Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 6




Cô ghét anh ta! Ghét chết anh ta!

Anh ta tại sao có thể ngoài mặt làm một mặt, sau lưng liền một bộ mặt khác? Cái tên tiểu nhân âm hiểm này, nhưng tại sao cô phải gả cho anh ta.

Không, cô không muốn gả! Anh ta chỉ vì muốn trêu đùa cô, trừng phạt cô, mới thay đổi suy nghĩ không cưới công chúa quyết định cưới cô, thật gả cho anh ta, anh ta nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp hành hạ cô, làm nhục cô, giống như việc vừa rồi anh ta làm với cô ở bàn ăn.

Ngồi ở thềm đá dài, cô có thể nghe được tiếng nhạc bên trong hoàng cung không ngừng truyền tới, dạ vũ bắt đầu, cững không có vì cô vắng mặt mà thay đổi, một khúc nhạc cung đình Arab vang vọng trong cả cung đình, cô có thể tưởng tượng mọi người đang khiêu vũ, gương mặt mỗi người đều cười.

Chân của cô thật là ngứa ngáy, mủi chân cũng không nhịn được muốn nhảy múa, nghĩ tới, cô đã đứng dậy, quên đi chiếc giày bị rơi, kéo làn váy dài, kiểng mủi chân khiêu vũ.

Sang trái, sang phải, khép hờ hai mắt, khiến làn gió nhẹ nhàng lướt qua gương mặt, cảm giác này giống như thân thể bay lên bầu trời, trôi lơ lửng những đám mây trắng mây xanh tuyệt vời.

Thật đẹp a, đây là hình ảnh đẹp nhất anh thấy, mở ra linh hồn cho điệu nhảy, cô giở tay nhấc chân, một cái nhăn mày một nụ cười, còn có  khi cô than nhẹ, thỏa mãn, dịu dàng toát ra, uốn éo, cũng làm cho cảm của anh có mỗi lần là một thể nghiệm khác nhau, giống như trêu đùa......

Phạm Tích lẳng lặng đứng thềm đá phía trước, trước mắt là bức tranh tuyệt mỹ  , anh có một ước muốn, muốn tiến lên ôm Kathi Nhã, cùng cô khiêu vũ, nhưng anh cũng không có làm như vậy, bởi vì giờ phút này cô vui vẻ anh không nỡ phá hư, không thể để thân thể thế tục của mình phá hủy.

Đối với anh mà nói, cô là một cô gái hết sức đặc biệt, một phút trước còn chọc giận sắp khóc lên, một giây kế tiếp, cô đã có thể dương dương tự đắc khiêu vũ một mình trong gió, hơn nữa, cô cười đến tốt như vậy, điềm tĩnh như vậy, tựa như trên đời này không có người hoặc chuyện nào có thể làm cô phiền não, vĩnh viễn lạc quan, gan dạ, đầy sức sống.

Anh thích nhìn thấy cô cười, nhưng anh cũng phải thừa nhận, anh thích hơn nhìn cô bị dục vọng trêu cợt không thể khống chế bản thân, cái loại cảm giác làm người ta thấy yêu tiếc, trúc trắc xấu hổ, tinh khiết nhưng nhiệt tình đáp lại liên tiếp quá trình, có thể kích thích dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông, đem hai người hòa lại làm một đẩy tới đỉnh cao......

Anh chưa bao giờ phủ nhận muốn cô, chỉ cần nghĩ tới, phần dưới bụng đã một hồi đau đớn cùng co rút nhanh.

Anh cũng không muốn phủ nhận muốn hoàn toàn đoạt lấy cô, muốn anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cả đời người đàn ông của cô là anh, đời đời kiếp kiếp cũng là anh.

Vẻ đẹp của cô chỉ có thể một mình anh thưởng thức, cho nên, anh chỉ có thể cưới cô, đem cô giữ ở bên người.

Có phải là yêu hay không đây? Anh đối với việc này thật ra thì rất mơ hồ, anh đã qua lại với rất nhiều người phụ nữ, nhưng họ chỉ là người qua đường, anh cũng không đặc biệt quyến luyến người nào, cũng không có ý nghĩ muốn đem người nào giữ ở bên người, cho nên, dùng cái này suy luận, Kathi Nhã đối với anh hoàn toàn khác.

Nhưng, có yêu hay không đây?

Suy nghĩ nhiều, anh cảm thấy hơi nhức đầu.

Nhắm mắt lại đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, lúc Phạm Tích mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy Kathi tao nhã đứng trước mặt anh, kỳ quái nhìn anh.

"Anh đứng ở chỗ này nhìn lén tôi bao lâu rồi hả?" Bị nhìn khi khiêu vũ thật ra thì cũng không có gì, nhưng là đối tượng nếu như là anh ta, cô sẽ cảm thấy mình giống như không mặc quần áo trước mặt anh ta khiêu vũ, thật khó chịu.

"Không lâu." Ánh mắt của anh mỉm cười nhìn cô, có lẽ là tối nay phong thái ôn nhu, làm anh nói chuyện cũng đi theo ôn nhu.

"Anh rốt cục muốn chơi tới khi nào?"

"Chơi đến khi tôi không muốn chơi nữa thì thôi."

"Anh biết rõ thân phận hai chúng ta bất đồng, bứt dây động rừng......"

"Cho nên cô càng phải gả cho tôi, thiên hạ liền thái bình."

"Anh cũng không phải là vì thiên hạ thái bình mà cưới tôi, không phải sao? Hơn nữa, muốn thiên hạ thái bình có thể có rất nhiều phương thức."

"Không sai, nhưng là chúng ta đã nổi lên một cái đầu, nếu trò chơi đã bắt đầu, mà tôi cũng không muốn kết thúc, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục." Anh thâm tình chân thành đi về phía cô, duỗi tay ra, ôn nhu ôm cô vào ngực, "Tin tưởng tôi, tất cả đều sẽ rất tốt thôi."

"Tôi rất khó tin tưởng......" Cô tự mình lẩm bẩm, hai tay chống đỡ trước lồng ngực anh, ra sức kháng cự lần nữa bị ánh mắt ôn nhu của anh ta mê hoặc.

Nhưng, rất khó......

Không còn kịp suy nghĩ nữa, đôi môi mềm mại của cô đã bị bao phủ, kháng nghị không có hiệu quả cũng thể phát ra không thanh âm nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.