Hoa Đào Bay Đầy Trời

Chương 11




Việc Âu Dương Noãn bị thương vì rơi xuống nước gây huyên náo khá lớn, không riêng gì Lâm thị, ngay cả Âu Dương Trì cũng đến xem một hồi. Đối với phụ thân này, tâm tình của Âu Dương Noãn thập phần phức tạp, lúc trước Phương mama tìm mọi cách cầu cứu, hắn đối với nữ nhi thân sinh lại chẳng quan tâm, ở trong lòng hắn nữ nhi này đối với Âu Dương gia là sỉ nhục, hận không thể làm nàng lập tức biến mất. Bất quá điều này cũng không kỳ quái, Lâm thị không dấu vết tìm mọi cách ly gián, bản thân chưa từng thân cận phụ thân, nếu có cũng chỉ là bất hòa cùng sợ hãi.

“Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, lại để người phải tự mình đến thăm!” Âu Dương Noãn mỉm cười, bộ dáng nhu thuận đáng yêu.

Âu Dương Trì nhìn đại nữ nhi, chỉ thấy mặt nàng cùng mẫu thân nàng giống nhau như đúc, mắt trong như nước trên núi cao, lờ mờ qua nàng nhìn thấy thê tử trước khi mất. Bỗng nhiên nhớ tới lúc trước, khi nàng mới ra đời, chính mình cũng từng ôm lấy nàng vỗ về, nhưng từ sau khi thê tử qua đời, phu nhân mới vào cửa, nữ nhi này lại cùng mình không quá thân thiết, lớn lên liền xa lánh thậm chỉ cảm thấy nàng còn không bằng Khả nhi hoạt bát lanh lợi. Nay thấy Âu Dương Noãn đổ bệnh, thân thể yếu ớt đáng thương, rốt cục cũng là cốt nhục thân sinh, lại cứu trưởng tử của mình, trong lòng sinh ra một cỗ yêu thương, liền hòa ái mỉm cười:” Nha đầu ngốc này, biết con nóng vội cứu Tước nhi, nhưng cũng phải quan tâm đến bản thân mình, con bị bệnh, mẫu thân con lo lắng đến phát cuồng luôn rồi.”

Âu Dương Noãn cười càng dịu dàng:”Là do nữ nhi lỗ mãng, khi đó con vốn không suy nghĩ nhiều, chỉ một lòng muốn cứu đệ đệ. Không biết lại làm nháo loạn lớn như vậy, mời đại phu đến xem, còn để phụ thân phí công…”

Âu Dương Trì nghe xong lời này nhất thời cảm thấy nàng rất hiểu chuyện, giọng điệu càng thêm ôn hòa:” Còn đau đầu không?”

Âu Dương Noãn hít hít mũi, thanh âm bất tri bất giác còn mang theo chút làm nũng:”Đau”. Dừng một chút, nước mắt liền rơi xuống.

Âu Dương Trì đau lòng đem nàng ôm vào trong ngực, dỗ nói:” Về sau đừng lỗ mãng như vậy, mạng đệ đệ con là quý giá, nhưng nếu con xảy ra chuyện gì, phụ thân cũng đau lòng, hiểu chưa?”

Âu Dương Noãn vùi mặt vào lòng phụ thân, dùng sức gật đầu:”Vâng ak!”

Mười phần nhu thuận, mười phần đáng yêu, mười phần làm cho người ta yêu thích, Âu Dương Trì sau khi được làm từ phụ, cảm thấy mỹ mãn rời đi, nữ nhi tĩnh dưỡng ở nơi này cũng tốt, thê tử lại còn vì nữ nhi mà lo lắng, thân làm phụ thân hắn cũng phải an ủi một chút mới tốt.

Nhìn bóng lưng ông rời đi, khóe miệng Âu Dương Noãn gợi lên_rất nhanh, nàng sẽ làm cho ông cùng Lâm thị trở mặt thành thù.

Nghỉ ngơi ở trong phòng 3 ngày, thuốc bổ nhiều như nước được Lâm thị mang đến bên ngoài đều nói Lâm thị rộng lượng, đối xử tốt với con phu nhân trước, Phương mama đối với chuyện này thập phần tức giận nói với Âu Dương Noãn, nàng đều mỉm cười không để ý.

Ngày thứ tư, Âu Dương Noãn đã có thể xuống giường, nàng chỉ ăn mặc đơn giản, liền nói:”Nên đến vấn an tổ mẫu rồi”

Hồng Ngọc có chút chần chừ, khuyên nhủ:”Tiểu thư vẫn chưa khỏi hẳn, lão thái thái đã nói có thể không đi vấn an”

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng cười, tổ mẫu Lý thị này là nước cờ rất quan trọng, không thể xem nhẹ.

“Nha đầu ngươi đúng là không hiểu chuyện, đại tiểu thư nên tới chỗ lão phu nhân nhiều hơn, không được để cho mấy người tiểu nhân kia…”Phương mama nói được một nửa, nghĩ lại liền im lặng. Bà nhìn Âu Dương Noãn một thân thanh nhã, liền đổi đề tài:”Đại tiểu thư, người có muốn khoác áo lông cáo màu đỏ kia không?”

Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, đáp bâng quơ:”Đem áo choàng tổ mẫu thưởng năm ngoái ra đây!”

Phương mama rất đồng tình gật đầu, lập tức đi tới ngăn tủ cẩn thận lấy ra, áo choàng thêu hoa hồng, bên ngoài còn dùng chỉ kim tuyến thêu lên hoa mẫu đơn phú quý, mũ áo mềm mại, càng làm gương mặt nàng thêm trong suốt như ngọc, mày ngài thanh lệ, đúng là rất dễ nhìn.

Lâm thị, trận chiến sẽ rất nhanh được bắt đầu, ta thực sự chờ mong. Âu Dương Noãn nhìn chính mình trong gương, mỉm cười.

Tổ mẫu Lý thị ngụ tại An thọ đường, các nha đầu đến vấn an được dẫn xuống phòng phía sau. Ngồi ở trên ghế là lão phu nhân mặc áo màu thiên thanh thêu ngũ phúc, trên đầu quấn khăn khảm viên ngọc phỉ thúy ở giữa, đang cùng mọi người nói chuyện, thấy Âu Dương Noãn nhẹ nhàng tiến vào hành lễ liền lộ ra tươi cười.

Âu Dương Noãn vừa quỳ một gối xuống liền bị người ta kéo lên. Lâm thị thập phần ôn nhu cười cười, kéo nàng đến trước mặt Lý thị, cười nói:”Lão phu nhân, người xem, Noãn nhi đã tới rồi!”

“Noãn nhi, mẫu thân con vừa nói với ta, con mới vừa xuống giường được, giờ lại đến đây, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày?” Lý thị khó có lúc ôn hòa như vậy nói

Nàng bất quá vừa mới đi lại được, Lâm thị liền chạy tới đây châm chọc, hiển nhiên mục đích của bà ta là muốn cho lão phu nhân biết mình đã có thể xuống giường, vừa hay khiến cho người biết nếu nàng đã có thể đi lại sao không đến thỉnh an tổ mẫu người. Trong lòng Âu Dương Noãn nghĩ cũng may nàng không cho Lâm thị có cơ hội ly gián.

“Nghĩ tới tổ mẫu luôn phái người đến thăm hỏi, trong lòng Noãn nhi rất cảm động, đương nhiên muốn tới cảm ơn người đã quan tâm con”

Lâm thị kéo Âu Dương Noãn lại ngồi gần mình, nhìn Lý thị nói:”Lão phu nhân, nười nhìn xem, khí sắc của Noãn nhi đã tốt lên rất nhiều, đấy chính là trong họa có phúc đấy!”

“Cũng không phải là do sơn hào hải vị, dược liệu quý mà ngươi đưa đến sao? Có được mẫu thân như ngươi che chở ta cũng yên tâm!” Lý thị cũng đánh giá Âu Dương Noãn một phen, gật gật đầu mỉm cười nói.

Trong trí nhớ, Âu Dương Noãn đối với tổ mẫu Lý thị này chỉ có kính sợ cùng không thân cận, Lý thị đôi với người cháu gái này cũng chỉ bình thường. Nay Lý thị lại ôn hòa với nàng như vậy, tất nhiên cũng là do mình không để ý bản thân liều mình cứu Tước nhi, đối với Lý thị mà nói đích tôn nữ cũng không tính là gì, quan trọng là trưởng tôn không có việc gì, trong lòng Âu Dương Noãn rất hiểu điều này.

“Noãn nhi còn phải tạ ơn mẫu thân!”

Nghĩ đến đây, liền không thể hiện gì mà cười cười:”Đáng tiếc đại phu nói thân thể con quá hư nhược nên không thể dùng thuốc bổ, phần lớn đều không dùng đến, thật sự là đáng tiếc. Trong đó, có củ nhân sâm ngàn năm hiếm gặp, thường nghe người ta nói có công dụng kéo dài tuổi thọ, con lại không thể dùng được, buổi chiều liền đưa qua cho tổ mẫu.”

Lý thị hòa ái kéo tay Âu Dương Noãn vỗ vỗ:”Trong nhà khó có người muốn lão thái thái này sống thọ, cũng là nha đầu con có tâm” Nói xong, bà liếc qua Lâm thị một cái, tươi cười mang theo lạnh nhạt.

Lâm thị tươi cười có chút cứng lại, Âu Dương Noãn này từ khi bị thương vì sao lại thay đổi như vậy, mềm mại nhưng lại có gai, trong bông có kim, nói chuyện bất động thanh sắc nhưng lại đầy sắc bén, mình cố ý đem nhân sâm ngàn năm ban cho Âu Dương Noãn, nếu nàng ăn cũng không có tác dụng ngược lại sẽ gây hại đến thân thể, khi đó bản thân cũng được mang danh hiền lành rộng rãi. Ai ngờ, nha đầu kia lại nhân cơ hội mượn hoa hiến phật dâng lên cho lão phu nhân, cứ như vậy bản thân không phải thành người cố ý giấu đồ tốt không dâng lên lão thái thái hay sao? Tay Lâm thị gắt gao nắm chặt, một lát sau mới khôi phục lại bình thường.

“Trong này thật là náo nhiệt nha!” Mành vừa động, một nữ hài tử liền bước đến, nàng ta mặc váy tơ sam nhiều màu, bên ngoài khoác áo lông hồ ly tuyết trắng, trên tóc cài trâm ngọc lưu ly hồ điệp rực rỡ nhiều màu sắc,kết lên dây châu ngọc thật dài lay động đung đưa, vẻ đẹp ngọc tuyết đáng yêu, người còn chưa tới, âm thanh ôn nhu như nước đã truyền tới, nàng ta chính là Âu Dương Khả.

Sâu trong đáy lòng, Âu Dương Noãn hận không thể một đao chém chết người trước mặt, thế nhưng nàng chỉ nâng ánh mắt lên cười hết sức ôn nhu.

Hồng Ngọc vẫn luôn đứng cạnh Âu Dương Noãn, nhìn đến khuôn mặt tươi cười của nàng không tự chủ được rung mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.