Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 24: MỘT LẦN LÀ NỔI TIẾNG…




Hứa Nam Gia nhìn thấy dáng vẻ của lão phu nhân, nâng cằm lên "Nếu anh cả đồng ý cho cô ta dùng, con đây không lời nào để nói!"

Nếu nói trong nhà, người nào có thể nói lời giữ lời, khẳng định là anh cả.

Cho nên nhắc tới anh cả với bà nội, quả nhiên có tác dụng.

Hứa Tiễu Tiễu thấy tình hình trước mắt,vội mở miệng nói: "Bà ngoại, không cần! Không có chuyện gì, giống như là Nam Gia nói, trên đùi có sẹo căn bản không có chuyện gì."

Tuy nhiên cô cũng không muốn để lại sẹo, là muốn đi tìm Hứa Mộc Thâm muốn...

Suy nghĩ một chút chuyện vừa rồi, trên tay lại vẫn lưu lại cảm xúc chân thật.

Ngón tay cô giật giật, sắc mặt đỏ lên.

Xấu hổ.

Thật sự là xấu hổ.

Xoắn xuýt, Hứa Nam Gia đã nở nụ cười: "Bà nội, vết thương này người đã xem rồi, kỳ thật sau này không có đáng sợ như vậy, cao trừ sẹo kia quý giá như thế, vẫn không nên tự tiện dùng."

Hứa Tiễu Tiễu đang định nói một câu gì nói, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Quản gia đứng ở đằng kia, gõ cửa, sau đó cung kính hỏi: "Lão phu nhân, tôi có thể vào không?"

Lão phu nhân phất tay "Vào đi."

Quản gia đi tới, sau đó liền đem một cái bình thuốc, đặt ở trên bàn, nhìn về phía Hứa Tiễu Tiễu mở miệng nói: "Tiên sinh nói, chân Tiễu Tiễu tiểu thư dễ để lại sẹo nên bảo tôi mang lọ cao trừ sẹo qua đây."

Mọi người:...!!

Hứa Nam Gia không thể tin nhìn chằm chằm cái lọ cao trừ sẹo kia.

Anh cả làm sao có thể đem cao trừ sẹo giao cho cô ta?

Nhưng quản gia sẽ không nói nói dối, cho nên...

Hứa Nam Gia giống như bị người ta đánh, trên mặt nóng rát.

Lão phu nhân cười rộ lên "Vẫn lại là Mộc Thâm hiểu thuận với ta! Ông trở về nói với nó, bà nội thay Tiễu Tiễu cảm ơn nó."

Quản gia gật đầu rời khỏi.

Tầm mắt Hứa Tiễu Tiễu lại lạc ở trên lọ cao trừ sẹo kia.

Lão phu nhân không có đi tìm anh, anh vậy mà chính mình đưa tới... Cho nên Hứa Mộc Thâm đây là phát hiện lương tâm, rốt cục đổi tính rồi hả?

Bất quá...

Hứa Tiễu Tiễu nhìn chằm chằm lọ cao trừ sẹo kia, hình như Hứa Nam Gia muốn phun ra lửa, nghĩ tới chuyện vòng ngọc lúc trước, cảm thấy nếu cô ta chờ một lúc, lão phu nhân rời khỏi quay lại lôi kéo cùng cô.

Cho nên, nếu cô ta muốn chỉ có cách để cao trừ sẹo lại.

Lão phu nhân lại ở trong phòng một hồi, lúc này người giúp việc mới đỡ bà run rẩy rời đi.

Hứa Nam Gia nhìn Hứa Tiễu Tiễu liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Hứa Tiễu Tiễu liền như vậy ở trong phòng, đợi Hứa Nam Gia một buổi sáng.

Nhưng thật không ngờ, vậy mà cô ta không có tới.

Hứa Nam Gia là buông tha cao trừ sẹo sao?

Hai giờ chiều.

Hứa Tiễu Tiễu nằm ở trên giường, đang ngủ bù, lại bị nhân đong đưa tỉnh.

Cô mở to mắt, liền nhìn thấy người giúp việc bên cạnh lão phu nhân, vẻ mặt ngưng đọng ở trước mặt "Tiễu Tiễu tiểu thư, lão phu nhân mời cô xuống dưới lầu một chút."

Hứa Tiễu Tiễu mê mang gật đầu, sau đó ngồi trên xe lăn, được người giúp việc giúp đi xuống lầu.

Trong phòng khách dưới lầu, lão phu nhân ngồi ở đằng kia, vẻ mặt u sầu.

Mà Hứa Nam Gia đang nhìn đến Hứa Tiễu Tiễu một khắc, liền xông lên, chỉ vào cô mắng to: "Hứa Tiễu Tiễu, bà nội đối với cô tốt như vậy, nhưng thật không ngờ cô lại làm vậy với món quà mà bà nội cho cô! Lương tâm của cô, có phải bị chó ăn rồi không?"

Hứa Tiễu Tiễu sửng sốt "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hứa Nam Gia chỉ vào trên bàn "Cô xem kia là cái gì?"

Theo tầm mắt xem qua đi, liền nhìn thấy trên mặt bàn đặt một mảnh khăn tay, bên trong có vài mảnh ngọc vỡ.

Từ từ...

Mảnh ngọc vỡ?

Kia không phải... Là vòng ngọc bà ngoại cho cô sao?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.