Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Chương 96: Phiên ngoại 1




Nhạc Thính Phong nhướng mày không nói câu nào, dùng cái kéo trong tay cắt nát quần áo trên người Yến Thanh Ti.

Anh ta chẳng có vẻ gì là đang giận dữ, nhưng những gì mà anh ta nói ra lại chọc đúng vào nỗi đau trong lòng Yến Thanh Ti.

Nhạc Thính Phong lạnh lẽo nói: “Bị Lạc Cẩm Xuyên chơi qua rồi, tôi cũng chẳng thèm động đến nữa đâu.”

“Nào, nói tôi nghe thử xem, cảm thấy không quyến rũ nổi tôi nên quay sang dụ dỗ Lạc Cẩm Xuyên đấy hả?”

Vốn dĩ hôm nay Yến Thanh Ti đã cảm thấy không được khỏe cho lắm, cô còn chưa ăn sáng, ba năm ở nước ngoài, có lúc không có một đồng nào để ăn cơm đành chịu đói, ngay cả một ngụm nước ấm cũng không được uống, cứ thế kéo dài thành bệnh đau dạ dày. Yến Thanh Ti cũng không biết giờ cô đang đau dạ dày hay bị những lời nói của Nhạc Thính Phong chọc cho đau đớn.

Trên thế giới này, không một ai tin cô, không một ai...

Tất cả đều nghĩ, Yến Thanh Ti cô là một con hồ ly tinh, không làm kẻ thứ ba thì không chịu được, chỉ cần là đàn ông thì cô sẽ lên giường với họ, không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ.... ai ai cũng đều cho rằng cô là người như thế.

Kể cả Nhạc Thính Phong, anh ta cũng nghĩ như thế.

Yến Thanh Ti cứ tưởng bản thân đã quá quen với điều này rồi, sẽ chẳng lãng phí sức lực cho những chuyện như vậy nữa, nhưng đến giờ cô mới phát hiện ra rằng, mình vẫn để ý đến những gì người ta bàn tán, vẫn thấy đau đớn vì những lời nói đó, thì ra cô không mạnh mẽ như cô tưởng tượng.

Yến Thanh Ti cô từ lúc sinh ra đã phải chịu quá nhiều đau khổ, trong hoàn cảnh ác liệt đó cô học được cách làm cho mình mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Hoàn cảnh càng tồi tệ, cô càng phải khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Cô cười lạnh, quay đầu đi mặc kệ anh ta, giờ có nói gì với anh ta cũng vô dụng cả thôi, anh ta là một thằng điên.

Nhạc Thính Phong siết cằm Yến Thanh Ti, bắt cô quay mặt lại nhìn anh.

Đôi mắt phượng của Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn cô: “Nói chuyện.”

Yến Thanh Ti cười, gương mặt không chút son phấn vẫn rất kiều diễm quyến rũ đến chết người, có lẽ là, cô mà muốn quyến rũ ai thì sẽ không bao giờ thất bại:

“Vậy, Nhạc tiên sinh, anh muốn nghe tôi nói gì?”

“ Trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi?”

Quần áo trên người Yến Thanh Ti đã bị cắt nát, để lộ nội y màu tím sậm, làn da mịn màng như ẩn như hiện, cực kì mê hoặc.

Yến Thanh Ti nhìn chằm chằm vào Nhạc Thính Phong, cho dù trên người không có cái gì che đậy cũng chẳng khiến cô phải xấu hổ, cô nói: “Anh là người đàn ông của Yến Như Kha, Lạc Cẩm Xuyên là người yêu của Yến Minh Châu, ngủ với anh hay anh ta thì có gì khác nhau? Dù sao từ trước đến nay tôi vốn đã phóng đãng, lại chuyên đi làm kẻ thứ ba, chuyên ngủ với đàn ông của người khác, điều nay không phải anh đã biết từ lâu rồi sao? Năm đó, ngay từ lúc bị bắt gian, anh phải hiểu rõ hơn bất cứ ai chứ?”

Từng câu từng chữ mà Yến Thanh Ti nói ra đều tràn ngập châm chọc và khiêu khích.

Những lời này của Yến Thanh Ti khiến cho Nhạc Thính Phong cảm thấy chói tai vô cùng, chỉ muốn bịt ngay mồm cô lại, người phụ nữ này, chưa bao giờ nói được câu nào dễ nghe.

Nhạc Thính Phong bóp chặt cằm của Yến Thanh Ti: “Yến Thanh Ti cô còn muốn chống đối tôi nữa à? Có tin tôi đánh chết cô không?”

Yến Thanh Ti hất cằm đưa mặt sát về phía anh ta, “Đánh đi, anh mà không đánh thì phải gọi tôi là mẹ.”

Nhạc Thính Phong không kiềm chế được nữa, cúi đầu cắn thật mạnh lên môi Yến Thanh Ti, “Yến Thanh Ti, có lúc tôi thật rất muốn biết, cô có thể hèn hạ đến mức nào.

Nhạc Thính Phong dùng lực cắn đến nỗi bật cả máu, rất đau, đúng là rất đau nhưng đối với những nỗi đau mà Yến Thanh Ti từng trải qua không đáng để nhắc đến.

Yến Thanh Ti vươn lưỡi liếm vết máu, cười đến yêu nghiệt, nhưng ngữ điệu lại khiến người ta tức chết: “Đến mức nào ấy à? Cái này tôi cũng không nói rõ được, những anh có thể thể thử bẳng cách đưa cha anh đến trước mặt tôi, nói không chừng tôi lại thành mẹ kế của anh, còn có thể sinh thêm cho anh một đứa em trai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.