Hoa Đào Bay Đầy Trời

Chương 14




Sắc mặt Lâm thị thập phần khó coi, trong lòng thầm hận không thôi, lúc này Âu Dương Noãn mới chậm rãi đứng lên, thấp giọng nói:”Phụ thân đừng trách mẫu thân, nói cho cùng mẫu thân cũng thể quản hết mọi việc trong nhà, Tước nhi hắn… haizzzzzz, nói đến chuyện này cũng tại hạ nhân trong viện đệ đệ không tốt, lần trước đệ ấy gặp chuyện không may cũng do không có người trông coi, hiện tại lại chậm trễ hầu hạ lão phu nhân, thân làm trưởng tỷ con đây cũng không tránh được tội…”

Lời này là có ba tầng ý tứ: Thứ nhất, Tước nhi không phải Lâm thị sinh ra làm sao có thể chăm sóc tốt? Thứ hai, Âu Dương Tước lần trước gặp chuyện cũng là do hạ nhân trong viện sơ sót, Lâm thị tội càng thêm tội, nói chính xác hơn là người dụng tâm kín đáo. Thứ ba, Âu Dương Noãn thân là tỷ tỷ ruột của Tước nhi, Lâm thị cũng không lưu tâm hơn lại còn bất đồng với nàng.

Âu Dương Trì liền liên tưởng, nhất thời nổi lên nghi ngờ, hung hăng trừng mắt với Lâm thị, Lý thị ngồi ở trên liếc nhìn con dâu, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, cuối cùng lên tiếng: ”Noãn nhi nay cũng đã lớn rồi, bắt đầu từ hôm nay mọi việc trong viện này giao cho nó đi. Nó cũng phải học cách quản lý gia đình một chút.”

Âu Dương Trì lập tức phụ họa: ”Mẫu thân nói phải!”

Thời điểm rời đi, Lâm thị lảo đảo bước không vững thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, Âu Dương Noãn liền tiến lên đỡ lấy: ”Mẫu thân, cẩn thận chút!”

Mặt Âu Dương Khả biến sắc nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, nhìn đến vẻ mặt càng cười càng thêm khiêm tốn ôn nhu đó trong lòng càng thấy tức giận, hận không thể đi lên xé nát khuôn mặt tươi cười đó.

Một câu mẫu thân này nàng kêu thật thân thiết, không hiểu sao khi Lâm thị nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu đáng yêu của nàng sau lưng nổi hết da gà, chỉ cảm thấy nữ nhi này thập phần đáng sợ, thầm nghĩ thường ngày thật sự là đã quá coi thường nàng, lập tức thu tay về, mặt không chút thay đổi dắt tay Âu Dương Khả rời đi.

….

Âu Dương Noãn không có lập tức xử lý bọn gia nô trong viện, mà chờ Âu Dương Tước đi học về để cho hắn ở một bên ngồi xem.

Phương mama cùng Hồng Ngọc đều ở bên cạnh hầu hạ, trong viện hết sức yên tĩnh, tất cả gia nô đều ở trong sân chờ xử lý.

Âu Dương Noãn ngồi ở vị trí chủ tọa, Tín mama cẩn thận dâng trà lên. Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn lá trà chìm nổi trong nước, một lời cũng không nói.

Một đám hạ nhân nghe nói từ nay về sau, đại tiểu thư sẽ quản lý Tùng trúc viện nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu là lão phu nhân đích thân xử lý thì mới đáng sợ còn đại tiểu thư sao? Cái gì cũng đều nghe lời phu nhân. Còn nghe nói là người dịu dàng nhu nhược, cũng không phải vô duyên vô cớ mà trách phạt người khác. Nhưng hiện tại nhìn thấy nàng ngồi ở trên kia không nói một lời, trong lòng không hiểu vì sao lại thấy hoảng sợ.

Âu Dương Noãn uống xong ly trà, nhìn lướt qua Âu Dương Tước, mỉm cười, tiểu tử ngốc này, trông thật hiền lành.

Ánh mắt của nàng đảo qua đám nô gia trong sân, bọn nô tài cùng nha đầu tuy rằng thường ngày náo loạn, nhưng cũng biết hôm nay không tốt, mọi người so vai cúi đầu, nín thở mà đứng.

“Ta đã tin tưởng các ngươi, giao Tước nhi cho các ngươi chăm sóc. Không nghĩ rằng các ngươi lại khi dễ hắn còn nhỏ tuổi, một lần lại hai lần leo lên đầu hắn! Lá gan các ngươi đúng là thật lớn!” Âm thanh của Âu Dương Noãn không lớn, nhưng lại rất uy nghiêm.

“Người nào là Thanh Phong? Nhanh bước ra đây!”

Thanh Phong vội rụt cổ lại, lập tức quỳ rạp xuống đất, Âu Dương Noãn lạnh lùng nói: ”Đại thiếu gia ngày đó để quên đồ ở trường học, ngươi liền để hắn về một mình mà quay lại lấy. Vật đó có giá trị như thế sao? Ra bên ngoài lĩnh năm mươi bản tự, đuổi ra khỏi phủ!”

Thanh Phong vừa nghe nhất thời sợ tới mức cả người phát run, quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ. Được làm việc ở Âu Dương gia là một chuyện tốt, hắn không nghĩ là đã bị đánh lại còn bị đuổi đi. Nhưng bất kể hắn có dập đầu như thế nào, dù có dập đến chảy cả máu Âu Dương Noãn cũng không động tâm, ngây ngốc bị người ta kéo xuống.

Chuyện lần trước, mặc dù không phải là hắn đồng lõa nhưng cũng là người không dành bao nhiêu tâm tư trên người Tước nhi, nô tài như vậy không thể lưu lại. Âu Dương Noãn liếc nhìn ánh mắt muốn cầu tình của Tước nhi một cái, tiểu hài tử liền rụt cổ lại, ánh mắt đen láy lóe lên sự đồng tình lập tức biến thành lấy lòng.

“Liễu nhi, Thúy nhi! Bước ra đây!”

Hai nha đầu nhu nhược kiều mỵ, điềm đạm đáng yêu, Âu Dương Noãn nhìn các nàng, cười lạnh một tiếng: ”Ta thấy bộ dáng của các ngươi, đúng là muốn thấy người sang bắt quàng làm họ mà. Đáng tiếc Tước nhi không chịu nổi! Thôi, cho các ngươi xuống phụ bếp, từ nay làm ở phòng bếp đi!”

Sắc mặt Liễu nhi cùng Thúy nhi nhất thời trắng bệch, còn muốn cầu xin tha thứ, Âu Dương Noãn liền khoát tay ý bảo bọn họ nhanh chóng thu thập đồ đạc rời đi.

Liễu nhi lập tức la lớn: ”Đại tiểu thư thật là bất công, nô tỳ không phục! Nô tỳ thường ngày không có phạm lỗi lầm gì lớn, hôm nay cũng chỉ là không ở trong sân trông coi mà thôi! Người dựa vào cái gì mà liền đuổi ta đi chỉ vì vài câu nói linh tinh không có căn cứ! Nô tỳ là do phu nhân đưa đến, cũng không phải là người của tiểu thư!”

Trong mắt Âu Dương Noãn phát ra tia sáng lạnh, nàng mỉm cười: ”Tín mama, ngươi thử nói xem!”

Tín mama lập tức tiến lên, nhanh tay cho Liễu nhi một cái tát vang dội, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của nàng ta lập tức sưng lên, Tín mama lại mắng to: ”Tiện nhân! Bất kể ngươi là do ai đưa đến, đã làm việc trong viện này thì dù chủ tử có giết ngươi cũng được! Như thế nào lại không biết quy củ, ngươi dám cãi lại ta liền đánh nát cái miệng của ngươi!”

Âu Dương Tước ngày thường cũng không thích nha đầu kiều mị kia, nàng ta luôn đối với hắn nháy mắt ra hiệu, phiền chết đi được. Bây giờ nhìn thấy nàng ta bất kính với tỷ tỷ mình thì lập tức lớn tiếng nói: ”Đem nàng ta kéo ra ngoài đánh ba mươi bản tự!”

Liễu nhi rốt cục không chống đỡ được, khuôn mặt đầy nước mắt, bị mấy mama làm việc nặng mạnh mẽ kéo ra ngoài, Âu Dương Noãn đột nhiên nói: ”Chậm đã!”

Liễu nhi vẻ mặt chờ đợi, đại tiểu thư vẫn là cố kỵ đại phu nhân, muốn sửa lại chủ ý sao? Âu Dương Noãn chậm rãi liếc nhìn nàng ta một cái, lập tức đem hy vọng của nàng ta đánh gãy: ”Ngươi còn quên_tạ ơn!”

Khuôn mặt Liễu nhi lần nữa rơi đầy lệ, môi run run, đột nhiên tỉnh ngộ ra, sinh tử của nàng ta đều nằm trong tay Âu Dương Noãn nên liền nhanh chóng quỳ xuống dập đầu: ”Tạ đại tiểu thư…Tạ đại tiểu thư trách phạt…”

Nói xong liền có người lôi Liễu nhi đang xụi lơ đi xuống, Âu Dương Noãn nâng tách tà lên nhẹ nhàng đung đưa, động tác kiêu ngạo mà khinh thường, nhìn người phía dưới nói: ”Liễu nhi đã chịu phục, Thúy nhi ngươi nói xem, hay là ta đưa ngươi về chỗ đại phu nhân?”

Đưa về chỗ đại phu nhân, không phải sẽ không có hoa quả ngon để ăn sao? Nói không chừng còn không bằng làm ở phòng bếp nữa, Thúy nhi thầm hận Liễu nhi nhiều chuyện kéo cả mình vào, sợ tới mức lạnh run, hai đầu gối mềm nhũn liền quỳ xuống, Âu Dương Noãn thản nhiên nói: ”Bắt đầu từ hôm nay, người đến từ đâu thì trở lại chỗ đó đi!”

Thúy nhi cảm giác được trong lời nói mang hàn ý, sợ tới mức liên tục dập đầu, lại nói không ra lời, Tín mama trên mặt lộ ra vẻ cười nhạo, gọi người tới kéo đi.

Âu Dương Noãn liếc mắt nhìn Tín mama, nhất thời không còn vẻ khí thế như vừa rồi nữa, Âu Dương Noãn dịu giọng cười nói: ”Tín mama, trong viện này ngươi là người của lão phu nhân, ta vẫn luôn kính trọng ngươi. Đáng tiếc lần này ngươi lại làm cho tổ mẫu thất vọng rồi, nếu ta không xử trí ngươi, những người phía dưới sẽ không phục, Ngươi…”

Tín mama mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Âu Dương Noãn lại nói tiếp một câu khiến cho lòng bà cũng được thả lỏng: ”Vẫn là khấu trừ nửa năm tiền tiêu vặt hàng tháng đi!”

Tín mama lau mồ hôi, tuy rằng xử phạt nửa năm không thể nói là không nặng, nhưng so với hai nha đầu cũng gã nô tài kia thì còn tốt hơn nhiều, việc bà lúc nãy ra sức giúp đại tiểu thư xử lý hai nha đầu kia quả nhiên hữu dụng.

“Chính là về sau…”

“Đại tiểu thư yên tâm, về sau lão nô nhất định liều mạng giúp đại tiểu thư quản lý tốt viện này!” Tín mama cười làm lành.

Ánh mắt đen láy của Âu Dương Tước chớp chớp, lông mi thật dài lúc ẩn lúc hiện, lấy lòng nói: ”Tỷ tỷ, bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào nhà đã!”

Âu Dương Noãn mỉm cười liếc mắt nhìn người trong sân một cái, xử lý vài con chim đầu đàn, Tùng trúc viện bỗng nhiên yên lặng giống như mộ địa. Nàng hài lòng nói: “Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.