Hổ Phụ

Chương 50: Nam phụ tiêu hồn




Phùng Mục Chi bị giam hơn một tháng, đến lúc ra ngoài cả người đã gầy di một vòng lớn.

Trong lúc này, Vương Trung Đỉnh thay nàng nói đỡ đi không ít lời, mới giúp nàng tránh khỏi được Quỷ Môn Quan. Chủ yếu là thua lỗ ăn trúng trên người Du Minh kia, sợ là không thể trả lại nữa.

Hơn nữa trong khoảng thời gian nàng vắng bóng, quyền lực trong tay bị Chu Lê cướp đi không ít. Nhất là khối thịt béo A-watch kia, cơ hồ bị Chu Lê chiếm làm của riêng rồi.

Những phương diện khác Phùng Mục Chi có thể cho qua, tổ hợp này nàng tuyệt không thỏa hiệp. Vì thế nàng đặc biệt hẹn gặp Vương Trung Đỉnh, tính toán hảo hảo bàn bạc rõ ràng cái vấn đề này.

Nhưng mà, ngay khi nàng đi tới văn phòng Vương Trung Đỉnh, đột nhiên bị một thân ảnh ngăn đường.

Phía sau còn có ba gương mặt quen thuộc.

"Phùng tỷ..."

A-wach cả ba người đồng thanh chào Phùng Mục Chi, có vẻ có chút căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên sau khi ra ngoài Phùng Mục Chi nhìn thấy ba người bọn họ, nhịn không được tiến lên hàn huyên, "Thời gian này thế nào rồi?"

Chu Lê thay bọn họ trả lời: "Cũng không tệ lắm."

"Tôi hỏi là hỏi bọn họ, cô tranh cái gì?" Phùng Mục Chi trừng mắt lườm Chu Lê một cái.

Chu Lê cười cười, "Cô không biết, hiện tại có nhiều nghệ sĩ gan khá lớn, trong lúc ngươi không để ý sẽ bị người thông đồng đi mất, tôi đương nhiên phải cẩn thận phòng bị rồi"

Phùng Mục Chi nghe ra câu nói của Chu Lê có hàm ý khác, nhịn không được cười lạnh một tiếng, "Cô có tư cách gì phòng bị?"

"Người đại diện còn không có tư cách vậy ai có tư cách?"

Phùng Mục Chi biến sắc, "Người đại diện?"

"Chẳng lẽ Phùng tỷ chưa nghe nói sao? Ba người bọn họ đã được chuyển ký tên cho tôi rồi."

Phùng Mục Chi nháy mắt mất bình tĩnh, "Vương tổng không thể nào đáp ứng cho loại người yêu cầu vô lý như cô!"

"Vương tổng ban đầu quả thật không đáp ứng." Chu Lê đưa tay khoát lên trên vai một thành viên, "Chính là bọn họ khóc lóc muốn theo tôi, Vương tổng cũng không còn biện pháp."

Ánh mắt Phùng Mục Chi không dám tin trừng hướng ba người này.

"Cô ta nói là thật sao sao?"

Ba người cúi đầu không nói.

Phùng Mục Chi nhịn không được giận dữ: "Các ngươi sao có thể làm ra loại sự tình này?"

"Chuyện này rất kỳ quái sao?" Chu Lê một biểu tình không cho là đúng, "Không phải vì sớm có người đã mở đầu khơi dòng sao?"

Ngực Phùng Mục Chi chấn động, "Cô có ý gì?"

"Là môn sinh mà cô đắc ý —— Lý Thiên Bang, ngay ngày hôm sau khi cô đi, liền chuyển tới làm môn hạ của tôi rồi."

Phùng Mục Chi như sét đánh ngang tai.

Chu Lê vỗ vỗ bả vai nàng cười nói: "Thật ngại, tôi chỉ rút ra 15%, ngay cả một nửa của cô cũng chưa tới. Hơn nữa chi hoá trang, giao thông, phí tổn dừng chân, còn giúp bọn họ bảo vệ đời tư. Đãi ngộ tốt như vậy, ai không nguyện ý theo tôi đây?"Phùng Mục Chi sửng sốt một lát, một phen đẩy Chu Lê ra, hướng đi đến văn phòng Vương Trung Đỉnh.

"Vương tổng, tôi cảm thấy tôi cần phải..."

"Cô cái gì cũng không cần nói." Vương Trung Đỉnh trực tiếp ngắt lời, "Chờ đầu óc thanh tỉnh lại đến."

Phùng Mục Chi vững vàng thở sâu một chút, "Tôi hiện tại đầu óc rất thanh tỉnh, kế hoạch bị trộm là do tôi không làm tròn bổn phận, tôi bị xử phạt gì cũng không oan. Nhưng tôi muốn nhắc nhở Vương tổng: Lý Thượng người này tuyệt đối không thể lưu, Chu Lê người này tuyệt đối không thể trọng dụng, bọn họ đều không đáng tin cậy!"

"Cô vẫn là chưa thanh tỉnh." Vương Trung Đỉnh ngữ khí thản nhiên.

Phùng Mục Chi nóng nảy, "Vì cái gì? Ngài cho tôi một cái lý do lưu lại bọn họ."

"Hai người kia, một là tôi nhu yếu phẩm trong sự nghiệp của tôi, một..." Vương Trung Đỉnh dừng một chút, "Là nhu yếu phẩm về mặt tình cảm của tôi."

Phùng Mục Chi trợn mắt giật mình, tình cảm?

"Chờ cô nghĩ thông suốt, rồi hãy tới tìm tôi đi."

Vương Trung Đỉnh dứt lời, liền cùng Nhị Lôi đi ra ngoài.

...

Trong phòng làm hậu kỳ xa hoa nhất căn cứ Trung Tây ảnh thị, vài đặc hiệu sư Hollywood phát ra từng trận tiếng than sợ hãi.

(đặc hiệu: hiệu ứng đặc thù)

Bọn họ đamg vây xem chính là bản trailer mới ra của bộ phim《 Phong Mang 》.

Trên màn hình khổng lồ 500m2, Hàn Đông khoe ra hai cái chân đẹp đến lay động lòng người, như đập vào mắt mà bước đến, thật đến nỗi khiến cho tim phổi trong bụng người đều loạn chiến theo.

"Ta thao, mẹ nó! Còn để cho người ta sống nữa hay không?" Đặc hiệu sư hơi kém phun máu mũi lên màn hình khổng lồ cao 19 mét.

Trợ lý đặc hiệu lau nước mắt, nói: "Tôi cảm thấy Vương tổng sau khi xem xong sẽ bất tỉnh."

"Chắc sẽ không đâu!" Bên cạnh có người nói, "Vương tổng mỗi ngày thấy hiện vật thực tế, có thể nào lại chống đỡ không nổi loại hư ảnh này?"

"Vậy cũng không nhất định, hình thức thể hiện bất đồng, sinh ra hiệu ứng tâm lý cũng bất đồng."

Đang nói, Vương Trung Đỉnh cùng Nhị Lôi đã tiến vào.

"Thảo luận cái gì đây? Náo nhiệt như thế." Vương Trung Đỉnh hàn huyên cùng vài vị đặc hiệu sư.

Đặc hiệu sư nói: "Đang thảo luận phúc khí của Vương tổng ngài, thế nhưng nhặt được một bảo vật như vậy."

Vương Trung Đỉnh đã đoán chắc được mười phần, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Làm sao biết được?"

"Mời Vương tổng thưởng thức trailer thứ nhất của 《 Phong Mang 》."

Nói xong, liền có người đưa cho Vương Trung Đỉnh một bộ kính mắt 3D. Sau khi Vương Trung Đỉnh mang lên, trên màn ảnh lớn bắt đầu cắt ra mấy hình ảnh của phim.Vương Trung Đỉnh một bên xem một bên trao đổi cùng đặc hiệu sư, đợi đến cái đoạn ngắn Hàn Đông xuất tràng kia, Vương Trung Đỉnh vốn định khẽ quét qua, kết quả cả người đều cứng lại rồi.

Cái gọi là kinh diễm, chính là ngươi mỗi ngày mở mắt có thể nhìn thấy, nhắm mắt có thể đụng đến, kết quả nó lần nữa xuất hiện, vẫn là sẽ đẹp đến huyết mặt.

"Thế nào? Vương tổng?" Đặc hiệu sư cố ý hỏi.

Vương Trung Đỉnh định thần, nói: "Bình thường."

"Bình thường?? Cái này trong mắt ngài chính là bình thường?? Vậy mức độ cao nhất của hắn là dạng gì??"

Vương Trung Đỉnh chắc chắn sẽ không nói, mức độ cao nhất là khi Hàn Đông XX bày ra mấy tư thế kia. Kia mới kêu cực độ bi thảm hấp dẫn, tuyệt đối là ngươi vừa thấy liền cứng!

"Vương tổng, Hàn Đông ở nhà cũng thường xuyên mặc quần đùi tản bộ khắp nơi sao? Ngài chịu được sao?"

"Vương tổng, ngài đã mua cho Hàn Đông mấy bộ nội y tình thú đặc biệt làm nổi bật đôi chân sao?"

"Vương tổng, ngài có phải thường xuyên chụp ảnh cho hắn không? Hơn nữa chỉ chụp nửa người?"

"..."

Đối mặt với những chất vấn trắng trợn của bạn bè nước ngoài, Vương Trung Đỉnh thủy chung bảo trì khoan dung khiêm tốn rõ rệt ám lên chút khoác lác. Câu trả lời chỉ là một loại "bình thường đều vậy" "Cậu ấy ở nhà cũng thường xuyên như thế","Kỳ thật xem nhiều thấy cũng chỉ có vậy".

Trước đây, Vương Trung Đỉnh vẫn luôn không biết "đắc ý" có thể mang lại khoái cảm lớn như thế.

Hiện tại mới phát hiện, y không phải là không có lòng hư vinh, y chỉ là vẫn chưa tìm được thứ đáng để khoác lác mà thôi.

...

Hàn Đông một mình viết kịch bản quá nhàm chán, liền đóg notebook đi đến văn phòng Vương Trung Đỉnh.

Kết quả ở cửa đụng phải Chu Lê.

Chu Lê cố ý lùi về phía sau một bước nói: "Bỏ đi, tôi vẫn là không nên vào nữa, miễn cho cậu hiểu lầm."

"Đừng, cô muốn vào cứ vào đi, không cần phải để ý tôi." Hàn Đông một biểu cảm không sao cả.

"Đây chính là cậu để cho tôi vào, đừng đến lúc đó sau khi tôi vào một chuyến, lại hoài nghi ánh mắt Vương Trung Đỉnh không thật, nói chuyện không yên lòng linh tinh, lại bởi vì tôi mà ầm ĩ một trận với anh ta."

Hàn Đông oán thầm: ngươi có phải bị di chứng hồ ly tinh hay không?

"Được được được, cô vào đi, tôi sang phòng bên cạnh chờ một lát." Hàn Đông nháy mắt đã đi khuất.

Chu Lê vào văn phòng Vương Trung Đỉnh, cố ý nói: "Vừa rồi Hàn Đông nhìn thấy tôi."

"Vậy thì sao?" Vương Trung Đỉnh lơ đễnh.

Chu Lê đùa cợt nói: "Anh không sợ Hàn Đông biết hai người chúng ta từng có cái gì sao?"

"Hai người chúng ta có cái gì hay không, cậu ấy liếc mắt một cái có thể nhìn ra, tôi sợ cũng không có tác dụng." Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời.

Ánh mắt Chu Lê xinh đẹp nhìn thẳng Vương Trung Đỉnh, "Anh đây giống như là chấp nhận đi?"

"Tôi cũng không phủ nhận từng cùng một chỗ với cô." Vương Trung Đỉnh rất thản nhiên.

"Vậy anh vì cái gì luôn không dám nhìn tôi?" Ngón tay giống như bạch ngọc của Chu Lê vuốt ve cằm Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh trực tiếp giữ chặt cổ tay nàng, nói: "Tôi không phải không dám nhìn cô, là không muốn."

"Anh vẫn hận tôi như vậy?" Chu Lê cố ý hỏi.

Vương Trung Đỉnh vạch rõ giới hạn, "Tôi đối với cô chưa tới mức hận, cô chỉ là một trải nghiệm cần có trong đời của tôi. Cô không phải mối tình đầu, cũng sẽ có người khác là mối tình đầu. Đặc biệt chính là ở vị trí này, chứ không phải cô người này."

Chu Lê vốn cũng không còn yêu Vương Trung Đỉnh đến say đắm nữa, nhưng vẫn muốn trêu đùa y một chút. Muốn từ một tia khẩn trương hoặc trốn tránh trong ánh mắt của y, tìm kiếm một loại cảm giác thỏa mãn.

"Vậy anh đối với Hàn Đông thì sao?" Chu Lê thăm dò hỏi.

Ánh mắt Vương Trung Đỉnh rõ ràng thay đổi, loại biến hóa này lại khiến Chu Lê có chút không vui.

"Tôi đối với Hàn Đông làm sao?" Vương Trung Đỉnh không biết Chu Lê đến tột cùng muốn thăm dò cái gì.

Chu Lê rốt cục đem vấn đề vẫn luôn tò mò hỏi ra.

"Anh rất thích Hàn Đông sao?"

Vương Trung Đỉnh đáp lại nàng hai chữ.

"Đặc biệt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.