Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Chương 93: Kể chuyện




Nhạc phu nhân nhìn thấy cái xe mà phát hoảng: “Nhưng con lôi cái Pagini này ra làm gì? Chẳng phải con đã bảo là không chơi đua xe nữa mà?”

Đàn ông có ai không thích xe cộ đâu, Nhạc Thính Phong cũng thế, anh thích, anh có tiền, thế là anh chơi thôi, trong gara của anh cất giấu những chiếc siêu xe xa hoa, đẳng cấp nhất thế giới, tổng giá trị phải lên đến hàng tỉ, anh cũng có một thời niên thiếu lông bông như những chàng trai khác, cá độ, đua xe, có gì mà anh chưa từng chơi.

Chiếc Pagini này trị giá 35 tỷ, trong bộ sưu tập xe đua của Nhạc Thính Phong cũng chẳng phải là chiếc tốt nhất.

Nhạc Thính Phong mở cửa xe ngồi vào tay lái: “Con đi có việc.”

Nhạc phu nhân nghe xong càng hoảng: “Việc gì? Ở đâu? Con … Con lại đi đua xe với người ta hả? Con trai, con đừng có đi đấy nhé.”

Nhạc Thính Phong căn bản không để ý đến bà, đóng cửa xe lại, khởi động xe phóng thẳng ra ngoài. Nhạc phu nhân tức đến mức đau cả tim: “ Đang yên đang lành, rốt cuộc là làm sao thế không biết?”

Hạ Lan Phương Niên cứ luôn cảm thấy Nhạc Thính Phong có cái gì đó không ổn, liên tục gọi cho anh, cuối cùng Nhạc Thính Phong cũng nhấc máy, Hạ Lan Phương niên vội hỏi: “Nhạc Thính Phong, cậu đang ở đâu đấy?”

Nhạc Thính Phong một tay nắm vô lăng, ánh đèn của những tòa nhà cao tầng lướt qua cửa sổ xe, tốc độ nhanh đến mức người bình thường không nhìn rõ được cảnh vật hai bên đường nữa rồi.

Nhạc Thính Phong thản nhiên đáp: “Đang trên đường.”

“Trên đường? Đường nào? Cậu đi đâu đấy?”

“Cảnh Thành”

Cái giây phút đó Hạ Lan Phương Niên cảm thấy cái thằng này điên rồi, “Khuya khoắt thế này cậu chạy đến đó làm cái gì? Oh, shit, cậu còn định lái xe đi đến đó, cậu điên rồi đấy à?...xa như thế, ngồi máy bay cũng phải hơn hai tiếng mới đến nơi..”

Nhạc Thính Phong cúp điện thoại luôn.

Chính vì muộn như thế này nên anh mới phải tìm thứ gì đó để làm, đêm nay làm sao anh có thể ngủ được?

Yến Thanh Ti… cô đúng là… ha ha…

……

Từ lúc bị Nhạc Thính Phong cúp điện thoại, Hạ Lan Phương Niên cũng có gọi thêm mấy cuộc nữa nhưng anh ta không tiếp.

Lạc Thành cách Cảnh Thành khoảng hơn 1300km, đây là tính theo đường chim bay, giả dụ Nhạc Thính Phong phóng hết tốc độ, mỗi giờ đi được 400km, như thế cũng phải mất hơn ba tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Quan trọng là nếu anh ta phóng 400 cây một giờ thật, thì có mà bị cảnh sát giao thông tuýt gãy còi, bất kể thế nào đi chăng nữa, ít nhất phải 6 tiếng đồng hồ mới đến được Cảnh Thành.

Hạ Lan Phương Niên ngồi trên xe mà lòng phiền muốn chết, chắc tối nay anh không ngủ được mất.

Không biết mấy tấm ảnh đó làm sao vậy.

Anh chưa bao giờ thấy Nhạc Thính Phong mất bình tĩnh đến thế, mà lại trong thời gian cực ngắn nữa, hồi trước trẻ ngươi non dạ thì không tính, mấy năm nay rõ ràng đã trở nên thành thục chững chạc lắm rồi cơ mà.

Mấy tấm ảnh này chắc chắn có vấn đề.

Hạ Lan Phương Niên lắc đầu, lúc còn sống mà có thể nhìn thấy Nhạc Thính Phong vì một người phụ nữ mà mất bình tĩnh, đúng là kì tích.

……

6h 43 phút sáng, Nhạc Thính Phong đã lái xe hơn năm tiếng đồng hồ mới đến được Cảnh Thành, trời đã tờ mờ sáng.

Trên đường đến đây, anh bị một đám xe cảnh sát đuổi theo vây lại, buộc phải dừng xe, Nhạc Thính Phong chỉ gọi một cú điện thoại, chẳng mấy chốc lại được cho đi tiếp.

Phóng như điên trên đường lại thêm một đêm không ngủ, lửa giận trong Nhạc Thính Phong cũng vơi đi chút ít, anh cũng dần dần lấy lại được sự bình tĩnh.

Chỉ vì một người phụ nữ mà khiến anh mất bình tĩnh đến như thế, nói ra chính bản thân anh còn thấy buồn cười.

Trên gương mặt điển trai của Nhạc Thính Phong lộ ra vẻ châm chọc, bao nhiêu năm rồi anh chưa từng mất kiểm soát như thế, Yến Thanh Ti, cô ta quả là có bản lĩnh. Cuộc sống của anh, bởi sự xuất hiện của Yến Thanh Ti mà chia làm hai thái cực.

Đối mặt với người khác, Nhạc Thính Phong cao ngạo lạnh lùng, trầm ổn chững chạc.

Đối mặt với Yến Thanh Ti, trong thoáng chốc tất cả lí trí của anh đều biến mất, biến thành một con người mà ngay chính anh cũng không nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.