Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 36: A A… GHÊ TỞM CHẾT MẤT…




Editor: Thơ Thơ

"Quay đầu lại, đột nhiên ta cảm thấy cuộc sống Lâm Dương nhi ta, vừa thật đáng buồn, vừa buồn cười. Đáng buồn là mệnh ta Phú Quý, vốn là thân phận tôn quý, lại luân lạc đến đây; buồn cười nhất chính là, tất cả lại là ta tự làm kén tự trói mình rồi. Nghĩ đến trải qua hết thảy, vì vậy, mới có thể tư ý khóc lớn kiêm cười to một trận."

Lưu Lăng nghe xong, giơ ly rượu lên, sau đó uống một hơi, ngay sau đó mở miệng nói: "Như vậy, đã phát tiết, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ước hẹn ở chỗ này rồi chứ?"

Dĩ nhiên nàng sẽ không vô duyên vô cố mạo hiểm bị Lưu Hâm trách móc nặng nề, đặc biệt xuất cung tới gặp hắn.

Có lẽ, là Lưu Hâm ý bảo nàng tới đây chứ?

"Công tử, ngươi thật là vô tình!" Lâm Dương nhi tự giễu cười lạnh một tiếng, sau đó ngước mắt nhìn hắn, một đôi mắt sáng của nàng hình như muốn xem hắn, sắc bén như vậy. Nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, rốt cuộc nàng mở miệng hỏi: "Ta muốn hỏi công tử một chuyện trước......"

"Ngươi nói đi!" Lưu Lăng giơ tay lên nói. Thotho_

Lúc này, Lâm Dương nhi dừng lại trong chốc lát, hai mắt ẩn tình, cắn răng một cái nói: "Ta vẫn rất muốn hiểu rõ, ở trong lòng công tử........ Đối với Dương nhi có mấy phần thật lòng? Hay là ngươi chưa bao giờ thích qua ta nửa phần? Hi vọng ngươi có thể thẳng thắn nói cho ta biết."

Lời tuy nói như vậy, trong ánh mắt lại tràn đầy mong đợi.

Lưu Lăng chậm rãi gác ly rượu lại, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt mong đợi của nàng, cứ nói: "Ngươi vẫn luôn biết, trong lòng của ta trước kia cũng đã có ý trung nhân, Lưu Lăng ta đối với ngươi chỉ là thương tiếc, còn có mấy phần cảm kích. Chỉ là, kể từ khi biết được chân tướng Thành Cô Tô xảy ra ôn dịch. Mấy phần lòng cảm kích này, liền biến mất tăm."

Lâm Dương nhi nghe lời này, lại đột nhiên rơi lệ, nức nở nói: "Như vậy. Nếu nói thương tiếc......, còn có ở đây không?"

Lúc này, vẻ mặt Lưu Lăng từ xót thương nhanh chóng chuyển thành nghiêm nghị, nghiêm mặt nói: "Ngươi nhược tâm lương thiện, ta tất nhiên thương tiếc; ngươi nhược tâm bất chánh, một lòng làm ác, như vậy ta làm sao thương tiếc đây?"

"Thì ra là...... Lại là tự ta cách ngươi càng lúc càng xa!" Lâm Dương nhi lau đi nước mắt, sau một lúc lâu, hoãn một chút tâm thần, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Thật ra thì, hôm nay hẹn ngươi. Là muốn nói cho ngươi biết một đại sự quan trọng."

Hôm nay hẹn gặp. Tự nhiên là có mục đích gì. Thotho_

Lưu Lăng nghe xong ngược lại không kinh ngạc, hắn từ từ mở miệng nói: "Mời nói đi?"

Lâm Dương nhi hơi thấp giọng: "Ta tới nói cho ngươi biết, ban đầu ở bên trong miếu thái Bá. Vũ Thái phi trước mắt bao người, làm sao lẫn lộn huyết thống của ngươi."

Lưu Lăng nghe xong, vẻ mặt bỗng chốc nghiêm trang, vội vàng hỏi "đến tột cùng bà ta làm sao làm được?"

"Thật ra thì, ta cũng là trong lúc vô ý mới nhận ra được......" Lâm Dương nhi nói liên tục: "tay phải Hoàng Thái Phi mang một cái nhẫn Hồng Bảo Thạch lớn, chiếc nhẫn kia, bà ta hết sức trân quý, chưa bao giờ rời khỏi người, có một lần, ta phát hiện bà ta đang chuyển động chiếc nhẫn kia........ Phù lão bản ban tặng, mặc dù cảnh nhà sa sút, Dương nhi tiếp xúc qua châu báu cũng không ít, chiếc nhẫn bình thường đều là khảm bảo thạch lên, cố định chết chỗ, sao có thể chuyển động đây?"

Lưu Lăng nghe bí mật động trời này, lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

Ban đầu, là Vũ Thái phi nắm Kim thị, cầm trâm cài tóc đâm tay bà, lấy máu tươi của bà nhỏ giọt vào trong chén.

Nghĩ như thế, thật ra thì, rỉ máu rơi vào trong chén, cũng không phải máu của Kim thị, mà là mẫu thân hắn, máu trên người Thái hậu chảy ra.

Chiếc nhẫn trên tay Vũ Thái phi, thật ra là một lọ trang sức Hồng Bảo Thạch. Sau khi Thái hậu hôn mê, bà lấy kim đâm vào đầu ngón tay, lấy dòng máu của bà nhỏ vào bên trong chiếc nhẫn Hồng Ngọc để dành, thuận lợi lấy được máu của bà, sau đó sẽ đút cho bà uống thuốc, đã tạo thành hiện tượng máu hắn cùng với máu của thân mẫu mình bài xích lẫn nhau. (Cái này không hiểu nha, máu có phải là nước đâu mà để dành, không đông lại sao?) Thotho_

Kim thị dĩ nhiên biết, rỉ máu nhỏ vào trong nước cũng không phải của bà, cho nên bà ta mới có thể nóng nảy cầm chén, đã chạy tới, yêu cầu nghiệm một lần nữa.

Kim thị không cách nào mở miệng nói chuyện, vì vậy liền khiến Vũ Thái phi giấu giếm như vậy, lẫn vào đồ ăn huyết thống rồi.

"tại sao ngươi nói cho ta biết những thứ này?" Hôm nay đã hiểu ra, Lưu Lăng chỉ là trầm giọng hỏi.

Lúc này, thân là Mặc phi, Lâm Dương nhi phải đứng ở bên Lưu Hâm mới phải, nàng lại đặc biệt chạy tới nói cho hắn biết cái này đủ để lật tẩy bí mật lớn của Hoàng Thái Phi?

Đối mặt hắn nghi ngờ không hiểu, Lâm Dương nhi chỉ nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, nói: "Ngươi cứ nói đi?"

Dứt lời, nàng đứng dậy, vuốt cằm nói với hắn: "Thời gian đã không còn sớm, Bổn cung cũng nên đi về."

Sau đó, hắn chưa kịp hưởng ứng, nàng trực tiếp mở ra cửa phòng bao, dịch bước đi ra ngoài. Thotho_

Tiểu An Tử vẫn ở ngoài cửa nghe lén thấy Lâm Dương nhi rời đi, lập tức đi vào, sau đó mặt buồn bực nhìn chủ tử của mình, gãi đầu một cái, buồn bực nói: "Lòng của nữ nhân, quả thật là kim dưới đáy biển, Lâm Dương nhi này đến tột cùng là đang suy nghĩ gì? Sao ta cũng không nghĩ ra rồi hả?"

Lưu Lăng chỉ là thở dài một cái thật sâu, nhỏ giọng nói: "ấu đệ ta chết yểu, ngày giỗ cũng sắp đến rồi, cũng nên đi gặp nguyên thái phi rồi."

Ngày giỗ Lâm Giang vương, Nguyên thái phi nhất định sẽ xuất cung đi chùa dâng hương, có chuyện, phải mời bà hỗ trợ.

***

Sáng sớm, mặt trời dâng lên, bầu trời chiếu sáng rực rỡ, mây đầy trời. Cả vùng đất đã hồi xuân, trăm hoa đua nở, dương liễu lả lướt, trên cành  chim nhỏ kêu thanh thúy, trong vườn hoa, bươm buớm đang bận bay múa truy đuổi nhau, chính là cảnh đẹp ngày xuân.......

Một buổi sáng tinh mơ, những người làm ở đại trạch Đổng gia liền vội vã không ngừng, bởi vì hôm nay chính là ngày Hoàng thượng cưới Gia chủ.

Trong phòng, Hồng Ngọc đứng ở sau lưng Đổng Khanh, vẻ mặt nghiêm túc cầm lược ngọc, thay nàng chải búi tóc xinh đẹp. Đổng Khanh nhìn thấy nàng trong gương đồng, sắc mặt thật khó coi, vì vậy cười nói: "Thừa dịp còn có một chút thời gian, không bằng ngươi về phòng nghỉ ngơi một chút trước đi."

Mấy ngày nay, rõ ràng nàng lo âu ăn không vô, không ngủ được. Thotho_

Hồng Ngọc cau mày nói: "Tiểu thư, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện không may, vậy phải làm sao? Nếu ngươi thật vào cung, Lưu Hâm hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Đổng Khanh an ủi nàng nói: "Ngươi yên tâm đi, tất cả đều sẽ không có chuyện gì. Nếu như bên trong hoàng từ, tiến hành được thuận lợi, như vậy hôm nay công tử liền có thể khôi phục thân phận hoàng tộc, thế cục này một khi thay đổi, ta vốn không làm được hoàng hậu."

"bây giờ ngươi còn đang lo lắng hắn sao? Ta chỉ lo lắng ngươi, nếu như chuyện tiến hành không được thuận lợi thì sao? Nếu ở giữa chừng xảy ra chuyện thì sao? Ngươi cũng không thể thật lên làm hoàng hậu của Lưu Hâm chứ? Bây giờ ngươi dứt khoát liền chạy trốn chứ?" Hồng Ngọc cau mày nói.

"nếu vào thời khắc này ta chạy trốn, như vậy sẽ rơi vào tội lỗi, một nhà đổng thị ta, lập tức sẽ bị Đậu thừa tướng nhân cơ hội diệt môn......., chân chính muốn ngăn chặn mẫu tử lưu Hâm cùng Đậu thừa tướng hãm hại, bảo đảm Đổng thị nhất tộc ta, chỉ có một đường, như vậy chính là trợ giúp công tử lần nữa đoạt lại hoàng quyền." Đổng Khanh đứng dậy, mặc vào Hồng Y đại hỉ, nàng không nhanh không chậm mở miệng nói: "Ngươi yên tâm đi, cho dù ta vào cung, Lưu Hâm hắn cũng không cách nào sắc lập ta làm hoàng hậu, đến lúc đó hắn đã tự lo không xong."

Lời vừa mới dứt, lúc này bên ngoài lại truyền đến một loạt tiếng huyên náo,

"Bên ngoài ra sao?" Đổng Khanh thấy thế, sắc mặt thay đổi một lần. Thotho_

Ngay sau đó đúng là một màn khói dầy đặc mãnh liệt chạy vào.

Nhưng thấy khói trắng không ngừng liều lĩnh tiến vào trong nhà, mới trong thời gian nháy mắt, đầy phòng đã mờ mịt, che phủ chung quanh cái lồng, sương mù dày đặc để cho tầm mắt người ta không nhìn rõ, cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên thân ở trong sương mù mông lung, Hồng Ngọc kêu lên một tiếng sợ hãi.

Tất cả vừa vội vừa gấp, hãy còn chưa phản ứng kịp, đã nghe bên ngoài có người hô to cháy.

Quả nhiên, xảy ra vấn đề rồi......

Nghe tiếng, Sắc mặt của Đổng Khanh chợt biến, vội vàng mở miệng nói: "Mau! Gọi bọn thị vệ vào đi!"

Bỗng dưng, đầu kia cửa chính đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, cửa gỗ màu đỏ lại có thể bị đạp ra, ở trong khói dầy đặc mãnh liệt, sương trắng mù mịt, đột nhiên vọt ra mấy tên áo đen bản lĩnh lưu loát, Hồng Ngọc bị sợ đến lập tức nghẹn ngào gào lên. Thotho_

***

Bên ngoài phủ Đại Tư Không, một mảnh yên tĩnh, cửa chính dừng một chiếc xe ngựa, không bao lâu sau, thấy toàn thân Lưu Lăng mặc trường sam trắng, theo Hoàng Thái Thúc chậm rãi từ bên trong phủ đệ đi ra, sau đó một trước một sau bước lên xe ngựa, đợi hai người ngồi ổn định, Tiểu An Tử đứng ở bên cạnh xe ngựa hầu hạ, lập tức xoay người với phu xe phía trước phân phó nói: "Đi được chưa! Tiến về phía hoàng từ."

"Ừ." Phu xe đáp một tiếng, xe ngựa đang định lên đường, tiến về phía Hoàng Lăng Tế Tự.

Lúc này, thấy một người Lục Y, khoái mã mà đến, tiếng vó ngựa từ xa đến gần, nghe thấy tiếng liền có thể cảm thấy người tới hết sức dồn dập.

Tên Lục Y kia, giục ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa Đại Tư Không, lại kéo cương ngựa, cao giọng hô với bên trong: " công tử Lưu Lăng ở chỗ này bên trong xe sao?"

Tiểu An Tử thấy thế, lập tức quát to một tiếng với Lục Y nhân: "Lớn mật, là ai cho phép ngươi ở nơi này hô to gọi nhỏ tục danh công tử chứ?"

Tên Lục Y nhân kia lập tức trở về nói: "Tại hạ chỉ nhận ủy thác của người, đưa một vật tới đây cho công tử Lưu Lăng, xin hỏi hắn có trong xe ngựa hay không?"

Nói xong, cặp mắt đồng thời tìm kiếm bên trong xe ngựa, hắn hình như vội vã đang tìm người. Thotho_

Chốc lát sau, thấy một nam tử trẻ tuổi tướng mạo tuấn mỹ vén rèm xe, thò đầu ra, hắn một đôi mắt sáng thâm trầm u hắc, căng thẳng theo dõi hắn, đồng thời mở miệng nói: "Người tới là ai? Có chuyện gì quan trọng?"

Tên Lục Y nhân kia nói: "Tại hạ được một nữ tử nhờ vả, đặc biệt đưa vật này tới đây, nàng nói qua công tử Lưu Lăng là một nam tử tướng mạo tuấn mỹ, xin hỏi ngươi là?"

Theo miêu tả, trước mắt nên là vị công tử này.

"Ta chính là người muốn tìm, ngươi là ai? Đến tột cùng là người nào phái ngươi đến? Ngươi đưa tới vật gì?" Lưu Lăng liên tiếp hỏi.

Tên Lục Y nhân kia lấy ra một cái khăn từ trong vạt áo, nói: "Ta tên là Vương Nhị, ở trong hoàng thành làm người hầu duyệt Hương Lâu, sáng nay một cô nương đi tới quán rượu uống trà, sau đó cho ta mười lượng bạc, muốn ta đem chiếc khăn này cùng thứ bên trong, cùng nhau đưa đến Phủ Đại Tư Không, giao cho công tử Lưu Lăng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.