Hoa Duyên Chỉ Nở Một Lần!

Chương 46: 46: Bắt Cá




"Em đang làm cái gì?" Tần Mặc nhìn Trì Nghiên, đột nhiên cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.

"Không nhìn ra à?" Trì Nghiên hỏi lại.

"Em muốn dọn ra ngoài?" Tần Mặc lập tức nhíu chặt mày, "Ở chỗ nào? Khách sạn?"

"Không liên quan tới anh." Trì Nghiên nói, thấy Tần Mặc nhìn chằm chặp mình, lại cười: "Sao, muốn nhìn xem tôi có mang món đồ đắt tiền nào đi không à?"

Tới tận lúc này rồi cô vẫn còn không quên đâm chọc anh, nhưng anh cũng chỉ có thể nén bực: "Chừng nào thì em nhớ lại?"

"Còn quan trọng nữa sao?" Trì Nghiên hỏi ngược lại anh, cười nhạo: "Dù sao tôi và anh đều kết thúc rồi."

Nếu là khách sạn, cô đều không phải nhất thời xúc động.

Trên thực tế từ sau khi nhớ lại đủ thứ trước khi xảy tai nạn giao thông, cô vẫn luôn do dự chuyện nên đi hay ở.

Cô biết Tần Mặc cũng có chút thích mình.

Tuy cô cũng không biết sự thích ấy bắt đầu từ khi nào, nhưng tóm lại là có một chút.

Cho tới bây giờ, cô vẫn cứ luôn cảm thấy chỉ cần một chút va chạm nhỏ thôi thì một ngày nào đó hẳn sẽ cháy lan khắp đồng cỏ... Nhưng mà cô đã xem nhẹ sự kiên nhẫn của chính mình, tính cách của chính mình.

Cô chưa bao giờ là người làm được cái gọi "ép dạ cầu toàn", loại chuyện tình cảm này hoặc là hoàn toàn đắc thủ, hoặc là hoàn toàn hết hy vọng, đứng ở giữa cô chỉ cảm thấy đó là sự dày vò.

Đối với cô, Vân Lam chính là một cây gai, nếu cô không nhổ đi cái gai này, sớm muộn cô cũng bị cô ta như có như không gây đau đớn, ghê tởm chết.

Cũng giống như 2 năm trước đó của cô và Tần Mặc, hai người không ngừng cãi vã, so tài so chiêu đối chọi...

Rõ ràng rằng sau khi gặp phải biến cố, cô đã học được thu liễm tính tình táo bạo của mình, nhưng mỗi khi đối mặt với Tần Mặc ——

Mỗi khi cô cảm nhận được sự tồn tại của cái gai trong lòng kia, cô cảm thấy mình đã mất khống chế, nhất định phải làm cái gì đó để kích Tần Mặc tức đến hộc máu thì mới cam tâm...

Nhưng cái kiểu sống chung với nhau như vậy, cô chịu đủ rồi.

Sự bất an và không cam lòng như vậy, hèn mọn lại khát vọng như vậy... Cô thật sự đã chịu đủ rồi.

Trì Nghiên tiếp tục dọn dẹp hành lý. Đồ của cô phần lớn là Tần Mặc mua, cô rời đi cũng chỉ mang theo một ít quần áo thay, ngoài ra trang sức các thứ tất cả cô đều không cầm...

Tần Mặc thu hết động tác của cô vào trong mắt, chỉ cảm thấy bực bội, trầm giọng nói: "Trì Nghiên, chúng ta nói chuyện."

Trì Nghiên lờ tịt anh, tiếp tục dọn dẹp.

Tần Mặc duỗi tay ra, đóng phập chiếc vali của cô lại: "Em đừng cứ hễ giận dỗi là lại không chịu nói chuyện có được hay không?"

"Chi vì chuyện ở nhà hàng ban nãy thôi sao?" Anh hỏi, lại nói, "Trì Nghiên, Chu Càn là loại người như thế nào, lúc trước em làm người tác hợp cho hắn và Vân Lam, em hẳn phải biết rõ chứ? Sao em——"

"Làm sao? Nói như thế thì tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi đúng không?" Cô cắt đứt anh, quay đầu cười lạnh, "Lúc trước là tôi bắt cô ta à, là tôi buộc cô ta phải gả cho Chu Càn à? Hay vẫn là tôi bắt anh phải lên giường với tôi —— anh cảm thấy hai người các anh bỏ lỡ mất nhau, anh cảm thấy ấm ức thay cho cô ta, đau lòng cho cô ta... Cho nên anh đều đem mọi chuyện tính trên đầu tôi đúng không?"

Tần Mặc nhíu mày: "... Anh không có ý này."

"Vậy anh có ý gì?" Trì Nghiên lạnh lùng nhìn anh, "Nói thật, hiện giờ cô ta đã ly hôn, nếu anh cảm thấy đau lòng cho cô ta, muốn che chở cho cô ta như thế, vậy thì cưới thẳng cô ta đi —— Sao còn lề mề không làm? Là bởi vì để ý cô ta đã từng phản bội ánh chứ gì, muốn xả giận trước rồi mới nói? Hay vẫn là anh cảm thấy tôi mất trí nhớ, không dễ để tống cổ?"

Cô khôi phục ký ức, cũng khôi phục sắc bén như trước.

Cô khí thế bức người mà mở miệng, ném ra một đống vấn đề, hỏi đến gân xanh trên trán anh đều phải giật nảy liên hồi.

"Tại sao em lại nghĩ thế?" Tần Mặc cau chặt mày, dường như đang nhẫn nhịn cái gì, sau một hồi lâu mới thở dài nói: "Anh đã nói rất nhiều lần, chuyện quá khứ đã trôi qua, anh và Vân Lam không có khả năng có gì tiếp cả."

Trì Nghiên lại cười: "Trôi qua rồi? Vậy tại sao anh lại để cho Vân Lam vào công ty anh làm việc?"

"... "

"Hôm nay là sinh nhật Vân Lam anh biết đi, cô ta mời anh đi ăn cơm là giấu ý đồ gì chẳng lẽ anh không biết? Vì sao anh không từ chối?"

"..." Tần Mặc, "Anh lúc ấy cũng vừa phản ứng lại, vốn định từ chối, nhưng em..."

Trì Nghiên nhìn anh đầy châm chọc.

Tần Mặc ý thức được dù cho anh nói cái gì chăng nữa thì người phụ nữ trước mặt cũng không nhất định sẽ nghe, quyết đoán kéo cô vào trong ngực, ghìm xuống cơ thể chặn kín môi cô.

Trước sự kinh ngạc không thôi của cô anh nhanh chóng vói lưỡi vào xâm lấn, cuồng nhiệt phiên đảo, chờ đến khi cô tỉnh lại căm hận cắn anh, thì anh lại lập tức đè cô xuống giường, nặng tựa ngàn cân mà ghìm chặt cô, tiếp tục quấn quýt không buông... Thẳng đến mùi máu tươi lan khắp khoang miệng, thẳng đến hai người suýt không thở nổi, anh mới buông cô ra.

"Trì Nghiên, chuyện quá khứ giữa anh và Vân Lam đều đã là quá khứ rồi, sao em cứ nhất quyết phải để chính miệng anh nói ra thì em mới hiểu được? Người anh để ý chỉ có em."

Những lời đã từng cảm thấy quá khó để mở miệng, nhưng đến cuối cùng vẫn phải nói ra.

Tần Mặc nhìn thẳng tắp vào Trì Nghiên, nhưng đáp lại anh chính là một cái tát không chút lưu tình của Trì Nghiên.

"Để ý tôi? Để ý tôi mà sau khi "ngủ" tôi rồi thì anh lại quay đầu đi thẳng?"

"Để ý tôi mà anh dùng loại quan hệ bao nuôi này để nhục nhã tôi?"

"Mấy tháng qua tôi mất trí nhớ, miệng anh bịt kín như một con hến, anh cứ như vậy để mặc tôi luôn nơm nớp lo sợ, lo được lo mất, đây là sự để ý của anh?"

Cô liên tiếp tung ra ba câu hỏi, thẳng đến anh không có gì để nói.

"Trước kia là do tôi ngốc nên mới xứng bị anh đối đãi như vậy." Cô đẩy anh ra, gằn rõ từng chứ: "Tần Mặc, anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn."

Vốn định cầm một chút quần áo, giờ Trù Nghiên đã không cần, đơn giản trực tiếp đóng lại hành lý ra khỏi cửa.

Tần Mặc nhíu mày nhìn chặm chằm cô, sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn đi theo.

Sau đó chuông cửa vang lên hai tiếng, Trì Nghiên mở cửa, một người đàn ông xuất hiện trước tầm mắt Tần Mặc.

Đó là một chàng trai trẻ tuổi, xấp xỉ Trì Nghiên, trắng trẻo văn nhã, gương mặt điển trai có thể so với tiểu thịt tươi trong giới giải trí.

Người này Tần Mặc cũng biết, đó là công tử thứ hai của tập đoàn họ Dư, là nhà đầu tư lớn nhất khi hắn nghiên cứu Envi, cũng là một trong những người theo đuổi Trì Nghiên trước kia —— Dư Gia Ngộ.

"Sao cậu lên đây?" Trì Nghiên hỏi cậu.

"Sợ cậu mang nhiều đồ, cho nên nói với bảo vệ bên dưới." Dư Gia Ngộ nói, nhìn lướt qua vali, "Dọn xong đồ rồi?"

"Ừ." Trì Nghiên gật đầu.

"Mình xách giúp cậu." Dư Gia Ngộ nói tiếp, sau đó nắm lấy vali trong tay Trì Nghiên. Đại khái nhận ra bầu không khí là lạ, cậu quét mắt sang Tần Mặc ở trong phòng, cũng không mở miệng nói gì chỉ cười cười như chào hỏi.

Bất giác Tần Mặc siết chặt nắm tay, dường như Trì Nghiên lại nhớ tới điều gì, vòng trở về.

"Em định cùng hắn đi đâu?" Mắt thấy người dừng lại trước mặt mình, Tần Mặc trầm giọng hỏi.

Nhưng Trì Nghiên không trả lời, chỉ tóm lấy cái kẹp cà vạt kéo xuống, ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.

"Đi thôi."

Trở lại bên cạnh Dư Gia Ngộ, Trì Nghiên không thèm liếc nhìn Tần Mặc lấy một cái, nói rồi kéo người rời khỏi.

Tần Mặc nhìn cánh cửa khép lại trước mặt, trên má nơi vừa mới nhận được cái tát kia phảng phất như lấy lại được tinh thần, nóng, rát, đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.