Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 9: Giả dạng




Edit: Preiya

Ánh mặt trời mỏng manh chiếu vào, rơi đầy đại sảnh, ở chính giữa đại sảnh, tề tụ tất cả thế lực tại Thiên Lạc Thành, hiện giờ những gia chủ của các thế lực là cao không thể chạm trong mắt dân chúng bình thường, đều kinh hoảng nhìn một nam một nữ ở trước mặt.

Bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, chính tại lúc nãy, một nam tử tóc đỏ hồng mâu xông vào gia tộc của bọn họ, để cho bọn họ lập tức lăn tới vương phủ gặp chủ nhân của hắn, bọn họ vốn là không đáp ứng, ai ngờ nam tử kia không nói hai lời, liền phóng hỏa đốt viện.

Tất cả cao thủ Thần Vương của gia tộc, cũng không địch lại một chiêu của hắn, dùng chuyện này phỏng đoán, thực lực của nam tử hẳn là Thần Hoàng cường giả.

Bất đắc dĩ, mọi người mới theo đó đi đến vương phủ, thế mới biết Vương Gia và Vương Phi đã trở về, cái nam tử tóc đỏ có tính khí hỏa bạo kia, lại là khế ước thú của bọn họ…

"Chắc hẳn các ngươi đã biết nguyên nhân bổn vương và Vương Phi tìm chư vị tới đây rồi."

Ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, khóe môi đỏ mọng Cung Vô Y khẽ câu lên, một nụ cười âm lãnh nở rộ ở trên môi, làm cho người ta không rét mà run.

"Mấy ngày nay, cửa hàng của Bổn vương thật đúng là phải cảm tạ chư vị chiêu đãi..."

Mọi người đồng thời rùng mình một cái, hoảng sợ nhìn chăm chú vào nam tử tuấn mỹ giống như yêu nghiệt này, một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân chui vào trong lòng, không khỏi toát ra một tia lạnh lẽo.

Mắt phượng hơi híp lại, Cung Vô Y cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Ở trong đoạn thời gian Bổn vương và Vương Phi mất tích này, cửa hàng tổn thất thảm trọng, chẳng lẽ các ngươi cũng không cần cho Bổn vương một công đạo?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cười khổ một tiếng, bọn họ hiểu, nếu mình không giao ra một công đạo, tuyệt khó thoát khỏi cái chết.

"Vương Gia, Vương Phi, An gia ta nguyện ý bồi thường tổn thất của vương phủ gấp mười lần."

Nói lời này là gia chủ An gia An Tường, lúc này vẻ mặt ông ta đau lòng, trời mới biết nói ra lần bảo đảm này ông ta đã hạ quyết tâm.

Ban đầu, Tôn gia đấu tranh với vương phủ, dù sao đó cũng là chuyện của bọn họ, vì sao ông ta liền không nhịn được cám dỗ đoạt lấy cửa hàng đan dược chứ? Hiện giờ Tôn gia sớm bị Trịnh Thiên Nhiên dẫn người diệt môn, những người như bọn họ cũng sẽ không có kết quả tốt.

"Bồi thường gấp mười lần?" Đột nhiên, Cung Vô Y khẽ mỉm cười, nụ cười của hắn tràn đầy giễu cợt, chẳng qua hắn cũng không nhiều lời, mà là nhìn về phía Dạ Nhược Ly, nhẹ giọng nói, "Vương Phi, nàng thấy đề nghị này của ông ta thế nào?"

"Ngươi cho là, vương phủ chúng ta thiếu những thứ này?"

Bỗng nhiên, trên mặt Dạ Nhược Ly hiện đầy ngoan lệ, trong tròng mắt đen lóe ra khí phách bễ nghễ thiên hạ.

"Các ngươi chỉ có hai cơ hội, dùng độc dược của ta, cả đời nguyện trung thành với vương phủ, hoặc là chết! Các ngươi có thể lựa chọn hai cơ hội này, ta cũng sẽ cho các ngươi thời gian suy nghĩ, bất quá ta không có nhiều kiên nhẫn, trong vòng ba hơi thở, không cho ta đáp án, như vậy ta sẽ làm ra lựa chọn cho các ngươi..."

Ánh mắt nhìn mọi người phía dưới một vòng, vẻ mặt Dạ Nhược Ly tràn đầy lạnh lùng.

"Vương Phi," An Tường khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn là hạ quyết định, nói, "Mặc dù là sai lầm của chúng ta, nhưng tội không đáng chết, ngươi không cảm thấy cái phương pháp xử sự là không công bằng sao?"

Dạ Nhược Ly chẳng thèm nhiều lời, trực tiếp gọi: "Chu Tước!"

Mọi người chỉ thấy bên cạnh Dạ Nhược Ly thoáng qua một đạo hồng quang, Chu Tước đã tới trước mặt An Tường, một tiếng ầm vang, đột nhiên hỏa diễm bộc phát ra toàn thân, chỉ là trong nháy mắt, đã cắn nuốt An Tường hầu như không còn, chính là ngay cả một chút tro bụi cũng không lưu lại.

"Mệnh lệnh của chủ nhân, các ngươi chỉ có thể lựa chọn nghe theo, nếu như người nào không đáp ứng, cũng sẽ có kết cục giống như người này!"

Giang hai tay ra, trong lòng bàn tay của Chu Tước nhảy lên một đoàn hỏa diễm, chiếu rọi vào khuôn mặt anh tuấn của hắn, chậm rãi, khóe môi hắn câu lên, trong con ngươi hồng sắc lóe ra hai đóa hỏa diễm.

"Gần đây lão tử vô cùng ngứa tay, các ngươi nếu ai muốn chết, lão tử tuyệt đối không để ý tiễn đưa các ngươi một đoạn đường."

Hỏa diễm đỏ tươi, phối hợp vẻ mặt lúc này của hắn, khiến cho nội tâm của mọi người đều tràn đầy hoảng sợ, dù sao kết cục của An Tường vẫn còn ở ngay đó, mặc dù bọn họ không nguyện ý, cũng không dám mở miệng nói nhiều thêm một lời.

"Bọn ta nguyện thần phục Vương Gia và Vương Phi."

Mọi người đồng loạt quỳ gối xuống đất, biểu lộ quyết tâm của mình.

Khẽ gật đầu, Dạ Nhược Ly lấy ra hai bình sứ từ trong Huyền Linh giới chỉ, bàn tay vung lên, ném bình sứ cho Trịnh Thiên Nhiên.

"Phát đan dược trong bình xuống dưới đi, nếu người nào không dùng đan dược, giết! Ngoài ra, ngươi đi An gia một chuyến, tìm một người đảm nhiệm vị trí gia chủ An gia, cũng để cho hắn ta dùng đan dược, nếu như hắn ta cũng không nguyện ý, An gia này liền không cần thiết tồn tại!"

"Dạ, Nhược Ly Đại sư."

Tiếp lấy bình thuốc bay tới, Trịnh Thiên Nhiên lễ độ cung kính lên tiếng nói.

Về những người này có trung thành hay không, Dạ Nhược Ly chẳng hề để ý, bị đan dược kiềm chế tính mạng, bọn họ tuyệt không dám phản bội.

"Về phần Vương gia..." Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, trong mắt xẹt qua hàn ý, "Từ giờ về sau, Vương gia chính là nô bộc của Vương phủ ta! Mà về sau, nếu người nào phạm vào sai lầm giống vậy, cũng là như thế!"

Thân là thuộc hạ của nàng, vào thời khắc như thế lại lựa chọn không đếm xỉa đến, ông ta thật sự cho rằng mình đã chết, liền không còn ai có thể kiềm chế ông ta? Nàng vốn đã cho ông ta cơ hội, chỉ là dùng độc dược khống chế ông ta, lại cũng không hạn chế cái gì, nếu ông ta chưa từng quý trọng, sau này liền chỉ có thể trở thành phận nô lệ!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khỏi mặc niệm cho cuộc sống sau này của Vương gia…

Tin tức Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly trở về, đã dùng tốc độ nhanh nhất truyền khắp Thiên Lạc Thành, ngay tại lúc đó, Chu Tước ngang trời xuất thế, cộng thêm tất cả thế lực tại Thiên Lạc Thành thần phục, làm cho cả Thiên Lạc Thành đều nhấc lên một trận phong bạo mãnh liệt.

Hơn nữa xu thế của trận phong bạo này không hề ngừng nghỉ, trái lại bằng tốc độ nhanh nhất thổi quét ra cả bên ngoài Thiên Lạc Thành.

Thượng Quan gia tộc, không khí trong thư phòng ngưng trọng, Thượng Quan Lạc ngồi lẳng lặng, dựa vào thành ghế nhắm hai mắt lại, chợt ông ta chậm rãi mở hai mắt ra, trong hai mắt khôn khéo xẹt qua quang mang kỳ lạ.

"Tình Nhi, con cũng nghe nói qua chuyện trong khoảng thời gian này, con cảm thấy Thượng Quan gia tộc ta nên làm như thế nào?"

"Con đã từng tiếp xúc với bọn họ, hai người này cũng là sâu không lường được," Thượng Quan Tình thở dài một hơi, tiếp tục nói, "Phụ thân, theo con thấy, chúng ta cần nhân cơ hội này kết giao với bọn họ, dù sao chúng ta không nắm chắc được sẽ thắng Thiên Lạc vương phủ."

"Hả?" Khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt già nua Thượng Quan Lạc xẹt qua ý cười, "Tình Nhi, vậy con liền theo cha tiến đến vương phủ, cha đây cũng muốn biết, đường đường Thiên Lạc Vương Gia và Vương Phi đó chính là nhân vật bực nào."

Dứt lời, Thượng Quan Lạc đứng lên, phất phất ống tay áo, đi thẳng ra ngoài đại sảnh.

Trong Thiên Lạc vương phủ, đã có người thông báo Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y rằng Thượng Quan gia tới đây cầu kiến, sau khi nghe được tin tức này, vẻ mặt hai người đều không lộ vẻ kinh ngạc, phảng phất như hết thảy mọi thứ đều nằm trong dự liệu của bọn họ.

"Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, các ngươi cũng đi ra đi, chúng ta cùng đi gặp người Thượng Quan gia tộc."

Lúc này, trong phòng khách yên tĩnh, Thượng Quan Lạc không chút để ý thưởng thức trà, trong tròng mắt đen lóe ra quang mang khôn khéo.

Chợt, ông ta thoáng nhìn qua hai người đang chậm rãi bước đến dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng để ly trà trong tay xuống, nhàn nhạt cười nói: "Vương Gia và Vương Phi thật đúng là để cho lão phu đợi lâu."

Mặc dù những tin đồn về vương phủ trong khoảng thời gian này, Thượng Quan Lạc cũng không có ra vẻ ta đây, theo ý hắn, mặc dù vương phủ có hai Thần Hoàng, vẫn chỉ có thể giữ vững trạng thái cân bằng với Thượng Quan gia như cũ.

Muốn đánh vỡ phần cân bằng này, lại cũng không phải là rất dễ dàng...

Chẳng qua là, lúc Thượng Quan Lạc nhìn tới bốn bóng dáng sau lưng Dạ Nhược Ly sắp, không khỏi giật mình, lấy thực lực Thần Hoàng cường giả của ông ta, dĩ nhiên nhìn ra bốn người này không tầm thường.

"Chủ nhân, đây cũng là người đứng đầu một trong những thế lực tại Thiên Lạc Thành Thượng Quan gia tộc sao?" Thanh Long chớp chớp hai tròng mắt sáng ngời, trên dung nhan trẻ con treo lên nụ cười khả ái, "Chắc hẳn vị này chính là Thần Hoàng cường giả Thượng Quan gia tộc? Ta thấy cũng chả có gì đặc biệt, còn dám tự cao tự đại với chủ nhân ta, có cần ta đi giáo huấn ông ta một trận không?"

Nói tới đây, trên mặt Thanh Long lộ vẻ muốn thử một chút.

Sắc mặt Thượng Quan Tình khẽ biến đổi, phụ thân của mình chính là một Thần Hoàng cường giả, thoạt nhìn thiếu niên này chỉ có mười hai mười ba tuổi, lại dám thả miệng nói lời ngông cuồng?

Vậy mà, Thượng Quan Lạc lại có thể cảm nhận được, trong thân thể nhỏ gầy này cất dấu lực lượng cường đại.

"Cút ngay cho lão tử!" Chu Tước hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Long, một đầu tóc đỏ có vẻ khoa trương như thế, "Lão già này là con mồi của lão tử, Tiểu Thanh Xà ngươi vẫn là ngoan ngoãn ở một bên đi."

"Tiểu Thanh Xà?"

Thanh Long tức đến mức cả người run rẩy, đều do xú nha đầu Gia Nhi kia, nếu không phải nàng thường gọi hắn là Tiểu Thanh Xà, làm sao những người còn lại sửa cách gọi chứ? Bất quá, gần đây Gia Nhi luôn la hét muốn rời khỏi Thanh Minh Phủ.

Nhưng chủ nhân lại ra lệnh cho nàng, không đạt tới cấp bậc Thần Tướng, không cho rời khỏi Thanh Minh Phủ.

"Chủ nhân..." Thanh Long chớp chớp hai mắt, chuyển đổi thành bộ dáng cả người lẫn vật đáng thương vô hại, trong đôi mắt to tròn trong suốt hàm chứa một tầng hơi nước, "Chu Tước hắn khi dễ nhân gia, chủ nhân người phải báo thù cho nhân gia."

"Thanh Long!" Chu Tước giận dử hét lớn một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão tử khi dễ ngươi hả? Ngươi ít ngậm máu phun người đi!"

Khẽ bĩu môi, vẻ mặt Thanh Long càng phát ra uất ức, bộ dáng giống như là bị khi dễ.

"Đủ rồi!"

Tiếng nói lạnh lùng chậm rãi truyền qua, Bạch Hổ quét mắt nhìn hai người, trong tròng mắt màu hổ phách thoáng qua một tia uy nghiêm: "Hai người các ngươi, ít thêm phiền cho chủ nhân đi!"

Nghe vậy, Thanh Long lập tức im lặng, vậy mà Chu Tước vẫn còn có chút không phục, thế nhưng vào lúc này còn có chuyện quan trọng hơn, chuyện giữa hắn và Thanh Long chỉ có thể tính toán sau đó.

Mà từ đầu đến cuối, Huyền Vũ đều duy trì trầm mặc, cho tới nay hình như hắn đều rất ít nói chuyện, mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng lại là một người tầm thường nhất...

"Khụ khụ," ho khan hai tiếng, Thượng Quan Lạc khẽ mỉm cười, "Vương Gia, Vương Phi, hôm nay ta tới đây, là vì phát triển sau này của hai nhà chúng ta, hiện giờ Tôn gia đã trừ, ở Thiên Lạc Thành, hai phe thế lực chúng ta không phân cao thấp, nếu không phân chia địa bàn thật tốt thì khó có thể tránh được bất hòa rất lớn."

Khẽ nhíu mày, đầu lông mày của Dạ Nhược Ly hàm chưa một tia giễu cợt: "Đàm phán? Ngươi cho rằng ngươi có tư cách sao?"

Không nghĩ tới Dạ Nhược Ly không nể mặt ông ta như vậy, sắc mặt Thượng Quan Lạc hơi thay đổi, cười gượng hai tiếng, nói: "Vương Phi, ta khuyên ngươi vẫn là suy nghĩ thật kỹ một chút, làm như vậy, đều có lợi với song phương chúng ta, hơn nữa..."

Ngừng lại một chút, Thượng Quan Lạc mới v tiếp tục mở miệng: "Ngươi cho là, ngươi có thể một mình chiếm lấy toàn bộ Thiên Lạc Thành?"

Nhìn Thượng Quan Lạc, Dạ Nhược Ly quyết định không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp phân phó nói: "Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, để cho bọn họ biết, chúng ta có cái thực lực chiếm lấy toàn bộ Thiên Lạc Thành này không!"

Vừa dứt lời, khí tức cường đại bộc phát ra từ trên người tứ thú.

Vào lúc này, bọn họ cũng không hề che giấu, tất cả khí thế không hề giữ lại mà phóng ra từ trong thân thể, cảm nhận được khí tức trên người bọn họ, phụ tử Thượng Quan gia đồng loạt giật mình.

"Thần Hoàng?" Thượng Quan Lạc đột nhiên trợn to hai mắt, không dám tin nỉ non nói, "Làm sao có thể? Tại sao lại có bốn Thần Hoàng trung cấp? Còn có Trịnh Thiên Nhiên, vương phủ liền có năm Thần Hoàng cường giả."

Năm Thần Hoàng cường giả, cũng đủ rồi quét ngang khắp Thiên Lạc Thành, khó trách Vương Phi có tự tin nhiều như vậy.

Nhưng Thượng Quan Lạc quên mất, Cung Vô Y cũng thân là Thần Hoàng...

Phất phất tay, Dạ Nhược Ly ngăn lại bốn người, cười lạnh nói: "Hiện giờ, phải chăng ngươi tin rằng ta có cái thực lực thống trị cả Thiên Lạc Thành này đúng không? Ở trong phạm vi thế lực của ta, các ngươi chỉ có hai lựa chọn, thần phục với ta, hoặc là chết!"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, cười khổ một tiếng, vào thời khắc này, còn cho bọn họ cự tuyệt sao?

Vì vậy, Dạ Nhược Ly thống nhất Thiên Lạc Thành đã trở thành chuyện đương nhiên, chỉ là mục tiêu của nàng cũng không phải là Thiên Lạc Thành nho nhỏ, mà là toàn bộ Thiên Lạc Bình Nguyên, chỉ có Thiên Lạc Bình Nguyên lớn như thế, mới là mục tiêu cho tới nay của nàng.

"Ngươi nói cái gì?"

Thư phòng Tần gia, Tần Thiên cầm sách trong tay đặt trên bàn, đột nhiên đứng dậy, hỏi: "Ngươi nói là thật? Cái Thiên Lạc vương phủ lụi bại đó, thật sự thu phục tất cả thế lực tại Thiên Lạc Thành?"

Mặc dù Tần gia không ở Thiên Lạc Thành, thế nhưng, chuyện phát sinh mấy ngày nay, cũng đã truyền bá đến đấy với khí thế sét đánh.

Ai có thể nghĩ tới, Vương Gia đến từ cái tiểu địa phương như Lạc Nguyệt Quốc đó, thế nhưng lại có bản lãnh như vậy? Hơn nữa nghe nói, trong vương phủ còn có một đầu huyền thú cấp bậc Thần Hoàng, đầu huyền thú kia, chẳng lẽ là khế ước thú của Thiên Lạc Vương Gia?

Tần Thiên cũng không nghĩ về trên người Dạ Nhược Ly, dù sao ở trong Phong Vực, đại đa số nữ tử đều phụ thuộc vào nam nhân, thực lực cũng chẳng có bao nhiêu tài giỏi, một nữ tử ưu tú giống như Tần Dao nữ nhi của ông ta, đã ít lại càng ít.

"Đây là tin tức truyền đến từ Thiên Lạc Thành, gia chủ, ta còn nghe nói, bản thân Vương Gia này chính là một Thần Hoàng, đã từng giết hai Thần Hoàng cường giả Tôn gia trong nháy mắt."

"Cái gì?" Tần Thiên đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, "Giết hai Thần Hoàng Tôn gia trong nháy mắt? Thực lực này, tuyệt đối vượt qua Tần gia chúng ta, nếu như có thể kết giao quan hệ với hắn…"

Ánh mắt chợt lóe lên, trong mắt của hắn xẹt qua một chút tính toán.

"Có phải ngươi biết được tin tức về Thiên Lạc Vương Phi?"

"Bẩm báo gia chủ, ta cũng không biết những chuyện, hình như rất nhiều tin tức về Thiên Lạc Thành đã bị phong tỏa, ban đầu thuộc hạ cũng hao tốn rất lớn hơi sức, mới hỏi thăm được Vương Gia này là Thần Hoàng."

Chuyện phong tỏa tin, dĩ nhiên là do Tôn gia, ông ta muốn độc chiếm thần khí một mình nên phong tỏa tất cả tin tức có liên quan đến hai người.

Mặc dù Tôn gia đã diệt vong, nhưng tất cả thế lực tại Thiên Lạc Thành đều hiểu được thủ đoạn của Dạ Nhược Ly, thấy có người hỏi thăm tin tức về nàng, từ gia chủ thế gia cho đến bách tính bình thường đều ngậm miệng không đáp.

Ngộ nhỡ những tin tức này gây ra tai họa, ai có thể tới chịu trách nhiệm này?

Vì vậy, Tần gia mới phạm phải sai lầm mà cả đời này đều không thể bù đắp.

"Nửa năm trước, Tần Dao nhìn trúng một nam tử, nam tử kia ngã xuống khiến nữ nhi ta bị đả kích lớn, từ đó không gượng dậy nổi, có lẽ có thể dời đi lực chú ý của nó, Vương Gia này là một lựa chọn thật tốt, ngươi lập tức đi đến Thiên Lạc Thành, mời Vương Gia tới Tần gia ta làm khách."

Ông ta cố ý nhấn mạnh hai chữ Vương Gia, không chút nào đề cập tới Vương Phi, người thị vệ này không phải là người ngu, làm sao không biết dụng ý của ông ta? Lúc này chắp tay ôm quyền, thối lui ra ngoài thư phòng…

Chương 35: Thống nhất Thiên Lạc Thành

Ánh mặt trời mỏng manh chiếu vào, rơi đầy đại sảnh, ở chính giữa đại sảnh, tề tụ tất cả thế lực tại Thiên Lạc Thành, hiện giờ những gia chủ của các thế lực là cao không thể chạm trong mắt dân chúng bình thường, đều kinh hoảng nhìn một nam một nữ ở trước mặt.

Bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, chính tại lúc nãy, một nam tử tóc đỏ hồng mâu xông vào gia tộc của bọn họ, để cho bọn họ lập tức lăn tới vương phủ gặp chủ nhân của hắn, bọn họ vốn là không đáp ứng, ai ngờ nam tử kia không nói hai lời, liền phóng hỏa đốt viện.

Tất cả cao thủ Thần Vương của gia tộc, cũng không địch lại một chiêu của hắn, dùng chuyện này phỏng đoán, thực lực của nam tử hẳn là Thần Hoàng cường giả.

Bất đắc dĩ, mọi người mới theo đó đi đến vương phủ, thế mới biết Vương Gia và Vương Phi đã trở về, cái nam tử tóc đỏ có tính khí hỏa bạo kia, lại là khế ước thú của bọn họ…

"Chắc hẳn các ngươi đã biết nguyên nhân bổn vương và Vương Phi tìm chư vị tới đây rồi."

Ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, khóe môi đỏ mọng Cung Vô Y khẽ câu lên, một nụ cười âm lãnh nở rộ ở trên môi, làm cho người ta không rét mà run.

"Mấy ngày nay, cửa hàng của Bổn vương thật đúng là phải cảm tạ chư vị chiêu đãi..."

Mọi người đồng thời rùng mình một cái, hoảng sợ nhìn chăm chú vào nam tử tuấn mỹ giống như yêu nghiệt này, một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân chui vào trong lòng, không khỏi toát ra một tia lạnh lẽo.

Mắt phượng hơi híp lại, Cung Vô Y cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Ở trong đoạn thời gian Bổn vương và Vương Phi mất tích này, cửa hàng tổn thất thảm trọng, chẳng lẽ các ngươi cũng không cần cho Bổn vương một công đạo?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cười khổ một tiếng, bọn họ hiểu, nếu mình không giao ra một công đạo, tuyệt khó thoát khỏi cái chết.

"Vương Gia, Vương Phi, An gia ta nguyện ý bồi thường tổn thất của vương phủ gấp mười lần."

Nói lời này là gia chủ An gia An Tường, lúc này vẻ mặt ông ta đau lòng, trời mới biết nói ra lần bảo đảm này ông ta đã hạ quyết tâm.

Ban đầu, Tôn gia đấu tranh với vương phủ, dù sao đó cũng là chuyện của bọn họ, vì sao ông ta liền không nhịn được cám dỗ đoạt lấy cửa hàng đan dược chứ? Hiện giờ Tôn gia sớm bị Trịnh Thiên Nhiên dẫn người diệt môn, những người như bọn họ cũng sẽ không có kết quả tốt.

"Bồi thường gấp mười lần?" Đột nhiên, Cung Vô Y khẽ mỉm cười, nụ cười của hắn tràn đầy giễu cợt, chẳng qua hắn cũng không nhiều lời, mà là nhìn về phía Dạ Nhược Ly, nhẹ giọng nói, "Vương Phi, nàng thấy đề nghị này của ông ta thế nào?"

"Ngươi cho là, vương phủ chúng ta thiếu những thứ này?"

Bỗng nhiên, trên mặt Dạ Nhược Ly hiện đầy ngoan lệ, trong tròng mắt đen lóe ra khí phách bễ nghễ thiên hạ.

"Các ngươi chỉ có hai cơ hội, dùng độc dược của ta, cả đời nguyện trung thành với vương phủ, hoặc là chết! Các ngươi có thể lựa chọn hai cơ hội này, ta cũng sẽ cho các ngươi thời gian suy nghĩ, bất quá ta không có nhiều kiên nhẫn, trong vòng ba hơi thở, không cho ta đáp án, như vậy ta sẽ làm ra lựa chọn cho các ngươi..."

Ánh mắt nhìn mọi người phía dưới một vòng, vẻ mặt Dạ Nhược Ly tràn đầy lạnh lùng.

"Vương Phi," An Tường khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn là hạ quyết định, nói, "Mặc dù là sai lầm của chúng ta, nhưng tội không đáng chết, ngươi không cảm thấy cái phương pháp xử sự là không công bằng sao?"

Dạ Nhược Ly chẳng thèm nhiều lời, trực tiếp gọi: "Chu Tước!"

Mọi người chỉ thấy bên cạnh Dạ Nhược Ly thoáng qua một đạo hồng quang, Chu Tước đã tới trước mặt An Tường, một tiếng ầm vang, đột nhiên hỏa diễm bộc phát ra toàn thân, chỉ là trong nháy mắt, đã cắn nuốt An Tường hầu như không còn, chính là ngay cả một chút tro bụi cũng không lưu lại.

"Mệnh lệnh của chủ nhân, các ngươi chỉ có thể lựa chọn nghe theo, nếu như người nào không đáp ứng, cũng sẽ có kết cục giống như người này!"

Giang hai tay ra, trong lòng bàn tay của Chu Tước nhảy lên một đoàn hỏa diễm, chiếu rọi vào khuôn mặt anh tuấn của hắn, chậm rãi, khóe môi hắn câu lên, trong con ngươi hồng sắc lóe ra hai đóa hỏa diễm.

"Gần đây lão tử vô cùng ngứa tay, các ngươi nếu ai muốn chết, lão tử tuyệt đối không để ý tiễn đưa các ngươi một đoạn đường."

Hỏa diễm đỏ tươi, phối hợp vẻ mặt lúc này của hắn, khiến cho nội tâm của mọi người đều tràn đầy hoảng sợ, dù sao kết cục của An Tường vẫn còn ở ngay đó, mặc dù bọn họ không nguyện ý, cũng không dám mở miệng nói nhiều thêm một lời.

"Bọn ta nguyện thần phục Vương Gia và Vương Phi."

Mọi người đồng loạt quỳ gối xuống đất, biểu lộ quyết tâm của mình.

Khẽ gật đầu, Dạ Nhược Ly lấy ra hai bình sứ từ trong Huyền Linh giới chỉ, bàn tay vung lên, ném bình sứ cho Trịnh Thiên Nhiên.

"Phát đan dược trong bình xuống dưới đi, nếu người nào không dùng đan dược, giết! Ngoài ra, ngươi đi An gia một chuyến, tìm một người đảm nhiệm vị trí gia chủ An gia, cũng để cho hắn ta dùng đan dược, nếu như hắn ta cũng không nguyện ý, An gia này liền không cần thiết tồn tại!"

"Dạ, Nhược Ly Đại sư."

Tiếp lấy bình thuốc bay tới, Trịnh Thiên Nhiên lễ độ cung kính lên tiếng nói.

Về những người này có trung thành hay không, Dạ Nhược Ly chẳng hề để ý, bị đan dược kiềm chế tính mạng, bọn họ tuyệt không dám phản bội.

"Về phần Vương gia..." Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, trong mắt xẹt qua hàn ý, "Từ giờ về sau, Vương gia chính là nô bộc của Vương phủ ta! Mà về sau, nếu người nào phạm vào sai lầm giống vậy, cũng là như thế!"

Thân là thuộc hạ của nàng, vào thời khắc như thế lại lựa chọn không đếm xỉa đến, ông ta thật sự cho rằng mình đã chết, liền không còn ai có thể kiềm chế ông ta? Nàng vốn đã cho ông ta cơ hội, chỉ là dùng độc dược khống chế ông ta, lại cũng không hạn chế cái gì, nếu ông ta chưa từng quý trọng, sau này liền chỉ có thể trở thành phận nô lệ!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khỏi mặc niệm cho cuộc sống sau này của Vương gia…

Tin tức Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly trở về, đã dùng tốc độ nhanh nhất truyền khắp Thiên Lạc Thành, ngay tại lúc đó, Chu Tước ngang trời xuất thế, cộng thêm tất cả thế lực tại Thiên Lạc Thành thần phục, làm cho cả Thiên Lạc Thành đều nhấc lên một trận phong bạo mãnh liệt.

Hơn nữa xu thế của trận phong bạo này không hề ngừng nghỉ, trái lại bằng tốc độ nhanh nhất thổi quét ra cả bên ngoài Thiên Lạc Thành.

Thượng Quan gia tộc, không khí trong thư phòng ngưng trọng, Thượng Quan Lạc ngồi lẳng lặng, dựa vào thành ghế nhắm hai mắt lại, chợt ông ta chậm rãi mở hai mắt ra, trong hai mắt khôn khéo xẹt qua quang mang kỳ lạ.

"Tình Nhi, con cũng nghe nói qua chuyện trong khoảng thời gian này, con cảm thấy Thượng Quan gia tộc ta nên làm như thế nào?"

"Con đã từng tiếp xúc với bọn họ, hai người này cũng là sâu không lường được," Thượng Quan Tình thở dài một hơi, tiếp tục nói, "Phụ thân, theo con thấy, chúng ta cần nhân cơ hội này kết giao với bọn họ, dù sao chúng ta không nắm chắc được sẽ thắng Thiên Lạc vương phủ."

"Hả?" Khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt già nua Thượng Quan Lạc xẹt qua ý cười, "Tình Nhi, vậy con liền theo cha tiến đến vương phủ, cha đây cũng muốn biết, đường đường Thiên Lạc Vương Gia và Vương Phi đó chính là nhân vật bực nào."

Dứt lời, Thượng Quan Lạc đứng lên, phất phất ống tay áo, đi thẳng ra ngoài đại sảnh.

Trong Thiên Lạc vương phủ, đã có người thông báo Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y rằng Thượng Quan gia tới đây cầu kiến, sau khi nghe được tin tức này, vẻ mặt hai người đều không lộ vẻ kinh ngạc, phảng phất như hết thảy mọi thứ đều nằm trong dự liệu của bọn họ.

"Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, các ngươi cũng đi ra đi, chúng ta cùng đi gặp người Thượng Quan gia tộc."

Lúc này, trong phòng khách yên tĩnh, Thượng Quan Lạc không chút để ý thưởng thức trà, trong tròng mắt đen lóe ra quang mang khôn khéo.

Chợt, ông ta thoáng nhìn qua hai người đang chậm rãi bước đến dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng để ly trà trong tay xuống, nhàn nhạt cười nói: "Vương Gia và Vương Phi thật đúng là để cho lão phu đợi lâu."

Mặc dù những tin đồn về vương phủ trong khoảng thời gian này, Thượng Quan Lạc cũng không có ra vẻ ta đây, theo ý hắn, mặc dù vương phủ có hai Thần Hoàng, vẫn chỉ có thể giữ vững trạng thái cân bằng với Thượng Quan gia như cũ.

Muốn đánh vỡ phần cân bằng này, lại cũng không phải là rất dễ dàng...

Chẳng qua là, lúc Thượng Quan Lạc nhìn tới bốn bóng dáng sau lưng Dạ Nhược Ly sắp, không khỏi giật mình, lấy thực lực Thần Hoàng cường giả của ông ta, dĩ nhiên nhìn ra bốn người này không tầm thường.

"Chủ nhân, đây cũng là người đứng đầu một trong những thế lực tại Thiên Lạc Thành Thượng Quan gia tộc sao?" Thanh Long chớp chớp hai tròng mắt sáng ngời, trên dung nhan trẻ con treo lên nụ cười khả ái, "Chắc hẳn vị này chính là Thần Hoàng cường giả Thượng Quan gia tộc? Ta thấy cũng chả có gì đặc biệt, còn dám tự cao tự đại với chủ nhân ta, có cần ta đi giáo huấn ông ta một trận không?"

Nói tới đây, trên mặt Thanh Long lộ vẻ muốn thử một chút.

Sắc mặt Thượng Quan Tình khẽ biến đổi, phụ thân của mình chính là một Thần Hoàng cường giả, thoạt nhìn thiếu niên này chỉ có mười hai mười ba tuổi, lại dám thả miệng nói lời ngông cuồng?

Vậy mà, Thượng Quan Lạc lại có thể cảm nhận được, trong thân thể nhỏ gầy này cất dấu lực lượng cường đại.

"Cút ngay cho lão tử!" Chu Tước hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Long, một đầu tóc đỏ có vẻ khoa trương như thế, "Lão già này là con mồi của lão tử, Tiểu Thanh Xà ngươi vẫn là ngoan ngoãn ở một bên đi."

"Tiểu Thanh Xà?"

Thanh Long tức đến mức cả người run rẩy, đều do xú nha đầu Gia Nhi kia, nếu không phải nàng thường gọi hắn là Tiểu Thanh Xà, làm sao những người còn lại sửa cách gọi chứ? Bất quá, gần đây Gia Nhi luôn la hét muốn rời khỏi Thanh Minh Phủ.

Nhưng chủ nhân lại ra lệnh cho nàng, không đạt tới cấp bậc Thần Tướng, không cho rời khỏi Thanh Minh Phủ.

"Chủ nhân..." Thanh Long chớp chớp hai mắt, chuyển đổi thành bộ dáng cả người lẫn vật đáng thương vô hại, trong đôi mắt to tròn trong suốt hàm chứa một tầng hơi nước, "Chu Tước hắn khi dễ nhân gia, chủ nhân người phải báo thù cho nhân gia."

"Thanh Long!" Chu Tước giận dử hét lớn một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão tử khi dễ ngươi hả? Ngươi ít ngậm máu phun người đi!"

Khẽ bĩu môi, vẻ mặt Thanh Long càng phát ra uất ức, bộ dáng giống như là bị khi dễ.

"Đủ rồi!"

Tiếng nói lạnh lùng chậm rãi truyền qua, Bạch Hổ quét mắt nhìn hai người, trong tròng mắt màu hổ phách thoáng qua một tia uy nghiêm: "Hai người các ngươi, ít thêm phiền cho chủ nhân đi!"

Nghe vậy, Thanh Long lập tức im lặng, vậy mà Chu Tước vẫn còn có chút không phục, thế nhưng vào lúc này còn có chuyện quan trọng hơn, chuyện giữa hắn và Thanh Long chỉ có thể tính toán sau đó.

Mà từ đầu đến cuối, Huyền Vũ đều duy trì trầm mặc, cho tới nay hình như hắn đều rất ít nói chuyện, mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng lại là một người tầm thường nhất...

"Khụ khụ," ho khan hai tiếng, Thượng Quan Lạc khẽ mỉm cười, "Vương Gia, Vương Phi, hôm nay ta tới đây, là vì phát triển sau này của hai nhà chúng ta, hiện giờ Tôn gia đã trừ, ở Thiên Lạc Thành, hai phe thế lực chúng ta không phân cao thấp, nếu không phân chia địa bàn thật tốt thì khó có thể tránh được bất hòa rất lớn."

Khẽ nhíu mày, đầu lông mày của Dạ Nhược Ly hàm chưa một tia giễu cợt: "Đàm phán? Ngươi cho rằng ngươi có tư cách sao?"

Không nghĩ tới Dạ Nhược Ly không nể mặt ông ta như vậy, sắc mặt Thượng Quan Lạc hơi thay đổi, cười gượng hai tiếng, nói: "Vương Phi, ta khuyên ngươi vẫn là suy nghĩ thật kỹ một chút, làm như vậy, đều có lợi với song phương chúng ta, hơn nữa..."

Ngừng lại một chút, Thượng Quan Lạc mới v tiếp tục mở miệng: "Ngươi cho là, ngươi có thể một mình chiếm lấy toàn bộ Thiên Lạc Thành?"

Nhìn Thượng Quan Lạc, Dạ Nhược Ly quyết định không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp phân phó nói: "Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, để cho bọn họ biết, chúng ta có cái thực lực chiếm lấy toàn bộ Thiên Lạc Thành này không!"

Vừa dứt lời, khí tức cường đại bộc phát ra từ trên người tứ thú.

Vào lúc này, bọn họ cũng không hề che giấu, tất cả khí thế không hề giữ lại mà phóng ra từ trong thân thể, cảm nhận được khí tức trên người bọn họ, phụ tử Thượng Quan gia đồng loạt giật mình.

"Thần Hoàng?" Thượng Quan Lạc đột nhiên trợn to hai mắt, không dám tin nỉ non nói, "Làm sao có thể? Tại sao lại có bốn Thần Hoàng trung cấp? Còn có Trịnh Thiên Nhiên, vương phủ liền có năm Thần Hoàng cường giả."

Năm Thần Hoàng cường giả, cũng đủ rồi quét ngang khắp Thiên Lạc Thành, khó trách Vương Phi có tự tin nhiều như vậy.

Nhưng Thượng Quan Lạc quên mất, Cung Vô Y cũng thân là Thần Hoàng...

Phất phất tay, Dạ Nhược Ly ngăn lại bốn người, cười lạnh nói: "Hiện giờ, phải chăng ngươi tin rằng ta có cái thực lực thống trị cả Thiên Lạc Thành này đúng không? Ở trong phạm vi thế lực của ta, các ngươi chỉ có hai lựa chọn, thần phục với ta, hoặc là chết!"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, cười khổ một tiếng, vào thời khắc này, còn cho bọn họ cự tuyệt sao?

Vì vậy, Dạ Nhược Ly thống nhất Thiên Lạc Thành đã trở thành chuyện đương nhiên, chỉ là mục tiêu của nàng cũng không phải là Thiên Lạc Thành nho nhỏ, mà là toàn bộ Thiên Lạc Bình Nguyên, chỉ có Thiên Lạc Bình Nguyên lớn như thế, mới là mục tiêu cho tới nay của nàng.

"Ngươi nói cái gì?"

Thư phòng Tần gia, Tần Thiên cầm sách trong tay đặt trên bàn, đột nhiên đứng dậy, hỏi: "Ngươi nói là thật? Cái Thiên Lạc vương phủ lụi bại đó, thật sự thu phục tất cả thế lực tại Thiên Lạc Thành?"

Mặc dù Tần gia không ở Thiên Lạc Thành, thế nhưng, chuyện phát sinh mấy ngày nay, cũng đã truyền bá đến đấy với khí thế sét đánh.

Ai có thể nghĩ tới, Vương Gia đến từ cái tiểu địa phương như Lạc Nguyệt Quốc đó, thế nhưng lại có bản lãnh như vậy? Hơn nữa nghe nói, trong vương phủ còn có một đầu huyền thú cấp bậc Thần Hoàng, đầu huyền thú kia, chẳng lẽ là khế ước thú của Thiên Lạc Vương Gia?

Tần Thiên cũng không nghĩ về trên người Dạ Nhược Ly, dù sao ở trong Phong Vực, đại đa số nữ tử đều phụ thuộc vào nam nhân, thực lực cũng chẳng có bao nhiêu tài giỏi, một nữ tử ưu tú giống như Tần Dao nữ nhi của ông ta, đã ít lại càng ít.

"Đây là tin tức truyền đến từ Thiên Lạc Thành, gia chủ, ta còn nghe nói, bản thân Vương Gia này chính là một Thần Hoàng, đã từng giết hai Thần Hoàng cường giả Tôn gia trong nháy mắt."

"Cái gì?" Tần Thiên đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, "Giết hai Thần Hoàng Tôn gia trong nháy mắt? Thực lực này, tuyệt đối vượt qua Tần gia chúng ta, nếu như có thể kết giao quan hệ với hắn…"

Ánh mắt chợt lóe lên, trong mắt của hắn xẹt qua một chút tính toán.

"Có phải ngươi biết được tin tức về Thiên Lạc Vương Phi?"

"Bẩm báo gia chủ, ta cũng không biết những chuyện, hình như rất nhiều tin tức về Thiên Lạc Thành đã bị phong tỏa, ban đầu thuộc hạ cũng hao tốn rất lớn hơi sức, mới hỏi thăm được Vương Gia này là Thần Hoàng."

Chuyện phong tỏa tin, dĩ nhiên là do Tôn gia, ông ta muốn độc chiếm thần khí một mình nên phong tỏa tất cả tin tức có liên quan đến hai người.

Mặc dù Tôn gia đã diệt vong, nhưng tất cả thế lực tại Thiên Lạc Thành đều hiểu được thủ đoạn của Dạ Nhược Ly, thấy có người hỏi thăm tin tức về nàng, từ gia chủ thế gia cho đến bách tính bình thường đều ngậm miệng không đáp.

Ngộ nhỡ những tin tức này gây ra tai họa, ai có thể tới chịu trách nhiệm này?

Vì vậy, Tần gia mới phạm phải sai lầm mà cả đời này đều không thể bù đắp.

"Nửa năm trước, Tần Dao nhìn trúng một nam tử, nam tử kia ngã xuống khiến nữ nhi ta bị đả kích lớn, từ đó không gượng dậy nổi, có lẽ có thể dời đi lực chú ý của nó, Vương Gia này là một lựa chọn thật tốt, ngươi lập tức đi đến Thiên Lạc Thành, mời Vương Gia tới Tần gia ta làm khách."

Ông ta cố ý nhấn mạnh hai chữ Vương Gia, không chút nào đề cập tới Vương Phi, người thị vệ này không phải là người ngu, làm sao không biết dụng ý của ông ta? Lúc này chắp tay ôm quyền, thối lui ra ngoài thư phòng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.