Hoa Dã Quỳ

Chương 28: Thousand Winters (2)




Edit: Xanh Lá

**Lưu ý: Mình đổi lại tên của nữ chính trong thế giới này từ Lena thành Lâm Na nhé (Lâm Na là phiên âm tiếng Trung của Lena, nhưng đổi lại để thuận tiện cho cách gọi thân mật Lâm Lâm dành cho nữ chính)

——————————–

Một khắc trước còn cuộn tròn trong góc thống khổ rên rỉ, một chớp mắt sau, mọi người liền cảm giác được thống khổ trong cơ thể mình biến mất toàn bộ, ngay cả hai mắt vốn vô cùng vẩn đục, nhìn cái gì cũng mơ hồ, trong nháy mắt liền rõ ràng lên.

Nữ tử kia là dược sư duy nhất của trấn nhỏ, đương nhiên mọi người dân ở đây đều biết mặt, mà khi bọn họ chuyển ánh mắt về phía Đường Khanh, nữ tử lại nói: “Đây là Thánh Nữ đại nhân của Quang Minh Giáo, là ngài ấy cứu mọi người.”

Bị bóng tối xâm nhập, còn là xâm nhập phạm vi lớn, cảm giác kia thật không dễ chịu, thậm chí còn khó chịu hơn gấp trăm lần so với lúc trước cứu cô bé suýt bị thiêu chết kia. Cũng may, kỵ sĩ cùng pháp sư đi theo đều biết tình huống này của cô, đợi cô tinh lọc xong trấn nhỏ này, họ liền đưa cô rời khỏi đó.

Ở phía sau là người dân quỳ đầy đất hô to cảm tạ, không có ai nghi hoặc vì sao Thánh Nữ đại nhân lại đột nhiên rời đi, rốt cuộc thì ở khu vực xung quanh biên thành, chịu khổ cũng không chỉ riêng trấn nhỏ bọn họ, cho nên Thánh Nữ đại nhân chắc hẳn cần đi giải cứu những người khác.

“Cảm tạ Thần Ánh Sáng, cảm tạ Thánh Nữ đại nhân.”

Cách trấn nhỏ không xa có một tòa thành, nhóm kỵ sĩ nhìn sắc mặt Thánh Nữ có chút tái nhợt, liền hết sức lo lắng, “Thánh Nữ đại nhân, có cần nghỉ ngơi đóng quân ngay tại chỗ không?”

“Không nên lãng phí thời gian trên đường, trực tiếp vào thành đi.”

“Nhưng thân thể ngài……”

“Ta có thể nghỉ ngơi trên xe ngựa.”

Đường Khanh nói xong, liền đi thẳng đến xe ngựa phía sau bọn họ, bên trong chiếc xe ngựa này là hành lý, cũng may đồ đạc cũng không quá đầy, còn đủ chỗ cho một người vào trong đó.

Chỗ nghỉ tuy đơn sơ, chẳng qua cô cũng không ghét bỏ, lúc này cho dù có cung điện tráng lệ huy hoàng cho cô nghỉ ngơi, thì cảm giác thống khổ cũng sẽ không bớt đi chút nào, huống hồ ra ngoài vốn là để cứu người, sớm một chút liền có thể cứu thêm một vài người.

Các kỵ sĩ cùng pháp sư nhìn Thánh Nữ tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cao quý dị thường, trong lòng đều bội phục không thôi.

Tòa thành gần trấn nhỏ nhất là Diêu Thành, đi đường khoảng một ngày là tới, trong ngày hôm nay, cô đều nghỉ ngơi trong xe ngựa. Cô vốn muốn cầu nguyện Thần Ánh Sáng, kết quả cầu nguyện đến một nửa, Thần Ánh Sáng không tới, bóng tối ngưng tụ bên cạnh lại đột ngột tăng lên.

“Ai! Ra đây!”

Bóng tối trước mắt ngày càng nhiều, thậm chí còn có thể thấy rõ ràng nó ngưng tụ thành hình dáng.

Là hình dáng một người!

Ánh mắt Đường Khanh lạnh lùng, không có nửa điểm do dự, trực tiếp dùng trượng ném một hỏa cầu ánh sáng qua đó.

Tuy số pháp thuật công kích mà cô biết ít ỏi đến đáng thương, nhưng hỏa cầu ánh sáng này lại có thể xua tan tất cả bóng tối.

Ánh lửa vàng kim hiện lên, mắt thấy đã đánh trúng bóng tối trước mặt, kết quả Thần lực Ánh Sáng nghe nói vẫn khiến tất cả bóng tối vừa nghe đã sợ vỡ mật này lại không có chút tác dụng nào với nó, thậm chí còn tực tiếp tắt ngấm trước mắt cô.

Tức khắc, đôi mắt cô trợn tròn, có thể có sức mạnh bóng tối lớn như vậy, trong ấn tượng của cô chỉ có “vị kia” thôi.

Nhưng…… rõ ràng là người chỉ có thể đụng phải ở chủ thành biên cảnh, sao lại xuất hiện ở chỗ này.

“Cái hệ thống rách kia!”

“Không biết!”

Nghe cái hệ thống rác rưởi này trả lời, Đường Khanh cắn răng, “Ta biết ngay ngươi không biết mà.”

“Vậy ngươi gọi ta làm gì!”

“Không có gì, chỉ muốn mắng ngươi một câu, ngươi cái đồ rác rưởi!”

Hệ thống tỏ vẻ mệt tâm, nhưng…… lại không còn lời nào để nói.

Mắng hệ thống xong, lúc này Đường Khanh mới lạnh mắt nhìn về phía bóng đen kia.

“Xe ngựa đơn sơ như thế, đúng là ủy khuất cho Thần Bóng Tối rồi, Ma Hoàng đại nhân.”

Cô lạnh giọng mở miệng, kết quả bên tai lại truyền đến tiếng cười khẽ. Ngay sau đó, chỉ cảm thấy trước mắt chao đảo, tiếp theo liền rơi vào một vòng ôm cực kỳ âm lãnh.

Cảm nhận được vòm ngực rắn chắc kia, cô gái nào đó lập tức cứng đờ.

“Xe ngựa đơn sơ như thế, sao có thể ủy khuất Thánh Nữ đại nhân của chúng ta đây.” Nói xong, còn không quên cọ cọ vành tai và cổ đối phương.

Hành động thân mật như thế, trực tiếp khiến Đường Khanh chấn động, lại xem vòng eo bị giam cầm của mình, đối phương không biết từ khi nào đã huyễn hóa ra cánh tay. Không cần quay đầu lại, cô cũng đoán được đối phương lúc này chỉ e đã hoàn toàn hóa thành hình người.

Đột nhiên, cô có chút tò mò nói với hệ thống: “Tiểu Tịch Tịch, ngươi nói xem một Ma Hoàng có thể khiến Thánh Nữ phản chiến, rốt cuộc trông như thế nào?”

Hệ thống đã bị tư thế ngồi quỷ dị của bọn họ làm cho chấn động không nói nên lời, thật lâu sau mới nói: “Ngươi không cảm thấy tư thế hiện tại của các ngươi, có chút kỳ quái à?”

Đường Khanh: “Phải nha.”

Trong xe ngựa, Đường Khanh còn chưa kịp hoàn hồn từ cuộc đối thoại với hệ thống, Ma Hoàng bên kia lại như đã đoán được tâm tư của cô, đột nhiên xoay người cô lại, để cô đối diện với mình. Lần này, tất cả suy đoán đều không cần nữa, bởi cô đã thấy rõ dáng vẻ của đối phương.

Một bộ hồng y* (y phục đỏ) diễm lệ, mái tóc đen dài buộc lỏng lười nhác, giờ phút này, một đôi mắt phượng khẽ nhếch mang theo vẻ mê hoặc đang lười biếng nhìn cô, trên khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, đôi môi đỏ như máu khẽ mở.

“Trăm nghe không bằng một thấy, Thánh Nữ đại nhân quả nhiên giống như trong lời đồn, thật ……” Hắn vẫn chưa nói hết lời, chỉ cúi đầu ghé sát đến bên tai cô, thân mật nói: “Ngọt ngào nha.”

Giọng nói của Ma Hoàng lưu luyến dài lâu, nghe như đang nói lời âu yếm êm tai vậy, lại thêm cả gương mặt này, quả thực chính là phạm quy!

Đường Khanh thiếu chút nữa liền quỳ gối dưới gương mặt yêu nghiệt này, cũng may giọng nói ầm ĩ của hệ thống vẫn luôn vờn quanh trong đầu cô, nên lúc này cô mới không thất thố.

Ma Hoàng thấy sắc mặt cô như thường, đột nhiên cong môi cười nhạt, “Nàng là người đầu tiên không thất thố trước mặt ta, thật thú vị.”

Nếu không có hệ thống ở đây, Đường Khanh đối diện với gương mặt yêu nghiệt như thế, chỉ sợ sớm đã trầm mê, càng đừng nói đến đối phương lúc này lại còn cười với cô nữa! Đây mẹ nó quá phạm quy nha!

“Tiểu Hệ Hệ, người yêu nghiệt như thế thật sự là trùm phản diện sao?”

Mặt hệ thống đầy lạnh nhạt, “Ngươi nói đi.”

“Oh, đẹp như vậy, thật sự rất không nỡ xuống tay nha.” Đường Khanh tấm tắc trong lòng, vẻ mặt không nỡ mà nói.

“Ồ, ngươi không nỡ xuống tay, vậy ta liền xuống tay với ngươi.”

Đường Khanh:……

Hệ thống thấy cô không nói, nghĩ thầm cuối cùng cũng hòa nhau một ván rồi!

Có lời này của hệ thống, đôi mắt vốn còn chút kinh diễm của Đường Khanh liền trực tiếp hoàn toàn băng lạnh nhìn về phía đối phương.

“Ma Hoàng đột nhiên xuất hiện trong xe ngựa này, rốt cuộc muốn làm gì vậy.”

“Dĩ nhiên là tới gặp nàng.”

Đối phương tươi cười quyến rũ, Đường Khanh lại nhíu mày, tin lời hắn mới là có quỷ!

“Nếu Ma Hoàng không chịu nói, vậy giữa chúng ta liền không còn gì để nói cả.” Nói xong, cô lại lần nữa lấy ra pháp trượng, cũng mặc kệ Thần lực Ánh Sáng có tác dụng với hắn hay không, trực tiếp lần nữa công kích về phía hắn.

Tuy nhiên, Ma Hoàng lại dễ như trở bàn tay chặn lại đòn công kích mạnh mẽ này, cười nhạt mở miệng, “Nếu Lâm Lâm cảm thấy không còn gì để nói, vậy ta liền làm chuyện mình muốn làm thôi.”

Một chớp mắt trước còn không hiểu lời này của hắn rốt cuộc có ý gì, ngay sau đó, cô lại trực tiếp há hốc miệng, vì đối phương thế mà lại trực tiếp ấn chặt gáy cô, dùng sức hôn xuống môi cô.

Đường Khanh: “!”

Hệ thống: “!”

Ma Hoàng: “Hương vị thật ngọt.”

Giọng nói mang theo một tia mê hoặc, Đường Khanh trực tiếp bùng nổ, “Cút!” Nói xong, còn không quên hung hăng lau miệng.

Cử chỉ này nếu đổi thành người khác, Ma Hoàng đã sớm tức giận, nhưng nếu là cô làm, hắn lại cảm thấy xem thế nào cũng không đủ.

“Lâm Lâm muốn ta cút đi đâu?”

Nói ra thành thạo như vậy, cứ như thể hai người là đôi tình nhân nhỏ dỗi nhau, thậm chí lắng nghe kỹ còn thấy được một tia ủy khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.