Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 5




“Đúng vậy!” Trương thị liên tục không ngừng gật đầu, trong lòng hơi ngượng ngùng: bà vốn còn định mượn đề tài này tới dò hỏi Quý Du Nhiên một chút, nhìn xem lời nói ban đầu của Quý Du Nhiên là thật hay là giả. Nhưng không đợi nàng hỏi, Quý Du Nhiên đã nói thẳng tất cả ra, còn nói có lý có cứ như vậy, khiến nàng không có khả năng phản bác, Trương thị chỉ đành phải cười làm lành để nghi vấn trong lòng qua một bên.

“A, đúng rồi!” Giống như có tia sáng hiện ra, Quý Du Nhiên chủ động mở đề tài nói: “Di nương, sự kiện ban đầu ta nói cho di nương biết, như thế nào, ứng nghiệm chứ?”

Trương thị dĩ nhiên biết nàng nói về sự kiện Hoàng hậu ban thưởng mỹ nhân cho Thái tử và Dật Vương, trong lòng không khỏi trống rỗng, nụ cười trên mặt cũng hết sức miễn cưỡng: “Đúng vậy, ngươi nói rất đúng.”

“Di nương kịp thời báo cho Thái tử phi chứ?”

“Có báo cho.”

“Như thế nào, Thái tử phi có cảm kích di nương không?”

“Có chứ!” Nói đến cái này, ánh mắt của Trương thị tỏa sáng lấp lánh, “ Đại biểu ca của ngươi cũng vì thế mà thăng một cấp quan, đang làm ở Quang lộc tự *, dượng của ngươi cũng cao hứng!”

(*) Quang lộc tự: là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Quang lộc tự là cơ quan phụ trách việc cung cấp và nấu rượu lễ, đồ lễ, đồ ăn trong các bữa tế tự, triều hội, yến tiệc cung đình, yến tiệc ân vinh Tiến sĩ.

“Vậy thì tốt.” Quý Du Nhiên tỏ vẻ vui mừng gật đầu. Chỉ có điều, đảo mắt nàng lại lạnh  mặt hỏi, “Di nương, di nương diee ndda fnleeq uysd doon có nói cho bọn họ biết chuyện này do ta nói cho di nương ngay từ đầu không?”

“Cái này... Du Nhiên, ngươi cũng biết, trong lòng cha mẹ ngươi và muội muội ngươi đều có chút... Với ngươi.”

“Ta hiểu, ta hiểu.” Quý Du Nhiên vội vàng gật đầu, “Di nương cứ yên tâm, ta không có ý trách cứ di nương. Thật ra thì ta cảm thấy di nương làm rất tốt, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, di nương đã nói, có thể khiến di nương kiếm được chỗ tốt cũng là một chuyện tốt.”

Lại nói đến đây, hễ trong lòng Trương thị biết chút xấu hổ cũng phải cảm thấy xấu hổ. Nên vội vàng nắm tay nàng nói: “Đứa bé ngoan, tâm địa thật rộng lớn. Chuyện này coi như di nương nợ ngươi một nhân tình, bây giờ ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi muốn ăn cái gì muốn dùng cái gì? Chỉ cần ta có thể làm được, ta lập tức kêu người tìm đến cho ngươi!”

A, một tin tức để cho nhi tử của bà ta thăng một cấp quan, bà ta lại định dùng chút đồ ăn để đuổi nàng đi? Nữ nhân này không khỏi nghĩ quá tốt rồi! Quý Du Nhiên cười lạnh trong lòng, vội vàng lắc đầu: “Làm phiền di nương quan tâm, bây giờ mọi thứ ăn dùng của ta đều không thiếu, không cần di nương phí tâm.”

“Thật sao?” Trương thị tỏ vẻ hơi thất vọng, cho là trong lòng cũng hiểu bà coi như thiếu Quý Du Nhiên một cái nhân tình. Cái này còn chưa đủ, Quý Du Nhiên lại lập tức tặng nhân tình cho bà: “Đúng rồi di nương, ta còn có chuyện muốn nói với di nương!”

“Cái gì?”

“Chờ lần này sau khi trở lại đế đô, di nương ngàn vạn lần dặn dò biểu ca không được tham gia chuyện gì mà vạn người cùng thượng tấu, đó là trò hề mấy người náo loạn ra ngoài, Phụ hoàng biết tức giận lắm! Đến lúc đó hễ là người tham dự vào đều sẽ bị chịu phạt, di nương ngàn vạn lần đừng để  biểu ca cuốn vào trong cục diện rối rắm này!”

Nghe thấy lời ấy, trong lòng Trương thị hơi hồi hộp!

Vạn người cùng thượng tấu, chuyện này vừa vặn bây giờ mới bắt đầu! Nguyên nhân chính là Nội các học sĩ Giang Nhã Nho bị Ngự sử buộc tội tham ô nhận hối lộ, hơn nữa số lượng khổng lồ, sau khi điều tra là thật, nên bị giải vào nhà giam, chỉ chờ sau thu vấn trảm. Chẳng qua chỉ là vụ án tham ô, xử chém đầu thật sự quá nặng, huống chi Giang Nhã Nho là một học sĩ Nội các, kết giao khắp thiên hạ, văn võ cả triều còn có không ít người là đệ tử của hắn, chuyện này vừa ra, đương nhiên có không ít người kêu oan cho hắn. Vì vậy có vài môn sinh đắc ý đưa ra chủ ý muốn vạn người cùng thượng tấu thỉnh cầu Thánh thượng miễn tội chết cho hắn. Đề nghị vừa ra, đông đảo thanh niên nhiệt huyết rối rít hưởng ứng, con lớn nhất của Trương thị chính là một trong số đó. Bọn họ thậm chí còn vì thế mà mấy lần tụ họp nghiên cứu và thảo luận, chờ sau khi trở lại đế đô chọn lựa mấy người có cơ hội tiếp xúc với Hoàng đế tự tay dâng mẫu đơn kiện kia vào trong tay Hoàng đế!

Chuyện này bà cũng tình cờ nghe được trượng phu và nhi tử nói đến mới biết một chút. Bà vốn cũng mang thái độ ủng hộ, dù sao cũng thuận miệng thôi, thành công ngày sau chính là một chiến công, cho dù thất bại, cũng có thể được người nói một tiếng lòng can đảm đáng khen ngợi. Nhưng bây giờ vừa nghe như vậy... “Chuyện này làm sao ngươi biết?”

“Đương nhiên có người nói cho ta biết.” Quý Du Nhiên tỏ vẻ thần bí khó lường, “Nói thiệt cho di nương biết, di nương, thật ra Giang Nhã Nho bị xử vấn trảm, vốn không phải tội hắn tham ô bạc, mà là bởi vì...” Ghé sát vào bên tai bà ta, nhẹ nhàng phun ra một câu.

Trương thị lập tức sợ đến mặt mày trắng bệch, “Bái hôi (Cha chồng nàng dâu vụng trộm) *? Không thể nào?”

(*) Bái hôi: Hành vi này là thói xấu phong kiến cực kỳ không tôn trọng phụ nữ, thường xảy ra ở quần thể trình độ văn hóa thấp và giữa đám người có tư tưởng lạc hậu. Là một từ ngữ mô tả loạn luân, là từ chuyên chỉ quan hệ loạn luân phát sinh giữa cha chồng và con dâu. Bái hôi là tiết mục ác trong hôn lễ, làm nhục cô dâu, không phù hợp với giá trị quan quan trọng của xã hội chủ nghĩa. Trên sân khấu cha chồng và con dâu đều mặc đồ hóa trang, đều là màu đỏ. Cha chồng mặc giống như quan phục cửu phẩm triều Đường, đầu đội mũ quan màu đen, trên viết hai chữ “Bái hôi” tới biểu diễn. Nguyên nhân do sự kiện cha chồng thông dâm cùng con dâu. (Nguồn: Baike.baidu)

“Vô cùng chính xác!” Quý Du Nhiên tỏ vẻ thản nhiên gật đầu, “Chuyện này Phụ hoàng đã sớm biết, chẳng qua e ngại Giang Học sĩ có cống hiến nhiều năm cho triều đình nên muốn cho hắn một thể diện, ai ngờ đám thanh niên nhiệt huyết kia không rõ ý tưởng, cứ muốn ồn ào, còn náo loạn muốn điều tra, một khi tra ra, chuyện đâu còn lừa gạt được? Đến lúc đó, Phụ hoàng tức giận là nhất định, di nương nói đi, một khi chuyện di ien n#dang# yuklle e#q quiq on xảy ra động tĩnh quá lớn, không chỉ có mặt mũi của Giang Học sĩ không giữ được, chẳng phải mặt mũi của Phụ hoàng cũng bị giẫm đến nát bấy giống vậy sao? Phụ hoàng có thể không tức giận, có thể không phạt nặng những người đó sao?”

Vậy cũng đúng. Đổi lại là bà, bà cũng không cách nào nhịn được! Trương thị thầm nghĩ, rồi âm thầm kêu may mắn mà bà gặp được Quý Du Nhiên, nếu không nhi tử của mình thật sự khó có thể giữ được!

Quý Du Nhiên cũng đang cười lạnh trong lòng: Chuyện này vốn không có bất kỳ kẻ nào nói cho nàng biết, mà ở đời trước nàng tự thân trải qua. Nhưng mà, nàng mới không nói cho Trương thị, thật ra thì mặc dù con trai bà ta có tham dự vào chuyện này, nhưng bởi vì không phải nòng cốt, lại bởi vì có quan hệ dây mơ rễ má với Thái tử phi, cho nên cuối cùng cũng không chịu bao nhiêu trừng phạt, chỉ bị giam trong nhà hai ba ngày rồi thả ra. Nhưng mà, chỉ cần đời này nàng ngăn cản con trai của bà ta không để cho hắn tham gia, đợi quay đầu lại nhìn thấy kết quả của mấy người dẫn đầu, bà ta có thể không gán cảnh ngộ của bọn họ lên đầu con trai mình sao? Đến lúc đó, cảm kích của bà ta với nàng tự nhiên sẽ tăng lên một tầng.

Lại tiếp tục trầm giọng nói: “Dĩ nhiên, mặc dù ta có đường dây tin tức này, nhưng di nương ngài không tin lời ta cũng không nói thêm được cái gì. Quay đầu lại di nương cẩn thận đi hỏi thăm một chút, thoáng đào móc chút dấu vết, dĩ nhiên có thể biết được rốt cuộc lời ta nói là thật hay giả rồi.”

“Ôi ôi, lời của ngươi nói, ta còn có thể không tin sao? Di nương đương nhiên tin tưởng ngươi.” Trương thị vội vàng nói.

Bởi vì chuyện lần trước, lần này nàng đã tin lời Quý Du Nhiên nói bảy tám phần, cho nên trong lòng cũng càng khó chịu: Lần này tới đây, nàng vốn nói lời khách sáo kiêm nhân tình của Quý Du Nhiên lần trước. Nhưng mà, nói đi nói lại hồi lâu, nàng không chỉ một nhiệm vụ cũng không hoàn thành, ngược lại thiếu Quý Du Nhiên thêm một cái nhân tình! Vậy như thế nào mới tốt?

Quý Du Nhiên đương nhiên biết nữ nhân này muốn giữ một khoảng cách với nàng, nên hơi mỉm cười nói: “Di nương, những chuyện này của ta đều là tin vỉa hè, gặp di nương thì thuận miệng nhắc đến, không đáng kể chút nào, di nương cũng không cần phải cảm thấy thiếu ta cái gì cả. Chỉ có điều, nếu như di nương thật sự cảm thấy muốn cho ta chút thù lao mà nói, vậy cũng đơn giản, chờ trở về di nương nói giúp ta vài lời hữu ích trước mặt mẫu thân đại nhân và Thái tử phi muội muội đi!”

Thì ra đây chính là mục đích của nàng ta? Nghe thấy lời ấy, trong lòng Trương thị thoáng vui vẻ, “Nhưng mà, trước đó không phải ngươi vẫn mấy lần chơi cứng với bọn họ sao?”

“Đó là bởi vì ta ngốc!” Quý Du Nhiên lập tức thay đổi vẻ mặt u oán, “Trước kia ta cho rằng chỉ cần dựa vào chính mình, có Hoàng tổ mẫu là chỗ dựa là đủ rồi. Nhưng mà, thời gian dạo chơi trong Hoàng gia càng dài, ta đã càng hiểu, thật ra thì chỉ dựa vào bản thân mình vốn không đủ. Hoàng tổ mẫu bà ấy cũng chỉ bởi vì đau lòng Vương gia mới yêu ai yêu cả đường đi lối về mà đối xử tốt với ta một chút. Đối với một nữ tử mà nói, thật ra quan trọng nhất chính là phải có một nhà mẹ vững chắc! Nhưng mà, trước ta đã khiến quan hệ với phụ thân và mẫu thân cương cứng như vậy, bây giờ muốn đền bù cũng uổng công. Chỉ sợ ta đột nhiên lấy lòng bọn họ, bọn họ còn có thể di1enda4nle3qu21ydo0n cảm thấy ta không có việc gì mà ân cần. Nghĩ tới nghĩ lui, ta biết rõ bây giờ chỉ có thể dựa vào di nương ngài đi vòng một chút cho ta. Di nương và mẫu thân là thân tỷ muội, lời của di nương mẫu thân luôn nghe lọt. Hơn nữa, ta cũng không cầu di nương khen ta thiên thượng hữu địa thượng vô *, chỉ cần lúc thật quan trọng chỉ điểm thêm vài câu là được rồi.”

(*) thiên thượng hữu địa thượng vô: trên trời có mà dưới đất thì không. Lời ít mà ý nhiều.

Yêu cầu của nàng ta chỉ đơn giản như vậy? Trương thị hết sức không tin. Chỉ có điều, nếu như nàng ta đã chủ động đưa đến, mà cũng là việc mình làm được, nàng làm gì mà không đi làm? Thuận miệng khen nàng ta mấy câu mà thôi, nàng nói thì có thể nói, nhưng cả nhà tiểu Trương thị bọn họ sẽ có phản ứng gì, vậy thì không phải là việc nàng có thể nắm chắc. Còn có thể có nhân tình của nàng ta, nàng vui vẻ mà đi làm thôi!

Nên không chút do dự gật đầu: “Việc này không thành vấn đề! Ta sẽ tìm thời cơ thích hợp vì ngươi nói chuyện.”

“Vậy cũng thật đa tạ di nương rồi!” Quý Du Nhiên vội vàng cười, kêu Lục Ý rót trà cho bà ta, cũng tỏ vẻ ân cần nói: “Đây là trà do Hoàng tổ mẫu ngày hôm qua kêu người đưa đến cho ta, nói là trà liễu diệp * do nước Thiên La mới tiến cống, là sản vật tốt nhất chỗ bọn họ, một năm cũng chỉ có mười cân, chính bọn họ lưu lại năm cân, năm cân tiến cống cho Đại Lương ta. Hoàng tổ mẫu độc chiếm một cân, còn dư lại một nửa ban thưởng cho đại thần, còn sót lại hai cân mới phân cho Hoàng thượng Hoàng hậu Thái tử và các vị Hoàng tử Hoàng tôn, nhưng mà cũng chỉ có danh hiệu mới có thể nếm thử một chút mùi vị, những người khác thật sự cả đời đều chỉ nghe thấy tên chứ không được nếm đâu! Di nương ngài hôm nay tới coi như đúng dịp!”

(*) Trà liễu diệp: là lá liễu, xuân hạ thu thập lá non để dùng. Trà liễu diệp tính lạnh không độc, dân gian thường lấy sắc thành nước để tắm, có công hiệu với bệnh sởi, mụn nhọt ở trẻ con như cây thánh liễu. Trà liễu diệp có công dụng như salicin - về mặt hóa học, salicin có quan hệ gần gũi với aspirin và cũng có tác dụng tương tự trên cơ thể người, khi dùng, nó được chuyển hóa thành axít salicylic, có công hiệu giải nhiệt ngừng đau. Mặt khác theo báo cáo lâm sàng, sắc trà liễu diệp thành thuốc có hiệu quả điều trị tốt với chứng viêm đường hô hấp, viêm phổi, viêm bàng quang, viêm tuyến sữa, viêm tuyến nước bọt sinh mủ, viêm da. (nguồn: hecha.cn)

Trương thị đương nhiên cũng từng nghe nói tới tên lá trà này. Sống nhiều năm như vậy, bà cũng biết khi còn bé ở trong thư phòng tổ phụ đã từng ngửi mùi vị lá trà này, mặc dù tướng công mình lên làm Thị lang, cháu gái làm Thái tử phi, bà cũng không có tư cách uống một ngụm lá trà này, lúc đầu trong lòng vô cùng mong mỏi. Hôm nay rốt cuộc có cơ hội thưởng thức, trong lòng kích động đến không xong, vẫn còn giả bộ thổi thổi lá trà nổi lên trên, lại khẽ uống một ngụm: “Ừ, mùi thơm mát ngon miệng, răng môi lưu hương, đúng là trà ngon, còn tốt hơn nhiều lá trà ta đã từng nếm.”

“Nói như vậy, di nương thích rồi hả?” Quý Du Nhiên cười híp mắt, “Vậy thì tốt, vừa lúc chỗ này của ta có hai lạng, vậy chia die nd da nl e q uu ydo n một chút cho di nương ngài mang về nhà đi, tiện thể cho biểu ca biểu muội bọn họ nếm thử một chút! Rồi kêu Lục Ý đi gói trà.

“Làm vậy sao được?” Trương thị nói xong, nhưng khi Lục Ý đưa gói trà tới thì bà không từ chối như thế nào mà đã thu.

Chỉ có điều, nếu đã thu lễ dầy như vậy của người ta, nếu bây giờ bà không cho chút hồi báo có thực chất thì không xong được. Hơi suy nghĩ một chút, Trương thị lập tức nhỏ giọng nói: “Du Nhiên, có chuyện, di nương cảm thấy vẫn nên đề cập một câu với ngươi thì tốt.”

“Chuyện gì?” Quý Du Nhiên vội vàng khiêm tốn hỏi.

Trương thị hơi mím môi, giống như suy nghĩ lại một chút, mới nói: “Ít ngày trước không phải Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho Thái tử mười mỹ nhân sao? Trong đó có một người tên Yên Nhiên, rất được Thái tử yêu thích. Cũng bởi vì nàng ta, Thái tử phi đã náo loạn với Thái tử không dưới năm sáu lần rồi, Thái tử phi tuyên bố muốn đuổi Yên Nhiên ra ngoài, Thái tử vì thế mà thiếu chút nữa tát Thái tử phi một cái.”

“Hả?” Quý Du Nhiên lơ đễnh cười một tiếng. Chuyện này có liên quan gì đến nàng? Chỉ có điều, rất nhanh, nụ cười của nàng đã cứng ở khóe miệng. Bởi vì Trương thị bổ sung một câu như vậy –

“Hơn nữa... Mặt mày nha đầu kia, có ba bốn phần tương tự ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.