Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 4




Hai mắt Mao Tây Khê tỏa sáng, cười nói: "Vẫn là đầu của cậu dễ sử dụng, phương pháp Dương Tử Hiên kiềm chế tôi thật đúng là không nhiều lắm, tôi không để ý đến hắn, hắn cũng không thể làm gì được tôi!”

“Ngược lại, tôi không để cho hắn mặt mũi, hắn muốn làm đại sự gì cũng khó khăn, hắn lại không thể chuyển ra Chu bí thư kia ra áp chế tôi! Về sau sẽ có đau khổ cho hắn ăn!"

"Nghe nói Quảng Lăng các cậu tiến cử hai hạng mục Trung dầu mỏ, chính phủ thành phố Kim Kinh bị đá ra rồi, làm kinh tế, vị Dương thị trưởng này vẫn có có chút tài năng, nhưng làm chính trị, hắn còn kém quá nhiều hỏa hầu."

Lão Ba chậm rãi nói: "Chỉ là, hai hạng mục xây dựng công trình này, chỉ định xí nghiệp kiến trúc trong thành phố xây dựng, hay là để công ty kiến trúc bên ngoài vào đây?"

"Đây là Dương Tử Hiên đích thân nắm bắt, tôi cũng không rõ lắm, làm sao thế, cậu muốn chọc vào một cước hả? Không phải cậu không làm ngành sản xuất kiến trúc sao?" Mao Tây Khê có nhiều hứng thú nói.

"Ai không muốn đây? Trong tỉnh này, chỉ cần là công ty kiến trúc lớn một chút, đều đang ngắm nghía cái bánh ngọt lớn này! Tuy tôi không làm ngành kiến trúc, nhưng ngành kiến trúc có lợi rất lớn, nói thật, tôi cũng thèm đến chảy nước miếng.”

“Nếu như cậu có thể hỗ trợ nắm bắt, tôi có thể bảo công ty kiến trúc bên ngoài khác làm, đều là công ty có thực lực có tư chất, chúng ta hưởng chênh lệch giá lợi nhuận trong đó, chúng ta sẽ phân chia 5:5..."

Mao Tây Khê vốn có chút bất mãn đối với tướng ăn khó coi của lão Ba, nghe được một câu cuối cùng, lập tức bớt giận, trầm ngâm một hồi mới nói: "Tôi sẽ thử một lần, nhưng cậu cũng không nên ôm hi vọng quá lớn."

Lão Ba gật gật đầu, Mao Tây Khê đang muốn tiếp tục nói cái gì đó, máy nhắn tin vang lên, liền đi ra ngoài gọi điện thoại.

"Chuyện gì vậy? Không biết hiện tại tôi đang bận sao?" Nhắn cho hắn chính là thư ký tiểu Đổng, tính tình Mao Tây Khê vốn kiêu ngạo, quấy rầy hắn tiếp khách, đương nhiên càng nóng tính hơn.

"Là như vậy, cục chúng ta trước đó không lâu có ý định mua sắm hai xe cảnh sát, còn có cả một bộ phận thiết bị phòng cháy! Vừa rồi đồng chí văn phòng cầm lấy đi chính phủ thành phố bên kia ký tên lấy tiền, lại bị mắc kẹt chỗ thị trưởng thành phố."

"Cái gì?" Sắc mặt Mao Tây Khê biến đổi, thật sự là cách đêm thù báo, mình không gây dựng đội chấp pháp tổng hợp một cái, Dương Tử Hiên liền làm mắc kẹt không trả tiền.

Vừa mới rồi còn nói Dương Tử Hiên không có gì có thể kiềm chế mình, không nghĩ tới, mình lại lập tức bị hắn kìm chế.

"Nghe đồng chí văn phòng phản hồi về, nói thành phố bên kia có nhiều chỗ phải tiêu tiền, không có nhiều tiền nhàn rỗi cho chúng ta cục mua sắm những xe này như vậy.”

“Còn nói nhiều đơn vị văn phòng thành phố ngay cả xe dùng cũng không có, mà cục chúng ta năm nay cho tới bây giờ đã mua sắm năm chiếc xe, đây đã là cực kỳ khai ân rồi, không có khả năng tiếp tục mở cái lỗ hổng này đối với cục chúng ta.”

“Về phần thiết bị phòng cháy, hắn nói đợi chính phủ thành phố có tiền rồi nói sau, nói cái gì cuối năm trước chúng ta vừa mua sắm một đám, hiện tại lại muốn mua sắm, không hợp với lẽ thường!"

"Mẹ!"

Mao Tây Khê trực tiếp cúp điện thoại, tức giận nói tục một câu, hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm tính, mới một lần nữa đi vào phòng, Lão Ba nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không phải tiểu quỷ Dương Tử Hiên kia đang giở trò sao, chúng tôi chuẩn bị phê mua sắm thiết bị phòng cháy và xe cảnh sát công ty cậu, bây giờ đã ngâm nước nóng rồi, hắn không trả tiền..." Sắc mặt Mao Tây Khê tràn đầy phiền muộn nói.

Lão Ba là thương nhân chuyên làm thiết bị phòng cháy và trang bị cảnh sát, rất quen thuộc sở cảng sát trên tỉnh, còn có cả cục trưởng mấy địa phương, đầu năm nay lấy được hơn một trăm vạn tiền thiết bị phòng cháy và trang bị cảnh sát của Mao Tây Khê, đang muốn chúc mừng một phen, không ngờ lại bị mắc kẹt.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại chúng tôi đã chuẩn bị tốt hàng hóa rồi, còn muốn sau khi trở về, lập tức xuất hàng, chẳng lẽ phải đặt lại ở bên trong nhà máy?"

Sắc mặt lão Ba lập tức trở nên khó coi, từ trước đến nay, hắn chuyên nhận đơn mới để cho nhà xưởng khởi công làm, hiện tại đã làm tốt rồi, lại không có tiềnmua, chi phí nhân công, nguyên liệu, những phí tổn này, hắn muốn lấy lại, nếu thực sự không bán được, ít nhất cũng phải thiệt thòi hơn mười vạn.

Mao Tây Khê không trả lời, hắn không nghĩ tới Dương Tử Hiên lại dùng đến một chiêu như vậy, đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục căng thẳng đối đàu với Dương Tử Hiên hay không.

"Có khả năng đi đường thị ủy bên kia không, Dương Tử Hiên hắn không ký đơn, vậy thì làm công tác tư tưởng cho các đơn vị xung quanh, có được không..." Lão Ba vẫn chưa từ bỏ ý định, thiệt thòi hơn mười vạn, hắn rất đau đầu, đầu năm nay, hơn mười vạn đối với rất nhiều người mà nói, đều là một số lượng không nhỏ.

"Không có khả năng! Sẽ náo đến chỗ Chu bí thư, chỉ sợ sẽ càng thêm phức tạp..."

Mao Tây Khê chối bỏ suy nghĩ này, nói: "Hiện tại Chu bí thư không có khả năng vì sự tình này mà đánh với Dương Tử Hiên, hai người vẫn đang trong tuần trăng mật.”

“Nếu chọc sự tình này đến chỗ Chu bí thư, nói không chừng Chu bí thư còn có thể thuận nước giong thuyền cho Dương Tử Hiên, để cho Dương Tử Hiên dùng cái này làm cớ, ủng hộ Dương Tử Hiên cắt giảm dự toán tài chính cục công an chúng tôi, như vậy, chúng tôi sẽ rơi vào cảnh cái được không bù đắp đủ cái mất."

"Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông! Muốn giải quyết vấn đề này, khẳng định là phải ra tay từ trên người Dương Tử Hiên, hẳn là hắn rất bất mãn đối với việc tôi không ủng hộ gây dựng "đội chấp pháp chấp pháp", hết lần này tới lần khác, sắp tới cục chúng tôi lại có việc cần cầu xin hắn, hắn mới cho tôi một lần xấu mặt..."

Mao Tây Khê giơ tay lên, nói: "Vấn đề này rất dễ giải quyết, hắn đã muốn kiến tạo đội chấp pháp chấp pháp, tôi liền để cho người ta kiến tạo..."

"Vậy thì xin nhờ cậu!" Lão Ba cười cười, sắc mặt Mao Tây Khê lại hiện lên một tia âm u, lần này xem như hắn triệt để gạch tên đánh đấm cùng Dương Tử Hiên.

...

Dương Tử Hiên ngồi ở trong phòng làm việc, kêu cục trưởng cục thẩm tra Khấu Lí Nguyên tới, quan hệ giữa Khấu Lí Nguyên và hắn xem như không tệ, Khấu Lí Nguyên được chứng kiến bối cảnh và thủ đoạn của Dương Tử Hiên, trong lòng rất kính sợ thị trưởng mới này.

“Cục thẩm tra các cậu hàng năm thẩm tra tài chính bao nhiêu lần..." Dương Tử Hiên nhẹ nhàng gõ ngón trỏ lên mặt bàn.

Hai ngày này, Khấu Lí Nguyên cũng nghe nói Dương Tử Hiên và Mao Tây Khê xuất hiện mâu thuẫn, liền kính cẩn đáp: "Khoảng chừng ca bốn lần."

"Cục công an hai năm qua có vấn đề gì không?" Dương Tử Hiên hút thuốc, không nhanh không chậm hỏi.

"Cục công an là thuộc về phòng ban tài chính cấp phát nửa số tiền, nửa còn lại tự kiếm, rất nhiều tiền thu vào không nhập sổ, thật sự không dễ làm công tác thống kê..." Khấu Lí Nguyên có chút ngập ngừng nói.

Dương Tử Hiên lập tức hiểu ý ở ngoài lời của Khấu Lí Nguyên rồi, đối với loại cơ quan cường lực cục công an này, hơn nữa còn có thể tự chủ kiếm tiền, lúc cục thẩm tra thẩm tra, cũng nhắm một con mắt mở một con mắt, không quá tích cực.

Chỉ là, Khấu Lí Nguyên nhắc nhở lời này, lại làm cho Dương Tử Hiên cảnh giác lên.

Khấu Lí Nguyên là cán bộ bản địa, nhưng không thuộc về một hệ phái bản địa, không chộn rộn vào sự tình phái bản địa.

Nhưng trường kỳ công tác tại bản địa, đối với rất nhiều ân oán, nhất định là vô cùng rõ ràng, Khấu Lí Nguyên nhắc nhở hắn như vậy, đơn giản chính là muốn nói cho hắn biết ~ Cục công an này có nước rất sâu, không nông như mặt ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.