Hổ Phụ

Chương 33: Hiệu ứng cánh bướm




Trên thực tế, những thứ Jon Boling cần không chỉ có vậy. Cho dù không nhiều lắm.

Họ đã mang về sau chuyến mua sắm một chiếc máy sấy hiệu Conair, một bộ công cụ nhỏ và một hộp kim loại được gọi là hộp ổ cứng, chiều ngang khoảng bảy phân rưỡi, chiều dài khoảng mười ba phân, gắn với một đoạn dây kết nối dữ liệu.

Những thứ này đang nằm cả trên mặt bàn cà phê trong phòng làm việc của Dance tại CBI.

Boling khảo sát cấu trúc bên ngoài chiếc máy tính xách tay của Tammy Foster. “Tôi có thể tháo nó ra được không? Sẽ không làm hỏng bằng chứng nào đấy chứ?”

“Cái máy đã được phủ bụi để lấy dấu tay rồi. Tất cả dấu vân chúng tôi tìm thấy đều là của Tammy. Cứ thoải mái làm những gì anh muốn vì cô bé không phải là đối tượng tình nghi. Bên cạnh đó, nó đã nói dối tôi, thế nên không có lý do nào để phàn nàn được.”

“Màu hồng,” vị giáo sư lại thốt lên, như thể đó là một hành vi phá hoại tài sản nghiêm trọng.

Anh ta lật chiếc máy lại, dùng một chiếc tua vít đầu nhỏ kiểu Phillips, rồi tháo lớp vỏ ra khỏi đáy máy chỉ trong vài phút. Sau đó, anh ta lấy ra một vật be bé hình chữ nhật bằng kim loại và nhựa.

“Ổ cứng,” Boling giải thích. “Vào năm tới, cái này sẽ bị coi là quá to. Chúng ta sẽ dùng thẻ nhớ flash cho bộ xử lý trung tâm. Không cần ổ đĩa cứng vì không còn bộ phận chuyển động nào nữa.”

Chủ đề dường như làm Boling phấn khích song anh ta thấy ngay một bài lên lớp quả thực không hợp với tình cảnh lúc này, nên liền im lặng và tiếp tục xem xét ổ cứng kỹ lưỡng hơn. Không có vẻ gì cho thấy anh ta đeo kính áp tròng, vậy nên Dance, vốn phải đeo kính từ nhỏ, luôn cảm thấy có chút ghen tỵ trong lòng khi nhắc tới chủ đề đôi mắt.

Sau đó, vị giáo sư nhẹ nhàng lắc lắc ổ đĩa cạnh tai mình. “Ổn rồi.” Anh ta để nó xuống bàn.

“Ổn?”

Anh ta nở nụ cười toe toét khi lấy máy sấy tóc ra, cắm điện và phả một luồng hơi ấm nóng lên phía trên ổ đĩa. “Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Tôi nghĩ nó chưa bị ướt nhưng chúng ta không thể mạo hiểm. Điện và nước gặp nhau sẽ là thảm họa.” Boling dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, rồi trầm ngâm, “Những người làm việc giảng dạy chúng tôi rất ghen tỵ với lĩnh vực tư nhân, cô biết đấy.”

Lĩnh vực tư nhân - đó là cách diễn đạt thời thượng của khái niệm thực sự kiếm ra tiền. Anh ta hất hàm về phía cốc cà phê.

“Starbuck chẳng hạn... Cà phê là một ý tưởng khá hay cho một cuộc đầu tư. Tôi đang tìm kiếm cơ hội lớn tiếp theo. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là mấy thứ đại loại như House O’Pickles và Jerky World. Các thương hiệu đồ uống là tuyệt nhất, song tất cả những thương hiệu tốt đều đã bị mua cả rồi.”

“Có thể là một cửa hàng bán sữa,” Dance gợi ý. “Anh sẽ gọi nó là Elsie’s.”

Mắt anh ta sáng lên. “Nếu gọi nó với cái tên Chỉ Là Nơi Dưới Vú thì sao nhỉ?”

“Như thế thì kinh quá,” cô nói trong khi hai người cũng bật cười trong chốc lát.

Khi đã hoàn tất việc sấy khô ổ đĩa, anh ta cho nó vào hộp ổ cứng, sau đó cắm dây USB vào máy tính xách tay của chính mình, một chiếc máy có màu xám nghiêm chỉnh hơn, hẳn nhiên là sắc màu những chiếc máy tính nên có.

“Tôi rất tò mò muốn biết anh đang làm gì,” cô dõi theo những ngón tay tự tin của Boling gõ lên bàn phím. Rất nhiều chữ cái trên ấy đã mòn gần hết. Anh ta gõ mà không cần phải nhìn vào chúng.

“Nước hẳn đã làm máy tính bị đoản mạch, nhưng ổ cứng ở bên trong thì chắc vẫn ổn. Tôi sẽ biến nó thành một ổ đĩa di động.”

Sau vài phút, anh ta ngước lên và mỉm cười.

“Không sao cả, nó vẫn ngon lành như mới.”

Dance kéo ghế lại gần hơn.

Cô đưa mắt nhìn lên màn hình và thấy Window Explorer đã nhận được ổ cứng của Tammy dưới tên Local Disk (G).

“Nó sẽ chứa đựng bên trong tất cả mọi dữ liệu - thư tín điện tử của Tammy, những trang web cô bé từng xem qua, những địa chỉ ưa thích, bản sao lưu các bình luận trên mạng, thậm chí những dữ liệu đã bị xóa. Ổ cứng không hề bị mã hóa hay đặt mật khẩu, điều này cho tôi biết bố mẹ cô bé rất ít can thiệp vào cuộc sống của con gái họ. Những cô cậu bị bố mẹ để mắt sát sao đều học cách sử dụng đủ loại mánh khóe để bảo vệ không gian riêng tư. Mà nhân thể nói luôn, bẻ khóa cũng là nghề của tôi.”

Anh ta tháo ổ đĩa ra khỏi máy tính của mình, rồi đưa nó và cả dây cáp cho Dance.

“Tất cả là của cô. Chỉ cần cắm vào máy tính và thoải mái đọc tâm tình từ trái tim cô bé.” Boling nhún vai. “Lần đầu cộng tác của tôi với cảnh sát... ngắn ngủi nhưng ngọt ngào.”

Kathryn Dance cùng một người bạn sở hữu và điều hành một trang web âm nhạc tự chế tác và truyền thống. Cấu trúc của trang này khá phức tạp về mặt kỹ thuật, song Dance biết rất ít về phần cứng và phần mềm, vậy nên họ để chồng của bạn cô phụ trách phần công việc đó. Lúc này cô nói với Boling, “Anh biết đấy, nếu không quá bận rộn thì liệu anh có thể nán lại chút nữa được không? Giúp tôi tìm kiếm chúng?”

Boling do dự.

“Thôi được, nếu anh đã có kế hoạch...”

“Chúng ta đang bàn tới thời gian bao lâu đây nhỉ? Tôi cần phải có mặt ở Napa tối thứ Sáu. Một kiểu họp mặt gia đình.”

Dance nói, “Ồ, không lâu đến thế đâu. Chỉ vài giờ thôi. Cùng lắm là một ngày.”

Mắt anh ta lại sáng lên. “Rất sẵn lòng. Với tôi mỗi câu đố luôn là một liều thuốc kích thích... Nào, bây giờ tôi cần tìm thứ gì?”

“Bất cứ manh mối nào về danh tính kẻ tấn công Tammy.”

“Ồ, Mật mã Da Vinci[1].”

[1. Tên cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của Dan Brown, tập thứ 2 trong loạt tiểu thuyết về nhân vật Robert Langdon.]

“Hãy hy vọng là nó không hóc búa đến thế, và cho dù có tìm thấy được gì, thứ đó cũng sẽ không khiến chúng ta bị đình trệ đâu... Tôi quan tâm tới bất cứ mối liên hệ nào có vẻ đe dọa. Tranh luận, cãi cọ, bình luận về những kẻ quấy rối. Liệu những lời trao đổi trên mạng có được lưu lại trong đó không?”

“Chỉ những mảnh rời rạc. Chúng ta có thể hệ thống lại phần lớn chúng,” Boling cắm ổ cứng trở lại vào máy tính của mình và bắt đầu vươn người ra trước.

“Sau đó đến các trang mạng xã hội,” Dance nói. “Bất cứ điều gì liên quan tới các vật tưởng niệm ven đường hay những cây thập tự.”

“Vật tưởng niệm?”

Cô giải thích, “Chúng tôi nghĩ thủ phạm để lại một cây thập tự ở ven đường nhằm báo trước vụ tấn công.”

“Quả là bệnh hoạn,” Boling bắt đầu gõ những ngón tay trên bàn phím. Trong lúc gõ, anh hỏi, “Sao cô lại nghĩ máy tính của cô bé chính là câu trả lời?”

Dance giải thích về cuộc thẩm vấn Tammy Foster.

“Cô tìm hiểu được tất cả những điều đó chỉ từ ngôn ngữ cơ thể của cô bé?”

“Đúng thế.”

Cô giải thích cho Boling biết về ba phương cách giao tiếp của con người. “Thứ nhất, qua nội dung lời nói - những gì chúng ta nói. Đó là ý nghĩa của bản thân các từ. Song nội dung lại là thứ ít tin cậy và dễ dàng bị giả mạo nhất, trên thực tế nó chỉ góp một phần rất nhỏ vào phương thức chúng ta gửi thông điệp cho nhau. Phương thức thứ hai và thứ ba quan trọng hơn nhiều: Chất lượng lời nói - cách thức chúng ta nói ra những từ đó. Đó có thể là cao độ của giọng nói, tốc độ nói nhanh hay chậm, chúng ta có dừng lại giữa chừng và dùng đến “ừm” thường xuyên không. Và sau đó, phương thức thứ ba, đó là ngôn ngữ cơ thể - hành vi của cơ thể chúng ta. Cử động, liếc mắt, hít thở, tư thế, kiểu cách. Hai phương thức sau là những gì người thẩm vấn quan tâm hơn cả, vì chúng biểu lộ nhiều thông tin hơn hẳn so với nội dung lời nói.”

Boling đang mỉm cười. Dance nhướng một bên mày lên.

Vị giáo sư giải thích. “Cô có vẻ cũng đầy phấn khích với công việc của mình không kém gì...”

“Anh và bộ nhớ flash của anh.”

Anh ta gật đầu. “Phải. Chúng là những gã bé nhỏ thật đáng kinh ngạc... ngay cả khi chúng có màu hồng.”

Boling tiếp tục gõ bàn phím và lướt qua hết trang này tới trang khác nội dung trong ổ cứng máy tính của Tammy, nhẹ nhàng nói, “Hoàn toàn điển hình cho một cô bé vị thành niên. Các cậu con trai, quần áo, trang điểm, tiệc tùng, một ít về trường học, phim ảnh và âm nhạc... không có chút đe dọa nào.”

Anh ta hối hả lướt qua vài màn hình nữa.

“Cho đến giờ, hoàn toàn không có gì với các thư điện tử, ít nhất là những thư trao đổi trong vòng hai tuần vừa qua. Tôi có thể lùi lại kiểm tra những thư có từ trước nữa nếu cần. Bây giờ, có vẻ Tammy góp mặt trên mọi trang mạng xã hội lớn - Facebook, MySpace, OurWorld, Second Life.”

Cho dù Boling hiện không kết nối Internet, anh ta vẫn có thể lấy ra và đọc lại những trang web gần đây Tammy đã đọc.

“Đợi đã. Đợi đã... Được rồi,” anh ta đang chồm người về phía trước, cứng nhắc.

“Cái gì vậy?”

“Cô bé suýt nữa bị chết đuối đúng không?”

“Đúng thế.”

“Vài tuần trước, cô bé và vài người bạn đã bắt đầu một cuộc bàn luận trên OurWorld về việc điều gì làm họ thấy sợ nhất. Một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất của Tammy là bị chết đuối.”

Khuôn miệng Dance đanh lại. “Có thể hắn đã cố ý lựa chọn cái chết đó cho cô bé.”

Bằng giọng bất bình đến mức đáng ngạc nhiên, Boling nói, “Chúng ta để lộ ra quá nhiều thông tin về bản thân trên mạng. Quá quá nhiều. Cô biết khái niệm “escribitionist[2]” không?”

[2. Một từ mới hình thành năm 1999 để nói về những người thích viết nhật ký trên mạng.]

“Không hề.”

“Những người hay viết blog về chính bản thân mình,” một nụ cười chua chát xuất hiện. “Có thể nói là không tồi, phải không nào? Và rồi còn cả ‘dooce’ nữa.”

“Cái đó cũng mới.”

“Một động từ. Chẳng hạn ‘Tôi đã bị dooce’. Có nghĩa là bị đuổi việc vì những gì cô đã đăng lên blog của mình, cho dù đó là những chuyện về bản thân cô, sếp hay công việc của cô. Một phụ nữ ở Utah đã nghĩ ra từ này. Cô ta đã đăng chuyện gì đó liên quan tới chủ của mình và bị cho thôi việc. Nhân tiện nói luôn, “dooce” xuất phát từ phát âm sai “dude[3]”. À, và còn có cả “pre-dooce” nữa chứ.”

[3. Anh chàng (tiếng long Mỹ).]

“Là gì vậy?”

“Cô nộp đơn xin việc và người phỏng vấn hỏi cô, ‘Cô đã bao giờ viết gì về sếp cũ của cô trên một blog chưa?’. Tất nhiên, họ đã biết trước câu trả lời. Họ muốn chờ xem cô có thành thật hay không. Và nếu cô có đăng gì không mấy hay ho thì sao? Cô đã bị loại khỏi danh sách ứng viên được cân nhắc ngay từ trước buổi đánh răng sáng hôm đó.”

Quá nhiều thông tin. Quá quá nhiều…

Boling tiếp tục gõ nhanh như chớp. Cuối cùng anh ta nói, “À, tôi nghĩ vừa tìm thấy gì đó.”

“Gì vậy?”

“Tammy đăng một bình luận trên một blog vài ngày trước. Biệt danh trên mạng của cô bé là TamF1339,” Boling xoay máy tính lại để Dance đọc.



Trả lời Chilton, do TamF1339 đăng.

[Người lái xe] thật kỳ quái, ý tôi là nguy hiểm. Một lần sau khi đội hoạt náo viên luyện tập, hắn nấn ná bên ngoài phòng thay đồ của bọn tôi, cứ như thể định ngó vào trong và cố gắng chụp ảnh bằng điện thoại của mình. Tôi đi tới chỗ hắn và hỏi đại loại, anh đang làm gì ở đây, hắn trừng mắt như thể sắp giết tôi vậy. Thật đúng là một tên đáng tởm. Tôi biết một cô gái đã từng [bị xóa] cùng bọn tôi, và cô ấy kể với tôi [người lái xe] đã chộp lấy ngực mình, chỉ có điều cô ấy sợ không dám nói gì vì lo hắn sẽ tìm ra cô hay bắt đầu nã đạn vào những người khác, giống như vụ thảm sát ở Đại học Bách khoa Virginia.



Boling nói thêm, “Điều đáng quan tâm là cô bé đăng đoạn này trong một blog mang tên Những cây thập tự ven đường.”

Nhịp tim của Dance tăng lên chút ít. Cô hỏi, “[Người lái xe] là ai vậy?”

“Không rõ. Cái tên này bị xóa đi khỏi mọi bình luận.”

“Một blog à?”

“Đúng thế,” Boling bật cười khẽ và nói, ”Những cây nấm.”

“Các blog chính là những cây nấm của Internet. Chúng mọc lên khắp nơi. Vài năm trước, tất cả mọi người ở Thung lũng Silicon còn tự hỏi phát kiến lớn tiếp theo trong thế giới mạng là gì. Vậy đấy, hóa ra đó lại chẳng phải một loại phần cứng hay phần mềm mang tính cách mạng, mà là những nội dung xuất hiện trên mạng: trò chơi, các trang mạng xã hội... và các blog. Bây giờ cô không thể viết gì về máy tính mà không nghiên cứu chúng. Nơi Tammy đăng bình luận là website Bản tin Chilton[4].”

[4. The Chilton Report: trang web do James Chilton lập ra để trao đổi với mọi người quan điểm của ông ta với những vấn đề chính trị, xã hội.]

Dance nhún vai. “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến nó.”

“Tôi thì có. Chỉ mang tính địa phương song rất nổi tiếng trong giới viết blog. Nó cũng giống như một Matt Drudge[5] đóng đô tại California vậy, chỉ có điều cực đoan hơn. Jim Chilton đúng là một nhân vật có tính cách khác người.” Anh ta tiếp tục, “Chúng ta hãy thử lên mạng và tìm hiểu xem.”

[5. Matthew Nathan “Matt” Drudge: Người sáng lập và biên tập Drudge Report, một trang web tin tức.]

Dance lấy máy tính xách tay của mình từ bàn làm việc. “Địa chỉ là gì vậy?” cô hỏi.

Boling cung cấp địa chỉ cho cô.

http://www.thechiltonreport.com

Anh ta kéo ghế của mình lại gần và hai người cùng nhau đọc qua trang chủ.



BẢN TIN CHILTONTM

Tiếng nói đạo đức của nước Mỹ. Một nơi tập hợp những suy ngẫm về những gì bất ổn tại đất nước này... và những gì vẫn ổn.



Dance tặc lưỡi. “‘Những gì đang yên ổn.’ Thông minh đấy. Chắc ông ta theo phái Moral Majority[6], bảo thủ, tôi đoán vậy.”

[6. Một tổ chức chính trị tại Mỹ thành lập năm 1979 ủng hộ các giá trị đạo Ki tô giáo bảo thủ, chỉ trích suy đồi đạo đức trong xã hội Mỹ.]

Boling lắc đầu. “Từ những gì tôi biết, ông ta có vẻ khá hơn là cắt và dán[7].”

[7. Nghĩa là chỉ biết sao chép lại ý tưởng của người khác.]

Dance nhướng một bên mày lên.

“Ý tôi là ông ta biết chọn lọc và lựa chọn quan điểm cho mình. Ông ta thiên hữu hơn thiên tả, song sẵn sàng tấn công bất cứ ai không đáp ứng được những tiêu chuẩn của mình về đạo đức, nguyên tắc hay trí tuệ. Đó là một trong những mục đích của các blog, tất nhiên rồi: Làm khuấy động mọi thứ. Những gì gây tranh cãi đều được mổ xẻ.”

Phía dưới là lời chào dành cho người đọc.



Độc giả thân mến...

Cho dù bạn ghé vào đây vì bạn là một thành viên đã đăng ký, một người hâm mộ hay chỉ đơn giản tình cờ đang lướt web và bắt gặp từ Bản tin, thì cũng xin chào mừng bạn.

Cho dù bạn có quan điểm ra sao trong các vấn đề chính trị và xã hội, tôi hy vọng bạn sẽ tìm thấy điều gì đó từ những suy ngẫm của tôi tại đây, những điều ít nhất cũng sẽ khiến bạn đặt câu hỏi, làm bạn ngờ vực, làm bạn muốn biết nhiều hơn.

Vì đó là tất cả những gì nghề báo chí được sinh ra để thực hiện.

- James Chilton



Phía dưới nữa là: “Công bố sứ mệnh”.



CÔNG BỐ SỨ MỆNH CỦA CHÚNG TÔI

Chúng ta không thể đưa ra phán quyết một cách vô căn cứ. Liệu giới kinh doanh, chính phủ và các chính trị gia tham nhũng cũng như những kẻ tội phạm, những kẻ đồi bại có thành thật về những gì bọn họ đang nhắm đến không? Tất nhiên là không. Công việc của chúng tôi tại Bản tin là soi ánh sáng sự thật vào bóng tối của lừa dối và tham lam, đem đến cho các bạn những tham chiếu để đưa ra những quyết định về những vấn đề cấp bách trong ngày.



Dance cũng tìm thấy một bản tiểu sử tóm tắt của Chilton, rồi sau đó là một mục về tin cá nhân. Cô đưa mắt xem qua danh mục.



TRÊN SN NHÀ

ĐỘI NHÀ TIẾN LÊN!

Tôi rất hạnh phúc được nói rằng sau trận đấu cuối tuần này, đội Chàng Trai Lớn đã thắng 4-0! Tiến lên, Jayhawks[8]! Bây giờ, các bậc phụ huynh: Hãy nghe tôi. Con cái các vị nên từ bỏ bóng chày và bóng đá để chơi túc cầu, môn thể thao đồng đội an toàn và có lợi cho sức khỏe nhất. (Hãy xem Bản tin Chilton ngày Mười hai, tháng Tư để biết các bình luận của tôi về chấn thương thể thao trong giới trẻ.) Và nhân tiện đây, hãy đảm bảo các vị gọi nó là “túc cầu”[9], chứ không phải là “bóng đá” như những người ngoại quốc vẫn gọi. Khi ta ở Mỹ, hãy làm như người Mỹ!

[8. Tên gọi những người Mỹ đầu tiên di cư đến California nửa đầu thế kỷ 19.

9. Người Mỹ gọi bóng đá là “soccer”, còn “football” là bóng bầu dục kiễu Mỹ.]



MỘT NGƯỜI ÁI QUỐC

Hôm qua, Chàng Trai Nhỏ đã làm khán giả có mặt trong cuộc biểu diễn tại trại hè ban ngày của mình phải ngỡ ngàng khi hát “Nước Mỹ tươi đẹp”. Hoàn toàn một mình! Làm một ông bố tràn ngập tự hào.



AI CÓ ĐỀ XUẤT GÌ KHÔNG?

Chúng tôi sắp đến dịp kỷ niệm mười chín năm ngày cưới, Pat và tôi. Và tôi cần các ý tưởng cho chuyện mua quà! (Xuất phát từ lợi ích bản thân, tôi đã quyết định không dành cho cô ấy việc nâng cấp cáp quang truyền dẫn tốc độ cao cho máy tính!) Các quý bà ở ngoài kia, hãy gửi cho tôi ý tưởng của các vị. Và, không, dứt khoát không có chuyện nhắc tới Tiffany’s[10].

[10. Một thương hiệu đố nũ trang cao cấp.]



CHÚNG TA ĐANG BƯỚC RA TOÀN CẦU!

Tôi rất vui được thông báo Bản tin đã nhận được sự tán thưởng từ khắp nơi trên thế giới. Nó đã được lựa chọn làm một trong những blog ưu tiên đầu bảng trên một trang web chuyên cung cấp chức năng RSS mới (được viết tắt từ cụm từ “Really Simple Syndication”[11]) sẽ kết nối tới hàng nghìn blog, trang web và bảng tin trên khắp thế giới. Vinh quang thuộc về các bạn, những độc giả của tôi, vì đã giúp Bản tin trở nên được ưa thích như vậy.

[11. Really Simple Syndication (RSS). Dịch vụ cung cấp thông tin dựa theo chuẩn XML. Mỗi tin RSS sẽ hiện thị tiêu đề và đường dẫn nối đến trang web chứa nội dung đầy đủ của tin tức.]

...

CHÀO MỪNG VỀ NHÀ

Tôi vừa nghe được một tin vui. Những ai trong các bạn theo dõi sát Bản tin có lẽ còn nhớ loạt bài bình luận sinh động trong suốt những năm qua từ người bạn thân làm báo khiêm nhường Donald Hawken. Chúng tôi đã cùng đi tiên phong trong thế giới máy tính điên rồ này rất nhiều năm, đến mức tôi không thích nghĩ đến chuyện đó nữa. Donald đã từng đào tẩu khỏi khu Bán đảo Monterey để tìm đến những đồng cỏ xanh tươi hơn tại San Diego. Nhưng tôi rất vui mừng được nói rằng anh đã thức tỉnh và quay trở lại, cùng cô dâu Lily, và hai đứa con tuyệt vời. Chào mừng về nhà, Donald!



NHỮNG ANH HÙNG

Xin ngả mũ cúi chào trước những người lính cứu hỏa quả cảm của hạt Monterey... Pat và tôi tình cờ có mặt ở trung tâm thành phố Alvarado hôm thứ Ba tuần trước khi những lời kêu cứu vọng đến và khói bốc lên ngùn ngụt từ một công trường xây dựng. Lửa chặn mất lối ra... trong khi còn hai công nhân xây dựng mắc kẹt tại các tầng trên. Chỉ trong vòng vài phút, hơn hai mươi lính cứu hỏa, cả nam và nữ, đã có mặt tại hiện trường và một chiếc xe cứu hỏa đã đưa thang lên tận nóc nhà. Những người công nhân được cứu thoát khỏi vòng nguy hiểm, đám cháy được dập tắt. Không ai bị thương, thiệt hại ở mức tối thiểu.

Trong phần lớn cuộc đời của chúng ta, lòng can đảm thường không mấy khi đi xa hơn những bàn luận các vấn đề chính trị, hay ở mức độ thể chất cao hơn, lặn với ống thở ở các khu nghỉ dưỡng cao cấp hay đi xe đạp địa hình trên núi.

Thật hiếm khi chúng ta bị đòi hỏi phải thể hiện lòng can đảm thực thụ, như cách những người đàn ông và phụ nữ ở đội cứu hỏa và cứu hộ hạt Monterey vẫn làm hàng ngày mà không một giây do dự hay phàn nàn.

Hoan hô các bạn!



Kèm theo bài bình luận này là tấm ảnh thật ấn tượng chụp một chiếc xe cứu hỏa giữa trung tâm Monterey.

“Điển hình của các blog,” Boling nói. “Thông tin cá nhân, những chuyện đồn thổi. Người ta thích đọc những thứ này.”

Dance bấm chuột vào một đường dẫn đến tiêu đề “Monterey.”

Cô được đưa tới một trang tán dương. “Nhà của chúng ta - Bán đảo Monterey xinh đẹp và giàu truyền thống lịch sử”, có đăng những bức ảnh nghệ thuật chụp bờ biển cùng những con thuyền gần Cannery Row[12] và Fisherman’s Wharf[13]. Vài liên kết đến một số trang về những thắng cảnh địa phương.

[12. Đường phố chạy men theo bờ biển ở Monterey.

13. Từng là khu chợ cá nhộn nhịp ở Monterey những năm 1960, hiện nay trở thành điểm du lịch.]

Một đường dẫn khác đưa họ tới các bản đồ khu vực, trong đó có bản đồ thành phố nơi cô đang sống: Pacific Grove.

Boling nói, “Đây toàn là những thứ hào nhoáng vô dụng. Hãy tìm hiểu nội dung blog... đó là nơi chúng ta sẽ tìm thấy được các manh mối.” Anh ta cau mày. “Cô có gọi chúng là ‘manh mối’ không? Hay ‘bằng chứng’?”

“Anh có thể gọi là ‘bông cải xanh’ cũng được nếu nó giúp chúng tôi tóm được thủ phạm.”

“Hãy cùng xem các loại rau củ hé lộ điều gì.” Anh cung cấp cho cô một đường dẫn nữa.

http://www.thechiltonreport.com/html/june26.html

Đây chính là phần trung tâm của blog: Những bài tiểu luận do Chilton chắp bút.

Boling giải thích, “Bài viết của Chilton chính là OP[14], bài mở màn. Cách gọi này, nếu cô quan tâm, có nguồn gốc từ OG[15] - gangster cựu trào - cách gọi dành cho những tay trùm băng nhóm, giống như Bloods và Crips[16] vậy. Có nghĩa là ông ta mở đầu chủ đề bằng các bình luận của mình và để cho mọi người chia sẻ. Họ có thể tán thành hay phản đối. Đôi lúc họ còn đi hoàn toàn lạc đề.”

[14. Viết tắt của Orignial Poster.

15. Viết tắt của Orignial Gangsta.

16. Những băng nhóm gangster nổi tiếng của Los Angeles.]

Dance nhận thấy bài bình luận của Chilton nằm ở trên cùng, và phía dưới là những phần trả lời. Hầu hết mọi người đều hồi đáp thẳng vào bình luận của chủ blog, nhưng đôi lúc họ lại trả lời nhận xét của những người đăng khác.

“Mỗi bài viết riêng biệt cùng những phần đăng liên quan đến nó được gọi là một chủ đề,” Boling giải thích. “Đôi khi các chủ đề có thể tiếp diễn trong hàng tháng trời, thậm chí là hàng năm.”

Dance bắt đầu tìm lướt. Dưới tiêu đề HypoCHRISTcy[17], Chilton đã tấn công đúng nhân vật Dance vừa thấy ở bệnh viện, ông mục sư Fisk, cùng phong trào Ưu tiên Sự sống. Dường như Fisk từng có lần nói việc xử tử những bác sĩ hành nghề phá thai là hành động hoàn toàn chính đáng. Chilton viết ông ta cực lực phản đối phá thai, nhưng chỉ trích Fisk vì lời phát ngôn đó. Hai người bênh vực Fisk, CrimsoninChrist và LukeB1734, tấn công Chilton cực kỳ cay nghiệt. Người thứ nhất nói vị chủ blog đáng phải bị đóng đinh lên thập tự. Màu đỏ thẫm được nhắc tới trong biệt danh của nhân vật này khiến Dance tự hỏi: Liệu CrimsoninChrist có phải là tay vệ sĩ to con tóc đỏ của ông mục sư cô đã trông thấy lúc trước trong cuộc biểu tình phản đối ở bệnh viện không.

[17. Chilton chơi chữ bằng cách ghép Christ (Chúa) và Hypocrisie (đạo đức giả).]

Chủ đề Năng lượng cho nhân dân là bài chỉ trích một hạ nghị sĩ của Tiểu bang California - Brandon Klevinger, chủ tịch Ủy ban các nhà máy điện Hạt nhân. Chilton phát hiện được rằng Klevinger đã đi đánh golf với gã chủ dự án đang đề nghị xây dựng một nhà máy điện hạt nhân gần Mendocino, trong khi đáng lẽ chi phí sẽ rẻ và hiệu quả hơn nếu xây nó gần Sacramento.

Trong Khử mặn... và tàn phá, chủ blog đề cập đến kế hoạch xây dựng một nhà máy khử mặn nước biển gần sông Carmel. Bài bình luận chứa đựng cả những lời chỉ trích cá nhân người đứng đằng sau dự án, Arnold Brubaker, được Chilton mô tả như một kẻ không mời mà đến từ Scottsdale, Arizona, một nhân vật có quá khứ bất hảo và nhiều khả năng dính dáng tới cả thế giới ngầm.

Hai trong số các bài bình luận được đăng thể hiện hai quan điểm của các công dân về vấn đề khử mặn nước biển.



Trả lời Chilton, do Lyndon Strickland đăng.

Phải nói rằng ông đã giúp tôi mở mắt trước vấn đề này. Tôi không hề biết có người đang mưu toan thực hiện trò nguy hiểm đó. Tôi đã xem lại hồ sơ đề xuất tại Phòng Kế hoạch của hạt, và dù là một luật sư quen thuộc với các vấn đề môi trường thì đây cũng là một trong những mớ hồ sơ mơ hồ khó hiểu nhất tôi từng đọc qua. Tôi nghĩ chúng ta cần nhiều chứng cứ minh bạch hơn nữa để có thể tranh luận một cách có ý nghĩa về vấn đề này.



Trả lời Chilton, do Howard Skelton đăng.

Ông có biết nước Mỹ sẽ hết nước ngọt vào năm 2023 không? Và 97% nước trên trái đất là nước nhiễm mặn. Chỉ có kẻ ngốc mới không tận dụng nó. Chúng ta cần khử mặn nước biển vì sự sống còn của chính chúng ta, nếu muốn tiếp tục duy trì vị thế của mình là đất nước năng suất và hiệu quả nhất thế giới.



Trong bài Con đường lát gạch vàng[18], Chilton nói về một dự án của Sở Giao thông tiểu bang - Caltrans. Một tuyến xa lộ mới đã được khởi công từ Xa lộ 1 qua Salinas và chạy tiếp tới Hollister, đi qua khu trang trại. Chilton đang đặt nghi vấn về việc dự án được phê chuẩn với tốc độ chóng vánh, cũng như tuyến đường ngoằn ngoèo hứa hẹn sẽ đem đến cho một số chủ trại lợi ích lớn hơn hẳn so với những người khác. Ông ta ám chỉ đến chuyện hối lộ.

[18. Nhắc đến con đường trong truyện Phù thuỷ xứ Oz của L.Frank Baum.]

Quan điểm xã hội bảo thủ của Chilton thể hiện rõ ràng trong Hãy chỉ nói Không, một bài chỉ trích đề xuất tăng cường giáo dục giới tính ở trường Trung học cơ sở - Chilton kêu gọi nên tránh quan hệ tình dục ở lứa tuổi này. Một thông điệp tương tự có thể thấy tại Bị bắt quả tang... KHÔNG, bình luận về một thẩm phán tòa án tiểu bang đã có gia đình bị bắt quả tang rời khỏi nhà nghỉ cùng một nhân viên trẻ chỉ bằng nửa tuổi ông ta. Chilton bực bội trước diễn biến gần đây khi ông thẩm phán chỉ bị Hội đồng đạo đức tư pháp nhắc nhở qua loa. Tác giả cảm thấy ông này nên bị bãi chức và tước giấy phép hành nghề luật sư.

Kathryn Dance sau đó bắt gặp chuỗi bài cô quan tâm, nằm dưới một bức ảnh buồn chụp hai cây thập tự, những bông hoa và một con thú nhồi bông.



NHỮNG CY THẬP TỰ VEN ĐƯỜNG

Đăng bởi Chilton.

Mới đây tôi vừa lái xe qua địa điểm trên Xa lộ 1 nơi có hai cây thập tự ở ven đường cùng mấy bó hoa tươi thắm. Chúng đánh dấu nơi xảy ra vụ tai nạn khủng khiếp hôm mùng Chín, tháng Sáu, nơi hai cô gái bị chết sau một bữa tiệc mừng tốt nghiệp. Những cuộc đời kết thúc... kéo theo cuộc đời những người thân yêu và bè bạn thay đổi mãi mãi.

Tôi nhận ra mình không nghe thấy gì nhiều về bất cứ cuộc điều tra nào của cảnh sát đối với vụ tai nạn. Tôi đã gọi vài cuộc điện thoại và biết được không ai bị bắt giữ. Thậm chí chẳng có lấy mẫu giấy triệu tập điều trần trước tòa nào được gửi đi.

Tôi thấy thật lạ. Đến lúc này, không lệnh bắt có nghĩa là đã khẳng định được người lái xe là một sinh viên - không tên - không có lỗi. Thế thì đâu là nguyên nhân của tai nạn? Trong khi tôi lái xe qua đoạn đường này, tôi thấy nó khá lộng gió, đầy cát và không hề có đèn chiếu sáng hay rào chắn an toàn hai bên đường. Một biển báo nguy hiểm đã bị thời tiết bào mòn và khó lòng thấy rõ trong bóng tối (tai nạn xảy ra lúc nửa đêm). Không hề có hệ thống thoát nước vì tôi có thể thấy từng vũng nước đọng bên vệ đường và ngay cả trên xa lộ.

Tại sao cảnh sát không dựng lại hiện trường tai nạn thật tỉ mỉ (tôi đã tìm hiểu và biết được là họ có người để làm việc này)? Tại sao Caltrans không ngay lập tức cử một đội đến kiểm tra mặt đường, rào chắn an toàn, biển báo? Tôi không tìm thấy bất cứ báo cáo nào về một cuộc kiểm tra như thế.

Có thể con đường vẫn an toàn ở mức có thể trông đợi.

Nhưng liệu có công bằng với chúng ta hay không - những người có con cái thường xuyên lái xe qua đó - khi các nhà chức trách lãng quên bi kịch xảy ra nhanh đến thế? Với tôi, dường như sự chú ý của họ đã phai nhạt còn nhanh hơn những bông hoa buồn bã nằm dưới những cây thập tự ven đường đó.



Trả lời Chilton, do Ronald Kestler đăng.

Nếu ông nhìn vào tình trạng ngân sách ở hạt Monterey và trong tiểu bang nói chung, ông sẽ thấy một lĩnh vực phải chịu hậu quả từ tình trạng kinh tế tồi tệ của chúng ta là việc cung cấp đủ các biện pháp cảnh báo theo các tuyến xa lộ có nguy cơ cao. Con trai tôi đã chết trong một vụ tai nạn trên Xa lộ 1 vì biển báo cua gấp đã bị bùn phủ lên che kín. Hẳn những người làm việc bảo dưỡng đường cho tiểu bang có thể dễ dàng phát hiện ra và lau sạch cái biển báo, nhưng họ có làm vậy không? Không. Sự tắc trách của họ là không thể tha thứ. Cảm ơn ông, ông Chilton, vì đã kêu gọi sự chú ý tới vấn đề này.



Trả lời Chilton, do một công dân quan ngại đăng.

Công nhân làm việc bảo dưỡng xa lộ kiếm được những khoản tiền phi lý và ngồi ỳ ra trên những cái [đã xóa] béo phị của bọn họ cả ngày. Ông đã thấy, mọi người cũng đã thấy, họ đứng bên đường chẳng chịu làm gì trong khi cần phải sửa chữa những đoạn xa lộ nguy hiểm và đảm bảo chúng ta được an toàn. Thêm một ví dụ nữa về những đồng tiền thuế của chúng ta KHÔNG được sử dụng hữu ích.



Trả lời Chilton, do Robert Garfield, Sở Giao thông của California, đăng.

Tôi muốn cam đoan với ông và các độc giả của ông rằng sự an toàn cho các công dân nước ta chính là ưu tiên hàng đầu của Caltrans. Chúng tôi đã nỗ lực hết mức để duy trì các tuyến xa lộ tiểu bang chúng ta trong tình trạng tốt. Đoạn đường nơi xảy ra vụ tai nạn mà ông nhắc đến, cũng giống như tất cả các tuyến xa lộ nằm dưới quyền quản lý của tiểu bang, vẫn thường xuyên được kiểm tra. Không có vi phạm hay tình trạng mất an toàn nào được phát hiện. Chúng tôi khẩn thiết kêu gọi các lái xe hãy nhớ an toàn xa lộ ở California là trách nhiệm của tất cả mọi người.



Trả lời Chilton, do Tim Concord đăng.

Bài viết của ông là THẮNG LỢI LỚN LAO, Chilton! Cảnh sát sẽ lờ đi cả án mạng nếu chúng ta để mặc họ! Tôi bị buộc táp vào lề trên đường 68 vì là người gốc Phi. Cảnh sát bắt tôi ngồi trên mặt đất nửa giờ trước khi họ cho tôi đi và không thèm nói cho tôi biết tôi đã làm gì sai, ngoại trừ một cái đèn bị hỏng. Chính quyền cần bảo vệ tính mạng con người chứ không phải quấy quả những công dân lương thiện.

Cảm ơn.



Trả lời Chilton, do Ariel đăng.

Hôm thứ Sáu, tôi và bạn tôi tới xem nơi tai nạn xảy ra, và chúng tôi đã khóc khi trông thấy những cây thập tự và hoa ở đó. Chúng tôi ngồi đấy, đưa mắt nhìn quanh khắp xa lộ và thấy rằng không hề có cảnh sát, ý tôi là không một ai! Ngay sau khi vụ tai nạn thương tâm xảy ra! Cảnh sát đã ở đâu? Và có thể đã không hề có biển báo nguy hiểm hay mặt đường trơn trượt, nhưng nhìn qua trông nó có vẻ khá an toàn với tôi, cho dù đúng là có nhiều cát.



Trả lời Chilton, do SimStud đăng.

Tôi lái xe qua đoạn đường đó thường xuyên, và chỗ đó không phải là địa điểm nguy hiểm nhất trên thế giới, vì thế điều tôi băn khoăn là liệu cảnh sát có thực sự điều tra về kẻ ngồi sau tay lái hay không, tôi biết [người lái xe] từ khi còn đi học, và tôi không nghĩ anh ta là tay lái cừ nhất thế giới.



Trả lời SimStud, do Footballrulz đăng.

Anh bạn, không phải tay lái CỪ NHẤT thế giới ư???? Ghét phải thông não cho anh bạn nhưng [người lái xe] là một gã hoàn toàn điên và thảm hại, hắn KHÔNG BIẾT lái xe. Tôi thậm chí còn không cho rằng hắn có bằng lái. Tại sao đám cớm không phát hiện ra điều đó nhỉ? Chắc là quá bận nhai bánh ngọt và uống cà phê. LOL[19].

[19. Laughing Out Loud (Cười thật to): Cách diễn đạt bày tỏ thái độ trên Internet.]



Trả lời Chilton, do MitchT đăng.

Chilton, ông vẫn luôn chỉ trích chính phủ, một chuyện khá thành công song lần này hãy quên con đường đi. Nó rất ổn. Anh chàng từ Caltrans kia đã nói thế. Tôi đã lái xe qua đó cả trăm lần, và nếu ông không nhận ra khúc cua nơi ấy thì nguyên nhân là do ông say khướt hay phê thuốc. Nếu cảnh sát [đã xóa] nó là vì họ không điều tra về [người lái xe] đủ kỹ lưỡng. Hắn là một kẻ kỳ cục và cũng đáng sợ nữa. SimStud là người ĐÚNG NHẤT trong vấn đề này.



Trả lời Chilton, do Amydancer44 đăng.

Thật lạ vì bố mẹ tôi đọc Bản tin nhưng tôi thì không thường thế, vì vậy thật bất ngờ khi tôi vào đây. Nhưng tôi có nghe nói ở trường là ông có bình luận về vụ tai nạn, thế là tôi đăng nhập vào. Tôi đã đọc mọi thứ và tôi nghĩ ông đúng một trăm phần trăm, những gì người khác nói cũng thế. Mọi người đều vô tội cho tới khi bị chứng minh là có tội, nhưng tôi không hiểu tại sao cảnh sát lại chỉ đơn giản bỏ dở cuộc điều tra.

Một người biết [người lái xe] nói với tôi anh ta đã thức suốt cả đêm trước hôm diễn ra bữa tiệc, ý tôi là liền 24 giờ để chơi game trên máy tính. IMHO[20], anh ta đã ngủ gật trong khi lái xe. Và còn một chuyện nữa là mấy tay nghiện game đó nghĩ bọn họ [đã xóa] rất cừ sau tay lái, vì đã chơi nát các trò lái xe trên máy tính, nhưng lái xe thật không giống thế.

[20. Viết tắt của In my humble (honest) opinion: Theo quan điểm khiêm tốn (chân thành) của tôi.]



Trả lời Chilton, do Arthur Standish đăng.

Chi phí liên bang dành cho bảo dưỡng đường bộ đã giảm đáng kể hằng năm, trong khi ngân sách dành cho các chiến dịch quân sự và viện trợ nước ngoài của Mỹ đã tăng gấp bốn. Có lẽ chúng ta nên quan tâm nhiều tới tính mạng của công dân nước mình hơn là của cư dân tại các quốc gia khác.



Trả lời Chilton, do TamF1399 đăng.

[Người lái xe] thật kỳ quái, ý tôi là nguy hiểm. Một lần sau khi đội hoạt náo viên luyện tập, hắn nấn ná bên ngoài phòng thay đồ của bọn tôi, cứ như thể định ngó vào trong và cố gắng chụp ảnh bằng điện thoại của mình. Tôi đi tới chỗ hắn và hỏi đại loại, anh đang làm gì ở đây, và hắn nhìn tôi như thể sắp giết tôi vậy. Hắn đúng là một tên đáng ghê tởm. Tôi biết một cô gái đi [bị xóa] cùng bọn tôi, và cô ấy nói với tôi [người lái xe] đã chộp lấy ngực mình, chỉ có điều cô ấy sợ không dám nói gì vì nghĩ hắn sẽ tìm ra cô hay bắt đầu nã đạn vào những người khác, giống như vụ thảm sát ở Đại học Bách khoa Virginia.



Trả lời Chilton, do BroadtoDeath đăng.

Tôi nghe từ một người có quen một anh chàng tham dự bữa tiệc tối đó và anh ta thấy [người lái xe] trước khi chui vào trong xe và tay này lúc ấy đang đi lượn lờ xung quanh hoàn toàn [đã xóa]. Và đó là lý do tại sao họ bị tai nạn. Chính CẢNH SÁT đã đánh mất kết quả phân tích hơi thở của tay này và mọi chuyện sau đó thật lằng nhằng, vậy là họ đành thả hắn. Đó là SỰ THẬT.



Trả lời Chilton, do SarafromCarmel đăng.

Tôi không nghĩ những gì mọi người trong chủ đề này đang nói là công bằng. Chúng ta không biết rõ sự thật. Vụ tai nạn là một bi kịch khủng khiếp và cảnh sát không khởi tố ai, vậy hãy chấp nhận chuyện đó. Thử nghĩ về những gì [người lái xe] đang trải qua. Cậu ấy ở cùng lớp Hóa học với tôi và chưa bao giờ làm phiền ai. Cậu ấy rất thông minh và giúp nhóm cùng bàn chúng tôi rất nhiều. Tôi cá là cậu ấy rất khổ sở vì chuyện xảy ra với những cô đó. Cậu ấy sẽ phải sống với nó suốt quãng đời còn lại. Tôi thấy ái ngại cho cậu ấy.



Trả lời SarafromCarmel, người đăng ẩn danh.

Sara cô là một kẻ [đã xóa] què quặt, nếu hắn lái chiếc xe, vậy thì hắn đã LÀM gì đó khiến mấy cô kia chết. Làm sao cô có thể nói không được? Chúa ơi, chính những kẻ như cô đã cho phép Hitler giết người Do thái bằng hơi độc và để Bush xông vào Iraq. Sao cô không gọi điện đánh thức [người lái xe] dậy và bảo hắn chở cô đi chơi đêm một chuyến? Tôi sẽ đến cắm một cây thập tự ở chỗ ngôi mộ [đã xóa] của cô, đồ [đã xóa].



Trả lời Chilton, do Legend666 đăng.

Em trai [người lái xe] bị thiểu năng, và có thể cảnh sát thấy không được hay lắm nếu họ bắt [người lái xe], nguyên nhân của tất cả những trò đúng đắn về chính trị khiến tôi thấy buồn nôn. Mà đáng ra họ cũng nên kiểm tra ví mấy cô, ý tôi là mấy cô gái bị tai nạn, vì tôi nghe nói hắn đã vơ sạch đồ của họ trước khi xe cứu thương tới nơi. Gia đình hắn nghèo đến nỗi bọn họ không thể mua máy giặt và máy sấy đồ. Tôi vẫn thấy hắn cùng mẹ hắn và đứa em trai [đã xóa] của hắn tại tiệm giặt tự phục vụ ở Billings suốt. Ai đến tiệm giặt tự phục vụ? Là những kẻ thua cuộc thảm hại.



Trả lời Chilton, do SexyGurl362 đăng.

Bạn thân nhất của tôi là một học sinh ở [đã xóa] cùng [người lái xe] và cô ấy nói chuyện với một người có mặt tại buổi tiệc có sự tham gia mấy cô bị chết. [Người lái xe] lúc đó ngồi một xó, kéo mũ trùm áo khoác lên che kín đầu và nhìn chằm chằm vào mọi người trong khi nói chuyện một mình, và một người khác bắt gặp hắn ở trong bếp đang ngắm nghía những con dao. Tất cả đều như kiểu, hắn đang làm cái chết tiệt gì ở đây? Tại sao hắn lại đến?



Trả lời Chilton, do Jake42 đăng.

Ông hoàn toàn đúng, Chilton!! Phải [người lái xe] hoàn toàn [đã xóa]. Hãy nhìn vào kẻ thất bại thảm hại kia, cuộc đời hắn là một THẤT BẠI to tướng!!! Hắn luôn giả vờ bị ốm vào giờ thể dục để khỏi phải tập. Hắn chỉ ra khỏi phòng tập để lượn lờ trong phòng thay đồ và trợn mắt ra nhìn chằm chằm vào [đã xóa] của mọi người. Hắn là một tay đồng tính chính hiệu, có người nói với tôi thế.



Trả lời Chilton, do CurlyJen đăng.

Tôi cùng các bạn tôi vừa nói chuyện và tuần trước có người thấy [người lái xe] đánh võng ngoằn ngoèo trên chiếc xe hắn lấy trộm của bà hắn khi không được phép ở chỗ Hải Đăng. Hắn đang cố làm [đã xóa] lộ quần lót của cô nàng ra. (Cứ như thể cô ta sẽ để ý vậy, LOL!!!). Và khi cô tảng lờ hắn, hắn bắt đầu thủ dâm ngay trước mặt cô ta, ngay ở đó, ngay tại chỗ Hải Đăng trong lúc hắn đang lái xe, hắn chắc chắn đang làm trò tương tự buổi tối xảy ra tai nạn.



Trả lời Chilton, người đăng ẩn danh.

Tôi tới [đã xóa], tôi là một sinh viên năm thứ hai, và tôi biết cậu ta cũng như tất cả mọi người biết về cậu ta. IMHO, ý tôi là cậu ta bình thường thôi mà. Cậu ta chơi game rất nhiều, nhưng vậy thì sao? Tôi chơi túc cầu rất nhiều, và điều đó đâu có biến tôi thành một tên sát nhân.



Trả lời Anonymous, do BillVan đăng.

[Đã xóa] mày, [đã xóa]. Nếu mày biết nhiều đến thế thì “thái độ tinh tướng” của mày là vì cái gì hả thiên tài? Mày thậm chí chẳng đủ can đảm đăng bài dưới tên thật. Sợ thằng đó đến và [đã xóa] mày lên [đã xóa] hả?



Trả lời Chilton, do BellaKelley đăng.

Ông nói rất đúng!!! Tôi và bạn tôi có mặt ở bữa tiệc hôm mùng Chín khi chuyện đó xảy ra và [người lái xe] đã tới để [đã xóa] và hai cô gái như thế, chỉ bỏ đi thôi. Nhưng anh ta thì không, anh ta đi theo họ ra ngoài cửa khi họ về. Nhưng bản thân chúng tôi cũng đáng trách vì đã không làm gì, tất cả những người có mặt ở đó. Tất cả chúng tôi đều biết [người lái xe] là một kẻ thảm hại và bệnh hoạn và đáng ra chúng tôi phải gọi cảnh sát hay ai đó khi họ ra về. Lúc ấy tôi đã có linh cảm xấu hệt như trong phim Ghost Whisperer[21]. Và thử nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.

[21. Một bộ phim kể về một cô gái có khả năng trò truyện với những hồn ma chưa thể siêu thoát và giúp họ giải quyết những uẩn khúc. Phim có tên tiếng Việt là ‘Người thông dịch linh hồn.]



Trả lời Chilton, người đăng ẩn danh.

Ai đó bước vào khuôn viên Columbine hay Đại học Bách khoa Virginia với một khẩu súng và họ trở thành tội phạm nhưng khi [người lái xe] giết người với một chiếc xe hơi thì lại chẳng ai làm gì. Có gì đó thật lộn xộn ở đây.



Trả lời Chilton, do WizardOne đăng.

Tôi nghĩ chúng ta cần một cái nhìn xa hơn. Một số người đăng bài ác cảm với [người lái xe] vì cậu ta không thích thể thao, mà chỉ chơi game. Nhưng thế thì sao? Có hàng triệu người không chơi thể thao nhưng lại thích game. Tôi thực sự không biết rõ về [người lái xe] nhưng chúng tôi học cùng lớp ở [đã xóa]. Cậu ta không phải người xấu. Ai cũng nói xấu cậu ta song liệu có ai ở đây thực sự BIẾT cậu ta không? Dù chuyện gì đã xảy ra đi nữa, cậu ta cũng không cố tình hại ai và tất cả chúng ta đều biết có những người làm thế hàng ngày. IMHO, cậu ta rất khổ tâm vì những gì đã xảy ra. Cảnh sát không bắt cậu ta vì, thế đấy, cậu ta không làm gì phạm pháp.



Trả lời WizardOne, do Halfpipe22 đăng.

Lại thêm một gã nghiện game nữa. Nhìn xem biệt danh kìa. ĐỒ CHẾT TIỆT!!! Phù thủy[22] mắc dịch, FOAD[23]!

[22. Wizard có nghĩa là phù thủy, ở đây nhắc tới biệt danh WizardOne.

23. Fuck off and die: Đi chết đi.]



Trả lời Chilton, do Archenemy đăng.

[Người lái xe] là một kẻ vô cùng bệnh hoạn. Trong tủ đựng đồ của hắn ở trường, hắn dán hình những nạn nhân ở Columbine và Đại học Bách khoa Virginia, và cả những xác chết trong các trại tập trung. Hắn lang thang vật vờ trong một cái áo có mũ trùm rẻ tiền mắc dịch, cố làm ra vẻ sành điệu nhưng hắn là một kẻ nghiện ngập chết tiệt, và mãi chỉ như thế mà thôi.

[Người lái xe] nếu mày đang đọc những dòng này, nhãi, và không phải đang bận rộn với thần tiên phép thuật, hãy nhớ: Chúng tao BIẾT RÕ VỀ MÀY. Sao mày không cho mọi người chút ơn huệ và bắn vỡ bộ óc [đã xóa] của mày ra. Cái chết của mày = THẮNG LỢI VĨ ĐẠI!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.