Hổ Nô

Chương 11: Mạc Hoàn Tố Đến Thăm




Nhân Mệnh, Thiên Định

Mắt thấy những sợi dây mây kia sắp kéo tuột Hoa Liên qua, tay phải của người nọ giơ lên, một luồng hào quang huyết sắc rời tay bắn ra, vọt tới ngọn cây, sau đó tỏa ra một vòng ánh đỏ bao phủ lấy cả cái cây.

Tiếp đó, đám dây mây kia dường như đã mất đi không chế, nháy mắt rũ xuống, không nhúc nhích nữa.

“Vận khí của ngươi, quả nhiên không phải kém bình thường đâu.” Người nọ đi về phía Hoa Liên, nhìn bộ dạng một thân chật vật của nàng, chân mày không kìm được mà nhíu lại, cúi người ôm nàng lên, thì thào lẩm bẩm.

Đợi cho sau khi hắn và Hoa Liên đi rồi, thứ ánh sáng màu đỏ bao trùm trên cây kia mới thu lại, biến thành một chuỗi Phật châu huyết sắc bay về phía hai người vừa đi.

Đúng vậy, người vừa đến chính là hòa thượng không có điểm nào là không bất lương theo lời của Hoa Liên, Ân Mạc.

Khi Hoa Liên mở mắt ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt phóng đại, nàng thậm chí còn cảm giác được cả hô hấp của đối phương. Cho dù khuôn mặt kia đẹp đến mức khiến cho một kẻ làm yêu tinh như nàng cũng tự thấy mình xấu xí, nhưng đột nhiên xuất hiện trước mặt người khác, ai cũng sẽ bị dọa.

Hơn nữa…. trước khi gương mặt kia rời khỏi, nàng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm ướt ướt lướt qua cánh môi mình. 

Nhìn Ân Mạc từ từ lùi lại, tầm mắt của Hoa Liên nhìn chằm chằm vào bờ môi mỏng dính chút vệt nước kia của hắn, sau đó theo bản năng sờ lên môi mình. Cái thứ ấm ấm trên môi khi nãy, là đầu lưỡi?

Ân Mạc thấy mặt Hoa Liên lúc đỏ lúc trắng, biết ngay trong lòng nàng đang nghĩ gì, ý cười trên mặt càng sâu.

“Ngươi đang làm gì thế hả?”

“Ngươi cứ kêu khát nước.” Ân Mạc ngồi bên cạnh Hoa Liên, mặt không thay đổi nói. Hai người đang ở trong một sơn động nhỏ, từ trong này nhìn ra, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, ngoài kia vẫn một mảnh yên tĩnh, nhưng có thêm một người nữa ở bên cạnh, Hoa Liên không khỏi cảm thấy an tâm hơn.

“Ngươi có thể đổ vào!” Tuy vẻ mặt của nàng bình tĩnh, nhưng giọng nói rất có xu hướng phát điên. Nếu chỉ bón nước không thì thôi, làm sao cuối cùng hắn còn liếm một ngụm! Không để nàng phát hiện ra thì liếm thế nào cũng được, nàng cam chịu, sao còn thừa dịp nàng tỉnh lại mà làm vậy!!!

“Ngươi trông rất yếu ớt.” Ân Mạc nhíu mày, cảm thấy vô cùng thú vị với phản ứng của Hoa Liên.

“Ta sẽ không chết vì thiếu nước.” Mặc dù cứ xoắn xuýt mãi về vấn đề này thì có chút nực cười, nhưng mà, hễ nghĩ đến là lại cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác buồn rầu trong lòng kia thật kỳ quái.

“Chuyện này không nói chắc được, trước khi chưa độ hóa được cho thí chủ, bần tăng không thể để thí chủ cứ thế mà đi gặp Phật tổ được.” Ân Mạc không hề tức giận vì thái độ của Hoa Liên, trái lại còn rất vui vẻ đấu võ mồm với nàng. Khụ, hắn thừa nhận, nhìn thấy vẻ mặt dại ra của Hoa Liên, hắn cảm thấy rất vui vẻ.

“Hừ!” Hoa Liên quay ngoắt mặt đi, đồ hòa thượng háo sắc.

“Trong mắt bần tăng, hồng nhan như bạch cốt.” Một lúc lâu sau, Ân mạc mới chậm rãi buông một câu như vậy, thiếu chút nữa kích thích Hoa Liên đến mức giận sôi lên. Hồng nhan như bạch cốt?! Hắn liếm mình một cái, sau đó nói mình chẳng khác nào mấy bộ xương khô, nếu không phải tại nàng đánh không lại hắn, nàng đã đập chết hắn ngay lập tức.

“Này thì bạch cốt!” Rốt cục Hoa Liên cũng không nhịn được nữa, tiện tay túm lấy cái áo đắp trên người ném ra ngoài. Nhưng sau khi ném ra nàng mới phát hiện có gì đó không ổn, cúi đầu xuống nhìn, lại cuống cuồng kéo cái áo kia lại. 

Lần này nàng thực sự bị thương rất nghiêm trọng, sau khi biến trở về dáng vẻ vốn có, ngay cả vạt áo trên người cũng bắt đầu phai màu, hơn nữa, vốn vải vóc đã không được nhiều rồi vậy mà càng ngày lại càng ít đi, hiện giờ nàng đã ở trong trạng thái nửa thân trần.

Nếu không phải trên người đang phủ áo của Ân Mạc, chắc nàng đã lập tức giết người diệt khẩu rồi. Mới vừa tỉnh lại nên nàng cũng chưa nghĩ đến, trong lúc hôn mê, Ân Mạc rốt cuộc đã thấy được bao nhiêu.

“Ngươi yên tâm, trong số tất cả những bộ xương, ngươi là xinh đẹp nhất.” Nụ cười trên mặt Ân Mạc đã không thể nào che giấu, hắn tuyệt đối là đang xấu tính khiêu khích!

“Trong số tất cả đám hòa thượng, ngươi là háo sắc nhất!” Hoa Liên thét chói tai! Ức đến mức trùm hết áo của hắn lên đầu, có điều như vậy, vừa khéo lại lộ ra đôi bàn chân xinh xắn trắng nõn của nàng.

Liếc nhìn Hoa Liên đang ngồi một bên hờn dỗi, ánh mắt Ân Mạc ngậm cười, đến khi liếc thấy một vòng vết thương màu tím quanh mắt cá chân nàng, chân mày hắn khẽ nhíu lại.

Tuy hắn đã đút cho nàng không ít Thiên lộ, khiến cho yêu khí đã bị tiêu hao quá nhiều của nàng khôi phục lại một chút, nhưng nàng mất máu quá nhiều, lại còn trúng độc, năng lực khôi phục của thân thể dường như cũng đã kém đi. Những vết thương do dây mây để lại trên người nàng đến giờ vẫn còn chưa tan.

Ân Mạc theo bản năng vươn tay ra, muốn chạm lên miệng vết thương, có điều còn chưa đụng phải, hắn lại đột nhiên dừng tay lại, do dự một chút rồi hạ tay xuống.

Thực ra thì, hắn cũng không thích đụng chạm người khác, cũng không thích người khác chạm vào hắn, thậm chí là đồ của hắn. Nếu trước kia, có ai dám quấn đồ của hắn mà lăn lộn khắp nơi, đừng nói là quấn, chỉ cần đụng một cái thôi, e là vào lúc này, tay chân người nọ đã mỗi thứ một nơi.

Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ kia của Hoa Liên, hắn chỉ không tự chủ được mà mỉm cười.

Đối với sự thay đổi này của bản thân, trong mắt Ân Mạc có vài phần mê man.

“Ê.” Thật lâu sau, Hoa Liên mới ló đầu ra từ trong áo hắn, có điều hai tay vẫn túm chặt lấy cổ áo. Nàng cũng không phát hiện ra, cách xưng hô của mình đối với Ân Mạc dường như càng ngày càng tùy ý. 

Hơn nữa, thái độ đối với hắn cũng thay đổi rất nhiều, có lẽ là vì quen thuộc chăng. Mặc dù hắn lúc nào cũng muốn tẩy não mình, muốn mình tin Phật, nhưng nàng chẳng còn sợ hắn nữa.

“Sao?” Ân Mạc nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Liên, vẻ mê man khi nãy trong nháy mắt đã biến mất.

“Sao ngươi lại tới chỗ này?” Tiểu Chỉ đã nói, trên núi này có cấm chế Phong Biệt Tình bày ra, hơn nữa còn dùng pháp khí cực phẩm do Huyết Ma ban thưởng để đặt ra, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để người ta xông vào như vậy.

Huống chi, hắn sao có thể trùng hợp mà đến đây như vậy, thậm chí còn cứu nàng một mạng

Đối với chuyện hắn cứu mình, Hoa Liên đã tập mãi thành thói quen. Nàng xui xẻo cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai, mà Ân Mạc hình như cũng đã quen với việc làm chúa cứu thế của nàng.

“Ngươi nói xem?” Ân Mạc căn bản không trả lời mà hỏi ngược lại.

Lại như vậy rồi, Hoa Liên trừng mắt một cái, nàng mà biết, còn hỏi hắn làm gì.

Nàng cứ tạm thời tự luyến một chút, coi như hắn đặc biệt tới để cứu mình cũng được. Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoa Liên đột nhiên thay đổi, nàng nhớ hồi còn ở Kim Luân tự, Thương Tình cũng đã hẹn Ân Mạc ở Yêu Long huyệt.

Nhưng ở Yêu Long huyệt, hắn không hề xuất hiện. Hôm nay, hắn lại đến chỗ này với nàng, như vậy, rốt cuộc hắn có biết tại sao nàng lại ở đây không?

Không hiểu tại sao, Hoa Liên chỉ muốn để cho Ân Mạc thấy được bộ mặt thật của Thương Tình một lần.

“Ngươi… không đến Yêu Long huyệt?” Nàng cẩn thận hỏi.

“Không.”

“Ngươi vào trong này để tìm ta?”

“Bằng không thì còn để làm gì.” Trả lời hết sức đương nhiên.

“Sao ngươi tìm được ta?” Đây mới là trọng điểm, hắn rốt cuộc làm sao mà tìm được nàng, trên người nàng rõ ràng không có bất cứ thứ gì lưu lại thần thức của hắn mà.

“Phật viết, không thể nói.” Ân Mạc vươn ngón tay ra lắc lắc, nụ cười trên mặt khiến cho Hoa Liên vô cùng muốn vươn tay ra tát cho nó rụng xuống.

Nàng thở hắt ra một hơi, thôi bỏ đi, dù sao Ân Mạc cũng sẽ chẳng làm gì nàng, còn luôn xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, nàng cũng chẳng truy cứu hắn tìm được mình bằng cách nào nữa.

Nhìn bộ dạng kia của hắn, Hoa Liên cứ cảm thấy, mắt của Phật tổ nhất định là có vấn đề gì đó, một kẻ như thế làm sao lại có Phật duyên được. Hắn trừ lúc giết người mới tỏa Phật quang chói chang ra, những lúc còn lại, nhìn kiểu gì cũng không thấy hắn giống một hòa thượng.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì không? Trừ việc bắt ta tin Phật ra.” Hoa Liên cường điệu, hiện giờ thân thể nàng rất yếu ớt, nội tâm cũng rất yếu ớt, không chịu nổi mấy thứ kinh Phật tẩy não của hắn.

“Ngươi giết Ngọc Ẩn Tình còn dám chạy lăng xăng khắp nơi bên ngoài, xem ra, gan của ngươi to ra rồi đấy.” Ân Mạc tựa vào vách đá, duỗi hai chân, cười như không cười nhìn Hoa Liên.

Hoa Liên cả kinh, không ngờ hắn đặc biệt đến tìm nàng lại là vì chuyện của Ngọc Ẩn Tỉnh, hắn cảm thấy nàng đã làm quá đáng sao?

Thấy Hoa Liên không nói gì, Ân Mạc tiếp tục nói, “Lần sau lúc giết người, nhớ tìm nơi nào vắng vắng.”

“Có người thấy?”

“Chết rồi.” Ân Mạc nói nhẹ tựa gió mây.

”…” Hoa Liên câm nín, nàng không muốn biết vị nhân chứng kia rốt cuộc đã chết thế nào, chết trong tay ai một chút nào hết. “Ngươi thấy, ta không nên giết nàng ta sao?”

Hoa Liên không giải thích nguyên nhân, nàng cảm thấy, những chuyện này không quan trọng. Không hiểu tại sao, nàng chỉ muốn biết quan điểm của Ân Mạc với chuyện này.

“Trời đất tuần hoàn, nhân mệnh, không phải nằm trong tay mình.” Nói cách khác, ai chết cũng đáng đời. Tất cả cứ đổ hết lên người ông trời là được.

Đáp án này khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, “Ngươi tìm ta, chỉ để nói chuyện này?” Được một lát, nàng mới nhớ ra phải hỏi chính sự.

“Ta tìm ngươi, là sợ ngươi chết không rõ ràng ở bên ngoài. Giết người xong còn không ngoan ngoãn ở Đại Hoang sơn, chạy lung tung khắp nơi, cảm thấy mình sống lâu quá rồi hả?”

“Đó đâu phải lỗi của ta.” Hoa Liên nhỏ giọng lầu bầu. Nàng đương nhiên biết hành vi này của mình không khác gì đi chịu chết, vốn chỉ muốn đánh cược một lần, đáng tiếc, nàng đánh giá quá cao vận khí của mình, hễ cược là thua mới đúng là phong cách của nàng. “Chẳng lẽ sau này ta cứ phải sống trong Đại Hoang sơn mãi ư?”

Thật ra thì, tĩnh tâm lại suy nghĩ một chút, Hoa Liên mới cảm thấy không bình thường. Nếu như Vân Khi thực sự muốn che chở cho nàng, có rất nhiều biện pháp, hơn nữa cho dù lúc ấy ông ta đang so đấu với người khác, nhất định vẫn có thể phát hiện ra nàng đã bỏ đi.

Từ đầu tới cuối, đều đã được tính toán xong xuôi rồi phải không… Xem ra vị cha ghẻ này của mình, thực sự là chưa từ bỏ ý định. Nếu biết mình còn chưa chết, không biết ông ta sẽ có vẻ mặt thế nào?

Đối với ông ta, Hoa Liên trái lại không có nhiều hận ý lắm, người không vì mình, trời tru đất diệt, Yêu quái vốn ích kỷ, ngay cả nàng cũng vậy, làm sao có thể khoan hồng độ lượng với người khác được chứ.

Ông ta làm vậy, là bởi vì ý muốn độc chiếm mẫu thân quấy phá, Hoa Liên lại cảm thấy, ông ta mới là kẻ đáng thương nhất. Có lúc, nhìn ông ta ở bên cạnh mẫu thân, ngay cả Hoa Liên cũng cảm thấy thái độ của mẫu thân rất thương tổn người khác, cố tình ông ta lại vẫn chịu đựng, vẫn cười.

“Ta đưa ngươi về.”

“Không về được không.”

“Không được… tạm thời chưa được.” Thấy Hoa Liên mặt đầy vẻ không tình nguyện, giọng nói của Ân Mạc cũng mềm mỏng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.