Hoa Dã Quỳ

Chương 6: Living room




“Các ngươi trừ bỏ ở bên ngoài làm loại chuyện này, không  biết tự mình đi làm chút việc có ích sao?” Vân Y vẫn luôn chán ghét loại người không làm mà muốn được hưởng này.

Cướp đoạt thành quả mà người khác vãn luôn nỗ lực để làm ra, đây là hành động đáng xấu hổ cỡ nào.

“Ngươi, ngươi, bằng cái gì mà nói chúng ta như thế?” Tiểu hài tử bị Vân Y nói như vậy, sắc mặt bắt đầu có chút phẫn nộ.

Nhưng là, tuy sắc mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng, trừng mắt nhìn Vân Y, bộ dáng tỏ ra không chút yếu thế.

Nhìn tiểu hài tử tính xấu không đổi, Vân Y không có nửa điểm đồng tình.

"Ban ngày ban mặt đi cướp giật của người khác còn có gan trừng mắt nhìn ta sao? Các ngươi không biết xấu hổ sao? Có những người vất vả như thế nào để kiếm từng vụn ma thạch sống qua ngày, các ngươi cũng có thể cướp được, còn có thể chất vấn ta?"

Vân Y thanh âm có chút sắc bén, mắng bọn trẻ.

Bị cô mắng mỏ, trong mắt chúng bắt đầu hiện lên tia áy náy, chột dạ.

“Vif cái gì các ngươi không tự mình đứng đứng đắn đắn mà đi kiếm ma thạch nuôi sống chính mình?”

Chẳng lẽ, dựa vào chính đôi tay mình, tự nuôi sống bản thân, không phải càng thêm tự hào sao?

“Chính là…… Chính là chúng ta một chút ma pháp cũng đều không hiểu, căn bản, căn bản là không có người  muốn thuê chúng ta……”

Tiểu hài tử bị Vân Y mắng như vậy, lúc sau, ngữ khí bắt đầu yếu đi. Bộ dáng như sắp khóc.

“Không biết ma pháp? "

"Cho dù không biết thì vẫn sẽ có người khác cần các ngươi,  tuy nói cuộc sống chính là cá lớn nuốt cá bé, nhưng có làm thì mới có ăn, hiểu không?"

"Cho dù không biết ma pháp thì cũng không nhất thiết phải sống thế này, Ma giới đâu phải ai cũng biết tu luyện, mà cho dù có biết, thì cũng chỉ có số ít là có thành tựu, chẳng lẽ không thể tu luyện, được thì ai cũng giống các ngươi đi ăn cướp ăn trộm sao? Không, bọn họ vẫn có thể vựit qua, nuôi sống chính mình..."

Vân Y tận tình khuyên bảo, cho nên sau đó, bọn họ giống như cũng thật đúng là có chút nghe  vào……

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu cho người xấu trên thế giới này nghe giảng đạo có thể làm bọn họ tốt lên, thì đã tốt.

Sau đó...…

“Ngươi nói thì dễ nghe, hừ, còn không phải là bởi vì ngươi có thể tu luyện, có tu vi, người khác không khi dễ ngươi,  ngươi mới dõng dạc như thế!”

Tóm lại, cô nói thì có căn cứ, nghe không tồi.

Nhưng căn bản là bọn họ không phục.

Nếu thật là đơn giản như vậy, bọn họ đã sớm tìm được việc làm.

Nhưng mà hiện tại thì không phải vậy.

Vì sao?

Còn không phải là bởi vì những người đó căn bản là xem thường bọn họ sao?

Còn khi dễ bọn họ, chẳng những không cho tiền lương, còn áp bức bọn họ.

Bọn họ cũng là bị dồn vào chân tường.

Nếu không, chỉ còn đường chết đói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.