Hổ Phụ

Chương 10: Cuộc chiến bắt đầu (phần 1)




“Em yêu anh ta?”

“Dạ phải. Yêu nhiều lắm.”

“Thật là vậy?” Chậm rãi, Luke để cái thìa dính đầy xuống bàn bếp và không buồn để ý khi nó rơi xuống sàn kêu lanh canh. Anh nhìn cô như cô là người ngoài hành tinh. “Em chắc không?”

“Không một chút nghi ngờ.”

Trong một thoáng, anh chăm chú nhìn nét mặt cô mà không nói gì, rồi anh thở dài và nói vẻ nặng nề. “Anh có linh cảm không hay người đó là ai rồi.”

Cô liếc anh. “Anh biết?”

“Là Nick.”

“Nick? Ai đã nói -”

“Khỉ thật, Cat à. Anh đã sợ vậy mà.” Anh cao giọng. “Hắn là một kẻ đào hoa, Trời ạ. Một tay ăn chơi.” Luke đấm mạnh xuống bàn bếp. Không may, tay anh trúng phải hộp trứng, cái hộp bẹp dúm và tiếng trứng vỡ giòn tan.

Cat nghiêng đầu nhìn anh. “Nhìn vậy mà không phải vậy đâu,” cô nhẹ giọng. “Có lẽ anh ấy chưa gặp được đúng người khiến anh ấy muốn kết hôn thôi.”

“Đúng vậy đó.” Luke lau cái tay nhiễu trứng vô khăn giấy.

“Em tin là chỉ cần được thúc một chút, anh ấy sẽ nhận ra là anh ấy đã có chút yêu em rồi.”

“Có mà đẩy hắn xuống vực sâu không có lưới đỡ an toàn thì có,” Luke cáu kỉnh. Không phải Nick chứ, anh nghĩ, tim quặn đau.

Đây là tình huống tồi tệ nhất cho anh: nghi ngờ Nick là một chuyện, nhưng cô khẳng định hắn là...

Động đất xảy ra rồi, nạn đói, bịnh dịch, cùng đến một lúc: vì cô đã yêu một người khác.

“Nè” Cat đấm vào cánh tay anh. “Anh hôn mê rồi hay sao vậy?”

“Em xứng đáng có được cuộc sống ổn định. Trời ơi Cat à, anh đã hứa là anh sẽ giúp em được như vậy, và anh sẽ làm mà.” Dù điều đó có làm tim anh tan nát.

“Làm gì mới được chứ?”

Ừ? Làm gì? “Làm hắn ghen?”

Cat nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ. “Làm anh ấy... ghen?”

“Em muốn có ít nhất cũng một lời cầu hôn từ người trong mộng, đúng không? Em biết tụi anh hay ăn thua với nhau thế nào mà. Chỉ cần anh ám chỉ là anh đang để ý em, Nick sẽ đặt vé máy bay thẳng đến Las Vegas trước khi mình kịp cá độ nữa đó. Dám thử không?” (Nick và Luke cá xem Cat mất mấy tháng mới lấy được chồng, Nick nói 4, Luke nói 6, nếu Cat cưới lúc này, Nick thắng nên đặt vé đi Las Vegas cho Luke trả tiền - mình đoán ý tác giả là vậy)

Trong một thoáng, cô quá sững sờ để trả lời anh. Cô nhắm mắt xoa xoa trán. “Được thôi.” Cô mỉm cười. “Thử chứ sao không?”

Luke nhẹ người. Có vẻ cách này hiệu quả. “Trễ rồi, thôi em đi ngủ đi. Anh làm xong mấy cái bánh rồi nghĩ xem cách nào để xử trí vụ người trong mộng này.”

Từ quan trọng ở đây là “xử” đó.

Luke cảm thấy không thở nổi, phổi anh như có cả một con voi quá ký đè lên. Anh cảm thấy mỗi lần Cat nhắc đến người trong mộng của cô là anh bị đau như vậy. Như ai đó đang giằng xé tim anh.

Anh sẽ phải cho cô một cái danh sách những khuyết điểm của Nick. Hắn có hàng trăm khuyết điểm, hàng triệu -

Grrrrr! Anh gào lên trong cổ họng, và miễn cưỡng thừa nhận: Nick không tệ. Anh và Nick đã là bạn thân gần như cả cuộc đời họ. Nick Stratton là người trung thực, đáng tin cậy, lịch thiệp. Và nếu Cat muốn hắn thì Luke đương nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ cô đến khi Nick mở miệng tỏ tình. Quỷ thần ơi, chỉ mới nghĩ đến bàn tay Nick trên cơ thể của Cat là máu anh muốn sôi lên. Anh nghiến răng lại đến đau nhức cả quai hàm. Anh tự hỏi có thể hủy xác ở đâu được.

Nhưng nếu vậy thì anh lại phải an ủi cô.

Và nếu không có Nick thì cũng sẽ có một ai khác thôi. Luke không thể nào chôn xác khắp Vịnh San Francisco chỉ vì... chỉ vì anh không muốn cô bị tổn thương.

Sáng hôm sau, Luke bình thản đi vô phòng làm việc của Nick, đem theo hai li cà phê. Nick đang ngồi ở bàn làm việc, chân để trên bàn, mắt nhìn ra cửa sổ. Luke kéo cái ghế dành cho khách ngồi đối diện hắn. “Tư thế đó là của tao, Stratton.”

Nick quay đầu lại và toe toét. “Chào, bạn già. Sao rồi? Cám ơn.” Nick cầm cái li và mở nắp đậy ra. “Sao tự nhiên tao lại được vinh hạnh đón mày giáng lâm lúc 9 giờ sáng thứ Tư thế này?”

“Tao không thể đem cà phê cho bạn được sao?”

“Còn tùy bạn muốn gì.” Ánh mắt đầy nghi ngờ, Nick nhấp một ngụm cà phê.

“Tao muốn nói chuyện với mày về Cat. Catherine.”

“Catherine?” Nick cau mày. “Tại sao? Có chuyện gì?”

“Không có gì.” Khỉ thật. Chuyện thật là khó nói. “Mày nghĩ gì về Cat hả Nick?”

Nick ngả người thoải mái trong chiếc ghế da lớn. “Mày đùa hả? Tao phát cuồng vì nàng đây.”

“Thực sự như vậy? Hay chỉ được 5 phút rồi thôi, như mấy cô kia?”

“Và câu trả lời của tao quan trọng là vì...”

“Cứ trả lời đi.”

“Nàng đẹp, quyến rũ, thông minh... Quỷ thần ơi, tao sắp yêu nàng rồi. Tại sao mày hỏi?”

“Sắp yêu?” Luke cười khẩy. “Nghiêm túc đi. Vì mày không thể khẳng định tình cảm của mày dành cho Cat, nên tao quyết định làm theo lời khuyên của mày là tự tao sẽ đi chơi với nàng.”

Nick nhíu mày và thả chân khỏi bàn. Anh để li cà phê xuống. “Mày và Catherine?”

“Ừ đó? Được không?”

“Ý mày là hẹn hò kiểu hẹn hò đó hả?”

Nick đang ghen. “Không được sao?” Luke hỏi gặng, tỏ vẻ khiêu khích - chỉ vì muốn giúp Cat thôi.

“Nhưng nàng là em gái mày mà.”

“Không phải mày vẫn nói Cat không phải em tao sao. Tao chỉ muốn cho mày biết ý định của tao, thế thôi.”

“Hiểu rồi. Ý định của mày với Cat ra sao?”

“Chân thành đó.” Luke nhìn vẻ mặt của bạn anh.

Có cái gì đó lóe lên trong mắt Nick trước khi hắn kịp che giấu ánh mắt. “Vậy sao?”

“Vậy đó.”

Nick uống thêm một ngụm cà phê. “Tao không tin.”

“Gì chứ?”

“Tao nói: tao không tin.” Nick bình thản lập lại. “Mấy tuần trước mày nói là mày coi Cat giống như cô em gái bình thường. Bây giờ lại nói là mày muốn con bé. Tha cho tao đi. Dám cá là mày biết tao thích con bé nên mày cũng thích.”

“Không. Vụ này không cá được.”

“Tại sao không? Gì mà cá chẳng được.”

“Vụ này thì không.” Luke nghiêm giọng. Cà phê dở quá. “Nói tao biết đi Nick. Khi mày nhìn Cat, mày cảm thấy thế nào?”

“Thấy nàng là một phụ nữ xinh đẹp, đáng yêu.”

“Thì đó. Cat còn hơn thế nữa, hơn nhiều. Cô bé thông minh, hài hước, vừa yếu đuối lại vừa mạnh mẽ. Rất độc đáo.”

“Mày đang ở đây để cho tao biết là mày yêu Cat hả?” Nick hỏi, vẻ không tin.

“Tao sẽ đưa Cat đi Arizone cuối tuần này,” Luke nói.

Nick có vẻ hoảng hốt. “Gì chứ?”

“Đúng vậy, phản đối à?”

“Mày yêu Cat sao?”

Suýt chút nữa là buột miệng thừa nhận, Luke ngậm miệng lại. Lời đó mà nói ra rồi là khỏi lấy lại được luôn.

“Còn mày?” Luke hỏi lại.

“Thẳng thắn đi,” Nick nói. “Cả hai thằng mình đều thích Cat, chỉ là thích kiểu khác nhau thôi, bạn già à. Rất khác. Nhưng vì mình luôn có cảm giác bảo vệ cho cô bé nên tao luôn kềm chế. Tao chỉ đang chờ đợi thời gian thuận tiện đến mà thôi. Chờ nàng lớn, chờ nàng phát triển,” Nick nháy nháy cặp lông mày rậm. “Và phát triển quá ư tuyệt vời. Nhưng đó chỉ là ham muốn thôi, bạn à. Ham muốn thôi. Câu hỏi ở đây là, thằng nào trong hai thằng mình-”

“Đừng có nói như thế,” Luke đứng lên và nhìn thằng bạn -từng-thân-nhất của anh. “Đừng có nghĩ điều đó luôn, Stratton. Từ giờ trở đi, tránh xa Cat ra.”

Cơn giận giả vờ có vẻ là kế hay. Nhưng không may, anh thực sự cảm thấy tim đập nhanh, mắt muốn nổ đom đóm vì giận. Anh tự nhắc mình: giả vờ thôi mà Luke, khi cố thả lỏng nắm đấm tay ra.

“Trừ khi mày tính cưới Cat, không thì tránh xa cô bé ra.” Luke gầm gừ

Nick muốn té khỏi ghế. “Cưới? Cưới là có cô dâu đó hả? Mày điên à! Vụ cá độ lớn kia thì sao?” (cưới trước 35 tuổi là thua)

“Vậy thắng độ quan trọng hơn Cat sao?”

“Tao đâu có nói thế. Mày thì sao?”

“Có thể lắm.”

Nick lại ngả người ra ghế, cho chân lên bàn, khoanh tay sau gáy. “Thì tao cũng có thể.”

“Làm gì thì làm ngay đi Nick.”

“Mày cũng vậy đó.”

Hai người trừng mắt vơi nhau.

Chuyến bay tới Arizona diễn ra suôn sẻ, trừ vụ hai người phải ngồi gần nhau trên máy bay. Khi tới khách sạn thì trời đã tối hẳn. Luke may mắn đã tìm được phòng ở cùng lầu với cô dù anh đặt chỗ khá cận ngày. Suốt chuyến bay, Cat đã im lặng, và có vẻ buồn khi tới được khách sạn mà mẹ cô sẽ tổ chức cưới tối hôm sau.

“Mình đi ăn đi Luke, không thôi em sẽ gặm mấy trái cây trên mấy bức tranh trong phòng đó. Đi nào Van Buren, dẫn đường đi, em đói muốn xỉu nè.”

Cô ấy đang nhớ Nick sao?

“Anh muốn xuống nhà hàng ăn hay gọi đồ lên phòng?”

“Ra ngoài ăn đi, rồi đi tham quan. Nếu em không thấy mệt?” Anh cảm thấy không thể chịu đựng được khi ở cùng 1 phòng với cô. Anh khẽ liếc cái điện thoại bàn, không có đèn đỏ nhấp nháy, vậy là Nick không gọi. Và Faith cũng không.

Bây giờ là 9 giờ tối. Đám cưới sẽ vào lúc 6 giờ tối mai. Tất nhiên Faith có thể thu xếp chút thời gian để gặp Cat chứ, phải không? Bà đã không gặp con gái 2 năm rồi, dù theo ý riêng của anh thì chuyện đó chẳng có gì đáng buồn.

Cát cầm ví lên, ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa. Hai người nhìn nhau.

“Để anh.” Vui mừng vì có chuyện để làm, Luke mở cửa. Faith đang ở ngoài hành lang, mặc một bộ vét lụa như bà vừa từ tạp chí thời trang bước ra.

Anh lùi lại, mở cửa rộng ra. “Khỏe không, má hai.”

Bà nhìn kỹ anh. “Trời thần, Lucas. Ngạc nhiên quá.” Bà với lên hôn gió anh rồi đưa anh cái túi lụa đen đang cầm. “Để cái này đâu đó đi cưng. Coi nào, con gái của ta đâu rồi?”

“Chào mẹ.”

Faith bước tới, tay dang ra. “Để mẹ coi. Trời ạ, mẹ đã quên mất con cao lớn cỡ nào.”

Tay họ khẽ chạm vô nhau: tay Faith lạnh và khô, tay Cat mướt mồ hôi. Cô cố kềm chế không lau tay vào áo đầm của cô. Lúc nào cũng thế, khi có mặt của Faith, cô luôn cảm thấy mình bình thường, cao lêu nghêu, và chân tay thừa thãi. Cô ghét phản ứng này của cô với người phụ nữ xinh đẹp, xa lạ mà cô gọi là mẹ. Faith luôn mềm mại, trắng trẻo, xinh xắn hơn con gái mình.

Bà đưa đôi mắt hồ thu nhìn cô từ đầu xuống chân, nhanh chóng và điêu luyện tính đến từng xu mỗi chiếc áo cái quần cô đang mắc đáng giá bao nhiêu.

“Ôi Trời ơi, Catherine, con vẫn đi mua sắm ở mấy tiệm đại hạ giá sao? Rồi mấy đôi cao gót như vậy không chỉ làm con cao át người ta mà con khiến chân con trông to kinh khủng.”

“Cô ấy không có cao át con.” Luke bước ra sau Cat và vòng tay ôm eo cô. “Con nghĩ từ trước đến nay chỉ có nữ hoàng Cleopatra là có chân đẹp như Cat thôi. Và mấy người mà bị cô ấy cao át thì do bởi họ quá thấp để mà hiểu được tầm cao của cô ấy. Và với khiếu thẩm mỹ tuyệt vời, dù có mua và mặc đồ chợ trời thì cô ấy vẫn rất quyến rũ.” Vòng tay anh ấm và vững chãi bao bọc lấy cô, và cả cách anh bảo vệ cô nữa. Cảm giác thật sung sướng.

“Con thật tử tế,” Faith cười đầy ý nghĩa. “Lúc nào con cũng bảo vệ nó thế hả Lucas? Catherine này, mẹ chỉ ghé qua để đưa con cái áo phụ dâu mặc ngày mai thôi. Mẹ đã hẹn làm tóc cho con lúc 9 giờ sáng. Bây giờ gặp thì mẹ thấy nó vẫn quăn tít như thế, mẹ sẽ phải nhờ Milo cắt và duỗi thẳng nó ra vậy.”

“Cô ấy sẽ không cắt chút nào đâu,” Luke thẳng thừng. Anh nhìn xuống cô, tay vẫn vòng qua eo cô. “Phải không Cat?”

“Tất nhiên là không.” Cat biết rằng mẹ cô đã căn dặn người thợ làm tóc kỹ rồi, và 1 lần cô đã bị kẹt vô tình huống đó, kết quả là cái đầu cô xoăn tít, tóc thì ngắn cũn. Bây giờ cô chẳng buồn tranh cãi với mẹ, mai cô sẽ hủy cuộc hẹn đó.

“Mẹ khỏe không? Chú rể may mắn của mẹ đâu?”

“Con biết là chú rể gặp cô dâu ngay trước lễ cưới là điềm không may mà. Chandler sẽ ở với bạn ông ấy đến mai.”

Faith ngước lên nhìn cô con gái cao kều. “Và bây giờ chúng ta đều đã lớn, con nên gọi mẹ là Faith, phải không con yêu?” Bà cười, khoe hàm răng được tẩy trắng bóng, đều đặn. Ông chồng thứ 5 của bà là 1 nha sĩ. “Mình có thể giả vờ là chị em. Vậy có vui không?”

Hay thật, Cat thầm nghĩ, ai cũng muốn mình làm em gái.

Đây là lần đầu tiên trong đời, những lời châm chích của mẹ cô hoàn toàn không làm cô đau, vì cô đang nhìn ra bà theo cách nhìn của Luke. Cô giật mình nhận ra điều này.

Cô từng nghĩ mẹ cô là một người phụ nữ cô đơn, buồn bã vì những cuộc hôn nhân không tình yêu và bà nghiện mua sắm vì bà không thể chịu đựng được việc phải ở một mình. Giờ đây, như được mở mắt, cô thấy Faith là một người phụ nữ ích kỷ, luôn coi mình là nhất mà chẳng buồn đoái hoài gì đến Catherine. Cô đã từng luôn cảm thấy mình xấu xí và kém cỏi vì bà luôn nói cô là thế. Cô chợt giật mình nhận ra: điều Faith nói không phải là sự thật.

“Uống gì không Faith?” Luke hỏi, dù anh vẫn bám sát Cat. Cô cảm kích sự nâng đỡ của anh, cả thể chất lẫn tinh thần. Vì dù cô có lý lẽ thế nào đi nữa thì cô vẫn luôn cảm thấy tổn thương khi ở cạnh mẹ cô. “1 ly pha chế nha?” anh nói thêm (nguyên bản; eye of newt: chất thuốc do phù thủy pha chế, mình nghĩ ý của Luke là Faith là 1 phù thủy.)

“Thôi, khỏi, cưng à. Ta phải đi rồi. Sắp tới hẹn mát-xa của ta. Ta tới chỉ để đưa Cat cái áo đầm thôi.”

Bà liếc xung quanh tìm coi Luke đã để cái áo đâu. “Đến coi đi. Mẹ mua nó ở Paris đó cưng.” Bà nhìn cô vẻ chê trách - cách duy nhất bà nhìn cô lâu nay.

“Bây giờ thấy con, mẹ nghĩ áo sẽ hơi bị chật ở hông đó. Con lại lên kg nữa phải không? Và Trời ơi, con làm gì cái da của con vậy? Sao lúc nào cũng cứng đầu mà phơi ngoài nắng để nổi đầy tàn nhang thế? Con à, nhất định phải dùng cái kem mẹ đã gửi cho con đó.”

“May cho Cat không: mẹ sắp kết hôn với một bác sĩ thẩm mỹ?” Luke nhẹ xen vô, tay anh hơi siết nhẹ eo cô. “Dù cô ấy không cần, nhưng trong 30 năm tới hay cỡ chừng tuổi của dì, cô ấy mà cần thì có thể có nguyên cái mặt xóa đi, sửa lại miễn phí. Đương nhiên, lúc đó có lẽ dì lại lấy một ông chuyên lo đám tang rồi. Đến dễ thì đi dễ mà.”

Cat suýt nữa sặc. Cô không thể nhìn Luke vì sợ cô sẽ phá ra cười.

“Coi nào Luke, con biết lúc ta có Cat, ta mới 16 tuổi thôi mà, gần như là một đứa bé thôi.”

Faith lỡ dính bầu lúc bà 29 tuổi chứ không phải 16, nhưng lúc nào Cat cũng bị trách vì những phiền toái của bà do có cô. Cô chợt nhận ra bà không thể cau mày: chắc bà đã chích Botox.

Faith kéo cái túi và lấy cái áo giơ lên. Không thể phủ nhận mẹ cô rất giỏi chọn đồ. Chiếc áo lụa màu đỏ lửa suôn dài đến chân, không có phụ kiện lung tung, chỉ là những đường cắt khéo léo.

“Đám cưới mà chọn màu này cũng hay,” Luke tỉnh bơ. “Màu đen không hợp hơn sao?”

“Màu đen hết thời rồi.” Faith nghiêng đầu giơ cái áo lên trước Cat. Bà nhìn cái áo thiết kế có một không và hơi bĩu môi. “Ta đã nghĩ màu này sẽ hợp với màu tóc nước da của Cat, nhưng giờ thì...”

Cat thầm nghĩ: mấy triệu năm nữa cũng chẳng hợp. Không đời nào mẹ cô có thể tin là màu đó sẽ làm cô xinh đẹp hơn.

“Dì nói đúng,” Luke vờ ngưỡng mộ. “Màu này sẽ rất tuyệt cho Cat, không ai có thể mặc màu này đẹp như cô ấy. Ví dụ dì mà mặc thì nó sẽ làm cho tóc dì vàng rơm, da dì tái ngắt, phải không nào? Màu này chỉ hợp với vẻ đẹp và sự trẻ trung của Cat, và tất nhiên là mái tóc huyền ảo của cô ấy nữa.”

Cat thúc cùi chỏ vào ngực Luke. “Bao nhiêu người sẽ dự đám cưới vậy?” cô nhanh chóng xen vô, trước khi tiếng cười bật ra khỏi miệng cô. Để trấn tĩnh, cô tưởng tượng ánh mắt khách dự tiệc dán vào mông cô trong chiếc áo bó sát đó. Cô rùng mình. May thay, cô sẽ chẳng bao giờ phải gặp lại họ. Mẹ cô không bao giờ mời 1 khách dự liên tục 2 tiệc cưới. Chỉ có cô không may là trường hợp ngoai lệ.

“Khoảng 1200 khách thôi à. Chandler muốn tiệc thân mật thôi à.”

1200 khách nhìn vào mông cô. Vui rồi. Ánh mắt cô giao với ánh mắt Luke. Trong mắt anh lấp lánh ánh cười, và câu hỏi “em không sao chứ?” Cô khẽ gất đầu. Khi Faith gọi cô cách đây 1 tuần, đâu có tới cả ngàn khách như thế. Cat thầm nhún vai, cũng chẳng có gì quan trọng.

Faith trấn tĩnh lại và đưa cái đầm cho cô. “Ừ thì ta đã cố hết sức mà. Ráng ép mình mấy tiếng vậy chứ sao, mọi việc sẽ ổn thôi. Ta phải chào tạm biệt thôi, người thợ mat-xa đang chờ, tiễn ta ra cửa đi cưng.”

Cat tự hỏi có phải bà gọi mọi người là “cưng” vì bà không thể nhớ tên họ không. Có lẽ. Cô đưa cái đầm cho Luke và đưa bà ra cửa.

“Chào nha Faith,” anh gọi với ra từ trong phòng. “Con rất mong gặp được Chandler vào ngày mai, hi vọng được nói chuyện với ông ấy. Ba có kể cho con nghe mấy chiêu buồn cười của dì, con không thể chờ nổi được chia sẻ chúng với người à... chồng kế tiếp của dì. Ông ấy sẽ vừa cười vừa lăn vô tiệc cưới.”

Cat nhẹ đóng cửa lại sau lưng bà má đã nghẹn lời của cô. Cô gài khóa cửa rồi quay nhìn anh. Vẻ mặt cô thật lạ. Ôi thôi, cô sắp khóc chăng?

“Anh xin lỗi Cat à, anh ghét cái cách bà phù thủy đó nói chuyện với em. Bà ấy là một -”

Hét lên một tiếng lớn, Cat chạy ào vô phòng và tung người vào vòng tay anh. “Người hùng của em!”

Môi cô chạm vào môi anh, và môi anh đã ở sẵn ngay đó để chờ môi cô. Anh siết chặt. Ôi, cô thật tuyệt vời. Cô cười trên môi anh và anh chưa bao giờ cảm thấy đam mê như thế trong đời.

“Hoàng tử bạch mã của em.” Lưỡi của cô cuốn lấy lưỡi anh trong niềm khao khát khôn cùng.

Anh siết chặt cô hơn. Cô hôn anh, hôn anh và hôn anh, như ngày mai sẽ không bao giờ đến. Anh chỉ có thể làm một điều duy nhất: hôn trả lại cô. Chỉ một phút thôi. Chỉ để giảm bớt cơn khát một chút. Chỉ để xoa dịu niềm đam mê đã tồn tại cả thế kỷ của anh. Nụ hôn của cô có vị mặn của những giọt lệ cô không thể khóc lúc mẹ cô còn ở trong phòng. Nụ hôn cũng có cả niềm vui, và cả sự ao ước.

Cô cho anh nếm trải thiên đường.

Và... cô là quả cấm.

Anh không phải là người trong mộng của cô, và tốt nhất anh nên nhắc nhở cả hai điều đó ngay phút này.

Dù anh muốn tiếp tục hôn cô đến muôn đời, tay anh tự động giữ eo cô để đẩy cô ra. Anh chỉ chịu đựng được chừng đó thôi. Anh rời môi khỏi đôi môi mọng của cô. Anh đã không cưỡng lại cô suốt 10 năm qua để bây giờ đầu hàng.

“Ờ, Cat -”

Thay vì đáp lại, cô đẩy nhẹ hông anh, cả hai cùng ngã nhào ra giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.