Hoa Gian Sắc

Chương 2




Hoàng lão cha xanh mặt nói: “Kéo nàng vào đi!”

Phùng Thị khóc thét nói: “Đánh chết ta đi! Hại cháu gái lại đánh chết con dâu! Cha a, ngươi phải đến giúp khuê nữ nhặt xác a...”

Một tiếng “Cha” nhắc nhở Hoàng lão cha, trong lòng hắn “lộp bộp”, trước mắt hiện lên bóng dáng Phùng Trường Thuận. Hắn không rét mà run.

Tiếng khóc của Phùng Thị rốt cuộc thức tỉnh Hoàng Lão Thực, hắn lảo đảo bò lết nhào qua ôm lấy nàng, liên thanh kêu “Nương Tước Nhi, Nương Tước Nhi!”

Phùng Thị nức nở không ngừng, liều mạng đẩy hắn.

Sao nàng khổ như vậy, gả trúng Lão Thực này?

Đều lúc này, ngay cả một câu cộc lốc hắn cũng nói không nên lời.

Kỳ thực Hoàng Lão Thực quá đau đớn, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng lão Nhị, thương tâm nói: “Lão nhị, Tiểu Bảo hại chết khuê nữ ta, ngươi muốn đánh chết vợ ta. Ngươi muốn đại ca sống như thế nào?”

Hoàng lão Nhị kinh ngạc nói: “Ca, ngươi cũng nói chất nữ bị Tiểu Bảo hại chết?”

Hoàng Lão Thực nói: “Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông.”

Hoàng lão Nhị nói: “Nhưng Đỗ Quyên vẫn không sao lên bờ mà.”

Hoàng Lão Thực nói: “Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông.”

Hoàng lão cha cả giận nói: “Lão Đại, Tước Nhi và Đỗ Quyên không cẩn thận rơi xuống sông. Sao ngươi có thể trách Tiểu Bảo?”

Hoàng đại nương cũng nói: “Đúng vậy. Lão Đại, sau đó ta không đuổi theo các nàng. Không tin ngươi hỏi những đứa nhỏ kia.”

Hoàng Lão Thực cố chấp lập lại: “Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông! Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông! Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông! Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông! Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông...”

Hắn như trúng tà không ngừng lặp lại những lời này, càng nói âm thanh càng lớn.

Mọi người nghe được liên tục mím miệng.

Thật đúng là Lão Thực.

Nhưng lời nói càn quấy không đạo lý được lặp đi lặp lại, mọi người sợ hãi nhận ra một sự thật: hôm nay, nếu không phải Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuông sông trước, thì sẽ không phát sinh chuyện sau đó, Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên sẽ không chết đuối.

Hoàng lão Nhị và Phượng Cô hoảng sợ nhìn thôn nhân khe khẽ tư nghị, nhịn không được lạnh run.

Lâm lý chính nhìn Hoàng lão cha, chợt thấy thực không kiên nhẫn.

Trẻ mất, hắn mang theo người trong thôn giúp tìm. Đây là chuyện nên làm. Nhưng chuyện nội bộ trong nhà, dù hắn là lý chính cũng không tốt nhúng tay. Chuyện này nên do Hoàng lão cha tự mình xử trí.

Nhưng là người này...

Ai!

Hắn chắp tay sau lưng, quay đầu đi về nhà.

Về đến nhà, Lâm gia gia và Lâm nãi nãi vội vàng hỏi kết quả sự tình.

Lâm lý chính thuật lại.

Lâm gia gia nghe xong một chưởng vỗ trên bàn, trừng mắt nhìn nhi tử, nói:“Ngươi mặc kệ? Nếu do bọn họ ép, nhà Hoàng Lão Thực nghĩ nông cạn làm việc nông nổi thì sao? Chờ hắn cha vợ tới, lại đại náo một trận, lại đem quan phủ tới đây, khi đó ngươi quản việc trong thôn hay là mặc kệ?”

Lâm lý chính trợn tròn mắt.

Lâm gia gia cầm quải trượng trong tay dùng sức gõ trên đất, khiển trách nói: “Sao ngươi hồ đồ như thế? Cũng không cần ngươi lắm miệng, ngươi chỉ khuyên Hoàng Lão Thạch (tên Hoàng lão cha) đừng mắng chửi vợ chồng con trai cả là được. Khuê nữ người ta xảy ra chuyện, còn không cho người ta khóc nháo một trận?”

Lâm lý chính nghe xong liên tục gật đầu.

Lâm nãi nãi bỗng nhiên lẩm bẩm: “Sẽ không, sẽ không!”

Lâm lý chính vội hỏi: “Nương nói cái gì sẽ không?”

Lâm nãi nãi nói: “Hoàng Tước Nhi thì không nói. Đỗ Quyên đứa bé kia ta thấy không giống kẻ đoản mệnh. Đứa bé đó có phúc khí, sẽ không có việc gì. Lão Đại, ngươi lại dẫn người đi tìm một chút, không chừng trôi đến nơi nào ở tạm.”

Lâm gia gia vội nói: “Đúng, mau đi tìm. Ngay cả thi thể cũng không tìm được, sao có thể coi như xong chứ! Ngươi kêu hết người trong thôn đi, cẩn thận tìm. Trời tối đốt đuốc cũng phải tìm. Nếu 2 đứa bé không chết đuối, buổi tối ở trong núi cho dã thú tha đi, đó không phải là làm bậy sao! Nhi tử, đây là chuyện tốt tích âm đức, đừng ngại phiền toái. Đại Mãnh đâu? Sao không thấy hắn trở về? Kêu hắn đi gọi người. Kêu hết mọi người đến.”

Lâm lý chính thầm nói:“Không phải ta ngại phiền toái. Ai, rốt cuộc là cháu gái nhà ai? Nga, ta không nhìn thấy Đại Mãnh, chắc là cùng với Đại Đầu còn ở bờ sông tìm người. Xuân Nhi và Cửu Nhi khóc không chịu về.”

Lâm gia gia và Lâm nãi nãi nhìn nhau, dạy dỗ: “Không phải cũng là tôn nữ của ngươi sao? Không phải cháu dâu nhận nàng làm khuê nữ? Sau này không biết vẫn là cháu dâu của ngươi, hay là vợ cháu trai. Với ngươi điều này cũng không tính là mất công không.”

Lâm lý chính nghe xong lắc đầu bật cười, vội nói: “Ta đi ngay.”

Rồi vội vàng đi ra ngoài.

Hắn đi tới cửa Hoàng gia, nghiêm chỉnh nhắc nhở Hoàng lão cha, nói hắn không thể làm khó Phùng thị.

Hoàng lão cha gật đầu đáp ứng. Hắn vừa ý thức được hậu quả.

Lâm lý chính lại hướng về hai vợ chồng Hoàng Lão Thực đang ôm nhau co rút dưới chân tường nói: “Ta lại chuẩn bị dẫn người đi tìm Tước Nhi và Đỗ Quyên, còn chưa khẳng định được 2 đứa trẻ có chuyện hay không. Các ngươi có công phu khóc nháo, nên đi tìm người là đứng đắn. Nhà Lão Thực, ngươi xì thì xì, đừng có mắng "Hoàng gia đoạn tử tuyệt tôn". Tương lai ngươi sẽ không sinh con nữa? Người còn chưa được sinh ra đã trù ẻo hắn nuôi không sống, đây không phải là tự mình trù mình sao!”

Phùng Thị nghe hắn nói muốn đi tìm Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên, trong lòng vui vẻ, liền ngậm miệng. Rồi nghe tiếp phần sau, khóc nói: “Tìm không thấy khuê nữ, ta còn giúp hắn sinh con sao? Ta còn muốn giết chết hết trẻ con nhà hắn!”

Hoàng lão cha, Hoàng lão Nhị rùng mình một cái, mặt biến sắc.

Tâm Lâm lý chính cũng hung hăng co rút, không để ý nàng.

Hắn quay đầu đối với mọi người quát: “Chưa ăn cơm thì nhanh chóng về nhà ăn cơm. Ăn xong cơm, đàn ông đều theo ta ra ngoài tìm. Đều là hương thân, trong núi này chỉ có một thôn chúng ta, có việc đều phải giúp. Quả Cân, ngươi chuẩn bị cây đuốc cho mọi người. Tìm không ra đêm nay đừng về nhà.”

Những lời này, không chỉ cảm động Hoàng gia, thôn nhân cũng đều tâm phục, cùng kêu lên đáp ứng, cùng nhau đi.

Hoàng lão cha vội vàng phân phó hai nhi tử, ngay cả Phượng Cô cũng đi. Hoàng đại nương giữ nhà.

Hoàng đại nương vội vàng nói: “Còn chưa ăn cơm nữa.”

Hoàng lão cha trợn mắt nói: “Ăn cái gì mà ăn! Nắm mấy nắm cơm mang theo. Người ta vì mình bận chuyện, ta còn có thể cố ăn cơm.”

Hoàng đại nương không dám nhiều lời.

Phùng Thị cũng không mắng, giúp đỡ lẫn nhau Hoàng Lão Thực đứng lên đi tìm khuê nữ. Lòng Hoàng đại nương thở ra nhẹ nhõm, nghĩ cuối cùng mụ bà chanh chua này cũng rời khỏi.

Rồi lại lo lắng. Nếu tìm được thi thể Tước Nhi và Đỗ Quyên, khi đó phải làm thế nào?

Nhớ tới tình hình kia, không tự chủ được phát run lên.

Lúc chạng vạng, nam nữ thôn Thanh Tuyền ào ra hơn một nửa, như trước phân thành ba nhóm, tìm kiếm Hoàng Tước Nhi va Đỗ Quyên khắp nơi.

Rất nhanh trời tối, mọi người liền đốt đuốc.

Từ xa nhìn lại, dưới ruộng, trên núi từng đốm lửa nhấp nhô, phảng phất như lưu tinh ngày hè tán loan khắp nơi, mang theo tiếng kêu gọi rền rĩ.

Lâm Đại Mãnh mang theo mấy hán tử, bên bờ sông cẩn thận tìm kiếm. Sợ rong rêu, cống này nọ vướng chân trẻ.

Đang bận, chợt nghe phía trước có người nói chuyện, hình như là thanh âm Nhậm Tam Hòa.

Hắn vội vàng lên tiếng tiếp đón.

Nhậm Tam Hòa hỏi: “Lâm đại ca, mọi người tìm cái gì vậy?”

Lâm Đại Mãnh đi lên bờ. Thấp giọng đem chuyện đã xảy ra nói với hắn.

Quả nhiên, Nhậm Tam Hòa giận dữ, ném một đầu hươu trên người xuống đất, mắng: “Có khác gì giết người đâu?”

Lâm Đại Mãnh vội ngăn lại hắn, nói: “Huynh đệ bớt nóng. Đây cũng là chuyện ngoài ý muốn. Trước mắt mặc kệ chuyện gì, tìm người trọng yếu hơn. Mặc kệ chết sống phải tìm được người.”

Cây đuốc chiếu ánh sáng xuống, soi rõ miệng Nhậm Tam Hòa mím chặt như đang kiệt lực kiềm chế cái gì.

Người bên cạnh cũng khuyên giải, hắn mới không lên tiếng, cũng xuống nước tìm.

Sau nửa canh giờ, cuộc tìm kiếm có tiến triển.

Đầu tiên là Hoàng Tước Nhi. Mọi người tìm được nàng ở dưới gốc cây liễu méo mó cách nơi hai tỷ muội rơi xuống nước. Nàng bị một nhánh rễ mọc chìm trong nước chặn lại, thân mình đều ở trong nước. chỉ có đầu lộ ra trên mặt nước.

Nàng chìm trong hôn mê, lại có rong rêu che giấu, cho nên Phúc Sinh và Thu Sinh nhảy xuống nước đầu tiên cũng không phát hiện nàng. Đợi sau khi tỉnh lại, trong bóng tối sợ hãi tới mức khóc lớn kêu to lên, mới được người ở phụ cận phát hiện.

Vậy mà tìm được người sống!

Thôn nhân mừng rỡ như điên, hét to thông tri.

Lâm Đại Mãnh nghe thấy, không biết tìm được ai, đang định đi xem, chợt nghe Nhậm Tam Hòa nói: “Nghe, có tiếng.”

Mọi người liền nín thở lắng nghe, trước hết nghe thấy Phùng Thị xa xa kêu gọi “Tước Nhi, Đỗ Quyên!“. Bên bờ song gần đó có một tiếng trong trẻo đáp lại “Nương, ta ở đây! Ta ở trong nước! Nương, ta ở đây...”

Thanh âm chưa dứt, Nhậm Tam Hòa đã nhảy về hướng đó, làm bọt nước văng khắp nơi.

Lâm Đại Mãnh điên cuồng hét lên nói: “Tìm được rồi! Đỗ Quyên cũng tìm được!!!”

Đỗ Quyên giống như con ma nước, được Nhậm Tam Hòa ôm ra từ lỗ thoát nước từ ruộng ra sông. Nhìn thấy Hoàng Lão Thực ôm Hoàng Tước Nhi vào trong ngực, thật phảng phất như cách một đời, thiếu chút nữa cho rằng lại xuyên việt một lần nữa.

Hai chị em gặp mặt ôm nhau khóc ròng. Phùng Thị và Hoàng Lão Thực cũng ôm hai người khóc.

Thôn nhân cầm đuốc vây quanh cả nhà bọn họ, đều không kiềm được gạt lệ.

”Được rồi, nhà Lão Thực, đừng khóc. Mau về nhà, cho con thay quần áo. Bị ngâm trong nước lâu như vậy, sợ là đông lạnh hỏng rồi. Cần phải nghỉ dưỡng hai ngày.”

Lâm lý chính đánh vỡ bầu không khí này trước.

”Đúng a, nương Tước Nhi! Mau về nhà nấu chút canh gừng cho 2 đứa nhỏ uống.” Vợ Đại Mãnh cũng khuyên.

Phùng Thị nghe thế mới im tiếng, cùng Hoàng Lão Thực mỗi người ôm một đứa, hướng mọi người nói tạ.

Trong ánh lửa, Đỗ Quyên nhìn thấy Hoàng lão cha, lập tức hô: “Gia gia, ta se không dám! Chết đuối cũng không dám đánh ca ca!”

Lời này tựa như quăng cho Hoàng lão cha một bạt tai.

Da mặt hắn run run nửa ngày, muốn mỉm cười hoặc nói cái gì đó, lại không thể.

Đỗ Quyên nói xong, còn dùng tay đảo đảo Hoàng Tước Nhi, ý bảo nàng cũng nói.

Ai ngờ Hoàng Tước Nhi không biết là do kinh hách quá độ, hay là trải qua tử kiếp, nên tính tình đại biến, chợt nghe nàng nói: “Tiểu Bảo dám đẩy muội muội xuống sông lần nữa, ta sẽ còn đánh hắn!!!”

Thanh âm cũng không còn giòn giã có sức, thậm chí có chút co quắp, phảng phất như đã lấy hết dũng khí mới nói ra được, nhưng lại không chút do dự, cho thấy quyết tâm của nàng.

Đỗ Quyên cứng họng ——

Đây là... khích lệ quá mức?

Tiểu thư tỷ không có tính cách cực đoan đó, chắc là trong lòng bị ám ảnh!

Không xong rồi, mất đi sự hồn nhiên cũng không tốt.

Phùng Thị ôm Hoàng Tước Nhi, lập tức nói tiếp: “Đúng! Khuê nữ, sau này ai khi dễ ngươi và muội muội, cho ngươi đánh chết hắn! Nương là người vô dụng, ngươi không nên thua kém. Đừng sợ, đánh chết nương giúp ngươi đền mạng.”

Hoàng Lão Thực cũng nói: “Đánh, phải đánh!”

Bất quá là hắn vui vẻ phụ họa, không nghĩ sâu ý trong lời nói đó.

Hoàng Tước Nhi nghe lời cha mẹ nói, thật là niềm vui ngoài ý muốn, dùng sức gật đầu nói: “Ân! Nương, ta nhớ rõ.”

Hoàng lão cha nghe xong lời nói ngấm ngầm hại người này, tức giận đến không lời nào để nói, đối với đại nhi tử nói: “Còn đứng ngẩn ra không đi? Để con bị lạnh nhiễm bệnh thì không đau lòng hả?”

Nói xong quay đầu đi trước.

Trên đường trở về, có người kỳ quái hỏi “Chỗ đõ chúng ta đã tìm, không biết sao lại không phát hiện các nàng chứ?”

Mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì.

Vì thế hỏi Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên tình hình lúc ấy như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.