Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Chương 97: Phiên ngoại 2




Yến Thanh Ti biết thực ra ở trước mặt Nhạc Thính Phong cô cũng chỉ bé nhỏ như một con kiến, cô làm thế chỉ để phô trương thanh thế mà thôi. Ít nhất cũng phải khiến cho anh ta không dễ chịu gì.

Anh ta dựa vào cái gì mà dám sỉ nhục cô.

"Roẹt" một tiếng, váy cô bị xé thành hai nửa.

Nhạc Thính Phong lạnh băng nhìn cô: “Xin lỗi, trượt tay.”

Lúc này trên người Yến Thanh Ti chỉ còn lại bộ đồ lót, ngoài ra thì chẳng còn gì khác, nằm trên giường như một con dê đang đợi người ta làm thịt.

Yến Thanh Ti cũng lạnh lùng đáp trả: “Không sao, dù sao Nhạc tiên sinh có rất nhiều tiền, bồi thường ngang giá là được, còn cả áo nữa, Nhạc tiên sinh đừng có hòng quỵt nợ.”

Nhạc Thính Phong không để ý đến cô, anh đang thưởng thức, anh không thể không thừa nhận dáng người của Yến Thanh Ti rất đẹp, không quá gầy hay quá béo, đúng kiểu thêm một phần thì béo mà bớt một phần thì gầy, vòng eo thanh mảnh nhỏ nhắn.

Nói ra thì, Nhạc Thính Phong cũng chỉ ngủ với Yến Thanh Ti có một lần, dù sai đó cũng đã là chuyện của ba năm trước.

Giờ nghĩ lại, Nhạc Thính Phong cảm thấy, đêm hôm đó, quả thật là rất khoan khoái, cả tâm hồn và thể xác đều vui sướng.

Người phụ nữ này cũng chỉ có thân thể là khiến người ta yêu thích.

Bàn tay Nhạc Thính Phong lướt qua vùng bụng dưới của Yến Thanh Ti: “Làm mẹ kế của tôi ấy à, kế hoạch không tồi, nhưng sinh cho tôi một đứa em ư? Tôi sợ cô không sinh được.”

Bởi vì cha anh giờ không còn khả năng trồng người nữa rồi.

Yến Thanh Ti nhăn mày, lạnh lẽo nhìn anh ta.

Nhạc Thính Phong cong môi: “Muốn làm mẹ kế của tôi cũng được thôi, nhưng muốn sinh thì cũng phải mượn giống từ tôi.”

Nghe thế Yến Thanh Ti liều hiểu, cha của Nhạc Thính Phong chắc là không sinh đẻ được nữa rồi, chẳng trách anh ta không tức tối như lúc nãy.

Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong: “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Chạy đến đây hỏi tội tôi chỉ vì tôi dụ dỗ Lạc Cẩm Xuyên? Nhạc Thính Phong, anh dựa vào cái gì mà quản lí tôi, chúng ta chẳng có quan hệ gì hết? Cùng lắm tôi chỉ là một đứa con gái từng ngủ với anh một đêm, không, nên nói thế này mới phải, anh chỉ là một trong số những người đàn ông mà tôi đã ngủ cùng mà thôi, tôi ngủ với biết bao nhiêu là đàn ông, người nào cũng như anh thì tôi đã sớm phiền chết rồi.”

Cô gần như lõa thể nằm ở đó trong một tư thế vô cùng nhục nhã, Yến Thanh Ti mở to mắt nhìn chằm chằm vào Nhạc Thính Phong, không để lộ ra bất cứ sự chật vật nào.

Nhạc Thính Phong bật cười, đó là nụ cười đẹp nhất Yến Thanh Ti từng thấy, nhưng nụ cười đó, chỉ khiến cô cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

Nhạc Thính Phong nghiêng người nằm cạnh Yến Thanh Ti: “Những thứ mà tôi đã dùng qua, kể cả tôi có không cần nữa, nhưng đó phải là của tôi. Rất nhiều năm trước đây tôi có nuôi một con mèo, nuôi được một tuần thì nó bỏ đi mất, tôi huy động rất nhiều người đi tìm nó về, em đoán xem hiện giờ nó đang ở đâu?”

Yến Thanh Ti không trả lời, Nhạc Thính Phong lại tiếp tục: “Ngay cái hôm mà tôi tìm được nó, tôi cho nó ăn một bữa no nê, hiện giờ, trong sân nhà tôi có một cây đào cứ đến mùa xuân là nở đỏ rực, nhìn trông rất đẹp.”

Yến Thanh Ti run rẩy, người đàn ông này, mẹ nó chứ, anh ta là một thằng điên.

Trong thế giới của Nhạc Thính Phong, chỉ có một nguyên tắc duy nhất, đồ thuộc về anh ta, đã in lên dấu ấn của anh ta, thì đó là của anh ta, không một ai có thế chạm vào, kể cả khi anh ta không cần, cũng thế.

Ngang ngược, cố chấp, dục vọng chiếm hữu rất mạnh, ý thức lãnh địa điên cuồng.

Yến Thanh Ti thật hối hận, trước kia hiểu biết về Nhạc Thính Phong quá ít, không ngờ được anh ta lại có cái tật xấu này.

Yến Thanh Ti tuyệt đối không muốn tiếp tục một mình chung đụng với Nhạc Thính Phong nữa, cô thật hối hận đã để tiểu Từ về trước, có quỷ mới biết tên khốn này sẽ làm ra chuyện gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.