Hoa Đào Nhỏ

Chương 14: Ngọt Ngào




Theo Cao Viễn báo cho địa chỉ là 1 cái quán bar ở đường Nguyễn Tri Phương, Tiêu Hạo lái xe đến nơi mà đi vào quán bar này.

Ở tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Tiêu Hạo cũng thấy được bộ dáng mập lùn mã tử của Cao Viễn. Chạy đến ngồi xuống mà vỗ Cao Viễn bả vai.

“Mày đến lâu chưa? Hạo ca có chút việc nên đến trễ?”

Cao Viễn khuôn mặt u oán như cái tiểu tức phụ.

“Hạo ca, anh cũng quá biết chơi thằng em này đi. Đợi cả gần tiếng đồng hồ mà em cũng buồn bực muốn chết đây này.”

Khoát tay một cái, Tiêu Hạo dò hỏi.

“Quán bar này có rau sạch không? để một hồi mày chăn rau mà gặp rau bẩn thì tao cũng hết cách.”

Cao Viễn cười thần bí.

“Hạo ca yên tâm, em cùng bà chủ ở đây quen biết nên hàng tuyệt đối là rau sạch, có khi còn trộn lẫn vào một ít xử nữ nữa.”

Tiêu Hạo có chút kinh ngạc.

“Lại còn có gái trinh? chỗ này đúng là có chút không tầm thường nha.”

“Cùng ra lắc lư cho nóng người đi Hạo ca, xem coi có em gái nào có thể chiếm tiện nghi được không hắc hắc.”

Tiêu Hạo cười cười từ chối Cao Viễn.

“Mày cứ đi đi, tao hiện tại không có hứng thú nhảy.”

“Xì xì, Hạo ca quả thật chả biết hưởng thụ gì cả.”

Bĩu môi một cái, Cao Viễn cũng gia nhập vào sàn nhảy theo điệu nhạc mà lắc lư.

Nhân viên bartender thấy khách quen đại gia của bà chủ lại gọi người này một tiếng anh lớn nên cũng thay đổi thái độ phục vụ trở nên cung kính lên.

“Xin hỏi đại ca là muốn uống gì ạ?”

Tiêu Hạo suy nghĩ một chút trả lời.

“Hay là cho một bình Kim Sơn đi.”

“Anh muốn uống loại bao nhiêu năm?”

“Loại 50 năm Kim Sơn đi.”

Khẽ nhấp lấy một ngụm nhỏ rượu, Tiêu Hạo cảm giác vừa cay vừa đắng nhưng lại vô cùng sảng khoái mà thưởng thức. Lúc này, một cô gái ăn mặc có chút hở hang tiến đến cọ cọ ngực mình vào tay Tiêu Hạo.

“Soái ca, chúng ta ước một cái thế nào?”

Uống tiếp ngụm rượu thứ 2, Tiêu Hạo phất tay ra khỏi cô gái này mà lắc đầu.

“Không hứng thú.”

Nhận ra là mời chào không được, cô gái hừ nhẹ một tiếng mà rời đi lầm lầm.

“Mẹ nó hôm nay sao mà xui xẻo, gặp khách đẹp trai đầu tiên lại là thằng gay.”

Tiêu Hạo cũng nghe được cô gái lầm bầm mà cảm thấy dở khóc dở cười, trong lòng đậu đen rau muống: chỉ là từ chối ước pháo với cô mà lại kết luận tôi là gay. Đây là cái gì logic vậy?

Lắc đầu một cái, Tiêu Hạo cũng không có chút hứng thú nào với suy nghĩ của mấy cái gái ngành chuyên tách 2 chân ra cho người ta chơi.

Một lúc sau đó, Cao Viễn cũng quay lại ghế ngồi mà thở có chút gấp.

“Nhảy mệt quá nhưng mà vui thật ấy, còn chiếm được tiện nghi mấy cô gái đâu rồi. Hạo ca, anh quả thật không muốn thử 1 chút sao?”

Tiêu Hạo lườm Cao Viễn một cái không trả lời.

Cao Viễn cũng uống lên một ngụm rượu vang Đà Lạt mà hỏi.

“Hạo ca, cũng đã gần 10 giờ rồi, sắp đến thời điểm hắc hắc.”

Nghe ra tiếng cười hèn mọn của thằng này là có ý gì, Tiêu Hạo dùng tay lật cái trán có chút im lặng: chơi gái thôi mà có gì đâu mà lại hưng phấn như trúng số thế?

Trò chuyện một hồi, đồng hồ cũng chỉ 10 giờ khuya, Cao Viễn ngoắc cái nhân viên nam bảo an, người này gật đầu mà ra hiệu Tiêu Hạo cùng Cao Viễn đi theo.

An bài vào trong 1 cái phòng đặc biệt, Tiêu Hạo cùng Cao Viễn ngồi chờ người đến.

Cao Viễn khi thấy người đến, ánh mắt có chút kinh ngạc.

“Bà chủ, sao bà lại đến đây?”

Thiết Tâm Nhi ném cho Cao Viễn cái mị nhãn giọng nói mị hoặc.

“Ngài nói gì đây? đối với khách sộp như Cao thiếu thì bản thân làm bà chủ như tôi đây phải tự thân tiếp đón rồi.”

Cao Viễn vội vàng từ chối.

“Không, không, nào phiền đến bà chủ nhọc lòng. Lần trước giao ước tôi có nói rõ là chỉ cần mang rau sạch lên cho tôi là được rồi. Vậy thì người đã đến chưa?”

“Cao thiếu gia gấp cái gì đây, ngài còn chưa giới thiệu soái ca ngồi bên cạnh đây?”

“À quên chứ, người này gọi Hạo ca, là đại ca tôi. Những gì mà tôi có được hôm nay đều do anh ấy cho.”

Tiêu Hạo ánh mắt có chút sắc bén nhìn chằm chằm Thiết Tâm Nhi, trong lòng vô cùng cảnh giác: lại là một tu đạo giả dạng mị công mê hoặc.

Ở Tiêu Hạo đánh giá Thiết Tâm Nhi, nàng cũng dùng ánh mắt mị nhãn như tơ đánh giá cái này một người trên thân ăn mặc giản dị Tiêu Hạo. Trực giác của nàng cho biết, người này vô cùng nguy hiểm, có thể uy hiếp đến tính mạng mình.

Khi trong lòng liên tục vang lên cảnh báo khí tức nguy hiểm từ chàng trai trẻ này, Thiết Tâm Nhi vô cùng kinh ngạc: bản thân đã ở Trúc Cơ viên mãn khá lâu, mị công đã đạt đại thành lại vẫn có người không ảnh hưởng bản thân dụ hoặc.

Dù trong lòng hai người đều kinh ngạc ngoài ý muốn nhưng mặt ngoài vẫn tỏ thái độ hữu hảo.

“Chào bà chủ, tôi gọi Tiêu Hạo, hân hạnh được làm quen với bà.”

“Chào đại gia, tôi là Thiết Tâm Nhi, quán bar này bà chủ, hân hạnh, hân hạnh.”

Hai người lộ ra gương mặt tươi cười đầy ý tốt mà bắt tay nhau. Ở thời điểm một cái bắt tay, hai người cũng âm thầm dò xét đối phương.

Ngắn ngủi thời gian sau đó, hai người cũng thả tay ra mà ngồi xuống. Thiết Tâm Nhi trong cũng đại khái hiểu một chút thực lực đối phương mà mặt ngoài đổi đề tài hỏi.

“Người đã mang đến rồi, nhưng người ta đây không biết những cô này có làm Hạo thiếu vừa ý không đây?”

Tiêu Hạo khoát tay lộ vẻ không quan trọng.

“Cứ cho vào đi thôi, tôi chỉ đi chỉ điểm thằng em làm việc mà đánh xì dầu lên cái nền.”

Thiết Tâm Nhi bĩu môi một cái biểu thị có quỷ mới tin mà ra hiệu mấy cô gái tiến vào trong.

Mấy cô gái cũng theo nhau nối thành một hàng trật tự mà đi vào.

Thấy người đã đông đủ, Thiết Tâm Nhi cười hỏi.

“Hai vị đại thiếu cứ thoái mái chọn 1 cô đi, đảm bảo hàng chất lượng mà sạch sẽ.”

Cao Viễn nhìn thấy mấy cô gái chân dài này, ánh mắt đăm đăm nhìn lấy cặp đùi trắng noãn cùng cặp ngực mà chọn người.

Tiêu Hạo không chút hứng thú nào nhìn mấy cô gái này, nhưng khi ánh mắt dừng lại ở cô gái cuối cùng đang có chút khẩn trương cùng rụt rè, Tiêu Hạo cảm thấy dường như đã gặp cô này ở đâu rồi.

“Bà chủ, cô gái cuối cùng tôi chấm. Nói cái giá đi.”

Thiết Tâm Nhi nghe vậy sững sờ, chợt trong lòng cười khinh bỉ: mày cứ trang vẻ đàng hoàng đi, không phải cũng lộ bộ mặt háo sắc ra đấy sao?

“Cái này không thành vấn đề, nhưng cô gái cuối cùng giá có chút cao à nha.”

Tiêu Hạo lười nhác trả giá mà mở miệng cho luôn cái giá.

“50 vạn, nếu không đồng ý coi như thôi.”

Thiết Tâm Lan bị Tiêu Hạo hô giá tiền cho kinh ngạc, rất nhanh hồi phục tinh thần lại mà đáp ứng.

“Thành giao, đêm nay cô gái này là của ngài.”

Cao Viễn thấy Tiêu Hạo cũng đã chọn xong, ánh mắt cũng quét đến một cô gái nhan trị không tệ rồi cùng nhau mướn phòng xả pháo.

Mỗi người một xe lái vào cùng một cái khách sạn, Cao Viễn cười hắc hắc.

“Hạo ca, anh đoán xem em công lực sẽ là bao sâu đây?”

Tiêu Hạo giơ lên ngón giữa khinh bỉ.

“Mày chừng 5 phút là phụt.”

Cao Viễn hừ một tiếng không cho là đúng.

“Em không tin đâu, nếu chút nữa em được 30 phút anh phải đãi thằng em ăn 1 bữa nha, hay là giao acc dropbox kho phim đảo quốc của anh cũng được.”

“Cút.”

Ở Tiêu Hạo dẫn theo cô gái đang thấp thỏm khẩn trương mà vào phòng mà đóng cửa lại, Tiêu Hạo sắc mặt có chút không được tốt lắm hỏi.

“Cô tại sao lại muốn làm công việc này? không phải Tuyết nhi nàng đã nâng cô lên làm quản lý cửa hàng rồi hay sao?”

Triệu Mộng Nghiên ánh mắt có chút không dám nhìn thẳng vào Tiêu Hạo, giọng nói có chút nơm nớp lo sợ.

“Ông chủ, chuyện không phải như ngài nghĩ, thực ra thì em… em…”

“Ấp a ấp úng cái gì, tôi cũng không có ăn thịt cô, chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

Triệu Mộng Nghiên chần chờ một hồi, mà bắt đầu nói.

“Người nhà em bị bệnh ung thư nên em đang cần tiền rất gấp để chạy chữa. Phía bệnh viện nói nếu không nhanh đóng tiền phí trị liệu thì sẽ không tiếp nhận chữa trị. Em vì bất đắc dĩ nên mớ dùng cách này để kiếm tiền nhanh nhất trả tiền viện phí.”

Nói đến đây Triệu Mộng Nghiên nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.

Tiêu Hạo cũng cảm thấy cô bé này có chút đáng thương nhưng vẫn nhíu mày hỏi.

“Cô làm sao không nói việc này cho bà chủ biết? Tuyết nhi nếu biết hoàn cảnh của cô cũng sẽ đồng ý ứng lương trước mà lấy tiền chữa trị.”

Triệu Mộng Nghiên có chút xấu hổ cúi đầu.

“Em.. em không dám làm phiền bà chủ vì việc cá nhân của mình.”

Tiêu Hạo quả thật bó tay với cô gái này mà tức giận.

“Cô quả thật là thiếu suy nghĩ mà, giữa bản thân xấu hổ cùng tín mạng người nhà thì cái nào quan trọng hơn? Ài, thôi, thôi, dù sao tôi cũng là ông chủ cô. Như vậy đi, tôi đánh qua cho cô 50 triệu để lo tiền chạy chữa ung thư cho người nhà. Nếu mà cô theo cái giá tôi đưa ra lúc nãy mà bán mình thì quả thật là đồ ngốc. 50 vạn chỉ đủ để chạy chữa ung thư 1 khoảng thời gian ngắn mà thôi, cô quá xem nhẹ bản thân mình trinh tiết rồi.”

Thấy Tiêu Hạo muốn cho mình số tiền lớn, Triệu Mộng Nghiên vội vàng lắc đầu từ chối.

“Xin lỗi ông chủ, số tiền này quá lớn, em không thể nhận. Với lại em không muốn nhận ơn huệ của ngài, ý tốt của ông chủ thì em có thể nhận nhưng…”

Tiêu Hạo cắt ngang Triệu Mộng Nghiên đưa cái lý do mà bá đạo nói ra.

“Cô không nhận cũng phải nhận. Dù sao tiền này là tôi cho cô ứng trước tiền công, cô sau này chăm chỉ làm việc trả nợ là được.”

Triệu Mộng Nghiên ánh mắt cảm kích nhìn Tiêu Hạo, chợt cắn môi như quyết định cái gì mà trút bỏ quần áo mình làm lộ ra thân thể trần truồng trước mặt Tiêu Hạo.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hạo kém chút phun máu mũi. Cũng may mắn là định lực sau khi nhìn quen thân thể của mấy bà xã đã có mức độ nhất định nên dục vọng bị áp chế lại, có chút cười bất đắc dĩ.

“Cô cần gì phải làm như vậy đâu, tôi không giúp đỡ vì muốn làm tình với cô nên mặc quần áo vào đi.”

Nghe Tiêu Hạo lời nói,Triệu Mộng Nghiên cho là Tiêu Hạo chê bai mình ý tứ, thần sắc có chút không cam lòng.

“Ông chủ, em biết em chỉ là cô gái quê mùa, nhưng em đây là lần đầu tiên. Dù em không xinh đẹp bằng bà chủ nhưng em sẽ cố gắng hầu hạ ông chủ thật tốt. Nếu không làm vậy, em sẽ không nhận lấy số tiền này.”

Tiêu Hạo thấy Triệu Mộng Nghiên ánh mắt kiên định muốn giao lần đầu cảm ơn mình hỗ trợ, sắc mặt có chút chần chờ. Chợt, trong đầu lóe lên ý nghĩ: không được, súng lớn của Hạo ca chỉ dùng để thi triển với nữ nhân của mình, không thể tùy tiện bắn ra bừa bãi.

Lắc đầu vội vàng từ chối Triệu Mộng Nghiên, Tiêu Hạo mới nói ra.

“Được rồi, dù sao cũng đã khuya, chờ một lúc cô muốn ngủ lại đây hay là về nhà thì tùy ý. Nếu tiện đường thì tôi có thể đưa cô về nhà cũng chả sao cả.”

Triệu Mộng Nghiên bị 2 lần từ chối, thần sắc có chút sa sút gật đầu, trong lòng hoài nghi: chẳng lẽ ông chủ chỗ kia không được.

Sau một lúc, Cao Viễn cũng từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy Tiêu Hạo cùng Triệu Mộng Nghiên đứng chờ, Cao Viễn cười hèn mọn giơ lên ngón cái.

“Hạo ca, anh đoán xem em sâu bao nhiêu?”

“Mày giơ 1 ngón lên không phải đại biểu cho 1 phút hả?”

Hai nữ một bên nghe thấy mà cười trộm, Cao Viễn khó chịu phản bác.

“Ai bảo em chỉ 1 phút, là 10 phút, 10 phút đó.”

“Mày không biết xấu hổ mà còn nói nữa, thôi đi về, có gì mai nói tiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.