Hoa Khai Phú Quý

Chương 1: Sự trở lại




Chu Anh có dự cảm không quá tốt, về tới trong cung liền thay y phục nhạt màu, dỡ xuống hơn phân nửa châu sai liền dẫn Lan Tương cùng An Thanh Bình tiến đến Trường Xuân cung, liền đem hạ lễ các cung đưa tới đều giao cho Bách Hợp và Lục La ghi chép nhập kho.

"An Thanh Bình, ngươi có hỏi thăm ra chuyện gì xảy ra không?" Chu Anh vừa đi vừa hỏi, cũng không thể giống con ngốc ở nơi này.

"Hồi tiểu chủ, hình như là Lâm phi cùng Tiêu uyển nghi đi ở phía trước, không biết sao khi đi qua ngự hoa viên, trên đường tự dưng có một con giun, làm Tiêu uyển nghi sợ không nhẹ, vội vàng nhanh lui về phía sau quá mức va vào Lục chiêu nghi ở phía sau." An Thanh Bình trong cung thời gian lâu, có đường dây của mình, hỏi thăm chuyện này rất dễ dàng, Chu Anh sớm đã hạ quyết tâm thu dùng.

Trong lòng Chu Anh đã có kết luận, nàng tuyệt không đồng tình Lục chiêu nghi. Nàng ta không có khả năng một chút cũng không biết tình huống thân thể mình, vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì để mạo hiểm, hậu quả này chính nàng ta có một nửa trách nhiệm. Hơn nữa rõ ràng đã có kiệu ngồi, lại cứ vô giúp vui trong đám người tản bộ, biểu hiện ra mình có tâm tư ở bên trong.

Mà một hồi ngoài ý muốn, vừa lúc áp đảo nổi bật chuyện nàng một lúc tấn ba cấp, Chu Anh không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Thời điểm đến Trường Xuân cung, Gia Nguyên Đế đã ở chính điện, Hoàng Hậu đã ở một bên. Chu Anh hoàn lễ xong liền thối lui đến nơi hẻo lánh không làm người chú ý, cùng mọi người lẳng lặng chờ thái y đi ra.

Lâm phi cùng Tiêu uyển nghi quỳ gối ngoài cửa đại điện, thấp giọng nức nở, bộ dạng lê hoa đá vũ, nhìn rất đáng thương.

Nàng đánh giá người trong điện, bao nhiêu người sắc mặt lo lắng trong lòng lại hân hoan nhảy nhót, bao nhiêu người vò khăn khẩn trương không hy vọng mẫu tử Lục chiêu nghi bình an mà là ước gì Hoàng Đế nghiêm trị hai người ngoài điện, lại có bao nhiêu người giữa lông mày lạnh nhạt chính là che dấu đáy lòng phập phồng mãnh liệt?

Mặc dù sắc mặt Gia Nguyên Đế Khuyết Tĩnh Hàn trầm tĩnh như nước, sâu không lường được, nhưng dưới ánh mắt có mấy phần là lo lắng Chiêu nghi bị ngã mà không phải là đứa bé trong bụng của nàng ta?

Thái y vội vã đi ra xin chỉ thị: "Hoàng Thượng, Chiêu nghi nương nương khí huyết nghịch hành, có dấu hiệu đẻ non, tình huống nương nương và đứa bé đều nguy cấp, vi thần cả gan thỉnh Hoàng Thượng chỉ rõ, là bảo vệ lớn hay bảo vệ nhỏ?!"

Hoàng Đế còn chưa có mở miệng chợt nghe đến trong điện truyền đến giọng nói Lục chiêu nghi rất thê lương: "Hoàng Thượng, cầu người bảo trụ đứa bé của tần thiếp!"

Sắc mặt Gia Nguyên Đế rất khó nhìn, thuận tay đem chén trà bên cạnh quét đến trước mặt thái y, mảnh sứ vỡ tan văng thật xa, Chu Anh nhìn thấy một vị Tiệp dư đứng trong phạm vi theo bản năng lui về phía sau một bước, cầm chặt mu bàn tay, trên mặt hiện lên một tia đau đớn.

"Vô liêm sỉ, trẫm nuôi các ngươi để làm cái gì?! Ái phi, hoàng tử của trẫm một người cũng không cho có tổn hại, nếu không, đem đầu các ngươi tới thỉnh tội đi!"

Thái y sợ tới mức chân nhũn, run lẩy bẩy đi nhanh vào.

Mọi người bị ngữ điệu âm u của Gia Nguyên đế dọa sợ tới mức thở mạnh cũng không dám thở, nhất thời trong đại điện lặng ngắt như tờ, cho đến khi ngoài cửa thông truyền Trương quý phi giá lâm.

Mệnh Lục chiêu nghi đang bị vây trong nguy hiểm, tâm tình Hoàng Đế đương nhiên không tốt, tất cả mọi người tự giác điệu thấp, sợ rủi ro tự rước lấy họa. Chỉ có Trương quý phi một người cũng không kiêng kị, tư thế hành lễ đều nũng nịu vài phần.

Nàng ta đang có mang, Gia Nguyên Đế tự mình tiến lên đỡ nàng ta đứng lên an trí ở bên cạnh: "Trẫm không phải kêu Thôi Vĩnh Minh đi Ninh Tú cung truyền lời kêu nàng nghỉ ngơi cho tốt sao, Thôi Vĩnh Minh, ngươi có đem lời nói của trẫm truyền không?!"

Thôi công công quỳ xuống đất thỉnh tội: "Nô tài không khuyên được nương nương, nô tài đáng chết, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt!"

"Giận hắn làm cái gì?" Trương quý phi nửa tựa trên người Hoàng Đế: "Thần thiếp nghe nói Chiêu nghi muội muội xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng lo lắng làm sao còn có thể an tâm nghỉ ngơi? Thế nào, Chiêu nghi muội muội có khỏe không?"

Lời nói này thật sự là xảo diệu, đề cao chính mình, đồng thời còn có thể đem Thục phi đồng dạng mang thai nhưng có thể "an tâm nghỉ ngơi" đá một cước. Chu Anh oán thầm, đây mới là mị lực ngôn ngữ.

Có thể là lần này nàng ta làm quá mức, một bên khác Hiền phi nhìn không được: "Quý phi tỷ tỷ có thể nhớ thương Lục chiêu nghi là tốt rồi, phải coi chừng thân mình, chớ đi đường xưa của Lục chiêu nghi."

Gia Nguyên Đế cũng không có lên tiếng ngăn lại, nhưng Hoàng Hậu đã mở miệng: "Được rồi, Lục chiêu nghi hiện tại cần chính là im lặng, đừng nói nữa, không duyên cớ làm cho nàng phân tâm."

Trong điện mới một lần nữa khôi phục im lặng.

Tuy rằng giày không phải là đáy chậu hoa (giày kiểu nhà Thanh), nhưng Chu Anh đứng lâu chân vẫn rất đau và mỏi. Tối hôm qua bị gây sức ép ác như vậy vốn thể lực hôm nay liền không đủ, hơn nữa từ buổi sáng đến bây giờ cũng không ăn cơm, bụng nàng đã muốn hát thật lâu. Nhưng nhìn lướt qua, phát hiện mọi người tựa hồ cũng tập mãi thành thói quen, chẳng lẽ loại trường hợp này đã quá quen thuộc sao?

Tuổi mụ Gia Nguyên Đế đã hai mươi bảy, con nối dòng dưới gối cũng không nhiều, chỉ có hai vị hoàng tử và một vị công chúa. Nhưng nàng thấy tần suất các phi tần mang thai, trong lòng cũng đoán được vài phần, mang thai dễ dàng, có thể sinh hạ đến liền khó khăn.

Thời điểm thất thần lại cảm giác được một tầm mắt nhìn lại đây, nàng vội điều chỉnh biểu tình gương mặt của mình nhìn sang, lại phát hiện tầm mắt ấy đã sớm vô tung vô ảnh. Là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, hay là Trương quý phi?

Ngay lúc nàng cảm thấy sắp chịu không được, trong nội thất rốt cục truyền đến một tiếng trẻ con khóc nỉ non, cũng không to lắm, nhưng đủ để mọi người trong điện bừng tỉnh. Trăm sắc thái của phi tần khi nghe tiếng khóc trẻ con mới sinh này toàn bộ đều biểu lộ, hoặc là thất vọng, hoặc là chờ mong, hoặc là ghen tị, hoặc là bình tĩnh nhìn không thấy đáy.

Thái y báo lại: "Hoàng Thượng thứ tội, Chiêu nghi nương nương sinh hạ một vị hoàng tử, mẫu tử bình an, chính là..."

"Nói!"

"Chiêu nghi nương nương mang thai ba, mặt khác còn có một vị công chúa cùng một vị hoàng tử bất hạnh chết từ trong trứng nước. Vi thần vô năng, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội!" Thái y phụ sản thỉnh tội tại chỗ.

"Thân mình Lục chiêu nghi luôn luôn khoẻ mạnh, cớ gì? Có thể như vậy?!" Gia Nguyên Đế vỗ về ban chỉ* ôn nhuận trên ngón cái, mặt không chút thay đổi hỏi.

*Ban chỉ [斑指] :Vốn là nhẫn ngọc đeo trên ngón cái lúc bắn tên, sau trở thành đồ trang sức.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thai của Chiêu nghi nương nương luôn luôn vững vàng, xác định hôm nay chấn kinh dọa đến nỗi khí huyết nghịch hành, còn có, bụng Chiêu Nghi hình như có dấu hiệu va chạm, tiểu công chúa vì vậy mới bất hạnh." Thái y một năm một mười bẩm báo.

Chu Anh nghe được kinh hãi đảm chiến.

"Để cho các nàng tiến vào." Gia Nguyên đế xoa xoa mi tâm, thản nhiên mở miệng.

Thời điểm Lâm phi cùng Tiêu uyển nghi tiến vào điện đều có chút lo sợ, phù phù một tiếng đồng loạt quỳ xuống thỉnh tội: "Cầu Hoàng Thượng tha tội, nô tì (tần thiếp) là vô ý."

"Lâm phi, ngươi tới nói cho trẫm, rốt cuộc tại sao lại thế này?"

"Hoàng Thượng, tần thiếp vô tội, là Tiêu uyển nghi lôi kéo tần thiếp, tần thiếp mới vô ý đánh lên người Lục chiêu nghi ở phía sau a, tần thiếp không phải cố ý..." Lâm Như Kiều xuất thân tướng môn, tính tình cũng bị làm hư, lúc trước khi vào phủ còn có vài phần diễm lệ, gần đây càng lúc càng chán nản.

"Tiêu uyển nghi, ngươi nói như thế nào?"

"Hoàng Thượng minh giám, tần thiếp từ nhỏ liền sợ hãi sâu, giữ chặt Lâm phi tỷ tỷ là hành động theo bản năng, cũng không cố ý mạo phạm. Tần thiếp vẫn chưa đem Lâm phi nương nương kéo ra sau, chẳng biết tại sao lại đánh vào Chiêu Nghi nương nương, xin Hoàng Thượng thứ tội." Cách nói của Tiêu Như Nguyệt lại là một phiên bản khác.

Mắt Gia Nguyên Đế nặng nề nhìn hai người: "Lâm Nhược Kiều tuy vô tâm, nhưng con nối dòng bị hao tổn là sự thật, từ hôm nay, xuống làm chính tam phẩm Chiêu dung. Về phần Tiêu uyển nghi, có làm tổn hại, phạt bổng lộc nửa năm, bế môn ở trong cung hai tháng đi. Lục chiêu nghi có công sinh dục hoàng tự, tấn sườn nhị phẩm Quý tần, phong hào chữ Kỳ đi, Kỳ có ý mỹ ngọc, chúc mừng trẫm sinh con trai chi hỉ. Hôm nay nô tài hầu hạ bên người Kỳ quý tần đều phái đi thận hình tư đi."

Trong lòng các phi tần trong điện mỗi người vui buồn mỗi nửa, Chu Anh cũng một trận thổn thức. Hậu cung này tấn vị giống chơi game, càng lên cao thăng cấp lại càng khó khăn, nhưng thua một trận có thể làm cho ngươi rơi mấy cấp, mỗi đêm mỗi ngày khổ chiến xem như trắng tay. Rồi sau đó cung tắc lại tàn khốc, Lâm phi ngay cả rơi xuống ba cấp trở thành Lâm chiêu dung bất quá chuyện một sớm một chiều, nhưng lại muốn leo lên phải mất nhiều năm. Tiêu uyển nghi tuy rằng không bị hạ vị, nhưng hôm nay một cử động kia hiển nhiên là đắc tội với Lâm chiêu dung, cho dù bị hạ vị cũng so với nàng cao hơn, cuộc sống sau này có thể sống khá giả nơi nào? Mà nên phụ trách một nửa trách nhiệm Lục chiêu nghi, lại bởi vậy tấn chức phân vị.

Chu Anh cảm thấy được chuyện này khẳng định không có đơn thuần như mặt ngoài như vậy, dù sao việc không liên quan đến mình, nàng chỉ có thể vì tiểu hoàng tử, tiểu công chúa chết non than hai tiếng thôi.

---Edit by Lengkeng_Sophie --- Beta by Uchihasaki---

Quay về Lan Tâm đường đã là giờ mùi (1-3h), Chu Anh mệt mỏi khẩn cấp ăn bù chút gì đó rồi sai Lục La chuẩn bị nước ấm, sau khi tắm xong mới cảm thấy được thân thể là của mình.

Nhưng mới nghỉ ngơi một lát, đi ra đã là thời gian bữa tối, nàng chống mí mắt đứng dậy ăn một chút lại muốn quay về trên giường. Lan Tương khuyên: "Chủ tử, thời điểm còn sớm, Hoàng Thượng hôm nay còn chưa lật bài tử."

Mặc cho ai đó vừa mới chết hai nhi - nữ cũng sẽ không có tâm tình tầm hoan tác nhạc?

Xét thấy nàng đối với Hoàng Đế không nhìn thấu này không có gì nắm chắc, Chu Anh vẫn chờ.

Cuối cùng Gia Nguyên đế chính vụ bận rộn, nghỉ ở trong cung chính mình, liên tiếp năm ngày trừ bỏ qua thăm Kỳ quý tần cùng Tam hoàng tử một lần, không bước vào hậu cung.

Thời gian này Chu Anh một chút cũng không rỗi rãnh, bởi vì mỗi ngày còn đến Dực Khôn cung thỉnh an Thục phi nương nương. Đối với chuyện nàng quang vinh lấy được thụ sủng, trên mặt Chu Dữu cực kỳ vui mừng, lôi kéo tay nàng ân cần dạy bảo: "Quả nhiên là muội muội bổn cung, không có làm bổn cung mất mặt. Tuy nói Kỳ Quý tần xảy ra chuyện như vậy Hoàng Thượng tâm tình không tốt, nhưng vẫn là có cơ hội."

"Tần thiếp biết." Chu Anh nhìn thấy tiện biểu hiện của tỷ tỷ, thật không hiểu là cảm kích nhiều hay oán hận nhiều hơn. Nếu như không vào cung nàng có thể cẩm y ngọc thực giống như bây giờ, nhưng đồng dạng sẽ không giống như bây giờ, ở đầu đường xó chợ thì sao.

"Một lúc tấn ba cấp thật là vinh hạnh đặc biệt khó được, chỉ có Trương quý phi cùng Kỳ quý tần từng có, có thể thấy được Hoàng Thượng có để tâm muội. Bổn cung nâng đỡ muội tự nhiên là có dụng ý, nói vậy khi ở nhà, tổ mẫu cùng phụ thân sớm cùng muội nói qua. Về sau ở trước mặt bổn cung muội là muội muội, không phải địch nhân." Thời điểm Thục phi nói lời này còn thản nhiên cười nhìn về phía nàng.

Chu Anh biết thế giới này tư tưởng đích thứ thâm căn cố đế, thứ nữ vì đích nữ trải đường ở trong mắt mọi người đều là theo lý thường phải làm, nhưng nàng vĩnh viễn không có cách nào làm cho đáy lòng mình thỏa hiệp.

"Muội muội tạ ơn Thục phi tỷ tỷ chỉ điểm, nhất định không quên phần chỉ dẫn này." Nàng biết thời biết thế trả lời, nhưng trở thành một khối đá để Thục phi đặt chân không có nửa phần hứng thú.

“Bổn cung hiện giờ mang hoàng tự, rất nhiều chuyện không có phương tiện ra mặt, cần nhờ muội muội xuất thủ." Rốt cục nói ra ý chính, Chu Anh cụp mắt xuống, che dấu bất đắc dĩ cùng quạnh quẽ bên trong mắt.

"Trong cung bổn cung có một cung nữ tên Hỉ Yến, là trong cung Trương quý phi sai tới, bổn cung gần đây phát hiện tay chân nàng có chút không sạch sẽ. Bổn cung có mang long duệ, trong cung cấm việc sát phạt trọng hình, ngày khác kêu nàng tặng ít đồ vật cho muội, muội lấy cái cớ, thay tỷ tỷ trừ bỏ cái đinh trước mắt này đi." Thục phi Chu Dữu bởi vì mang thai, ngón tay thêm phần mượt mà, đặt trên tay nàng lại làm cho trong lòng nàng càng lạnh lùng.

Chu Anh biết nàng ta đây là thử chính mình, có lẽ đối với một cung phi mà nói, mệnh cung nữ như cỏ rác, đúng lúc dùng để thí nghiệm độ trung thành cùng năng lực làm việc của nàng. Nhưng câu trả lời kia lại mắc ở yết hầu, khó có thể mở miệng.

"Thục phi tỷ tỷ, tần thiếp biết ý của ngài." Cuối cùng nói câu trả lời ra khỏi miệng cơ hồ rất gian nan tối nghĩa.

Có thể là xem tư thái thuận theo của nàng, tâm tình Thục phi vô cùng tốt, giữ nàng lại dùng bữa tối, ở ngày bình thường Chu Anh tự nhiên không có nửa phần chối từ, dù sao thức ăn Dực Khôn cung cùng Lan Tâm đường không cùng một cấp bậc, ngày còn dài mà, nên bồi bổ thì phải bồi bổ! Nhưng hôm nay nàng không có nửa phần muốn ăn uống, tùy tiện tìm cái lý do từ chối, rất muốn ra khỏi Dực Khôn cung.

Nguyệt Viên nhìn thấy bóng lưng nàng lảo đảo, có chút lo lắng nhắc nhở chủ tử: "Nương nương, Chu bảo lâm thật có thể làm được việc sao, nô tỳ xem nàng không phóng khoáng thật sự, uy nghi so ra kém xa nương nương ngài."

Chu Dữu duỗi cái lưng mỏi: "Ngươi biết cái gì, bổn cung không cần một phụ tá đắc lực có thể làm được việc, tính tình nhát gan, đắn đo mới tốt, cái này so với cái gì đều trọng yếu."

"Vừa lúc, chuyện diệt trừ Hỉ Yến này có thể khảo nghiệm lòng trung thành của nàng, có thành công hay không cũng không quan trọng, nàng có hành động hay không, đó mới là mấu chốt quyết định bổn cung muốn hay không tiếp tục nâng đỡ nàng."

"Nương nương anh minh."

“Bổn cung tuyệt không anh minh, so với bổn cung anh minh, hậu cung này có khối người." Thục phi vuốt vuốt chuỗi hạt hổ phách màu vàng nhạt trong tay, mùi hương thản nhiên quanh quẩn ở chóp mũi, tinh tế khẽ ngửi, liền thản nhiên nở nụ cười: "Nguyệt Viên, đem bảo bối Trương quý phi tặng này thu cẩn thận, sẽ có thời điểm trả lại cho nàng ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.