Hoa Khai Phú Quý

Chương 18: Vòng loại 1




Trở lại biệt thự nhà họ Đường, Đường Ninh cảm thấy thoải mái không ít, thần kinh cũng thả lỏng rất nhiều. Lên phòng ngay lúc định đóng cửa thì bà vú bưng lên chút cháo dặn cô phải ăn hết rồi uống thuốc đi ngủ sớm. Nhìn cô làm xong hết vú mới chịu đi xuống lầu, cô biết chắc chắn bà Đường đã gọi điện thoại về nhà căn dặn vú làm thế. Cô cảm thấy rất cảm động, đáy lòng như có ai rót mật ngọt vào, phiền não cũng theo đó mà đi. Đổi một chiếc váy ngủ màu lam nhạt, cô chạy đến thư phòng, mở laptop ra, cô muốn xem thử tình hình buổi đấu giá thế nào rồi. Nói thật kì nghỉ đông còn chưa chấm dứt, tết cũng chưa đến không hiểu sao Phùng Diệp Nam lại muốn tổ chức sự kiện này?

Thế nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện gì lớn có liên quan đến cô, đại khái là..Nếu muốn tổ chức cho linh đình ai cũng biết cũng không phải là không thể...Khoé miệng khẽ nhếch, mở hòm thư của Phùng Diệp Nam xem qua một chút rồi tắt máy tính đang muốn xuống lầu thì di động chợt reo vừa nhìn đã ngạc nhiên sao lại là Lạc Nhất Phàm?

"Lạc Nhất Phàm?"

"Ừm, là tôi."

Âm thanh mạnh mẽ truyền tới thế nhưng dường như nó không đi qua tai mà lọt vào trái tim cô sau đó trái tim cô có chút gợn sóng...

Sững sờ một chút, âm thanh kia có chút ôn nhu truyền tới: "Tôi đang ở trước cửa nhà cô."

"..."

Khi Đường Ninh đi ra ngoài đã thấy thân hình cao lớn kia đang dựa vào chiếc xe BMW đen tuyền, ánh đèn chiếu thẳng xuống người anh làm cô có chút mông lung, cảm thấy có chút không chân thực.

"Bữa tiệc còn chưa kết thúc, sao anh lại đến đây?" Đường Ninh cười hỏi.

Đôi mắt màu hổ phách kia nhìn khuôn mặt cô mang theo chút phức tạp nhưng trên mặt vẫn là nụ cười như có như không : "Tôi nhớ chỉ đáp ứng tham gia bữa tiệc đó với Đường Bác, cũng không có nói sẽ ở lại cho đến khi tiệc tàn."

"..." Đường Ninh trừng mắt nhìn anh.

Lạc Nhất Phàm thấy cô để tóc xoã, áo choàng da dê có chút trượt xuống liền nhanh tay kéo nó lên giúp cô.

"Không phải cô đau đầu sao? Sao lại không chịu mặc thêm chút áo cho ấm?" Động tác có chút ái muội nhưng anh lại thực hiện rất tự nhiên đồng thời...cũng xem đó là chuyện đương nhiên...

Khi tay anh chạm vào da cô, trái tim cô có chút tăng nhịp. Khi anh hỏi cô, cô chỉ có thể mông lung ngẩng đầu lên, cặp mắt trong suốt kết hợp với khuôn mặt tuấn mĩ khiến nụ cười trên mặt cô có chút xấu hổ, cô nhẹ giọng nói: "Cũng chỉ vội vã ra gặp anh."

Đôi mắt kia thâm trầm nhìn cô, con ngươi màu hổ phách chợt loé lên...

Đường Ninh nói: "Anh gọi cho tôi làm tôi có chút bất ngờ." Không chỉ có chút bất ngờ, cô rất vui. Cô biết anh không phải loại người có thể dễ dàng chủ động gọi điện thoại cho ai đó, đặc biệt còn với người "rõ ràng có ý đồ" với anh như cô.

"Lạc Nhất Phàm, sao anh lại tới đây?"

"Nghe nói cô không được thoải mái, muốn đến thăm cô một chút thuận tiện muốn nói lời tạm biệt với cô." Kỳ thực anh đến đây một phần là muốn xem cô có sao không? Thứ hai là muốn hỏi cô, có phải cô yêu mến Ngạn Tĩnh? Anh chưa bao giờ bận tâm mấy chuyện tình cảm như thế này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến có ngày anh sẽ vì một cô gái nhỏ mà mất tập trung, trong đầu anh lúc nào cũng vô tình hay nghĩ đến cô, nghĩ đến khuôn mặt khi cười của cô, cả lúc cô nhăn nhó hay nhíu mày...

"Nói lời tạm biệt với tôi?"

"Đúng, Ninh Ninh tôi ngày mai phải đi Hồng Kông. Sau đó sẽ về Anh."

Đường Ninh mở to hai mắt thì ra đúng là muốn tạm biệt cô. Cô mím môi cúi đầu nói nhỏ: "Ừm, chúc anh thuận buồm xuôi gió."

Nhìn cái đầu nho nhỏ cúi xuống kia, Lạc Nhất Phàm có chút đau đầu, kỳ thực anh cũng chẳng sợ phải đối diện với nội tâm hỗn loạn của chính anh, chỉ là...có chút lo lắng cho tương lai của anh...khi yêu phải một người lúc nào cũng không cẩn thận để ý bản thân mình như cô...Nếu lúc này anh bốn mươi tuổi, Đường Ninh ba mươi anh sẽ không do dự giữ chặt cô bên người, hung hăng muốn chiếm cô, yêu cô, sủng ái cô. Đáng tiếc cô chưa đến hai mươi tuổi, lại quá ngây thơ, được cưng chiều quá nhiều, chuyện đời lại chưa bao giờ trải qua, sóng gió gì cũng chưa biết đến. Từ hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi không chênh lệch nhiều chỉ có điều anh sợ bản thân không muốn buông tay cô, có lúc nào đó cô sẽ hối hận vì quyết định đồng ý bên anh, sẽ oán hận và không thể vui vẻ sống cùng anh.

Lạc Nhất Phàm thở dài: "Ninh Ninh."

Đường Ninh không ngẩng đầu lên, cô lúc này tâm trạng rối tung rối mù, buổi tối hôm nay cô bị Ngạn Tĩnh cưỡng hôn, sau đó lại bị Ngạn Phong nói ra thành cô và Ngạn Tĩnh có "gian tình" giờ lại là chuyện Lạc Nhất Phàm đến đây muốn tạm biệt cô. Cô bây giờ rất mệt mỏi, không muốn suy nghĩ gì nữa...Hơn nữa hôm nay cô lại biết được một tin tức rất quan trọng thì ra Lạc Nhất Phàm là bậc thầy về kiến trúc rồi thân thế phía sau anh...Cô thích anh là chuyện không thể chối cãi nhưng cô lại không biết gì về anh...mọi thứ từ anh cô đều biết từ người khác...Cô lo lắng anh sẽ hiểu lầm bởi những lời nói của Ngạn Phong...Thế nhưng bây giờ anh phải về Anh, hiểu lầm hay không còn gì quan trọng...

Lạc Nhất Phàm tiếp tục thở dài nói: "Cô không tức giận sao?"

Đường Ninh ngẩng đầu, trong mắt mang theo vài phần oán giận, ngữ khí sâu xa: "Tôi tức giận hay không quan trọng lắm sao?" Dừng một chút, cô nói: "Tôi và anh cũng không tiếp xúc nhiều, nếu tôi không phải là em họ của Đường Bác, chắc gì anh đã để ý đến tôi? Hiện tại anh đến đây muốn từ biệt tôi trở về, anh giờ còn muốn quản tôi có tức giận hay không à?"

Từ trước đến nay mỗi lần đứng trước anh, cô luôn không phải là chính cô. Trong lòng luôn bối rối, luôn căng thẳng, có lúc còn không hiểu tại sao chính mình lại cười hay buồn, có lúc lại vô cớ nổi giận...Ví dụ như lúc này, anh đến nói tạm biệt, trong lòng cô rất khó chịu, muốn nổi giận với ai đó nhưng cô lại không thể tìm ra lí do tại sao cô lại nổi giận....

Cô cứ ngỡ bản thân mình tu dưỡng rất tốt, tính nhẫn nại cũng rất khá nhưng tại sao mỗi lần đứng trước anh, cô lại cứ buồn cười thế này? Cô muốn đến gần anh thêm chút nữa, muốn hiểu thêm về anh, muốn...muốn rất nhiều thứ liên quan đến anh. Thế nhưng hôm nay cô lại phát hiện ra thì ra cô chỉ tự mình đa tình mà thôi, vì lẽ đó nên cô thẹn quá hoá giận chăng?

Cô ngẩng đầu lên,nhìn thẳng vào mắt anh, cô muốn hỏi thẳng anh một câu mà cô đã chôn giấu từ rất lâu trước đây ngay từ cái lúc mới gặp anh rồi yêu anh tự lúc nào không hay: "Lạc Nhất Phàm, anh có yêu tôi không?"

Lạc Nhất phàm sững sờ, phát ngốc một chút sau đó nhẹ nhàng nói: "Cô là em họ của Đường Bác, chúng ta cách biệt nhau mười tuổi."

"Nếu như tôi yêu anh, anh ấy sẽ chúc phúc cho chúng ta." Đường Ninh cắn môi, nhìn thẳng anh: "Lạc Nhất Phàm, anh chưa bao giờ động lòng trước tôi?"

Lạc Nhất Phàm có chút khó chịu nhưng vẫn sủng nịnh trìu mến nhìn cô: "Nhưng tôi thấy, cô còn quá nhỏ."

Đường Ninh tiếp tục cắn môi, ý của anh ta là...Chính là...cô còn quá nhỏ vì thế anh không thích? Hay là...Bỗng nhiên ý nghĩ kì lạ kia nhen nhóm trong lòng cô, cô có chút lúng túng...Một cơn gió lạnh thổi qua, cô hắt hơi. Xoay người nói: "Tôi đã hiểu ý của anh, thời tiết đã trở lạnh, tôi vào trước đây. Nếu mai phải đi, anh nên về nghỉ ngơi sớm đi, không tiễn."

Toàn bộ thu lại những hi vọng vừa nhen nhóm trong lòng, cô quyết định thu tâm mình lại. Thế nhưng người kia dường như lại không cho cô cơ hội đó, anh kéo lấy tay cô, bàn tay kia đã nắm chặt bờ vai cô, rồi đột nhiên anh dùng sức kéo cả người cô về phía anh, ôm chầm lấy cô.

Một mùi hương nam tính xộc lên trong mũi cô, cô biết lúc này anh ôm cô rất chặt, anh dùng áo khoác bọc lấy cả người cô sau đó dùng thân thể sưởi ấm cho cô.

"Ninh Ninh, em hình như đang hiểu lầm anh." Anh mỉm cười nhỏ giọng ôn nhu nói với cô gái nhỏ trong lòng.

Lúc này Đường Ninh vẫn còn có chút sững sờ. Cô biết rất rõ cô thích anh thế nhưng...

"Em không dám nhìn anh sao?"

Người bị ôm trong ngực thân thể có chút cứng ngắc, chậm rãi ngẩng đầu lên ánh mắt mang theo chút e lệ. Lạc Nhất Phàm khẽ cúi đầu ngắm nhìn cô, khoé miệng mỉm cười ôn nhu. Anh biết hiện giờ cô rất ngượng ngùng, anh đã nhìn thấu toàn bộ tâm ý của cô và đang đợi cô tự chui đầu vào lưới anh giăng đây!

Cô nhìn anh, có chút lúng túng không biết phải làm gì.

Lạc Nhất Phàm nhẹ nhàng buông cô ra, anh giơ tay nâng cằm cô lên, một tay khác nâng mặt cô, kéo cô sát lại mặt anh, ngón cái vô tình phất qua cánh môi mềm mại đỏ mọng của cô.

Đường Ninh ngây người, tim đập thình thịch như muốn nói nó sẽ tiếp tục đập rất nhanh! "Lạc, Lạc, Lạc, Lạc Nhất Phàm, ba mẹ tôi..., bọn họ sắp về rồi..."

"Ngạn Phong cố tình lôi kéo bác Đường và cô Đường nên giờ này họ chưa thể về nhà đâu." Lạc Nhất Phàm biểu tình trên mặt vẫn vân đạm phong kinh nhưng giọng nói lại mềm mại ôn nhu. Anh tiếp tục hạ thấp âm lượng xuống một chút: "Đối với tôi, chuyện tình cảm không phải là một trò chơi. Nếu như tôi yêu ai đó, tuyệt đối sẽ không buông tay, em thật sự đã chuẩn bị kĩ chưa?" Anh biết một khi đã động lòng chính mình sẽ không thể khống chế nổi mong muốn chiếm hữu người ấy, chỉ là anh hi vọng mọi thứ anh muốn cho cũng là thứ cô muốn có.

Đường Ninh có cảm giác trái tim cô đang muốn nổ tung. Cô có chút chưa kịp hoàn hồn lại, giọng nói khàn khàn: "Ý anh là...anh muốn...Anh đang dụ dỗ em à?"

Lạc Nhất Phàm nghe vậy, khẽ cười nói: "Vậy phải xem thử em có muốn bị dụ dỗ không thôi?" Trai chưa vợ gái chưa chồng lại đang ở độ tuổi trưởng thành, chỉ cần cô muốn, hà tất gì anh lại phải mua dây buộc mình, làm khó dễ cô cũng đồng thời gây khó chịu cho chính bản thân anh?

Nhiệt độ cơ thể cô lúc này có dấu hiệu tăng cao, cô nghĩ chắc bây giờ mặt cô phải rất đỏ, rất nóng...

Anh đưa tay ra sau gáy cô, kéo thẳng cô về phía anh, hô hấp hai người ngày càng nặng nề quấn quýt lấy nhau, không khí ám muội tăng lên...

Đường Ninh trợn tròn mắt, có chút sốt sắng trừng mắt nhìn anh.

Ngược lại Lạc Nhất Phàm có chút vui vẻ, thế nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nụ cười vẫn không đổi: "Nhắm mắt lại."

Có chút bất đắc dĩ, tình thế hiện tại của cô không thể chống lại anh, cô đành nghe theo lời anh nhắm mắt lại.

Khoảng cách môi hai người ngày càng thu hẹp lại rồi bống nhiên anh mở miệng nói: "Kỳ thực, tối nay tôi đã rất đố kị với tiểu tử Ngạn Tĩnh kia." Câu nói dường như bị nuốt mất, môi hai ngươi chạm vào nhau. Lạc Nhất Phàm hôn cô, anh không thô lỗ chút nào chỉ liều lĩnh cướp đoạt, nụ hôn mang theo vài phần khiêu khích, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau. Anh lúc nào cũng ép bản thân mình phải bình tĩnh, phải khắc chế dục vọng nhưng cuối cùng lại không thắng nổi cô, phải lùi một bước...Hô hấp hai người có chút hỗn loạn, anh tách môi của mình ra khỏi cánh môi ướt át đầy hấp dẫn của cô, trán anh tỳ lên trán cô, giọng nói khàn khàn vang lên: "Ninh Ninh, nếu em không từ chối vậy hãy đồng ý tiếp nhận anh đi. Từ hôm nay trở đi chỉ cho phép em nhìn anh...trong mắt chỉ có một người đàn ông là anh thôi..." Không cho phép em nhìn người đàn ông khác, không cho phép em để ý đến ai ngoài anh. Tất nhiên bao gồm cả việc không cho phép bất cứ ai chiếm lấy thứ đã là của anh, nhất là đôi môi quyến rũ này của cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.