Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Chương 95: Đêm debut




Nhạc Thính Phong bước ra từ thang máy: “Được, em rên hai tiếng cho tôi nghe xem sao.”

Yến Thanh Ti nghiến răng ken két, hít sâu một hơi, nói: “Tôi thì không sao, nhưng Nhạc tiên sinh xác định chỉ có thế thôi à?”

“Đương nhiên là không rồi, tôi thích súng thật đạn thật hơn …mở cửa ra.”

Yến Thanh Ti giật mình, nói: “Tôi đang ở ngoài quay phim thật mà.”

Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Đừng có ở trong đó giả chết với tôi, tôi biết em đang ở đây, em không muốn tôi gọi người phá cửa nhà em thì ngoan ngoãn mở cửa ra cho tôi.”

Yến Thanh Ti giật bắn suýt thì rơi điện thoại, cô vội chạy đến cửa ra vào, kiễng chân nhìn qua mắt mèo xem người đứng ngoài cửa là ai, vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ lừ hằn đầy tia máu của Nhạc Thính Phong, cô sợ đến nỗi chân mềm nhũn.

Rõ ràng biết là anh ta không nhìn thấy mình nhưng Yến Thanh Ti vẫn có chút khiếp sợ.

Người đàn ông đứng ngoài cửa đang mỉm cười, nhưng bao nhiêu năm lăn lộn trong nguy hiểm, trực giác của cô cực kì nhạy bén với những mối nguy hiểm, Nhạc Thính Phong nhất định có vấn đề.

Yến Thanh Ti biết, chuyện lần trước vẫn chưa xong, Nhạc Thính Phong sớm muộn gì cũng tìm cô để tính sổ.

Nhạc Thính Phong vẫn rất kiên nhẫn, anh đứng ngoài cửa từ từ cởi chiếc cúc áo trên cùng ra. Chậm rãi nói: “Đừng để tôi nói đến lần thứ hai.”

Yến Thanh Ti siết chặt điện thoại, tức tối mở cửa ra: “Sao anh biết chỗ này?”

Nhạc Thính Phong không để ý đến cô, tắt điện thoại, đẩy cô ra rồi đi thẳng vào trong phòng.

Nhạc Thính Phong ghét bỏ nhìn mọi thứ xung quanh phòng nói: “Có đàn ông từng vào đây rồi.”

Yến Thanh Ti cắn răng: “Nói nhảm vừa thôi, trợ lí của tôi ngày nào chẳng tới.”

“Đó cũng là đàn ông.”

Yến Thanh Ti đề phòng nhìn anh ta: “Anh đến đây làm cái gì?”

Nhạc Thính Phong cười rộ lên, vứt điện thoại sang một bên, cởi áo khoác ra, khẽ nhếch đôi môi mỏng đỏ tươi và nhìn Yến Thanh Ti bằng một ánh mắt khát máu: “Làm --- em! Nào, rên thử tôi nghe xem?”

Yến Thanh Ti tức giận: “Anh cút về nhà mà nghe mẹ anh rên ấy.”

Lúc này, nét mặt của Yến Thanh Ti cực kì không tốt, có hơi trắng bệch, phẫn nộ nhìn chằm chằm Nhạc Thính Phong.

Nhạc Thính Phong tiến lại gần Yến Thanh Ti, dùng hai ngón tay nâng cằm cô lên, làm ra vẻ lỗ mãng: “Tôi thích nghe cháu gái tôi rên hơn.”

Yến Thanh Ti gạt phắt tay của Nhạc Thính Phong ra: “Cút …”

Nhạc Thính Phong đột ngột bế thốc cô lên quẳng lên giường.

“Được lắm, tôi cũng muốn ‘cút’ lên giường với em, không ngờ suy nghĩ của hai chúng ta lại không trùng mà hợp.”

Yến Thanh Ti trong lòng giật thót, ngay lập tức bò dậy, nhưng vừa mới động đậy đã bị Nhạc Thính Phong đè lại.

Nhạc Thính Phong cởi cà vạt ra tiện tay trói chặt cổ tay Yến Thanh Ti lại, sau đó buộc đầu còn lại vào thành giường.

Yến Thanh Ti khẩn trương đến đỏ cả mặt, “Mẹ nhà anh chứ, Nhạc Thính Phong anh biến thái vừa vừa thôi, cởi ra.”

Lúc này, tâm trạng của Nhạc Thính Phong hình như không tệ, đứng dậy đi một vòng trong phòng Yến Thanh Ti, tìm được một cái kéo: “Giả vờ làm trinh tiết liệt nữ làm cái gì? Tôi nhớ em đâu có phải là một người phụ nữ dè dặt gì? Đã bò lên giường với Lạc Cẩm Xuyên rồi mà còn vờ như không có kinh nhiệm?”

Sắc mặt Yến Thanh Ti trắng bệch, ngay lập tức hiểu ra.

Nhạc Thính Phong đã biết chuyện cô tìm tới Lạc Cẩm Xuyên.

Yến Thanh Ti không biết Nhạc Thính Phong biết được bao nhiêu, cố ý nói: “Lạc Cẩm Xuyên cái gì? Nói cho rõ ràng ra xem nào? Tại sao tôi lại không biết gì?”

Nhạc Thính Phong nghiến ê hết cả răng: “Còn cứng miệng? Mấy bức ảnh chụp thân mật lắm cơ mà, cảm giác dã chiến ở bãi đỗ xe là như thế nào? Thích lắm nhỉ?”

Yến Thanh Ti bỗng tỉnh táo lại, chắc anh ta nhìn thấy mấy tấm ảnh đó nên nhận ra cô, cô lạnh lùng nhìn Nhạc Thính Phong: “Vậy Nhạc tiên sinh anh đang làm cái gì thế? Ghen à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.