Hồ Vương Thanh Liên

Quyển 1 - Chương 1: Tiểu sinh đang đến




Tả Tình Duyệt cố nén đau, nhìn ánh mắt lợi hại của anh, nhất thời có một cảm giác bị nhìn xuyên thấu. Anh ta biết được gì rồi sao? Trong nội tâm cười khổ, cô vốn không làm gì sai, tại sao ánh mắt anh nhìn cô giống như cô là kẻ ngoại tình?

Cố Thịnh nhìn trên mặt cô nổi lên năm ngón tay, trong lòng không khỏi thoáng quacảm giác đau xót, có phải anh đã quá mạnh tay?

Nhưng biểu tình vừa lóe lên trong mắt cô, lại làm cho sự thương tiếc của anh hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là lửa giận càng sâu hơn, "Ra ngoài đi lòng vòng? Vậy cô nói xem, cô tới chỗ nào đi lòng vòng!"

"Tôi đến phòng đàn." Tả Tình Duyệt hạ mi mắt, biết anh sẽ không vô duyên vô cớ hỏi cô như vậy, nhất định là nghe được chuyện gì rồi, cô cũng không tính giấu giếm, cô đâu có làm gì lầm lỗi?

"Người đàn ông kia là ai?" tức giận của Cố Thịnh giảm xuống, đôi mắt tinh nhuệ không hề chớp vững vàng khóa chặt Tả Tình Duyệt.

"Tôi không biết anh ta, anh ta đột nhiên đi ra muốn hợp tấu với tôi!" Tả Tình Duyệt hoảng sợ nhìn anh, sợ anh không tin lời mình nói, mi tâm nhíu chặt, trong mắt mang theo vài phần van xin.

"Hừ, không biết anh ta là ai?" hung ác trong mắt Cố Thịnh càng sâu hơn, "Không biết là ai mà đã thân mật cùng nhau đánh đàn? Vậy nếu biết rồi thì có phải lên giường luôn không? Tả Tình Duyệt, tôi lại đánh giá thấp năng lực của cô như vậy!"

Trong nội tâm lộp bộp một tiếng, tim bị đâm đau đớn, Tả Tình Duyệt hoàn toàn thất vọng, anhquả nhiên là không tin cô!

Ở trước mặt Cố Thịnh, cho dù cô có nói chân tướng sự tình, cũng không có đường sống để nói chuyện, chậm rãi nhắm mắt, bất đắc dĩ lan tràn vô hạn trong lòng, giống như muốn bao phủ cô lại. Đột nhiên, cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt, vết thương trên cổ tay cô tựa hồ bị người hung hăng nắm lấy.

"A. . . . . ." Tả Tình Duyệt đau kêu thành tiếng, cô từ trước đến giờ mỗi khi đau liền khóc, lúc này đau đớn cơ hồ muốn khiến cô hít thở không thông.

Cố Thịnh hơi nhíu lông mày đẹp, ngay cả anh cũng không có phát hiện bản thân đã tự giác giảm bớt sức lực, đẩy cô ngã xuống giường, nóng lòng phát tiết lửa giận đang thiêu đốt, thô bạo xé rách y phục trên người Tả Tình Duyệt. Áo ngủ bằng tơ rất nhanh hóa thành mảnh vụn trong tay Cố Thịnh, nhìn cô gái co rúc nằm trên giường, trong mắt Cố Thịnh thoáng qua tia khinh bỉ.

"Cả áo lót cũng không mặc?" Cố Thịnh không thể không thừa nhận, thân thể cô thật xinh đẹp, bản thân đã từng có vô số phụ nữ vây quanh, nhưng họ lại chưa từng cho anh cảm giác có được từ người cô trong ba ngày ba đêm đó. Anh thậm chí đã cảm thấy may mắn, may mà ngày đó Tiết Lâm Phong bỏ đi, bằng không. . . .

Nghĩ đến cô trằn trọc thừa hoan dưới thân người đàn ông khác, trong lòng anh lại cực kỳ không vui, ngay cả hôm nay cố ý để Tôn Tuệ San dẫn dụ, anh cũng cảm thấy người phụ nữ trong lòng không so bì được với cô!

"Đáng chết!" Anh làm sao vậy? Anh ghét loại cảm giác này!

Cuồng nộ tiến lên đẩy cánh tay đang chống thân thể mình ra, anh muốn thô bạo với cô để che giấu cảm giác đột nhiên nảy sinh của mình, nhưng, khi chứng kiến những vết hôn lấm tấm trên người cô, trong mắt chợt ngẩn ra, thân thể trong nháy mắt dâng lên một tia nóng ran.

"Không. . . . Cố Thịnh, cầu xin anh, tha cho tôi đi!" Nhận thấy được ý đồ của anh, Tả Tình Duyệt nguyên bản bị thương vì lời châm chọc của anh liền đau khổ khẩn cầu, cô không cách nào cho bàn tay đã chạm qua người phụ nữ khác của anh ta chạm vào cô.

"Chúng ta là vợ chồng! Cô nên biết nghĩa vụ cần thực hiện của một người vợ chứ!" Cố Thịnh cười khẽ một tiếng, hành động bảo vệ mình của cô khiến anh không vui, cô đang thủ trinh vì người nào sao?

Nghĩ đến người đàn ông kia, bén nhọn trên mặt anh càng sâu. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.