Hổ Phụ

Chương 3: Hơ hơ ta là con gà khỏa thân




“Chà, cưng ơi, em đẹp quá chừng đi.” Nick thả eo Cat ra để nắm lấy hai tay cô. Anh giữ tay cô trước mặt, cánh tay dang rộng, ngón tay họ đan vào nhau, khi anh nhìn cô từ đầu đến chân không sót chỗ nào. Cô nhìn anh không chút ngại ngần. Cô mến anh gần 20 năm qua, gần bằng thời gian cô biết Luke, nhưng không hiểu tại sao cô không cảm thấy tia lửa nào với anh như cô cảm thấy khi nghĩ về Luke, dù Nick cũng rất hấp dẫn.

“Trong 8 tháng, em nhận được từ anh nhiều hơn Luke 2 cuộc gọi.” Cô trêu. “Em phải tới coi xem hai người có đàng hoàng không.”

“Phải nói nha bé cưng, nếu anh biết em càng lớn càng đẹp thế này, anh đã gọi 3 lần/ngày.”

Cat rút tay lại và nhìn anh “3 lần/ngày? Để nói gì đây trời?”

“Về mái tóc tuyệt vời của em.” Nick đưa tay vuốt nhẹ vài sợi lòa xòa trên mặt cô, rồi hạ giọng quyến rũ, “da em, mắt em, môi em -”

“Thôi đi Stratton, dừng được rồi. Cat miễn nhiễm với mấy trò quyến rũ của mày mà.”

Dù Cat vẫn cảm thấy sức lôi cuốn của Luke trong phòng, cô cố phớt lờ anh và khuyến khích Nick. “Nói nữa đi. Nữa.”

Nụ cười đồng mưu của Nick làm nổi bật hai lúm đồng tiền thật sâu trên gò má nhẵn nhụi của anh. Mái tóc đen của anh hay xoăn lại nên anh cắt nó ngắn, làm cô nhớ đến hình người đàn ông trên đồng xu Hi Lạp. Anh cao ráo nên mặc gì cũng đẹp. Hôm nay anh diện đồ Dockers bảnh bao, trừ mỗi đôi giày làm việc đắt tiền. Chiếc áo thun tím nhạt làm đôi mắt xanh biếc của anh thấp thoáng ánh tím.

Anh nhìn Luke cười quỷ quái.

“Tụi mình phải khóa công chúa lại khi nàng đến thăm tụi mình thôi, phải không?”

“Em không có thăm”. Cat gạt tay Nick đang mơ màng vuốt tóc cô. “Ông thần kia cho em ở chung đến khi cái nhà này xây xong.”

Nick cho tay vô túi quần và nhìn thẳng vô Luke. “Vậy sao?”

“Tới thế kỷ sau tôi cũng vẫn chưa dọn vô đây ở được trừ khi 2 người bắt tay vô làm việc,” Luke gắt, thả miếng giấy nháp nhỏ xíu đã bị anh xé vụn xuống chân cùng với bạn bè nó. Anh liếc nhìn Nick vẻ hơi khiêu khích.

“Làm ơn nói cho anh biết là em vẫn lo chuyện đầu tư của anh đi?” Nick năn nỉ hết sức chân thành. 4 cú mua bán khôn ngoan của Cat đã khiến giấc mơ BMW của anh trở thành hiện thực.

“Ngon lành mà,” cô đảm bảo với anh. “Coi nào, em thèm cà phê qua.” Cô lách qua Luke mà đi, anh rõ ràng không thích bị thua và vẫn đang tức vì thua 2 độ trong 1 buổi sáng. “Uống không mấy anh?”

Hai chàng đi theo cô vào bếp. Mấy cái tủ gỗ sồi đã được gắn lên và bóng loáng dưới ánh nắng xuyên qua lớp nhựa phủ cửa sổ nhà bếp. Chiếc bàn bếp còn chờ được dán gạch. Một chiếc bàn nhỏ nằm ở chỗ sau này để giành cho tủ lạnh, trên có để bình cà phê và mấy hũ đậy kín nắp. Một bình nước lớn để trên sàn dưới gầm bàn. Cat chuẩn bị pha cà phê trong khi Luke chia việc của ngày hôm đó ra.

“Nghỉ một chút thôi đó,” Luke cảnh cáo họ. “Đây.” Anh đưa cô cuốn sách hướng dẫn dán gạch tường. “Nghiên cứu nó trong lúc em uống cà phê.”

“Anh tin tưởng mà giao cho em làm vụ này chỉ với cuốn sách hướng dẫn?”

Luke nhún vai. “Người như em làm sao làm hư cái gì được?”

Cat nhăn mặt. “Để em nhớ lại coi.” Cô kẹp cuốn sách dưới nách. “Anh điên rồi, nhưng chơi luôn. Đưa đồ đây, sếp.”

“Uống cà phê xong đi đã rồi anh đưa đồ em cần xuống cái phòng tắm cuối hành lang cho.” Luke đón cái li giấy đầy tràn Cat đưa. “Ê, Nick, mày nói đem đồ ăn trưa mà?”

Nick ra xe đem cái thùng lạnh vô trong khi Luke chỉ cho Cat cô cần làm gì cho cái phòng tắm cho khách.

“Anh không có ở lại theo dõi chứ hả?” Cat ép người vào tường để lấy chỗ cho anh đem đồ vô cái phòng tắm nhỏ. Gập gối 1 chân, anh cúi xuống để hộp gạch trên sàn, Cat rời mắt không nhìn vào chỗ đó của anh. Anh ngước lên. Ánh mắt họ giao nhau và cô đỏ mặt. Cô thề là cô đã thấy một tia nhìn khao khát tương đồng trong mắt anh. Nhưng thật sự thì trong đây cũng khá tối. Trước đây cô cũng đã hiểu lầm như vậy một lần, mắc cỡ chết được.

“Nick không có cặp với ai trong mấy tuần vừa rồi chứ hả?” cô hỏi, hi vọng thay đổi chiều suy nghĩ của cô.

Luke chậm rãi đứng dậy. “Em muốn biết để làm gì?”

Cô phì cười. “Gớm, coi nào: anh ấy cao to, đẹp trai, làm chủ một công ty, độc thân và còn đủ răng.”

“Hắn làm chủ nửa công ty thôi, và hắn là người đàn ông cuối cùng em nên để ý tới.” Luke cúi xuống cầm cái can lớn đựng dầu mas-tic dưới bồn rửa tay và dùng cái tua-vit anh để trong túi quần để mở nó. Mùi thật kinh khủng.

“Em biết là Nick sẽ không bao giờ lập gia đình mà.”

“Thì sao chứ? Em thích anh ấy.”

“Tốt.” Luke dập cái bay xuống bên cạnh cái can. “Anh cũng thế, và tốt nhất mình nên duy trì vậy đi.”

Cat nghiêng người dựa vào thành cửa, khoanh tay lại. Chỉ có ý chí sắt đá mới giúp cô giữ được cho tiếng cười không bật ra. “Cái này đúng là chó chê mèo lắm lông đây.”

“Em có thể tránh... cám ơn.” Tay áo anh lướt nhẹ qua ngực cô khi anh xoay sở đi qua cửa. “ Làm được vụ này không hay muốn sơn?”

“Em muốn nói chuyện về Nick.”

“Cần gì thì gọi.”

Cat nghe tiếng giày anh giậm thình thịch ngoài hành lang dẫn vô bếp. Cô toét miệng cười.

“Cat mà ở với tao luôn thì tao tiên đoán cả chuỗi rắc rối sẽ xảy ra thôi.” Luke lo lắng than với Nick khi 2 người đang gắn mấy con ốc trong phòng ngủ chính. “Sao lại không ở lại Beaverton nơi hợp với mình hơn kia chứ?”

Nick đang đứng trên thang, gõ thêm mấy búa cho cái đinh cắm hẳn vô miếng gỗ sồi dầy hơn 30cm. “Một mình?”

“Cat có bạn ở đó mà,” Luke nói rồi lại đóng thêm mấy cái đinh vào nẹp gỗ chân tường. “Và Cat bán ngôi nhà rồi.”

“Không giống như Cat khi nhổ rễ mà đi như thế. Tao nghĩ con bé tính ở lại đây.”

“Cat nhờ tao tìm chồng?”

Răng Nick nhe ra nham nhở. “Chồng ai?”

Luke háy. “Vậy mới là vấn đề. Người tụi mình biết thì đều giống 2 thằng mình thôi.”

“Tụi mình bị gì chứ? Đẹp trai, làm chủ công ty, có xe đẹp, xài tiền thoải mái nếu cần” Anh xoay người trên thang nhìn xuống Luke.

Luke đã không thích cái cách mắt Nick long lanh khi vừa thấy Cat sáng nay. Anh cũng không thích cách thằng bạn thân của anh vòng tay ôm lấy cái eo thon thả của Cat. Anh nghiêm nghị nhìn Nick.

“Con bé điện nước đầy đủ,” Nick nói với vẻ hết sức hào hứng. “Tao rất vui được hẹn hò với nàng.”

“Mày đừng có bắt đầu mà để ý điện nước của Cat,” Luke cảnh cáo. “Mọi thứ từ cổ trở xuống là cấm.”

“Môi được hả?”

“Từ đầu đến chân cấm hết, phần giữa cấm luôn. Mày nghĩ Cat cần hẹn hò sao? Cô nàng muốn được kết hôn. Ai đó ổn định, chung thủy. Một gã chỉ biết có nàng trên đời, không ai ngoài nàng. Mày thậm chí không có trong danh sách ứng cử viên bị loại nữa là.”

“Mày có danh sách ứng cử viên hạng A chưa?” Nick lém lỉnh hỏi.

“Mày với tao sẽ lo vụ đó.” Luke nói vẻ cương quyết, ủ rũ. “Lúc đầu tao còn ráng khuyên cô nàng bỏ ý nghĩ đó đi. Nhưng mày biết Cat mà, một khi nàng mà muốn gì thì chẳng gì có thể đổi ý nàng được.”

“Tao biết rõ mày hơn,” Nick nói. “Khi Cat muốn gì thì mày bằng mọi giá phải lấy được cho con bé.”

“Cô nàng có đòi hỏi gì nhiều đâu, và Cat xứng đáng được hạnh phúc. Tao nghĩ vụ này chỉ là “coi chừng cầu được ước thấy” thôi. Coi nào... mày có bao nhiêu người bạn hợp với tiêu chuẩn “đàng hoàng, không táy máy chân tay, chung thủy?”

“Cat là một cô gái thông minh, xinh đẹp. Chắc con bé chọc mày vụ tìm chồng thôi,” Nick nói. “Sao một người như con bé, lại kiếm tiền giỏi nữa, lại muốn ràng buộc với một người đàn ông? Đàn ông mà nghe con bé tìm bồ thì thiếu điều nó không cầm gậy mà xua đàn ông đi mới lạ.”

“Tao thà Cat tìm bồ ở Oregon.” Luke đứng lên, phủi bụi quần. “Đói rồi mày.”

Cửa phòng tắm gần như khép kín khi hai người đi ngang.

“Cat ơi.” Luke gõ lên cửa. “Muốn ăn chưa?”

Cô đang quỳ sau cửa. Anh chỉ có thể nhìn thấy bàn chân đáng yêu của cô thò ra.

“Rồi. Đói quá chừng nè. Sắp xong ở đây rồi, hai anh ăn trước đi, đừng chờ. Nè, nhớ để dành cho em cái gì ăn được đó nha.”

“Thấy chưa, đó là vấn đề đó.” Luke nói, tiếp tục câu chuyện dở dang lúc nãy khi 2 người đi vô bếp. Anh kéo cái nắp thùng lạnh Nick để trên bàn cà phê hồi sớm ra. “Rất khó tìm được người có ý định đàng hoàng. Mày muốn cá ngừ hay... gì đây? Thịt bí ẩn hả? Nè, cầm đi, thịt gì đó.”

Nick gỡ lớp vỏ bọc và đưa miếng sandwich thịt bò nướng lên miệng. “Nói với con bé mày không muốn nó ở đây.”

Luke nhìn bạn. “Tao đâu dám làm vậy nữa Nick. Mày hiểu rõ mà. Tao từng nói với Cat là chẳng ai muốn cô nàng hết. Tao tệ vậy đó, tao chọc Cat hôm mẹ cô bé bỏ đi...” Luke xoa cằm. “Cat khóc thành bịnh suốt 4 ngày luôn.”

“Lúc đó nó mới 7 tuổi.”

“Ừ. Và đó là lần cuối tao thấy Cat khóc. Nghĩ lại những lần Cat không khóc khi tao chọc quê con bé bằng cách bảo mấy đứa bạn là tao không biết con bé là ai, mà tao còn khổ sở hơn nữa.”

“Thôi đi mày. Mày chỉ là đứa thanh niên mới lớn. Nó theo mày đi khắp trường như con chó con lạc mẹ. Tao nè, tao cũng bảo nó biến đi mấy lần chứ bộ.”

“Cô nàng thường hay thu mình dưới bụi dâu dại tuốt sau lưng sân chơi của trường trung học, nhớ bụi cây đó không? Chỉ thu mình dưới đám gai đó sau khi tao bảo cô bé biến đi lúc tao đi qua và thấy cô bé, sau đó tao cảm thấy còn tệ hơn sâu bọ nữa. Gương mặt buồn hiu và mái tóc đỏ hoang dại đó. Và cô nàng nhất định không khóc. Tao biết là cô nàng rất muốn, nhưng mẹ kiếp cái tính tự tôn cao ngạo của cô nàng chứ, nhất quyết không khóc là không khóc. Trong khi tao bỏ đi, cười ầm lên với mấy thằng bạn kia, để mặc Cat ngồi đó.”

Nick cắn vào miếng sandwich và chụp vội miếng dưa muối trước khi nó rơi xuống giày của anh. Anh nhét nó trở vô miếng bánh sandwich rồi liếm mù-tạt trên ngón tay cái. “Rồi cái vụ hôm sinh nhật thứ 17 của con bé nữa.”

Luke ngẩng phắt lên. “Không nhắc vụ đó Stratton.”

Tỉnh bơ trước nguy hiểm, Nick nói tiếp. “Mày hôn con bé, và nó ói. Hết chuyện. Phải rồi. Bây giờ con bé trưởng thành hơn, chắc hết ói lúc được đàn ông hôn rồi. Nhưng cũng chưa biết chừng? Mình đâu muốn con bé ói lên mấy thằng bạn mình đúng không? Coi nào, tao chắc con bé sẽ hiểu nếu mày kêu nó biến đi. Cũng như mày nói thôi, dù gì thì chuyện đã xảy ra 1 lần rồi. Với lại, người nào Cat biết cuối cùng cũng bỏ nó mà đi hết. Mày cần gì phải làm khác đi?”

Luke nhắm mắt lại. Anh đã không kể cho Nick biết mọi thứ, chỉ mấy cái căn bản thôi. Sự thật là anh đã để cho đam mê làm chủ anh tối hôm đó, và vì vậy anh đã khiến Cat sợ muốn chết. Cô đã cần anh như một người anh, nhưng anh lại trở thành “Người bạch tuộc” với đôi môi tham lam và cái đó cương cứng không chịu thôi.

Chuyện cô ói là tất nhiên rồi. Và bối rối cũng như thất vọng về anh. Luke trừng mắt với Nick, ghét nhưng biết ơn hắn đã nhắc anh nhớ lại chuyện đó. “Phải mất nhiều năm Cat mới tin tao lại đó mày.”

Nỗi đau anh đã gây ra cho cô khi anh đột ngột thay đổi đêm hôm đó vẫn dằn vặt anh. Họ đã không bao giờ nhắc lại chuyện đêm đó nhưng nó vẫn lù lù giữa hai người như một con quái vật mờ ảo. Anh thề là sẽ không chỉ là người anh, mà còn là người hùng, người bảo vệ cô, ủng hộ cô. Nghĩa là, là tất cả những gì Cat cần nơi anh.

“Tao còn phải đền bù lại cho Cat nhiều lắm. Tao sẽ không sai lầm nữa đâu.” Luke thảy miếng sandwich chưa đụng tới của anh vào cái hộp đựng rác. Anh muốn đi tới đi lui nhưng việc đó mất quá nhiều sức lực nên anh đứng dựa vào bàn bếp.

“Có bia trong đây không?” Anh lục cái thùng lạnh và lấy ra 2 lon.”

“Cat ơi?” anh gọi lớn, đưa cho Nick 1 lon bia. “Ra ăn trưa đi.”

Anh chờ một chút mới nghe được câu trả lời thoang thoảng của cô, rồi mở lon và uống một hơi dài. “Nếu cô nàng muốn tìm chồng thì tao sẽ giúp cô nàng tìm chồng. Giữa 2 thằng mình, mình cũng có phải cả trăm thằng bạn độc thân đủ tiêu chuẩn. Chắc không khó lắm đâu.”

“Cá không?” Nick hỏi, nhìn lên Luke, đôi mắt xanh của hắn không chút đùa cợt khi thách thức anh như mọi khi. Ăn xong miếng sandwich, hắn lại lấy thêm một miếng khác. “Đính hôn hay cưới?”

Luke nheo mắt. Khỉ thật. Anh ghét cái vụ này quá. “Cưới, tao nghĩ vậy.”

“4 tháng.”

“6. Giải?”

“Uống sữa từ chiếc giày tập thể thao cũ nhất của tao?” Nick nghiêm túc hỏi.

“Thực tế chút đi Stratton! Mình đang nói về Cat đó.”

“À! Một vụ cá độ lớn. Mmm,” Nick xoa cằm. “Một chuyến tới Vegas cho 2 người, bao từ A đến Z”

Họ bắt tay.

“Em vui mừng thông báo là cái bồn vệ sinh trong phòng tắm chính đã xài được,” Cat nói với chẳng riêng ai trong phòng. Cô loạng choạng đi vô bếp, đầu gối khụy xuống và cô ngồi thịch xuống trên sàn bếp.

“Việc đầu tiên cần làm -” Luke thình lình ngừng lại khi anh quay người khỏi cửa sổ. “Trông em tệ quá. Bị sao vậy?”

“Phòng tắm của anh làm em bịnh.”

Với tốc độ ánh sáng, Luke quỳ xuống trên 1 chân trước mặt cô. “Bịnh sao?” Anh vén tóc khỏi cái trán đẫm mồ hôi của cô.

Cat nhìn anh. “Muốn ói.”

Anh đứng dậy, bế cô vô lòng. Rất đàn ông, Cat nghĩ khi anh đi nhanh xuyên qua phòng, la lớn kêu Nick mở cửa trước. Cô ngả cái đầu đang nhức lên bờ vai săn chắc của anh và nhắm mắt để khỏi bị chóng mặt.

“Hít sâu vô,” Luke yêu cầu, ào ào chạy ra mái hiên và ngồi xuống trên bậc thang trên cùng. Phải rồi, làm như cô có thể thở khi ngồi trong lòng anh.

“Cat? Thở đi em, khỉ thật.”

Cô hít thở một cách khó khăn. Bàn tay anh đặt trên ngực cô nhấp nhô cùng nhịp cô thở. Cô cố thử lại. Cảm thấy thật dễ chịu. Ngay lúc này cô thật tình không biết cô vẫn đang chếnh choáng vì mùi keo dán hay vì sự gần gũi với Luke.

Cat mở hé mắt khi Nick ra đứng ở đầu kia của bậc thang và ngả lưng dựa vào cột nhà, tay cầm lon bia. Anh cười nửa miệng với cô.

“Mùi keo?” anh hỏi Luke, che giấu vẻ thích thú bằng cách uống một ngụm bia.

Tay Luke trượt xuống một chút khỏi ngực cô và hơi thở anh phà ra thật mạnh trên tóc cô. Anh chắc có lẽ đã bị mấy cọng tóc bất trị của cô bay vào miệng. Tay anh lại di chuyển lên một chút. Lên chút nữa, Cat thầm ra lệnh. Thêm chút nữa.

“Cô khờ ạ, tôi đã bảo là phải mở cửa sổ ra mà.”

“Cái cửa sổ mà mày sơn dính lại hồi cuối tuần trước đó hả?” Nick hỏi.

“Sao cô nàng không nói?” Anh hậm hực. Tay anh vẫn để dưới bầu ngực phải của cô. Nếu anh di chuyển ngón cái...

“Có lẽ vì anh không thèm nghe khi em bảo anh biết.” Cat tham gia vô câu chuyện.

“Dù vậy đi nữa, cô nàng cũng lớn rồi, phải biết tìm cách cho khí lưu thông trong chỗ mình làm chứ.”

Cô nghiêng đầu nhìn lên cái cằm đáng yêu của Luke. “Em có nặng không?”

“Không.”

“Lần cuối em ngồi trong lòng anh, em mới có 9 tuổi.” Và không cảm thấy tuyệt bằng bây giờ. Hay nguy hiểm bằng. Sự thật thì lần đó là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy an toàn.

“Người em lấm lem bùn.” Nụ cười hồi tưởng thấp thoáng trong giọng Luke.

“Anh xô em.” Hai người nhìn nhau cười.

Nick đứng thẳng lên, rên rỉ. “Ôi tha đi, lại một chuyến hồi tưởng dĩ vãng. Tôi còn phải gắn thêm mấy cây cột rồi tôi biến đây.”

Luke, như chợt nhận ra tư thế của họ, thả vội cô khỏi lòng anh xuống bậc thềm. Cánh cửa trước đóng lại sau lưng Nick.

“Làm vậy là ngốc lắm đó,” Luke bảo cô. “Lỡ em xỉu trong đó, anh đâu có mở được cửa vô.”

“Dù em rất vui vì được gọi là ngốc, em phải thừa nhận là lẽ ra em nên mở cửa sổ cho thoáng. Hiểu rồi. Đừng giảng nữa.”

Cô đứng dậy, lảo đảo và chụp vội cái mái để khỏi bị té. “Ôi chao.”

Luke đứng phắt dậy như ai vừa đốt lửa dưới chân anh. Anh chụp cánh tay cô và đẩy cô ngồi xuống. “Đủ rồi. Anh hết nhờ em được rồi. Anh sẽ chẳng làm được trò trống gì nếu em cứ xỉu lên xỉu xuống và anh phải bỏ việc để mà đỡ em. Em đi về thôi.”

Có đúng 26 bước từ tường này qua tường kia trong căn hộ của anh. Luke biết, vì anh đã đếm nó khoảng 9 tỉ lần (nhờ đi tới đi lui). Anh ào vô phòng khách, để kiểm tra cái đồng hồ nằm cạnh cái TV. 1 giờ sáng. Anh sắp sửa đi mòn cái thảm trải sàn rồi. Họ đang ở chỗ quái nào vậy?

Anh chửi thề vì đã lái chiếc Harley đến ngôi nhà ngoài biển. Vì Cat bị ngộp với mùi keo, anh sợ cô sẽ té khỏi xe anh trên đường về nhà. Nhưng anh cũng không hề muốn cô đi trong chiếc Beemer (BMW) mới cáu của Nick. Anh bực bội đi tới đi lui không ngừng.

Cái màn cửa kêu lanh canh khi chạm vào tường lúc anh vén nó nhìn xuống con đường tối. Trừ khi Cat và Nick là cặp đôi đang vô tư làm chuyện đó dưới ngọn đèn đường ở sân cỏ trong công viên đối diện, thì họ vẫn chưa về tới nhà. Còn nếu đó là họ, thì anh sẽ giết Nick chết.

Anh giằng cái di động ra khỏi túi và nhấn nút gọi lại. Nó reo. Và reo. Nếu hai người đang ở dưới tầng 19 trong căn hộ của Nick, thằng từng-là-bạn-thân và cộng sự của anh coi như tiêu đời. Luke dập manh cái di động cho vào túi trong lúc nó vẫn đang reo. Anh chẳng thèm dùng thang máy mà chạy bộ xuống 3 tầng rồi lại chạy ngược lên 3 tầng (Luke ở tầng 22)

Bực mình vì anh cảm thấy quá bực bội, hết hơi và hết cách, Luke ném mình xuống cái ghế yêu thích của anh. Lớp bọc da đen còn vương vấn mùi của cô làm anh thêm bực. Anh trừng mắt nhìn cánh cửa trước như kêu gọi Cat trở về trước khi kế hoạch giết người của anh hoàn thành.

“Anh có chắc anh biết mình đang làm gì không, Nicolas Stratton?” Cat ngáp, gần như không mở mắt nổi, và ngả đầu dựa vào thành ghế êm ái trong xe Nick, mắt nhắm hờ. Họ đã đậu xe ở Cảng Fisherman's Wharf - cách khu căn hộ của Luke và Nick ở khoảng 3 km - suốt 1 tiếng rưỡi vừa rồi.

“Em muốn Luke nhận ra em là người phụ nữ quyến rũ, đúng không?”

“Thì suốt 6 tiếng vừa qua em đã giải thích với anh rồi,” cô càu nhàu, quay đầu sang phía anh. Cat mở mắt. “Em muốn anh ấy biết em, nhưng em sợ. Lỡ kế hoạch không thành thì sao? Trời ơi, em không thể chịu nổi bị mất luôn mối quan hệ hiện giờ giữa em với anh ấy đâu.”

“Bé à, anh nghĩ em chưa có lên kế hoạch chu đáo đâu. Em phải can đảm lên, phải dạn dĩ, phải táo bạo vô. Dọn vô ở với hắn là ý kiến hay, nhưng hiệu nghiệm hơn là em phải để hắn có cơ hội thấy em qua con mắt nhìn của những người khác. Anh tình nguyện nè. Đừng lo cưng ạ. Anh tính kỹ rồi. Và kế hoạch của anh luôn hiệu quả.”

“Phải,” Cat nói, “trừ những lúc thất bại. Mà Nick này? Em muốn anh thề trên một chồng sách Kinh Thánh luôn, là anh sẽ không bao giờ nói cho Luke biết tình cảm của em. Chuyện này phải trở thành ý muốn của Luke. Anh ấy phải là người bắt đầu.”

“Kiểu này là kiểu lý luận của phụ nữ chứ gì? Theo đuổi hắn nhưng lại khiến hắn tưởng đã bắt được mình.”

“Đại khái là vậy. Hứa anh sẽ không nói đi. Không bao giờ. Anh có thề không?”

“Lúc nào chẳng thề” (ý là chửi thề)

“Nick!”

Anh làm dấu trên ngực anh. “Anh thề sẽ không bao giờ cho Luke biết tình cảm của em.”

“Thành thật hứa cho em tin coi. Vì em thề với anh, Nicolas Stratton, nếu mà Luke nghi ngờ chỉ 1 chút xíu rằng anh ấy là người em đang giăng lưới trước khi em sẵn sàng cho anh ấy biết thì em sẽ... em sẽ kể cho anh ấy nghe chuyện anh với Babsie.”

“Chuyện đó từ hồi lớp 12 rồi.”

“Có muốn cá là anh ấy sẽ không còn giận vụ đó không?”

“Anh thề mà,” anh nói hết sức chân thành.

“Vậy được.” Cô nheo mắt nhìn đồng hồ xe. “Có lẽ giờ anh ấy đang ngủ rồi, còn tụi mình thì vẫn ngồi đây như hai tên ngố trong bóng đêm chịu đựng cái lạnh.”

“Mình có thể đi uống cà phê.”

“Nick, anh là 1 tên điên, và em quý anh lắm, nhưng em mà phải uống thêm li gì nữa em sẽ trôi đi luôn đó. Cho em về nhà được không?”

“Anh làm gì vậy?” Cat la lên khi Nick bế bổng cô lên. Chiếc thang máy kêu đinh đong khi dừng lại ở tầng 22. “Nick, anh sẽ bị gãy xương mất nếu cứ tiếp tục bế em.” Cửa thang máy mở ra, Nick vờ loạng choạng khi đi dọc hành lang đến căn hộ của Luke.

“Ngả đầu vào vai anh, vòng tay qua cổ anh và nhắm mắt lại,” Nick nói khẽ. “Anh cho em cơ hội được nghe lén nè. Hmm, thú vị thật: cửa trước không đóng.”

Cat vòng tay qua cổ anh và ngả đầu vào ngực anh. Cũng đã lắm. Không may là không phải ngực của Luke.

“Hai người đã đi đâu?”

Ồ! Tiếng rồng Luke gầm. Cat nhắm mắt chặt, cơ thể thả lỏng. Cô tưởng tượng lửa phì ra từ mũi anh. Dấu hiệu tốt. Kế hoạch của Nick có thể sẽ thành công.

“Coi nào, cậu bé,” Nick thì thầm. “Công chúa đang ngủ. Hạ giọng một chút được không?”

“Sao Cat lại ngủ?” Luke gặng hỏi, đầy vẻ nghi ngờ. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt dữ dội của anh tập trung vào cô.

“Thì mày nói mày muốn giới thiệu cô ấy với vài người trong nhóm... coi như tụi tao tập tành tiệc tùng 1 chút đó mà.”

“Tao bảo mày đưa cô ấy về thẳng nhà.”

“Tụi tao về thẳng đó.”

“Sau khi vòng qua Hồng Kông?”

“Tụi tao ghé ăn chút đồ. Rồi Cat muốn đi tham quan tàu của tao.”

“Hết 6 tiếng đồng hồ?”

“Trời đẹp vầy không thả buồm uổng. Thôi, cô nàng khá nặng,” Nick nói. “Mày có ngại không... ồ, được rồi, được rồi, nếu mày muốn đứng đó la tao trong khi mày bị gãy xương thì cứ việc.”

Vòng tay Luke siết chặt lấy cô. Tuyệt vời. Đầu Cat ngả vào vai anh một cách tự nhiên như đã được định sẵn. Chừng nào anh không bị gãy xương thì chừng đó cô còn thấy sung sướng nằm trong vòng tay anh mà tận hưởng cảm giác.

“Tội nghiệp công chúa, cô bé cần được nghỉ ngơi. Mấy tháng vừa rồi khổ cho cô bé quá.”

“Cat tâm sự với mày?”

Cat nghe giọng Luke đầy nghi ngờ. Ngón tay anh siết chặt trên đùi cô. “Catherine Harris lúc nào cũng im thin thít, con cua con lúc nào cũng rụt cổ lại?” (ý là Cat hay mắc cỡ)

“Đó đâu phải là chuyện bí mật kinh khủng gì, phải không?” Nick hỏi. “Mà thôi, dù tao rất thích đứng đây lúc 1:30 sáng, nơi cánh cửa rộng mở cho gió lùa của mày, với một cô nàng bất động giữa hai thằng mình, nhưng tao thèm uống cái gì đó.”

“Tao chỉ đang bế Cat để kềm chế không sắp lại xương trên gương mặt điển trai đáng ghét của mày thôi đó,” Luke gầm gừ. “Lần sau tao kêu mày đưa cô ấy về nhà ngay, mày tốt nhất... mà thôi, quên đi. Mày giữ đôi bàn tay xấu xí của mày xa cô ấy ra.”

Đừng vội mừng, Cat tự cảnh cáo khi tim cô đập lỗi 1 nhịp. Câu Luke nói với vẻ ghen tuông cũng có thể chỉ là do Luke đang trong vai trò anh hai bảo vệ cô thôi. Tuy vậy, vào lúc này, cô cũng thấy rất khả quan.

“Thôi, bình tĩnh nào. Mày sao vậy? Cô bé cũng hơn 21 rồi, lại độc thân. Mày đâu phải ba cô bé đâu.”

“Không”. Luke ủ rũ nói. “Tao là anh của Cat.”

“Mày cũng chẳng phải thế.” Nick dịu giọng. “Phải không, bạn già?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.