Hoa Khai Phú Quý

Chương 10: Quyết đấu (2)




Lễ vạn thọ ngày ấy trời sáng khí trong, là một ngày tốt, sáng sớm Chu Anh liền nhìn thấy Lan Tương Lục La Bách Hợp nhất tề chờ ở nội thất, thấy nàng tỉnh dậy liền vui sướng bu lại: "Chủ tử, hôm nay là sinh thần Hoàng Thượng, chủ tử muốn đi chúc thọ Hoàng Thượng, nên trang điểm càng đẹp mắt một ít?"

Tâm tình Chu Anh không tồi, hiếm khi nghiêng đầu nói giỡn cùng các nàng: "Chẳng lẽ chủ tử các em không chịu trang điểm liền khó coi sao?"

"Chủ tử thiên sinh lệ chất, dù không trang điểm vẫn đẹp." Lục La vội sửa miệng: "Chủ tử nếu mặc xiêm y màu đỏ nhạt vào càng tôn thêm vẻ đẹp của người. Hai ngày trước nô tỳ nghe nói cung nữ bên người Trương quý phi và Thục phi nương nương xung đột ở phủ nội vụ, chính là vì còn sót lại một hộp hoa hồng lớn. Hai vị nương nương vì lễ vạn thọ đều hao hết tâm tư, chủ tử ngài sao không quan tâm như vậy?"

"Được rồi, hôm nay cũng không phải sinh thần của ta, nói lời này làm cái gì, liền thế này đi. Lục La cùng Lan Tương theo ta đi dự tiệc, cho các em có kiến thức, cái gì mới là thật sự xinh đẹp." Chu Anh xẹt qua sa y tơ lụa mềm mại như nước: "Hai vị nương nương hàng vạn hàng nghìn phong cảnh, ta há lại có thể so sánh?"

Chu Anh vẫn không muốn trên lễ vạn thọ vạn người chú nhìn tạo ra nhiều nổi bật, nhưng cũng không muốn có lệ chọc giận Hoàng Đế. Hai ngày trước mất cả một ngày, vẽ bức tranh thuỷ mặc tùng hạc duyên niên* bằng bút pháp thoải mái, rồi kêu Lục La Bách Hợp Lan Tương đến xem rồi bình luận.

*Tùng Hạc diên niên: sẽ biểu hiện cho sự thịnh vượng, trường thọ, có ý nghĩa rất tốt.Trong tranh gồm hình ảnh hạc tiên và cây tùng.

Cây tùng mọc trên núi cao, khô cằn, thiếu nguồn dinh dưỡng. Nó mọc ngay ở những mỏm núi chênh vênh, chịu nhiều sương gió, bão tuyết mà không chết không đổ thể hiện sức sống bền bỉ. Người xưa xem tùng là đại diện cho trăm cây, ngoài ý nghĩa trường thọ, tùng còn là đại diện của khí tiết. Ngoài ra, trong quan niệm của người Trung Hoa, tùng còn có khả năng trừ tà, xua đuổi ma quỷ rất mạnh nên tùng mang lại sự bình yên, àn lành cho con người.

Hạc trong truyền thuyết xưa là một loài chim tiên, trong “Tước bào cổ kim chú” có viết: “Hạc thiên niên tắc biến thành thương, hựu lưỡng thiên tuế tắc biến hắc, sở vị huyền hạc dã” (Qua ngàn năm, hạc biến màu xanh; qua hai ngàn năm, hạc biến thành đen; nên gọi là hạc huyễn hoặc). Vì vậy, người xưa xem hạc là loài chim tượng trưng cho sự trường thọ.

Họa tiết “tùng hạc diên niên” vừa mang ý nghĩa trường thọ, vừa mang ý nghĩa khí tiết thanh cao, gắn bó vĩnh cửu và còn được gọi với tên “tùng hạc đồng xuân”

Đây là tranh phong thủy dùng để làm quà biếu, mừng tân gia, khánh thành công ty, chúc phúc, chúc thọ.

Ba người đứng ở trước bức tranh trầm mặc thật lâu, Bách Hợp mới trù trừ mở miệng: "Chủ tử, nếu không, thêu thêm cái hà bao chuẩn bị bất cứ tình huống nào? Ngài cũng biết, chủ tử các cung đều tài mạo song toàn, nếu vị chủ tử ấy cũng vẽ tranh, lại nhanh chân đến trước, vậy lâm thời ngài cũng có thể dùng hà bao bổ sung phải không?"

Hà bao cuối cùng là Bách Hợp tự mình thêu, đường may tinh xảo mịn màng, họa thêu diễm lệ vui mừng, nhưng Chu Anh canh cánh trong lòng như trước: "Kỹ thuật vẽ tranh của ta trèo lên không được nơi thanh nhã như thế sao?"

Có lẽ băn khoăn đến tự ái của nàng, Bách Hợp châm chước mở miệng: "Chủ tử ngài cũng đừng để ở trong lòng, lúc ở trong phủ ngài luôn luôn im lặng, không thích cùng các vị tiểu thư học bài, tự nhiên kỹ thuật vẽ tranh hơi kém cỏi."

Chu Anh đem tinh phẩm chi tác trong khố phòng lấy ra cùng bức tranh của mình so sánh một phen, nhìn núi đá, cây tùng kia của mình nhìn hơi mượt mà, cuối cùng từ bỏ: "Đưa hà bao cho Hoàng Thượng đi."

Dạ yến tổ chức trong ngự hoa viên, Gia Nguyên đế vào ban ngày cùng dân vui mừng một phen, buổi tối chỉ mời vài vị Vương gia, cũng coi là gia yến.

Đèn cung đình như sao, sênh ca lay động, vị trí Chu Anh có chút xa, quang ảnh mê ly dòm không đến khuôn mặt Gia Nguyên đế, cho nên cảm thấy phá lệ thoải mái chút.

"Mới vừa rồi Lâm chiêu dung một khúc hát vang, thật sự là lộ rõ tâm tư, uyển lệ hàng vạn hàng nghìn, tất nhiên làm Thánh Thượng chúng ta rất thương tiếc, sủng ái, nâng thế cũng sắp tới." Ngồi ở bên cạnh Chu Anh, ý cười của Liêu bảo lâm rất tươi, nghiêng đầu nói chuyện với nàng: "Không biết Chu bảo lâm có chuẩn bị lễ vật nổi bật gì tặng cho Hoàng Thượng vậy?"

"Muội muội vô năng, tất nhiên không theo kịp tâm tư tỷ tỷ." Chu Anh mỉm cười hàn huyên, thái độ không gần không xa.

Liêu bảo lâm thấy nàng không có tâm tình nói chuyện với mình, liền cũng ngượng ngùng quay đầu không hề mở miệng, toàn tâm toàn ý thưởng thức ca múa.

Ngồi ở giữa, một vị Vương gia đứng dậy đệ trình lên một bức quyển trục: "Thần đệ biết hoàng huynh thích cất chứa thư pháp danh tác, lần này ở Giang Nam ngẫu nhiên gặp “Gia Đức Tụng” của Triệu Mạnh Tử, nên dâng lên, cẩn chúc hoàng huynh sinh thần khoái hoạt."

"Triệu Mạnh Tử truyền lại tác phẩm cho đời sau cũng không nhiều, nhưng mỗi một bức đều là tác phẩm tuyệt hảo, Tứ đệ có tâm." Gia Nguyên đế tinh tế thưởng thức bảng chữ mẫu, trên mặt vui sướng: "Hôm nay trẫm cùng vài vị hoàng đệ hiếm khi tề tụ, nhất định phải cùng trẫm uống thống khoái!"

"Thần đệ tuân lệnh!" Vài vị Vương gia đứng dậy khấu tạ, Chu Anh đánh giá vài vị Vương gia đều là nhân trung long phượng, nếu đem so sánh chẳng phân biệt được, sàn sàn như nhau. Hơn nữa Nhị vương gia văn thao vũ lược tài đức vẹn toàn, Tứ vương gia bản tính thuần lương chính trực, Ngũ vương gia chinh chiến sa trường trăm trận trăm thắng, Lục vương gia tiêu sái phong lưu nhàn vân dã hạc, mỗi một người đều đứng ở trên cao.

Chu Anh xa xa nhìn thấy Gia Nguyên đế ngồi chỗ cao nhất, người ở địa vị cao vốn là tự phụ mà đa nghi, hơn nữa huynh đệ mỗi người đều nổi danh, trong lòng của hắn thực không một chút khúc mắc sao?

Vương gia hiến lễ xong rồi liền đến phiên Hoàng Hậu lên sân khấu: "Hoàng Thượng, thần thiếp mấy ngày trước đây đi thăm Thục phi muội muội, nhìn thấy Trương thái nữ ở thiên điện luyện vũ, Trương thái nữ mười lăm tuổi đã lấy một khúc “lục thắt lưng vũ” danh chấn kinh thành, kỹ thuật nhảy điêu luyện. Hôm nay để cho Trương thái nữ dâng lên một khúc mừng thọ cho Hoàng Thượng được không?"

Gia Nguyên đế tất nhiên là hưng trí bừng bừng gật đầu: "Trương thái nữ có nguyện múa cho trẫm xem?"

Váy màu hồng đào phối hợp váy áo màu trứng muối làm Trương thái nữ nổi bật mềm mại tựa như một gốc cây hoa đầu mùa xuân, tư thái thản nhiên đứng dậy: "Được múa cho Hoàng Thượng xem, là vinh hạnh tần thiếp."

Múa từng bước theo tiếng nhạc, Chu Anh cũng nhịn không được vì Trương thái nữ khuynh đảo. Mềm mại như hoa, uyển chuyển như du long chuyển động. Hai cách múa đối lập phá sóng, như tuyết bay hỗn độn trong gió.

Dáng người Trương thái nữ mềm mại uyển chuyển, thắt lưng của nàng phảng phất như được sinh ra cho riêng mỗi thân thể nàng, rất phù hợp.(sao lại miêu tả ngớ ngẩn vậy nhỉ?)

Múa xong, làm mọi người phải than sợ hãi. Trong lòng nhạc công bội phục, xưa nay biết Trương thái nữ tài đánh đàn trác tuyệt, không nghĩ vũ kỹ (kỹ thuật nhảy, múa) lại cũng kinh diễm như vậy, hậu cung thật đúng là nơi tàng long ngọa hổ.

Tất cả mọi người chú ý động tĩnh của Gia Nguyên đế, nhưng Chu Anh trước tiên nhìn về phía Trương quý phi đồng dạng lấy kỹ thuật múa được sủng, nàng ngồi ở chỗ cao, chú ý Gia Nguyên đế giống mọi người, trong ung dung, vui vẻ, trộn lẫn một tia lãnh ý.

Bàn tính này của Hoàng Hậu, thật sự là đánh thắng tuyệt đối, Trương thái nữ tinh thông vũ-cầm, một người ra ngựa cũng có thể áp chế Trương quý phi dựa vào vũ kỹ chiếm được ân sủng cùng tài đánh đàn xuất chúng của Thục phi.

Chu Anh nhấp vài ngụm nước anh đào, cảm thấy tư vị tuyệt vời. Từ lúc xuyên qua chuyện duy nhất làm cho nàng vui vẻ, đó là cái ăn cùng đồ uống. Mỗi người ở ngự thiện phòng, ngự trù tâm tư lả lướt, vì lấy lòng chủ tử các cung, hao hết cân nhắc đem điểm tâm làm tinh xảo ngon miệng, nàng xem như có lộc ăn no.

Tiếp theo, các cung liền sử xuất tất cả vốn liếng, dâng ra mọi tài nghệ, lại vô xuất kỳ hữu (không ai vượt qua). Mãi cho đến khi Thục phi nâng cao bụng được Hoa Hảo dìu lấy tiến lên phúc thân: "Hôm nay chúng tỷ muội thi triển sở trường chúc thọ cho Hoàng Thượng, thần thiếp cũng muốn vi Hoàng Thượng dâng lên một khúc, không biết Hoàng Thượng có nguyện ý nghe nô tì khảy một bản mong ước Hoàng Thượng thọ cùng trời đất?"

Gia Nguyên đế tự mình nâng dậy Thục phi: "Ái phi mau đứng lên, ái phi hiện giờ mang hoàng tử của trẫm, lại muốn chúc thọ trẫm như cũ, làm trẫm cảm động, liền vì trẫm khảy một bản đi."

"Thần thiếp tuân chỉ." Diện mạo Thục phi Chu Dữu và Chu Anh kỳ thật có vài phần tương tự, chính là khí chất một trời một vực, Thục phi từ nhỏ cường thế hơn người, mà Chu Anh từ trước đến nay nhát gan yếu đuối, khí thế liền thua trận một mảng lớn. Hơn nữa hôm nay Thục phi trang điểm tươi đẹp, mày như liễu, mắt như nước thu ba, lại tuyệt đại phong tình. Mà Chu Anh khinh miêu đạm tả (轻描淡写: Chỉ màu sắc nhạt; nhẹ nhàng| Qua loa, sơ sài, hời hợt) - trang dung nhẹ nhàng bâng quơ, giờ phút này liền có vẻ càng thêm không có cảm giác tồn tại.

Tài đánh đàn Thục phi điêu luyện, hơn nữa chọn làn điệu cũng phập phồng hay thay đổi, càng có thể phô bày tài nghệ của nàng. “Phù dung khóc lộ, côn sơn ngọc nát”* đều không đủ hình dung chỗ tinh diệu khúc nhạc này. Gia Nguyên đế cười nhìn người phụ nữ đánh đàn, sủng nịch rõ ràng.

* Lý Hạ - 李賀 (789-816)

Dịch thơ

Lý Bằng không hầu dẫn

Ngô ty Thục đồng trương cao thu,

Không sơn ngưng vân đồi bất lưu.

Giang Nga đề trúc, Tố Nữ sầu,

Lý Bằng trung quốc đàn không hầu.

Côn Sơn ngọc toái, phụng hoàng khiếu,

Phù dung khấp lộ, hương lan tiếu.

Thập nhị môn tiền dung lãnh quang,

Nhị thập tam ty động Tử Hoàng.

Nữ Oa luyện thạch bổ thiên xứ,

Thạch phá thiên kinh đậu thu vũ.

Mộng nhập thần sơn giáo Thần Ẩu,

Lão ngư khiêu ba sấu giao vũ.

Ngô Chất bất miên ỷ quế thụ,

Lộ cước tà phi thấp hàn thố.

Dịch nghĩa

Gỗ đàn nước Thục dây Ngô

Trời thu mây cũng lững lờ ngừng trôi

Giang Nga khóc trúc ngậm ngùi

Cung không hầu vọng bồi hồi thở than

Nghe như tiếng hót phượng hoàng

Côn Sơn ngọc vỡ trên ngàn xa khơi

Phù dung khóc hạt sương rơi

Còn nghe e ấp nụ cười hương lan

Sáng nhoà gác cổng Trường An

Tiếng tơ vang động Tử Hoàng trên cao

Nữ Oa luyện đá nơi nào

Trời tan đá vỡ lắng vào mưa thu

Mộng non thần, tiếng nhạc ru

Cá già lướt sóng lượn lờ giao long

Tựa cây quế, thức mơ mòng

Sương gieo gót lạnh ướt vầng trăng đêm.

Chu Anh im lặng thưởng thức tài nghệ đánh đàn xuất chúng, khẽ mỉm cười, người bên ngoài xem ra, là ở tự đáy lòng vì bào tỷ được sủng ái mà rất cao hứng.

Khi hết khúc nhạc, Gia Nguyên đế lại đứng dậy, đem Thục phi đưa đến bên cạnh mình: "Tài đánh đàn của ái phi thật sự càng ngày càng tiến bộ, làm lòng trẫm say. Trẫm nhớ rõ Chu bảo lâm là muội muội ái phi, nên cũng sẽ đa tài đa nghệ như vậy, nên vì trẫm khảy một khúc?"

Lúc nói lời này, ánh mắt Gia Nguyên đế quét lại đây, Chu Anh ham nước anh đào này, uống vài chén, nhưng vẫn chưa thỏa mãn thật sự, chống lại tầm mắt của hắn, vội đứng dậy thỉnh tội: "Hoàng Thượng, tần thiếp không trí tuệ bằng Thục phi tỷ tỷ như vậy, tất nhiên là không dám múa búa trước cửa Lỗ Ban*, kính xin Hoàng Thượng thứ tội."

*múa búa trước cửa Lỗ Ban chỉ những người kém cỏi song lại hay khoe khoang

"Hôm nay là sinh thần trẫm, các vị ái phi đều thành tâm vì trẫm dâng lên ca múa, Chu bảo lâm đúng là hoàn toàn không để ở trong lòng sao?" Gia Nguyên đế thản nhiên chất vấn, trong giọng nói nghe không ra hỉ nộ.

Chu Anh run như cầy sấy: "Sinh thần Hoàng Thượng tần thiếp tự nhiên để ở trong lòng, chính là Thục phi nương nương cùng các tỷ muội đều là tài nghệ xuất chúng, tần thiếp thật sự không dám bêu xấu. Liền suốt đêm thêu một cái hà bao, tay nghề tần thiếp không tinh, kính xin Hoàng Thượng đừng ghét bỏ tần thiếp."

Chu Anh đem hà bao tùng bách thường thanh (như tùng bách mãi mãi xanh tươi) hai tay đưa lên, quỳ gối, tư thái thành kính. Lễ vật nhỏ như vậy, không hề nghi ngờ, dẫn tới mọi người càng thêm hèn mọn.

Gia Nguyên đế ngắm hà bao mộc mạc cũng không mất quý khí, ôm Thục phi cười đến thập phần thoải mái: "Hôm nay trẫm thập phần tận hứng, tâm tư các vị ái phi trẫm đều nhìn ở trong mắt, Chu bảo lâm có thành ý như vậy, tấn vị sườn lục phẩm mỹ nhân, Trương thái nữ kỹ thuật nhảy kinh diễm, tấn vị chính thất phẩm bảo lâm. Còn lại dưới chính tam phẩm tấn chức một cấp, trên chính tam phẩm ban thưởng."

Mọi người đứng dậy tạ ơn, tâm tư lại khác nhau.

Chu Anh không cần đoán cũng có thể nghĩ đến, không...thỏa mãn nhất phải kể tới Thục phi cùng Trương quý phi. Về phần Gia Nguyên đế đến tột cùng là cố ý, hay là thật cao hứng, trong lòng Chu Anh cũng chỉ đoán được bảy tám phần.

Vậy mà có một chút khẳng định, bởi vì một cái hà bao nho nhỏ, mình liền tấn hai cấp, tất nhiên lại sẽ gặp người ganh ghét đố kị.

Phen ban thưởng này đem yến hội đẩy lên cao trào, tiếp là các tiểu hoàng tử tiểu công chúa dâng tặng lễ vật cho phụ hoàng mình. Đại hoàng tử là con vợ cả Hoàng Hậu, hàng vạn hàng nghìn quý trọng, bên ngoài như vô tình, đã điều động nội bộ chọn người cho thái tử. Đứa nhỏ tám tuổi vừa đi ra đó là khí thế kinh người, tuổi còn nhỏ cử chỉ khéo léo, hào phóng, trong suốt cúi đầu: "Nhi thần chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương thánh thể vĩnh yên, nguyện đại Tề quốc vận hưng thịnh, trọn đời thanh bình. Nhi thần muốn biểu diễn kiếm pháp vừa học gần đây cho phụ hoàng xem."

Gia Nguyên đế gật gật đầu.

Khi đại hoàng tử Khuyết Ý Hiên biểu diễn, kiếm pháp mặc dù không có bao nhiêu lực đạo lại đùa giỡn rất có hình có dạng. Trong lòng Chu Anh ủng hộ bánh bao nhỏ này.

Gia Nguyên đế xưa nay đối với hoàng tử yêu cầu nghiêm khắc, cũng không có nhiều tán thưởng, chỉ nói: "Chiêu thức đúng, chính là còn không thuần thục, cần siêng năng luyện tập."

Trên gương mặt bánh bao của đại hoàng tử có chút mất mát, thời điểm lui ra còn ủy ủy khuất khuất nhìn Hoàng Hậu nháy mắt.

Nhị hoàng tử cùng Đại công chúa bất quá mới bốn tuổi, ăn mặc vui vẻ, nắm tay nhau chúc thọ Hoàng đế, giọng nói bập bẹ đã làm tim người mềm một nửa, làm sao còn có thể để ý bọn họ nói cái gì.

Chu Anh rất thích loli, mẹ đẻ Đại công chúa là Trương quý phi, mẹ đẻ Nhị hoàng tử là Ôn phi khiêm tốn, đều là tư sắc hơn người, sinh ra đứa nhỏ tự nhiên không thua ai.

??? ta nhớ lúc trước nói mẹ đẻ nhị hoàng tử đã chết nên đc nuôi bên người Ôn phi mà! ặc ặc ặc…

Gia Nguyên đế hiển nhiên cũng rất đau lòng bảo bối, mỗi bên ôm một bé, cười đến thập phần thoải mái.

Tam hoàng tử mới qua ba tháng, hơn nữa từ khi ra đời liền yếu ớt, mọi người nghĩ đến tự nhiên sẽ không xuất hiện ở trên yến hội, lại đột nhiên truyền đến tiếng thông truyền của thái giám: "Kỳ quý tần giá lâm, Tam hoàng tử giá lâm."

Chỉ thấy Kỳ quý tần đã lâu không lộ diện đang mặc một bộ màu hồng phấn, váy ngắn thêu thanh liên (sen xanh), tự mình ôm Tam hoàng tử trong tã lót, trong suốt tiến lên thỉnh an: "Tần thiếp mang Tam hoàng tử vội tới thỉnh an chúc thọ Hoàng Thượng, mong ước Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên, đại Tề quốc thái dân an."

Gia Nguyên đế nâng Kỳ quý tần dậy, ôm Tam hoàng tử, ý cười rất sâu: "Ái phi có tâm."

Lần này qua đi, yến hội đã sắp kết thúc, vài vị Vương gia hồi phủ, Chu Anh cũng ăn uống no đủ, chuẩn bị dẹp đường quay về Lan Tâm đường.

Thân thể Thái hậu không khoẻ, vẫn chưa tham dự lễ vạn thọ, Gia Nguyên đế đem Tam hoàng tử giao cho Kỳ quý tần, đứng dậy rời đi Thọ Khang cung, vừa ngồi lại đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.

Chu Anh theo tiếng nhìn lại, là chỗ Ôn phi cùng Hiền phi, Ôn phi đã muốn thét chói tai gọi tên Nhị hoàng tử, mà xưa nay trấn định Hiền phi cũng có chút luống cuống: "Nhanh đi thỉnh thái y, Nhị hoàng tử hình như trúng độc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.