nói: "Người này chết đích xác là rất kỳ quái. Tóc phía sau đầu của y rõ ràng là bị người ta chụp qua, dường như là bị người đè trấn dưới nước, nhưng lại không có dấu vết đánh đấu, cũng không có triệu chứng bị chết ngộp nước, càng không có triệu chứng trúng độc. Hạ thân của y mặc trường khố bằng tơ lụa, trong khi thượng thân lại mặc áo ngắn của lao công, lại nửa đêm đi lại ở bến thuyền cạnh sông, cho nên rốt cuộc vì sao mà chết chẳng thể hiểu ra, quả là kỳ quái!"

Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì không nói tiếp nữa, hơi sốt ruột, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

Dương Thu Trì ngồi xuống nhìn các dấu chân bên cạnh thi thể, móc từ trong người ra một thước dây tiến hành đo các dấu chân, ngẫm nghĩ một chút, bấy giờ mới chỉ mấy dấu chân nhỏ bên cạnh vũng nước hỏi Tống Vân Nhi: "Muội chú ý đến chưa? Bên cạnh thi thể có nhiều dấu chân lung tung, những dấu lớn có thể là người phát hiện ra thi thể lưu lại, nhưng dấu giày nhỏ kia quả thật là kỳ, từ ngoài hình mà xét có vẻ như là dấu chân của em bé."

Tống Vân Nhi cúi xuống nhìn: "Đúng vậy, là dấu giày của tiểu hài, cái này cũng không có gì kỳ, có khả năng là tiểu hài chạy ra xem náo nhiệt lưu lại đó mà."

Dương Thu Trì lắc đầu: "Không đúng, ta vừa rồi đo và tính, từ dấu giày này phán đoán tiểu hài đó có khả năng là mười bốn mười lăm tuổi rồi. Muội có chú ý không, những dấu giày này ở bên cạnh thi thể, một tiểu hài 14-15 tuổi cho dù có to gan cách mấy, dám chạy lại gần xem náo nhiệt cũng không thể đến gần sát thi thể mà xem như vậy a? Chẳng lẽ nó không sợ người chết thò tay bắt nó sao? Ha ha."

Tống Vân Nhi trừng mắt nhìn Dương Thu Trì: "Chỉ biết dọa người ta!" Rồi ngẫm nghĩ, gật đầu, "Đúng vậy a, tiểu hài muốn xem náo nhiệt cũng không thể chạy đến cạnh thi thể mà xem, đứng xa mấy bước xem cũng đã là quá lắm rồi."

"Ừ! Mấy dấu giày của tiểu hài này rất khả nghi, nếu như người chết là do kẻ khác giết, thì tiểu hài này có thể là hung thủ, như vậy là còn có thể xem xét lại. Nhưng mà... hiện giờ xem ra không phải là vụ giết người..., dù sao thì đây cũng là manh mối, điều tra của chúng ta sau này cần chú ý đến nó."

"Điều tra?" Tống Vân Nhi hiếu kỳ hỏi: "Điều tra cái gì?"

Dương Thu Trì đáp: "Điều tra thăm viếng ấy mà, xem coi có phát hiện gì hay không. Mao chủ tịch... khụ khụ, có một vị thánh hiền từng nói qua, không có điều tra thì không có quyền phát ngôn a, do đó, tất yếu phải điều tra xong rồi mới xác định được rõ ràng."

"A? Vị thánh hiền nào nói vậy? Sao muội chưa bao giờ nghe qua." Tống Vân Nhi mở tròn mắt nhìn hắn.

"Do đó mới nói muội cần phải đọc sách nhiều nhiều hơn một chút!" Dương Thu Trì cười đáp.

"Hừ...! Dường như huynh đọc sách nhiều lắm vậy. Thôi vậy, ai thèm hỏi huynh." Tống Vân Nhi xoay chuyển tròng mắt: "Muội giúp huynh đi điều tra có được không?" Con gái thích nhất là đi nghe ngóng chuyện của người.

"Được chứ a!" Dương Thu Trì cười hi hi nhìn lên nhìn xuống khắp người nàng, "Muội là con gái mà, lại đẹp mê người thế nữa, muội còn chưa hỏi ngươi ta đã khai tuốt tuồn tuột ra hết rồi. Hắc hắc hắc."

Tống Vân Nhi trợn mắt nhìn hắn, sân si: "Cứ lấy người ta mà chòng ghẹo đi! Mau nói nào, muội làm cách nào điều tra, điều tra cái gì?"

Dương Thu Trì bắt đầu to đầu, điều tra còn không biết, thế mà đòi giúp người ta, bèn nhẫn nại nói: "Muội trước hết đi hỏi xem người phát hiện thi thể là ai, hỏi quá trình phát hiện thi thể thế nào. Những điều tra cần thiết sau đó ta sẽ nhờ muội làm tiếp."

"Được a!" Tống Vân Nhi bước đến mấy người phát hiện thi thể đang đứng chờ cách đó không xa, ra vẻ rất thành thạo hỏi: "Các ngươi ai là người phát hiện ra thi thể này trước nhất?"

Một hán tử trong bộ dạng làm công khom người khúm núm lên tiếng đáp lời Tống Vân Nhi.

Tống Vân Nhi đánh giá người này một chút, hỏi: "Ngươi là người phát hiện xác chết sớm nhất?"

Hán tử đó vội vã gật đầu.

"Ngươi tên gì? Làm cái gì, ngụ ở đâu?" Tống Vân Nhi trầm ổn hỏi.

"Tôi... tôi tên là Triệu Xuyên, là phu khuân vác ở bến thuyến này cho Bành lão gia, ngụ ở lán dành cho người làm công ở bến thuyền này."

"Lúc ngươi phát hiện người chết, thi thể của y ở đúng vị trí đó chứ?"

Đối phương gật gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu, sau đó khiếp nhược nhìn Bành Hạ Hỉ cách đó mấy bước.

Tống Vân Nhi nắm bắt được chi tiết nhỏ này, cười cười tỏ ý vị thâm trường, lại hỏi: "Làm sao người phát hiện được thi thể? Kể qua một lượt xem sao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.