Hồ Tiên Tình Kiếp - Giai Nhân Khuynh Quốc

Chương 2




" Nghe xong còn muốn chạy ư? Đừng hòng!"

Vươn tay nhẹ lấy hòn sỏi dưới chân nàng phi về phía bên bóng người vừa xuất hiện

Bụp- Phụt

-" Hừ, Lãnh Độc ngươi xem đó là kẻ nào?"

Nàng đưa mắt liếc nhìn thi thể nàng vừa hạ sát , lấy khăn từ trong ngực ra lau tay ghét bỏ

-" Phu nhân đó là nha hoàn bên cạch của Như Nhu cô nương"

-" A, lại là nàng ta sao?"

Nhướng mi thú vị , nàng ngồi lên bệ chống cằm mỉm cười suy tính

-" Phu nhân, vậy nên nói sao với nàng ta về cái chết của nha hoàn này?"

-" Nói sao ! Cứ nói thật thôi. Bất quá ta sẽ cải biến một chút!"

-"Cải biến..."

-" Ngươi nghĩ sao nếu bấy giờ ngươi nói với mọi người nha hoàn này nghe lén chuyện của các chủ và bị ngươi hạ sát để răn đe?"

-" Phu nhân,nếu nói như vậy thì cũng khó để nghi ngờ"

-" Đúng vậy nên bây giờ ngươi cứ thoải mái đi cùng ta còn xác của nha hoàn này cứ để như vậy. Lát sẽ có người phát hiện!"

-" Rõ , phu nhân"

-" Tốt bây giờ đưa ta đi"

-" Mạo phạm rồi phu nhân"

Nói xong Lãnh Độc vòng tay qua eo nàng bế nàng đi ra khỏi Ám Tinh các đi thẳng đến Thất vương phủ

-" Thôi dừng , ta không có ý định về thất phủ. Ngươi cứ đi làm việc ta giao còn ta sẽ về phủ thừa tướng một chuyến"

-" Vâng, phu nhân"

Nàng nói xong liền lằng lặng mà bước đi thẳng vào phủ thừa tướng. Mấy tên nô tài giữ cửa thấy nàng muốn chạy vào báo tin nhưng nàng ra hiệu giữ im lặng bởi nàng muốn tạo bất ngờ cho phụ mẫu!

-" Phụ thân, mẫu thân hai người khi nào mới muốn nói cho Mị nhi? Nàng giờ đây đã là thất vương phi."

-" Dù vậy nhưng con quên thất vương võ công thật ... yếu! Chỉ sợ đấu không lại"

-" Nhưng trong tay thất vương lại có Huyết Uyển của tiên hoàng. Chỉ cần vậy con sẽ thống lĩnh"

-" Như vậy liệu có nên? Mị nhi nàng đã sống tốt! Ta thật không muốn nói cho nàng... hận thù này hay cho qua?" Mẫu thân nàng nói

Dù đứng còn cách một đoạn nhưng những người luyện võ công có nội lực thâm hậu như nàng nghe lén thật không khó nhưng có một chuyện nàng không rõ ràng cho lắm" Phụ mẫu và đại huynh của nàng đang nói gì? Hận thù? Cho qua? Ruốc cuộc nàng nghĩ trí nhớ của thân thể này nàng đã rõ không ngờ còn có khuất mắc?"

-" Không thể nào . Mẫu thân người quên cái chết của cô cô thế nào rồi sao?"

-" Ta... thật không quên"

-" Phụ thân người muốn đến khi nào mới nói cho Mị nhi?"

" Triết Nam, ta thấy mẫu thân con nói cũng có lý! Hay thôi hãy xem như chưa có sự việc này. Dù sao chúng ta cũng đã xem Mị nhi như con ruột..."

Đầu nàng ong một cái! Ruốc cuộc cái gì đây? Lúc trước nàng là con nuôi , đứa con nuôi ra để mua bán lợi dụng! Đến khi nàng có thể sống lại thêm một lần nữa nàng cũng là con nuôi. Ông trời thật quá ưu ái gia đình cho nàng à? Nàng giờ thật muốn hỏi những người thân " gia đình" nàng lại muốn lợi dụng nàng làm gì?

" Mị nhi muội đến lúc nào vậy?"

Nàng ngước đầu nhìn tam ca của mình đang cười hỏi, một bên là băng sơn nhị ca nàng

-" Nhị ca, tam ca lâu rồi mới gặp"

Tiếng động ngoài cửa khiến cho phụ mẫu và đại ca nàng đang nói chuyện phải dừng lại hốt hoảng

-" Tuấn Dật, Khải Anh hai con... Mị nhi... con về lúc nào?"

Tiếng nói mẫu thân nàng ngắc ngứ, lo lắng nhìn lại phía nàng hỏi

-" Mị nhi đã về được một lúc..."

Nàng mỉm cười nhẹ nói

-" Vậy con đã nghe hết"

Nàng nhìn phụ thân đứng trước mặt mình uy nghiêm hỏi thẳng mình

-" Vâng Mị nhi đã nghe rõ"

-" Con không có gì muốn hỏi chúng ta?"

" Chúng ta?" Vậy ra mọi người đều rõ chỉ riêng nàng là không. Nàng nghĩ thầm trong lòng

-" Con tin người sẽ nói cho con"

-" Đúng, vào cả đây. Ta sẽ nói rõ với con tất cả!"

Nàng bước theo sau phụ thân vào thư phòng ngồi xuống ghế gần cuối im lặng chờ đợi phụ mẫu nàng nói

-" Mị nhi, ta thật không mong con biết chuyện này! Hơn nữa ta luôn coi con là hài tử ruột của chúng ta"

Mẫu thân nàng mắt rơm rớm lệ nói

-" Đúng vậy Mị nhi"

Ba huynh trưởng nàng lên tiếng trấn an

-" Mị nhi không sao! Giờ mong phụ mẫu nói cho con nghe!"

-" Mị nhi thật ra, cô cô của ba huynh con là..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.