Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 20




Nhất thời, chúng ta không ai nói gì. Dường như mỗi thứ chết lặng bởi sự việc kia, ngay cả cung Thụy Khánh trước giờ không thiếu, tiếng đi lại bên tai cũng biến mất theo tình huống đêm nay.

Lúc ta hoàn hồn, đã bị Vương Lung đặt phía dưới. Chỉ là hắn đủ tôn trọng, giữ một khoảng cách, cũng không đặt sức nặng lên người ta, mà chống lên cùi chỏ tạo nên một không gian kín, trong hậu điện cung Thụy Khánh, vây khốn ta.

Hắn chuyên chú nhìn ta, nhưng cũng không nói chuyện – thậm chí thái độ còn có chút nghiêm nghị, không chút liên quan đến kiều diễm ôn tồn. Chỉ nhìn ta như vậy, nghiêm nghị, nhìn kĩ thậm chí là suy nghĩ sâu xa nhìn ta, dường như trong đầu có vô hạn suy nghĩ, lưu chuyển trong đầu, khiến nguời như Vương Lung cũng khó biểu lộ suy nghĩ của mình.

Không khí vốn nên kiều diễm mập mờ, đây là lần đầu tiên ta gần với Vương Lung như vậy, ta không biết nữ nhi gia bình thường sẽ nghĩ gì. Cũng không biết vì sao, ta lại chỉ đến vết rượu trên cổ áo hắn, vẫn còn đang nghĩ ngời: Lấy tính yêu sạch sẽ của Vương Lung, thật khó có lúc trên người hắn lại dính bẩn.

Nhất thời lại nghĩ đến hắn và Vương Lang bất đồng. Vương Lang đè ép ta, luôn đè ta có chút không thở nổi, luôn luôn đợi đến lúc ta dùng ánh mắt và động tác diễn tả mình không thoải mái, hắn mới tâm không cam tình không nguyện nhường cho ta chút không khí, làm cho người ta cảm thấy không gian này đều là hắn ban cho. Mặc dù ngoài mặt hắn nghiêm khắc thủ lễm nhưng lúc bí mật, yêu cầu của hắn mãnh liệt hơn người bình thường rất nhiều. Thậm chí việc nhỏ như vậy cũng thể hiện rõ.

Mà khí thế Vương Lung so với Lục ca của hắn rõ ràng ôn hòa do dự hơn, mặc dù hắn đè ép ta, nhưng chỉ cần ta muốn, ta có thể lập tức đẩy hắn ra. Hắn cũng không thể ép buộc ta ở lại.

Hoặc bởi vì như vậy, ta không thất kinh, thậm chí còn có mấy phần thong dong, ta tìm ánh mắt hắn, ngược lại hắn có chút không tình nguyện cho ta nhìn thẳng vào mắt, lại nghiêng mặt sang một bên.

Không khí bây giờ mới có chút lúng túng.

Ta do dự một chút, từ từ ngồi dậy, lùi ra ngoài một khoảng, lúc này mới đứng dậy ra khỏi phòng.

Vào lúc này, không nên giả vờ ngu ngốc điên điên khùng khùng, Vương Lung đã biểu đạt tâm ý của mình, ta chỉ hi vọng ta có thể trả lời, biểu đạt ý của ta.

Có lẽ đã có chuẩn bị, vào giờ khắc này, ta không thẩn thờ, bất đắc dĩ thậm chí sợ hãi, ngược lại mơ hồ còn có cảm giác sung sướng, dường như một u nhọt rất lâu bị người ta đâm thủng, mặc dù mờ mờ đâu đớn, nhưng mủ chảy rả, cự ly với hắn dường như lại gần thêm một bước. Mà ngoài sung sướng này, thậm chí còn mơ hồ buồn cười.

Đi tới cửa, không nhịn được lại quay đầu quan sát Vương Lung.

Hắn còn khoanh chân ngồi dưới đất, duy trì tư thế đè ta lúc nãy, sóng mắt lưu chuyển, giờng như đang suy nghĩ sâu xa gì đó. Mặt như quan ngọc hiếm khi thấy mê mang. Giống như trong lòng có vô hạn suy tư, làm hắn trăm bề không thể giải.

Cùng với những người xung quanh, cực ít khi có việc trong lòng ta nắm chắc, mà người khác lại không thể hiểu. Ta muốn tâm tư Vương Lung, vào giờ phút này phải là một chuyện khó khăn, ngoại trừ ta nắm chắc, bản thân Vương Lung cũng không hiểu rõ tâm tư của hắn.

Suy nghĩ một chút, không khỏi lại có chút buồn cười, ta không tiếp tục tìm Liễu chiêu huấn, mà là một thân nhẹ nhõm, một mình bước nhỏ trở lại Đông cung, dọc đường càng nghĩ càng buồn cười: cho dù là Vương Lung, vì một chữ tình, cũng có thể thành si.

Trở lại tây Thiên điện, tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho ta. Ta chạy trốn gấp, không mang theo người, hai tiểu nha đầu đợi đến lúc nãy, đang muốn đến cung Thụy Khánh đón người, không ngờ tiểu Bạch Liên vừa đi được vài bước, lại gặp ta ở cửa cung. Nàng ta nhất thời bám theo ta, vừa bóp lưng, vừa mềm giọng năn nỉ ta: “Nương nương, chúng ta cũng muốn nghe chuyện truyền kỳ  đại tướng quân vung roi ngựa mang quân chinh Bắc, thắng được Song Thành!”

Tâm lý tiểu dân chúng thích nghe náo nhiệt, từ trên xuống dưới cũng không thay đổi. Lúc tin chiến thắng của ca ca ta vừa đưa đến, quán trà trên phố cũng đã kể chuyện xưa “Tô tướng quân thiên binh thần tướng”. Chỉ là đó là nghe sai đồn bậy, hôm nay có ca ca ta tự mình kể, nhóm tiểu cung nhân này không tránh khỏi mềm giọng hỏi thăm, mài chuyện của huynh ấy khắp nơi thành truyền thuyết.

“A Xương vẫn hầu hạ sau lưng gia.” Ta nói với tiểu Tịch Mai: “Các ngươi tìm hắn kể lại, hắn nghe nhiều hơn ta nhiều lắm.”

Tiểu Tịch Mai chuyển con ngươi, hận không thể lập tức ra ngoài tìm A Xương. Ta liền cười không ngừng, lại nghĩ đến hỏi: “Vương Lang đâu, chàng ấy đã về chưa?”

Sau nửa đêm Vương Lang mới về đến Đông cung, thậm chí cũng không để ý đến ta, mà bước vào tịnh phòng rửa mặt, mới ngã bên cạnh ta, mệt mỏi thở dài một tiếng: “Ca ca nàng say rượu là một người nói nhiều…”

Ta cười không ngừng: “Lần đầu tiên đầu tiên chàng uống rượu với Thế Dương sao? Tối nay huynh ấy đã tính toán uống ít, lại nhớ Lưu Phỉ, nếu không sao chàng có thể dễ dàng thoát thân như vậy?”

Mặc dù gặp ca ca là chuyện vui, nhưng hỗn loạn một ngày, ta cũng hơi mệt mỏi, vừa nói vừa tìm một vị trí trong ngực Vương Lang. Hắn liền đè vai ta, tinh tế sờ soạng, vừa sợ vừa chậm rãi hỏi ta: “Chẳng lẽ tối nay còn phải…”

“Ghét.” Ta đỏ mặt: người này coi ta như người không biết thõa mãn sao? “Vương Lang đáng chết, ngay trước mặt ca ca ta khi dễ ta không nói, bây giờ còn quá hơn!”

Vương Lang trầm thấp cười, sau cổ ta hôn một cái: “Nàng nhất định phải muốn vào Đông điện làm gì?”

“Ta bị xem thường nha, không muốn ngủ một mình, muốn tìm người bồi ta không được sao?” Giọng điệu ta hung dữ trả lời, dừng một chút, lại không nhịn được cùng cười với Vương Lang.

Vừa muốn mở miệng nói cho hắn biết chuyện của Vương Lung, tay của Vương Lang đã vòng qua người ta, ôm ta vào lòng.

Mặc dù hắn không nói chuyện, ta lại cảm thấy Vương Lang có vài phần tâm sự.

“Rốt cuộc làm sao.” Ta không nhịn được hỏi hắn: “Ta thấy dượng cũng thế, chàng cũng thế, hôm nay đều có chút tâm sự nặng nề…Thế Dương ngoài miệng không nói, chưa chắc là không nhìn ra.”

Mặc dù ca ca ta nhìn xốc nổi, nhưng tâm tư tinh tế, Vương Lang cũng biết rõ.

“Thế Dương sẽ không ngại.” Vương Lang nhàn nhạt thở ra một hơi, làm tay ta nhồn nhột, hắn đến gần ta nói: “Trong lòng huynh ấy chỉ sợ nóng nảy hơn chúng ta.”

Dùng một chút, lại như có điều suy nghĩ: “Hôm nay thổi trúng lợi hại như vậy, chỉ sợ huynh ấy cũng định làm…”

“Rốt cuộc các huynh đanh định làm gì.” Ta có chút không rõ náo loạn: “Người này mất hứng người kia nóng nảy, Nữ Kim chưa thấy đã ồn ào rồi. Mông Cổ lại suy nhược lâu ngày, chính là lúc tiếp nối người trước kiến công lập nghiệp thật tốt…”

“Lần này ca ca nàng chinh bắc, mang theo hai mươi quả pháo Tôn Hồng Di.” Vương Lang nhàn nhạt nói: “Này lực hỏa pháo nàng cũng đã nghe qua rồi.” 

Suy nghĩ của ta liền dừng lại.

Đột nhiên ta hiểu nguyên nhân Vương Lang và dượng ta thâm trầm.

Thân là người thừa kế tương lai, Phúc vương vì máu tanh mà sợ hãi, Thụy vương vui sướng trầm mê trong thắng lợi. Tuy nhiên cha con họ đã thấy rõ điểm này: thuyền nhiều pháo mạnh đã không còn là người Đại Vân chúng ta.

“Hỏa pháo Đại Vân chúng ta, chúng ta cũng luôn thử tạo ra.” Vương Lang nói liên miên bên tai ta: “Kết quả như thế nào, Thế Dương không thể nào không rõ ràng. Huynh ấy trầm mê trong những kĩ xảo này, hết lòng tin vào ‘công dục thiện kỳ sự’…Trong lòng huynh ấy chắc chắn còn nóng nảy hơn chúng ta.”

Dù là Tô Thế Noãn ta, cũng hiểu đạo lý: đánh không lại người, muốn nói suông đoạt địa bàn bằng lễ nghi đạo đức, vậy còn không bằng nằm nhà yên tĩnh mà mơ. Năm đó Đại Vân mất đi Hắc Bạch Song Thành, nhưng theo lời nói của Vương Lang, ta mới ý thức được bên kia đất nước còn có một vài quốc gia đã có thể cung cấp hoả pháo tinh nhuệ như vậy cho Đại Vân.

Nếu có một ngày chủ nhân của những hoả pháo này đến dưới thành, chúng ta biết lấy gì đi đối phó?

Khó trách mặc dù hoàng thượng hết sức vui mừng, nhưng dù cao hứng vẫn không giấu được đau buồn âm thầm. Khó trách Vương Lang vừa nghe, vừa đã có việc lo lắng. Trước mắt mặc dù Đại Vân náo nhiệt, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đổ mồ hôi lạnh: bây giờ Đại Vân không còn là đội quân vũ trang đánh đâu thắng đó nữa rồi, Nữ Kim và Mông Cổ đã làm chúng ta phiền não, mà đầu biển bên kia, còn có người Tây Dương chúng ta không hiểu rõ. Thuyền nhỏ của bọn họ, cũng bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong hải vực của Đại Vân.

“Khó trách mọi người đều nói ưu quốc ưu dân.” Không nhịn được nói với Vương Lang: “Lấy tính tình của chàng, chỉ sợ nghĩ đến những người Tây Dương, đã cảm thấy ăn cơm không ngon?”

Vương Lang hơi cười, hắn nhỏ giọng nói: “Nàng hiểu chí hướng của ta.”

Đúng vậy, ta hiểu rõ chí hướng Vương Lang nhất. Mặc dù hắn luôn giấu đi chí hướng của mình, nhưng ta biết hắn muốn làm hoàng thượng, cũng không phải là vì hắn là thái tử, mà là vì ở ngôi vị hoàng đế, hắn có thể thực hiện chí hướng của mình.

“Thiên hạ này đang dần thay đổi.” Khi còn bé hắn chỉ thích nói với ta như vậy, khi đó ta còn hồ đồ lờ mờ, không hiểu thiên hạ rốt cuộc có ý gì. Mà Vương Lang đã biết thiên hạ đang dần nhỏ lại: “Có rất nhiều chuyện bây giờ không làm, có lẽ tương lai sẽ không kịp.”

“Lần này cuộc chiến Hắc Bạch Song Thành, dù sao cũng khiến cho dượng biết người Hồng Di lợi hại.” Ta liền nhỏ giọng trấn an Vương Lang: “Chuyện nam nhân các người ta cũng không hiểu, ta chỉ muốn biết, nếu phụ thân chàng đã nhìn ra bên ngoài, chàng cũng nên thả lỏng một chút. Chuyện Bồng Lai các cũng tốt, chuyện Miêu gia cũng tốt, cũng sẽ không gây ra được bao nhiêu sóng gió.”

Vương Lang ừ một tiếng, cũng nói: “Ca ca nàng cũng nói, nàng đừng để quý phi trong lòng. Chuyện của Miêu gia, huynh ấy không có ý định từ bỏ ý đồ.”

Ta không khỏi cả kinh: bình thường ca ca ta không nói nhiều, nhưng huynh ấy nói được làm được. Có thể thấy một lần hồi kinh, huynh ấy đã quyết tâm giẫm Miêu gia xuống bùn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.