Hổ Phụ

Chương 36: Đôi khuyên tai xinh đẹp (phần 2)




Dance quay về văn phòng của mình tại CBI. Cô mỉm cười với Jon Boling. Anh ta cười chào lại, nhưng sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm nghị. Anh ta hất hàm về phía màn hình máy tính của mình. “Có thêm bài bình luận nữa về Travis trên Bản tin Chilton. Công kích cậu ta. Và sau đó là những bài khác, chỉ trích những kẻ tấn công. Đó thực sự là một cuộc chiến tranh nảy lửa. Và tôi biết cô muốn giữ bí mật mối liên hệ giữa vụ Cây thập tự ven đường và vụ tấn công, nhưng có ai đó đã bới ra được.”

“Làm sao có thể chứ?” Dance bực bội hỏi.

Boling nhún vai. Anh ta hất hàm vào một bài viết mới được đăng.



Trả lời Chilton, do BrittanyM đăng.

Đã có ai theo dõi bản tin chưa??? Kẻ nào đó đã để lại một cây thập tự rồi xông đi tấn công cô kia. Tất cả chuyện này là gì vậy? OMG, tôi dám cược đó là [người lái xe]!



Những bài viết tiếp theo suy đoán Tammy đã bị Travis tấn công vì cô bé đã đăng một bài chỉ trích cậu ta trên Bản tin Chilton. Và cậu thiếu niên đã trở thành “Kẻ Sát nhân với Cây thập tự ven đường,” cho dù Tammy vẫn còn sống sót.

“Tuyệt vời. Chúng ta cố giữ bí mật về nó nhưng rồi lại bị một cô nhóc vị thành niên tên là Brittany qua mặt.”

“Cô đã gặp cậu ta chưa?” Boling hỏi.

“Rồi.”

“Cô có nghĩ cậu ta là thủ phạm không?”

“Tôi ước gì có thể nói vậy. Tôi đang nghiêng về giả thiết này,” cô giải thích rằng bản thân mình rất khó nắm bắt được Travis do cậu ta dường như sống trong thế giới ảo nhiều hơn trong thực tế, cậu ta đang che giấu chúng bằng ngôn ngữ cơ thể của mình. “Tôi cho rằng có khá nhiều phẫn nộ ẩn chứa ở đây. Anh nghĩ sao về một chuyến tản bộ, Jon? Tôi muốn anh gặp một người.”

Vài phút sau, họ có mặt trước cửa văn phòng của Charles Overby. Lại đang nói chuyện điện thoại, thứ trạng thái thường nhật của ông ta. Charles ra hiệu mời Dance và Boling vào, với một cái liếc mắt tò mò dành cho vị giáo sư.

Cô phụ trách trung tâm gác máy. “Bọn họ đã đưa ra mối liên hệ, đám báo chí. Bây giờ cậu ta đã trở thành ‘Kẻ Sát Nhân với Cây thập tự ven đường.’”

BrittanyM…

Dance nói, “Charles, đây là giáo sư Jonathan Boling. Anh ấy đang giúp đỡ chúng ta”.

Họ bắt tay đầy nhiệt tình. “Hiện tại cậu đang giảng dạy sao? Về lĩnh vực nào vậy?”

“Máy tính.”

“Đó là chuyên ngành của cậu à? Cậu có tham gia tư vấn chứ?” Overby để những câu hỏi lơ lửng như một cái tàu lượn bằng gỗ balsa[1] trên đầu ba người trong khoảnh khắc. Dance nhận ra lời gợi ý bóng gió dành cho cô và định nói Boling đang tình nguyện dành thời gian của mình để giúp đỡ, thì anh nói, “Chủ yếu tôi giảng dạy, nhưng, đúng thế, tôi có làm chút ít công việc tư vấn, đặc vụ Overby. Thực tế đó là cách tôi kiếm phần lớn thu nhập của mình. Anh biết đấy, lương giảng dạy gần như chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng với tư cách chuyên gia tư vấn tôi có thể tính phí ba trăm một giờ.”

[1. Tên của một loại cây thuộc họ Cẩm quý có nguồn gốc ở Brazil. Bolivia và Mexico. Gỗ của loại cây này là loại nhẹ nhất, được dùng nhiều trong công nghiệp.]

“Ái chà,” Overby có vẻ sững sờ. “Theo giờ. Thật thế sao?”

Boling giữ nguyên khuôn mặt nghiêm nghị trong suốt khoảng thời gian trước khi nói thêm, “Nhưng tôi thực sự thấy hứng thú khi tình nguyện giúp đỡ những cơ quan như cơ quan của các vị. Vì thế, sẽ chẳng có bất kỳ hóa đơn nào được gửi đến đâu.”

Dance gần như phải cắn răng cắn lợi để khỏi bật cười. Cô tin chắc Boling có thể trở thành một nhà tâm lý học cừ khôi, bởi anh ta đã đọc được tính tình bủn xỉn khó chịu của Overby chỉ trong có mười giây, xoa dịu nó rồi thêm vào một câu pha trò để dành cho cô. Dance biết thế vì cô là khán giả duy nhất.

“Chuyện này bắt đầu trở nên điên rồ rồi đấy, Kathryn. Chúng ta đã nhận được vô số thông báo về những tên sát nhân lảng vảng sau sân nhà. Vài người thậm chí đã nổ súng về phía kẻ xâm nhập, nghĩ rằng đó là cậu ta. À, lại có thêm mấy báo cáo nữa về những cây thập tự.”

Dance giật mình. “Lại nữa sao?”

Overby giơ một bàn tay lên. “Trông như tất cả chúng đều là những vật tưởng niệm thật sự. Đã có những vụ tai nạn xảy ra trong vài tuần qua. Không có cây thập tự nào có ngày tháng trong tương lai ghi trên chúng. Nhưng báo chí đang làm rùm beng cả lên. Ngay cả cánh nhà báo ở Sacramento cũng đã nghe được.”

Ông ta hất hàm về phía điện thoại, có vẻ để ám chỉ một cuộc gọi từ sếp lớn của họ - giám đốc CBI. Thậm chí có thể là sếp của ông ta, Chưởng lý tiểu bang.

“Vậy, chúng ta biết được những gì rồi?”

Dance kể cho người cấp trên nghe về Travis, những biến cố xảy ra tại nhà bố mẹ cậu ta, cảm nhận của cô về cậu ta. “Chắc chắn là một đối tượng đáng quan tâm.”

“Nhưng cô đã không giải cậu ta về?”, Overby hỏi.

“Không có lý do chính đáng. Michael hiện đang kiểm tra một số bằng chứng hiện vật cho thấy mối liên hệ giữa cậu ta với hiện trường.”

“Và không có đối tượng nghi vấn nào khác?”

“Không.”

“Làm thế quái nào kẻ gây ra chuyện này lại có thể là một đứa nhóc, một thằng nhãi lượn lờ loanh quanh trên chiếc xe đạp chứ?”

Dance buộc phải chỉ ra cho ông ta thấy rằng các băng nhóm địa phương, tập trung chủ yếu ở nội thị Salinas và khu vực xung quanh, đã làm cư dân trong vùng kinh hoàng từ nhiều năm nay, không ít băng nhóm trong số này có những thành viên trẻ hơn Travis nhiều.

Boling nói thêm, “Có một chi tiết chúng tôi đã tìm hiểu được về cậu thiếu niên này. Cậu ta rất thích các trò chơi điện tử. Những thanh niên chơi giỏi những trò này học được những kỹ năng chiến đấu và bỏ trốn rất phức tạp. Một tố chất những nhà tuyển mộ của quân đội luôn đòi hỏi ở các ứng viên. Nếu mọi tiêu chuẩn khác đều ngang bằng, họ sẽ chọn ngay tay này thay vì đứa còn lại trong bất cứ trường hợp nào.”

Overby hỏi, “Động cơ là gì?”

Dance sau đó giải thích với ông rằng nếu Travis là kẻ sát nhân, lý do rất có thể là để báo thù việc bị công kích, bắt nạt trên mạng.

“Bắt nạt trên mạng,” Overby nói với vẻ nghiêm túc. “Tôi vừa đọc qua về chủ đề này.”

“Thật vậy sao?” Dance hỏi.

“Phải. Có một bài viết rất hay trên tờ USA Today số cuối tuần trước.”

“Nó đã trở thành một chủ đề thời thượng,” Boling nói. Liệu có phải Dance vừa nhận thấy chút lo lắng về những nguồn cung cấp thông tin cho người phụ trách văn phòng khu vực của CBI không?

“Như vậy là đủ để cậu ta trở nên bạo lực sao?” Overby hỏi.

Boling gật đầu nói tiếp, “Cậu ta đã bị dồn ép quá giới hạn chịu đựng. Các bài bình luận và tin đồn lan quá nhanh. Có người đã đăng cả một đoạn video về cậu ta trên YouTube[2]. Bọn họ quay trong lúc ra sức chế nhạo và tấn công cậu ta.”

[2. Trang web chuyên chia sẻ video trực tuyến.]

“Cái gì cơ?”

“Đó là một hình thức bắt nạt trên mạng. Ai đó tới cạnh Travis tại cửa hàng Burger King và đẩy cậu ta. Cậu ta ngã - một cảnh thật mất mặt - và một cậu nhóc khác đợi sẵn để quay lại tất cả vào điện thoại di động. Sau đó đám nhóc tải đoạn phim lên mạng. Cho tới lúc này, đoạn clip đã thu hút hai trăm nghìn lượt xem.”

Đúng lúc đó một người đàn ông vóc người gầy gò có khuôn mặt nghiêm nghị bước ra khỏi phòng họp bên kia sảnh và đi vào văn phòng của Overby. Ông này nhìn thấy hai vị khách nhưng rồi tảng lờ họ.

“Charles,” người đàn ông lạ nói bằng giọng oang oang.

“Ồ... Kathryn, đây là Robert Harper,” Overby giới thiệu. “Từ văn phòng Chưởng lý tiểu bang ở San Francisco. Đặc vụ Dance.”

Người đàn ông bước vào trong và bắt tay cô thật chặt, nhưng giữ một khoảng cách nhất định, như thể lo sợ đối phương nghĩ ông ta đang cố nhảy bổ vào tất cả đối tượng, và rồi bọn họ sẽ chẳng ngại ngùng gì khi tỏ ra thân thiết với ông.

“Và Jon...” Overby cố nhớ.

“Boling.”

Harper dành cho vị giáo sư một cái liếc mắt hờ hững. Và không nói gì thêm.

Nhân vật tới từ San Francisco có một khuôn mặt khá lạnh lùng cùng mái tóc đen được cắt tỉa hoàn hảo. Ông ta mặc một bộ vest phong cách bảo thủ màu xanh hải quân và áo sơ mi trắng, đeo một chiếc cà vạt kẻ sọc xanh đỏ. Trên be áo có một cây trâm cài hình quốc kỳ Mỹ. Hai cổ tay áo sơ mi phẳng phiu không chê vào đâu được, cho dù cô để ý thấy vài sợi chỉ xám thòi ra ở các đầu vải. Một trợ lý tiểu bang chuyên nghiệp, trung thành với công việc rất lâu sau khi các đồng nghiệp của ông ta đã ra hành nghề tư và kiếm bộn tiền. Cô đoán ông ta khoảng chừng ngoài năm mươi tuổi.

“Chuyện gì đưa ông tới Monterey vậy?” cô hỏi.

“Đánh giá các vụ việc đang điều tra.” Và không hé lộ gì thêm.

Robert Harper dường như là một trong những người, nếu không có gì để nói, luôn thoải mái với vẻ im lặng. Dance tin cô cũng đã nhận thấy trên khuôn mặt người đàn ông này sự tập trung cao độ, một ý thức tận tụy với công việc, giống như thứ cô đã thấy trên khuôn mặt mục sư Fisk tại cuộc biểu tình ở bệnh viện. Cho dù một đợt phân tích các vụ việc đang được điều tra như thế này sẽ đem lại những điều hoàn toàn bí ẩn với cô.

Ông ta chuyển sự chú ý sang cô một lát. Dance đã quen với việc bị nhìn chằm chằm, nhưng thường là bởi các đối tượng tình nghi, song kiểu xăm xoi của Harper thật đáng lo ngại. Cứ như thể cô đang nắm trong tay chìa khóa dẫn tới một bí mật quan trọng với ông ta.

Song, ông ta nói với Overby, “Tôi sẽ ra ngoài vài phút, Charles. Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông có thể khóa cửa phòng họp giúp tôi”.

“Tất nhiên rồi. Nếu ông còn cần tới điều gì khác thì hãy cho tôi biết nhé.”

Harper gật đầu lạnh lùng sau đó bước ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại từ trong túi ra.

“Có chuyện gì với ông ta vậy?” Dance hỏi.

“Công tố viên đặc biệt từ Sacramento. Đã nhận được một cuộc gọi từ cấp trên, từ ngài Chưởng lý tiểu bang, đề nghị hợp tác. Ông ta muốn biết về các vụ chúng ta đang điều tra. Có lẽ có chuyện gì lớn đang từ trên dồn xuống và ông ta cần xem chúng ta đang bận bịu đến mức nào. Ông ta cũng dành một chút thời gian tại văn phòng Sở Cảnh sát. Ước gì ông ta quay lại đó quấy phá bọn họ. Tay này quả là một kẻ lạnh lùng khó gần. Chẳng biết phải nói gì với ông ta nữa. Tôi đã thử pha trò vài lần. Vô ích.”

Nhưng Dance đang nghĩ về vụ Tammy Foster, vậy nên Robert Harper đã biến mất khỏi tâm trí cô.

Cô và Boling quay lại phòng làm việc của mình và vừa kịp ngồi xuống bàn khi O’Neil gọi điện tới. Cô thấy vui. Dance đoán anh đã có kết quả phân tích mẫu đất bám trên lốp xe đạp và mẫu sợi màu xám từ chiếc áo nỉ của Travis.

“Kathryn, chúng ta có một rắc rối đây.” Giọng anh có vẻ lo lắng.

“Nói tiếp đi.”

“Thế này nhé, thứ nhất, Peter nói người ta tìm thấy sợi vải màu xám trên cây thập tự phải không? Nó khớp với thứ chúng ta tìm thấy trên áo Travis.”

“Vậy thì cậu ta chính là kẻ tấn công. Thẩm phán nói sao về lệnh khám nhà?”

“Đừng đi nhanh thế. Travis trốn mất rồi.”

“Cái gì?”

“Cậu ta không tới chỗ làm việc. Hay là đã đến... Có vết bánh xe đạp còn mới ở đằng sau nhà hàng, chỉ để chui vào buồng sau, ăn trộm một ít bánh và tiền mặt trong ví của một nhân viên... cùng một con dao thái thịt. Sau đó cậu ta biến mất. Tôi đã gọi điện cho bố mẹ thằng nhóc, song họ vẫn chưa hề liên lạc với nó và tuyên bố họ không biết những nơi cậu ta có thể đến.”

“Anh đang ở đâu?”

“Trong phòng làm việc của tôi. Tôi chuẩn bị phát một lệnh truy nã chi tiết để tìm cậu thiếu niên này. Ở chỗ chúng ta, Salinas, San Benito, và các hạt xung quanh.”

Dance ngả người ra sau, thấy bực bội với bản thân. Tại sao cô lại không lên kế hoạch chu đáo hơn và cử ai đó bám theo Travis sau khi cậu ta rời khỏi nhà? Cô đã cố gắng xác lập tội trạng của cậu ta, và đồng thời lại để cậu ta tuột khỏi tay mình.

À, quỷ tha ma bắt, giờ cô sẽ phải báo cáo với Overby chuyện vừa xảy ra.

Rằng cô đã không giải cậu ta về?

“Còn một việc nữa. Khi đang ở chỗ tiệm bánh, tôi có kiểm tra con hẻm. Ở đó có lối giao hàng gần cửa thoát hiểm.”

“Đúng rồi, tôi biết chỗ ấy.”

“Có một hàng bán hoa ở phía bên hông tòa nhà.”

“Những bông hồng!” cô nói.

“Chính xác. Tôi đã hỏi chuyện với người chủ cửa hàng,” giọng O’Neil trở nên hối hả. “Hôm qua, có người nào đó đã đột nhập vào cửa hàng và ăn cắp sạch những bó hoa hồng đỏ.”

Giờ thì cô đã hiểu tại sao giọng anh lại có vẻ nghiêm trọng như vậy. “Tất cả?... Hắn đã lấy đi bao nhiêu?”

Một quãng ngừng ngắn. “Mười hai bó. Có vẻ như hắn mới chỉ vừa bắt đầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.