Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu

Chương 36: Chiếm lợi của Lục Đồng Quân




EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111

Tần Khả Tuyên hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên kia của Hứa Mỹ Lệ từ trong tai nghe nữa, xem ra bộ đàm của cô ấy đã bị quân địch phá hư hết.

“Tình hình bây giờ thế nào?”

“Bọn chúng bắt Mỹ Lệ làm con tin, yêu cầu chúng ta thả bọn chúng đi.”

“Vậy quyết định thế nào?”

“Đương nhiên là không thể thả bọn chúng đi! Cho dù thả bọn chúng rồi, bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua Mỹ Lệ đâu.”

“Hi sinh Hứa Mỹ Lệ?”

“Chúng ta phải cứu cô ấy ra! Tôi đã an bài Hứa Vụ chuẩn bị bắn tỉa rồi, em và Hứa Cường hai người chuẩn bị cứu viện.” Mỗi góc ở hội trường đều được lắp đặt camera ẩn, Hứa Thiên Hiền có thể thấy rõ từng biến động nhỏ trong hội trường, phụ trách ngồi trước máy theo dõi sắp xếp nhiệm vụ cho từng người.

Tần Khả Tuyên lấy băng đạn rỗng trong súng lục đã bắn hết ra, thay băng chứa đầy đạn khác, “Khả năng được cứu sống bao nhiêu?”

“Không…không tới phân nửa, em hãy dốc hết sức, nghe theo chỉ huy, đừng nên khoe tài.” Anh không muốn người chưa cứu trở về còn mất đi một.

“Nhạc Nhạc, anh là Hứa Cường, đợi lát nữa, anh phụ trách chủ công, em tới yểm trợ.”

“Rõ.”

Tần Khả Tuyên trèo đến bên ngoài lan can của cửa sổ tầng hai, nghe Hứa Thiên Hiền phân tích, “Trong hội trường còn tám tên địch nữa, chúng ta có con tin ở trong tay bọn chúng, hai bên đang vào thế giằng co, bây giờ bọn chúng đã bắt Mỹ Lệ lên tới tầng hai, hai người chú ý. Nhạc Nhạc, Hứa Cường ở hướng 11 giờ, có hai tên địch cùng coi chừng Mỹ Lệ ở hướng 2 giờ của cô ấy, 10, 11, 12, 1 giờ phân biệt có hai, một, một, hai người.”

Phương hướng của địch thoáng cái khắc sâu vào trong óc, Hứa Thiên Hiền bắt đầu sắp xếp chiến lược tác chiến cứu viện, Tần Khả Tuyên phụ trách vòng ra phía sau hông trông coi Hứa Mỹ Lệ, mà Hứa Cường thì lại là ở vị trí cũ tiến hành tập kích, sau khi tập kích bắt đầu, trong khoảng thời gian nháy mắt thu hút được sự chú ý của địch ấy, Tần Khả Tuyên phải đánh ngã được hai tên địch bên cạnh Hứa Mỹ Lệ.

“Trong thời gian ngắn ngủi như vậy đối phó hai người, có phải là có chút khó khăn không?” Hứa Cường đưa ra sự lo lắng của mình.

“Nhạc Nhạc, em có nắm chắc có thể hoàn thành không?”

“Có.” Tần Khả Tuyên thấp giọng trả lời.

“Tốt, chuẩn bị hành động!”

Tần Khả Tuyên khom người lặng yên không một tiếng động bắt đầu đi vòng qua vị trí bên kia của Hứa Mỹ Lệ.

“Nhạc Nhạc chú ý! Tên địch ở hướng 12 giờ đang đi tới chỗ em! Tránh mau!” Trong tai nghe, giọng của Hứa Thiên Hiền tỏ ra cực kỳ lo lắng.

Cửa sổ bị mở ra một khe hở hẹp, từ bên trong chìa ra một họng súng AK dài nhỏ, kiểm tra thử một tí không có tình hình bất thường gì mới thu hồi, đóng cửa sổ lại.

Còn Tần Khả Tuyên đang treo ngược ở trên mái hiên cửa sổ chậm rãi kéo cơ thể, một lần nữa rơi xuống trên lan can cửa sổ, lại nhanh chóng mà không tiếng động đi tới gần đó, “Đã tới.”

“Tốt! Chuyên gia đàm phán bên này của chúng ta sẽ phụ trách dời đi lực chú ý của bọn chúng, khi quân địch bắt đầu thả lỏng cảnh giác trả lời, Hứa Cường cậu ngay lập tức bắt đầu tập kích, sau đó Nhạc Nhạc ở tiếng súng thứ nhất của Hứa Cường vang lên thì xông vào, giải quyết hai người bên cạnh Mỹ Lệ! Có thắc mắc gì không? Không có vấn đề gì thì lập tức bắt đầu!”

“Không có!” Tần Khả Tuyên và Hứa Cường đáp lại cùng lúc.

Thế là, chuyên gia đàm phán ở ngoài vòng vây bắt đầu khuyên phần tử phân lập đầu hàng. Phần tử phân lập nửa bước cũng không chịu thoái nhượng, tuyệt không đầu hàng, còn uy hiếp quân đội nếu như không chuẩn bị xe cộ để cho bọn chúng rời đi, vậy thì bọn chúng sẽ kéo con tin cùng chết tại đây. Chuyên gia đàm phán liền cùng bọn chúng cò kè mặc cả, nói cái gì nào là bắt cóc con tin là không có tiền đồ, con đường bọn chúng đi bây giờ là rất ngoằn ngoèo, tiền đồ đen tối, chỉ có giơ tay buông súng trong lòng gia nhập đảng mới là lựa chọn sáng suốt nhất, nói một tràng ù ù cạc cạc, làm phần tử phân lập phụ trách trao đổi tức giận đến ném luôn bộ đàm.

“Hành động!”

Vừa ra lệnh một tiếng, Hứa Cường liền phá cửa, ném vào một quả bom choáng, mắt của những người trong phòng lập tức bị ánh sáng trắng mạnh làm mù, liền giơ súng bắn phá về phía cửa, Hứa Cường lách mình trốn, sau đó nhanh chóng giải quyết hai tên địch gần nhất. Cùng lúc đó, Tần Khả Tuyên cũng “xoẹt” một cái kéo cửa sổ ra nhảy vọt vào, một cước đá văng đầu họng súng của phần tử phân lập đang chĩa vào Hứa Mỹ Lệ ra, giơ tay lên nhắm ngay đầu của hắn rồi bắn một phát, Hứa Mỹ Lệ bị trói hai tay sau lưng, mắt bị bịt kín, ngoài miệng cũng bị cột một miếng vải, nghe thấy tiếng súng, biết là đồng đội đã đến cứu cô, tức khắc đánh vào bụng phần tử phân lập bên cạnh cô, tranh thủ thời gian rảnh cho đồng đội.

Tần Khả Tuyên lập tức xoay người, vung cánh tay một cái, cầm chuôi súng lục nện vào huyệt Thái Dương của tên còn lại, tên đó liền chết ngất ngã xuống mặt đất, cấp trên ra lệnh sau khi ra tay giải quyết cố gắng bắt sống một hai tên, ôm lấy hông của Hứa Mỹ Lệ trốn vào chỗ có vật che, kéo miếng vải che mắt của Hứa Mỹ Lệ ra một cách nhanh chóng nhưng thô bạo, lại tháo bỏ ràng buộc bị cột ở trên miệng và tay ra.

“Nhạc Nhạc, còn súng không?” Hứa Mỹ Lệ xoa cổ tay tê dại vì bị trói hỏi.

“Không còn, chị hãy trốn ở đây, đừng để bọn chúng phát hiện.” Tần Khả Tuyên dặn một câu xong thì đứng dậy xoay người nhảy ra, gia nhập vào trong trận ác chiến.

Phần tử phân lập bị bom choáng làm cho tạm thời mù đối với đám người Tần Khả Tuyên mà nói, quả thực chính là miếng thịt cá trên tấm thớt gỗ, muốn giết muốn róc dễ như trở bàn tay, chỉ là thỉnh thoảng có vài ba con vẫn còn mưu đồ chạy thoát thân từ trên tấm thớt gỗ, trong nháy mắt bị bom choáng làm mù đã trốn sau tường hoặc là sau tủ chờ đợi thị lực khôi phục.

Nhưng mà bọn chúng có thể làm cũng chỉ là kéo dài cái chết thêm một chút mà thôi, dưới sự phối hợp của Hứa Vụ phụ trách bắn tỉa ở phía xa, mấy người còn lại rất nhanh cũng bị giải quyết hết.

“Mỹ Lệ, ra dọn xác đi kìa!” Hứa Cường đối với nơi ẩn núp của Hứa Mỹ Lệ la lên một tiếng, “Vì cô, mấy người chúng tôi thế nhưng làm thêm giờ một lúc đó nhé! Còn chưa lấy phí tăng ca nữa đó!”

Hứa Mỹ Lệ từ chỗ núp đi ra cười hì hì, nện một quyền vào trước ngực của Hứa Cường, “Cường ca, đừng nhỏ mọn thế chứ, đêm nay tôi mời khách đi ăn khuya được chưa! Nhạc Nhạc cũng đi chung đi!”

Tần Khả Tuyên tùy tiện đáp một tiếng, cất súng lục, rồi đi đến chỗ bên kia của phần tử phân lập đã bị cô đánh ngất chuẩn bị trói hắn lại mang về nộp.

Cô cầm lấy sợi dây thừng được cởi ra từ trên người Hứa Mỹ Lệ buộc vào người phần tử phân lập đang hôn mê, nghe Hứa Cường và Hứa Mỹ Lệ đang tranh cãi ở đó.

“Tôi nói mấy lần rồi không được gọi tôi là Cường ca!”

“Có quan hệ gì, tên anh chỉ có Hứa và chữ Cường hơn kém nhau có một chữ, Cường ca oai hơn mà!”

“…”

Vốn, nhiệm vụ lần này đã có thể kết thúc hoàn mỹ, nếu như không có chuyện bất trắc nho nhỏ đó, thế nhưng thế giới này vĩnh viễn không có nếu như, vì thế chuyện bất trắc đó vẫn cứ xảy ra.

Hứa Cường đang báo cáo tình hình cuộc chiến với Hứa Thiên Hiền qua bộ đàm, bảo người tới dọn dẹp sạch sẽ, còn Hứa Mỹ Lệ thì lại tra xét những thi thể kia, Hứa Mỹ Lệ đang tra xét ngẩng đầu định hỏi Tần Khả Tuyên đêm nay muốn đi đâu ăn khuya, nào ngờ lại nhìn thấy “thi thể” phía sau Tần Khả Tuyên còn chưa chết hẳn đang giơ súng lục nhắm ngay Tần Khả Tuyên.

“Nhạc Nhạc cẩn thận!” Hứa Mỹ Lệ hoảng sợ kêu.

“Đoàng!”

Tần Khả Tuyên phản xạ có điều kiện hơi nghiêng người quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy cơ thể mềm mại của Hứa Mỹ Lệ ngã xuống, cô cấp tốc rút súng lục ra nhắm ngay phần tử phân lập vẫn còn chưa buông súng trong tay bắn một phát, ngay giữa ấn đường*.

*Ấn đường:  Là khoảng cách giữa hai đầu lông mày.

“Mỹ Lệ!” Hứa Cường nhanh chóng xông tới cầm máu ở miệng vết thương đang tuôn trào mãnh liệt ra ngoài, hai mắt ứ máu, hét vào bộ đàm: “Điều dưỡng viên! Mau gọi điều dưỡng viên!”

Tần Khả Tuyên ngồi xuống, đẩy tay Hứa Cường ra.

“Em làm gì thế?!” Hứa Cường trừng mắt tức giận nhìn Tần Khả Tuyên, lại thấy ngón tay cô chạm nhanh mấy cái ở xung quanh miệng vết thương của Hứa Mỹ Lệ, thần kỳ chính là máu gần như ngừng chảy, không còn tuôn trào mãnh liệt khủng bố mất kiểm soát ra nữa.

“Tôi…tôi không mời…mọi người…ăn khuya được nữa rồi…” Hứa Mỹ Lệ ở trong lòng Hứa Cường yếu ớt nói, một dòng máu từ trên khóe miệng của cô chảy xuống.

Hứa Cường run run tay thay cô lau vết máu, nghẹn ngào nói: “Đừng nói nữa, đêm nay chúng ta không ăn được, hôm khác lại ăn, cô đừng mong có thể quỵt nợ.”

“Cường ca…tôi sợ…tôi muốn gặp…ba mẹ tôi… Tôi…không muốn…chết…” Hứa Mỹ Lệ nói đứt quãng, nước mắt từ trong hốc mắt tràn ra.

“Cô sẽ không chết đâu, bác sĩ sẽ lập tức tới ngay, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi, bảo sếp cho chúng ta về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian có được không? Cô có thể ở cùng ba mẹ một thời gian ngắn…” Hứa Cường ôm lấy cô cằn nhằn nói liên miên.

“Tôi…buồn ngủ…mệt mỏi quá…”

“Không được ngủ! Hãy nghe tôi nói! Bác sĩ sẽ lập tức tới ngay, cô chờ thêm chút nữa, lập tức có thể ngủ, chờ thêm chút nữa có được không?”

Thế nhưng bất luận anh kêu to bảo Hứa Mỹ Lệ không được ngủ thế nào, tay Hứa Mỹ Lệ vẫn cứ trượt từ bên hông xuống mặt đất, Hứa Cường cũng không nhịn được nước mắt nữa, một người đàn ông cao lớn đầy máu ôm thân thể của Hứa Mỹ Lệ khóc đến phát run, “Đừng mà! Bác sĩ đâu?! Sao còn chưa tới!”

Tần Khả Tuyên nghe thấy tiếng hỏi dò nôn nóng của Hứa Thiên Hiền và Hứa Vụ trong tai nghe đang dẫn theo điều dưỡng viên chạy vội tới đây, đưa tay khép lại hai tròng mắt ngày xưa nhìn trong sáng rực rỡ bây giờ chỉ là một mảnh tro tàn, nhẹ nhàng nói: “Chị ấy chết rồi.” Cô không phải chưa nghĩ qua dùng nội công cứu Hứa Mỹ Lệ, chỉ là đạn đã xuyên thấu tim phổi của cô ấy, cô không phải thần tiên, cho dù có nội lực thâm hậu hơn đi chăng nữa cũng không cứu được cô ấy…

Hứa Cường đang khóc rống ngẩng đầu nhìn về phía Tần Khả Tuyên, khắc sâu vào trong tầm mắt anh vẫn là một khuôn mặt không chút cảm xúc như trước, đừng nói là khóc, trong đôi mắt ngay cả nước mắt cũng không thấy tí nào, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ấy là bởi vì muốn cứu em mới chết.”

Tần Khả Tuyên nhìn vào cặp mắt đỏ bừng đó, bình thản trả lời: “Tôi biết. Chị ấy không nên lao tới chịu chết.”

“Cái gì?!” Hứa Cường giận dữ, một cái tát lập tức giáng vào mặt Tần Khả Tuyên, “Cô ấy hi sinh bản thân cứu em, em lại còn nói cô ấy như vậy?! Khốn nạn!”

Tần Khả Tuyên nghiêng đầu phun máu trong miệng ra, trên khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng hiện lên dấu một bàn tay đỏ thẫm, lạnh lùng nói: “Nếu như anh bắn một phát súng vào trên đầu tên đó, cũng sẽ không xảy ra chuyện bất trắc này.”

Hứa Cường nghẹn tức, không sai, sỡ dĩ tên đấy không chết hẳn, chính là do viên đạn anh bắn vào trên người tên đó không khiến hắn triệt để chết đi, đều là do lỗi của anh! Người hại chết Hứa Mỹ Lệ là anh!

Sau khi Hứa Thiên Hiền Hứa Vụ xông tới, thì nhìn thấy Hứa Cường đang không ngừng giơ súng bắn phá vào những người nằm trên đất, mà những người đó đã chết từ lâu, vậy hành vi này của cậu ta rõ ràng chính là để hả giận, phất tay bảo Hứa Vụ tiến lên ngăn cản.

Anh thì đi tới bên người Hứa Mỹ Lệ đang nằm trên mặt đất quỳ xuống, Tần Khả Tuyên bên cạnh nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.” Cũng không biết là nói với Hứa Thiên Hiền, hay là nói với Hứa Mỹ Lệ đang nằm trên mặt đất, có lẽ là hai người đều có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.