Hồ Ly Và Thợ Săn

Chương 13: Đính hôn (4)




Hôm nay có nhiệm vụ huấn luyện đặc thù, thầy huấn luyện sáng sớm đi vào sân thể dục bố trí sân bãi, sau đó liền chứng kiến Lăng Tiêu cùng Doanh Phong đang chạy thể dục buổi sáng. Lăng Tiêu xa xa chạy ở phía trước, Doanh Phong thấy hắn liền dừng lại.

"Hai người các cậu thực sự đủ chịu khó,” thầy huấn luyện tỏ vẻ ngạc nhiên, "Không phải đã nói về phương diện thể năng các cậu đã dư sức ứng phó cuộc thi tuyển sao?”

"Là Lăng Tiêu chính mình yêu cầu," Doanh Phong cũng đi qua một bên, cùng thầy huấn luyện nhìn theo thân ảnh nhảy nhót trên đường băng, sau khi quyết định cần tham gia cuộc thi, Lăng Tiêu coi khế chủ là đối thủ cạnh tranh tương lai, không hề vì là khế tử mà hạ thấp yêu cầu với chính mình.

“Cậu ấy gần đây mỗi ngày đều chạy thể dục buổi sáng, ban ngày làm đặc huấn tinh thần lực, buổi tối là thực chiến, sau khi trở về xem sách lịch sử còn coi đến khuya.” Cơ hồ mỗi đêm đều cần anh dùng một vài thủ đoạn mang tính cưỡng ép mới bằng lòng tắt đèn.

Thầy huấn luyện gật đầu tán thưởng, “Lăng Tiêu phi thường có thiên phú, người thiên tư ưu tú lại nỗ lực như cậu ấy rất hiếm thấy. Nhiều năm qua cậu ấy luôn lấy việc vượt qua cậu làm mục tiêu, tôi từng vài lần thấy cậu ấy đêm trước kỳ thi một mình huấn luyện đến đêm khuya, ngày hôm sau thi xong khi cậu ấy hỏi thành tích hai cậu ai cao hơn, tôi cứ không nhẫn tâm đả kích cậu ấy. Kỳ thật trong bất kỳ lần nào, lấy thực lực của cậu ấy đều có thể đứng đầu, chỉ đúng lúc lần này gặp phải cậu.”

Lăng Tiêu vừa lúc chạy xong một vòng, đi đến cạnh hai người, “Hai người đang tán gẫu gì đó?”

"Không có," Thầy huấn luyện nhanh chóng đổi đề tài, "Doanh Phong mới vừa nói cậu mỗi ngày đọc sách đến khuya, kỳ thật học tập lịch sử cũng không chỉ có mỗi cách đọc sách, đi thăm một chút bảo tàng lịch sử cũng sẽ có thu hoạch rất lớn.”

“Bảo tàng?” Lăng Tiêu nhãn tình sáng lên, kỳ thật trải qua mấy ngày nay mải miết khổ đọc, cậu đối lịch sử có chuyển biến rất lớn, không còn cho rằng đây là một ngành học thực buồn tẻ, tương phản còn dậy lên một chút hứng thú. Nghe nói có bảo tàng có thể đi thăm, cậu lập tức đem tầm mắt quẳng qua Doanh Phong, ý đồ rất rõ ràng viết trên mặt.

"Đi thôi." Doanh Phong quay đầu rời đi, Lăng Tiêu chào thầy huấn luyện một cái, sải bước đuổi theo, thầy huấn luyện nhìn bóng lưng của bọn họ vui mừng nhẹ nhàng thở ra, không thể trở thành khế chủ cố nhiên thật đáng tiếc, bất quá có vẻ như cậu ấy đã tìm được phương hướng mới cho chính mình.

Bảo tàng lịch sử trong lời thầy huấn luyện cách Bích Không cũng không quá xa, chỉ trong chốc lát công phu liền chạy đến, bảo tàng công cộng mở ra cho dân chúng đi thăm, không cần mua vé cũng có thể vào.

Bảo tàng này không chia theo niên đại, mà là dựa theo loại hình để chia khu vực triển lãm. Lăng Tiêu nghiên cứu xong bản vẽ mặt bằng, quyết định bắt đầu tham quan từ khu chính trị quân sự ở tầng cao nhất.

Vừa đến tầng cao nhất, cậu đã bị những tượng bán thân xếp dọc hai bên hành lang hấp dẫn tầm mắt. Những tượng điêu khắc này là hậu nhân tạo ra, trước mỗi tượng, đều bày quầy kính, bên trong trưng bày chủy thủ người này từng sử dụng, bên dưới nữa có khắc về cuộc đời nhân vật đó.

Lăng Tiêu liên tục mấy ngày khổ đọc lịch sử, rốt cục không còn tình trạng mắt một màu đen khi nhìn những danh nhân lịch sử này nữa, từ người đầu tiên cậu liền nhận thức.

“Tôi biết ông này, ổng là đại nguyên soái người lật đổ chế độ đế vương thống trị, xây dựng nước cộng hoà, năm đầu tân lịch chính là năm ông ấy kiến quốc.”

Doanh Phong thản nhiên ừ một tiếng, đối với việc cậu có thể chuẩn xác nói ra thường thức lịch sử trên sách giáo khoa năm nhất dành cho một lời khẳng định.

Lăng Tiêu chiếm được ‘khích lệ kiểu Doanh Phong’, lại hưng trí bừng bừng một người kế một người nói tiếp, lúc sau người cậu có thể nhận ra càng ngày càng ít, Doanh Phong cũng lần lượt  giảng giải cho cậu.

Một đạo hành lang dài đi hết, cơ hồ đem lịch sử Thiên Túc ôn qua một lần, cuối hành lang, còn có mấy chỗ để trống, Lăng Tiêu cảm khái, “Nếu tương lai tượng bán thân của tôi cũng có thể xuất hiện ở nơi này, kiếp này cũng không sống uổng phí."

"Chúng ta vốn không ngừng ngủ say rồi thức tỉnh, làm sao cậu biết trưng bày phía trước không có cậu?”

Một câu bừng tỉnh Lăng Tiêu, cậu quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy mỗi người dường như đều trở nên sinh động thân thiết. Mỗi người đều có thể đã sống cùng thời đại với cậu, có thể là anh hùng đáng được ngưỡng vọng, cũng có thể là đồng bạn thân mật, chiến hữu, thậm chí có thể là người nhà sớm chiều ở chung, thậm chí chính cậu, vừa nghĩ như thế, tựa hồ ngay cả thời gian ngăn cách cũng không tồn tại nữa.

“Anh nói đúng lắm, không chừng ở đây không chỉ có tôi, còn có anh,” cậu hết nhìn đông tới nhìn tây một vòng, cuối cùng chỉ vào đại nguyên soái khai quốc, “Tôi cảm thấy người này với anh bộ dạng rất giống nhau.”

Doanh Phong yên lặng đem căn bệnh gọi bằng ba từ ‘chứng mù mặt’ anh đọc thấy trong sách y học ngoại tinh dán lên người Lăng Tiêu, xem ra loại bệnh người Thiên Túc có thể  mắc phải nhiều hơn một.

Nếu thật có ‘chứng mù mặt’, vậy việc Lăng Tiêu từng nói trong học viện có một thiếu niên năm nhất lớn lên giống tổ tiên người Thiên Túc cũng không đáng tin hoàn toàn.

"A, " lúc này Lăng Tiêu đột nhiên chỉ vào phía trước, "Người kia không phải Tinh Lâu sao?"

Doanh Phong thuận theo hướng cậu chỉ nhìn sang, chỉ thấy một người cô đơn đứng ở gian triển lãm trung ương đại sảnh, cậu ta không giống du khách thông thường khom lưng nhìn cho rõ, mà cơ hồ cả người dán lên quầy trưng bày, tay phải nâng lên dừng trên tấm kính.

Cậu nhìn văn vật (di sản văn hóa) trưng bày bên trong, biểu cảm đó thay vì nói đang thưởng thức, không bằng nói là đang thương tiếc, có một loại cảm xúc khó nói rõ lưu chuyển trong mắt cậu, mà một người, chắc chắn sẽ không đối một vật thể không mang tình cảm lộ ra loại vẻ mặt này.

"Tinh Lâu!" Thanh âm Lăng Tiêu trong viện bảo tàng trống trải yên tĩnh có vẻ phá lệ vang dội, tay Tinh Lâu như điện giật văng ra, người cũng theo sát mà lui về sau một bước dài, cùng quầy trưng bày mạnh mẽ kéo ra một khoảng cách.

Khi nhìn rõ người gọi tên mình, cậu ta cũng lộ ra một nụ cười dịu ngoan vô hại, “Lăng Tiêu học trưởng."

Biểu hiện dị thường của Tinh Lâu vừa rồi cũng không bị Lăng Tiêu lưu ý, ở trong này gặp được người quen biết, chỉ làm cậu cảm thấy rất có duyên phận, “Em cũng tới thăm quan a?”

Tinh Lâu lên tiếng, "Thầy dạy Lịch sử trên lớp có nhắc tới nơi này, em hiếu kỳ nên lại đây xem một cái."

Cậu ta nói xong câu đó, mới đem lực chú ý chuyển qua người bên cạnh Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đột nhiên thực khẩn trương, nếu đối phương hỏi Doanh Phong, cậu trăm triệu lần không thể giống những khế tử khác, thoải mái hào phóng giới thiệu ‘vị này chính là khế chủ của anh’.

Bất quá cũng may Tinh Lâu chính là nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt, cũng không hỏi ra miệng vấn đề sẽ làm Lăng Tiêu xấu hổ kia.

"Học trưởng, tầng này em đã xem xong rồi, các anh đi thăm tiếp đi, em muốn xuống lầu."

"Nga, được,” Lăng Tiêu thấy cậu ta nói như vậy, cũng gật đầu cùng cậu tạm biệt.

Tinh Lâu cùng Doanh Phong nhìn thoáng qua nhau, khi đi ngang cậu ta vô ý thức thả chậm cước bộ, hai người đều hơi quay đầu, tầm mắt như có như không quanh quẩn một vòng trên người đối phương, rồi lại lập tức dời đi.

Tinh Lâu càng đi càng xa, Doanh Phong cũng không quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người dần lớn, nhưng ngược lại Lăng Tiêu nhìn theo cậu ta một lát.

"Kỳ quái, hôm trước tôi thấy hình phục chế trong TV, cảm thấy giống cậu ấy như đúc, nhưng hôm nay lại một lần nữa nhìn người thật, lại cảm thấy không giống đến mức đó.”

"Không, mặc dù nói giống nhau như đúc có chút khoa trương, nhưng vẫn có bảy tám phần tương tự," Doanh Phong đem chứng mù mặt của cậu ta giảm đi một bậc, “Nhưng người có tướng mạo tương tự cũng rất nhiều, chính là trùng hợp thôi."

Ví dụ anh và khế chủ của thầy hiệu trưởng mình chưa từng gặp mặt.

“Cậu ấy vừa rồi đang nhìn cái gì? Thấy nhập thần như vậy, " Lăng Tiêu cũng chạy tới quầy triển lãm ở trung tâm, văn vật trưng bày trong đó chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, niên đại lâu đời, hao mòn nghiêm trọng, lờ mờ phân biệt được là một huy chương.

Ở một bên quầy, có hình chiếu ba chiều ảnh phục chế của văn vật, khiến người ta có thể tinh tường nhìn rõ diện mạo nguyên bản của nó. Nó có hình dáng lục mang tinh (sao sáu cánh), chính giữa khắc hoa văn phức tạp, trong đó rõ nhất chính là hình một vương miện.

"Đây là huy chương hoàng thất cổ đại,” Lăng Tiêu đọc lời thuyết minh, “Có hơn bốn nghìn năm lịch sử, là một trong những văn vật niên đại cổ xưa nhất cho đến ngày nay.” Sau khi đọc xong cậu cảm khái, “Đồ từ bốn ngàn năm trước mà còn có thể bảo tồn hoàn hảo được như vậy, có thể thấy nền văn minh thời đó cũng rất phát triển.”

"Cậu ta thực sự chỉ là năm nhất?" Doanh Phong đột nhiên hỏi.

"Đương nhiên, sao anh hỏi vậy?”

"Ánh mắt của cậu ta không giống như một thiếu niên.”

"Đó là bởi vì anh không thấy bộ dạng cậu ấy bị con nhện hù cho sợ gần chết,” Lăng Tiêu vừa nghĩ tới sự kiện kia đã cảm thấy buồn cười, "Bất quá ánh mắt thiếu niên thì nên có dạng gì?” Cậu chỉ biết màu mắt thiếu niên là dạng gì thôi.

Doanh Phong không tiếp tục giải thích, hai người đi thăm xong tầng này, liền lên khu triển lãm văn vật dân gian ở tầng kế.

Khu triển lãm văn vật dân gian hiển nhiên không trang nghiêm như tầng trên cùng, ánh đèn nhu hòa, bối cảnh cũng phát nhạc chậm rãi nho nhỏ.

"Tư, niệm, thạch.” Lăng Tiêu đọc lên tên của di sản văn hóa trước mặt.

Cậu cúi đầu nhìn, thì ra đây không phải một khối đá, mà là một loạt, từ trái sang phải, ước chừng bày hơn mười cái, trên mỗi khối đá đều có khác văn tự cổ đại mà cậu xem không hiểu, trước tảng đá, còn ghi niên đại.

Cậu lúc này mới chú ý tới, mấy khối đá đó không phải được khai quật trong một lần, mà ngay cả niên đại cũng không giống nhau, ngoài cùng bên trái phải ngược dòng về bốn ngàn năm, càng về sau niên đại càng mới, cho đến cái ngoài cùng bên tay phải, dấu hiệu niên đại không ngờ là 70-80 năm trước.

"Theo lý mà nói, vật phẩm trong vòng trăm năm, là không thể quy thành di sản văn hóa lịch sử, nhưng vật phẩm này là dạng trường hợp đặc biệt ngoại lệ duy nhất. Tư niệm thạch (đá tưởng niệm) từ mấy ngàn năm đến vài thập niên, thời gian vượt qua tương đối lớn, sự tồn tại của nó đã vượt khỏi phạm vi hạn định của văn vật, đến nay vẫn là câu đố chưa giải với giới sử học.”

Lăng Tiêu ngẩng đầu, nhìn thấy người nhân viên bảo tàng đang giải thích cho mình, đang nho nhã lễ độ đứng ở một bên.

“Tôi có thể hỏi một chút tảng đá đó là chuyện gì không?”

“Những di sản cổ đó đến từ niên đại bất đồng, có được cùng một đặc thù, chính là mặt trên có khắc văn tự giống nhau như đúc. Khi các nhà sử học phát hiện khối Tư niệm thạch đầu tiên thì chỉ nghĩ là một cục đá bình thường có khắc cổ ngữ, nhưng khi khối thứ hai, thứ ba lần lượt ra đời, mọi người mới phát hiện loại đá này không hề đơn giản như họ nghĩ.”

"Không ai có thể sống mấy ngàn năm, " Lăng Tiêu nói, "Chữ trên tảng đá đó rất có thể là do những người khác nhau khắc lên đi, ví dụ như cái mới nhất kia, chỉ cần là người đã tới viện bảo tàng, ai cũng có thể bắt chước."

"Trên lý luận là như vậy, cho nên khi phát hiện khối đá gần đây nhất cũng chỉ gây ra tranh luận tương đối lớn, bởi vì văn hóa Tư niệm thạch đã được lưu truyền rộng rãi, người bắt chước rất đông đảo. Nhưng qua kiểm tra của chuyên gia phân tích bút tích, văn tự trên tảng đá, vô luận là nhìn theo thói quen viết hay thủ pháp điêu khắc, đều xuất thân từ cùng một người, đây mới là chỗ khó mà tưởng tượng nhất của Tư niệm thạch.”

“Thần kỳ như thế?" Lăng Tiêu vừa nghe xong ngây ngẩn cả người, "Vậy trên đó rốt cuộc viết cái gì?"

"Đây là một loại cổ ngữ, nó phát âm là O-sa-mi-su-ka*, dịch thành chữ hiện đại, ý của nó là ‘Ta nhớ ngươi’."

“O-sa-mi-su-ka.” Lăng Tiêu lập lại một lần.

*Này để âm tiếng Trung dịch ra tiếng Việt rất kỳ, mình dịch âm sang tiếng Anh cho dễ đọc.

“Đúng rồi.”

Lăng Tiêu lại đọc thầm mấy lần, cảm thấy rất dễ nghe, cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, Doanh Phong vừa mới còn ở đây đã qua quầy trưng bày khác rồi, có lẽ đối nội dung này không có hứng thú.

“Viện bảo tàng mở một dịch vụ, du khách có hứng thú có thể khắc một Tư niệm thạch thuộc về mình, chúng tôi sẽ thông qua cỗ máy thời gian đưa nó đến tay bạn lữ của người đó.”

“Cỗ máy thời gian?”

Nhân viên nở nụ cười, "Không phải loại mà ngài tưởng tượng, chúng tôi sẽ đem Tư niệm thạch của ngài bảo quản thích đáng, ba năm, năm năm, hoặc là mười năm sau, gửi nó đến dãy số cổng cá nhân mà ngài lưu trước.”

“Thì ra là vậy a,” Lăng Tiêu nghĩ, “Tôi cũng không có người nào mình tưởng niệm, hay là thôi đi."

“Hôm nay không có tưởng niệm, không có nghĩa là tương lai sẽ không tưởng niệm. Tư niệm thạch là tín vật biểu đạt tình yêu đang rất lưu hành hiện nay, giải ngữ của nó là, hận không thể mỗi thời mỗi khắc kề cận bên người, dù là người yêu sớm chiều ở chung, cũng lựa chọn loại quà tặng rất có ý nghĩa này, để cho đối phương một kinh hỉ trong tương lai."

Lăng Tiêu không thể không thừa nhận anh ta rất biết đẩy mạnh tiêu thụ, nói đến mức cậu cũng có chút động tâm. Tuy cậu hiện tại không có người yêu, nhưng nếu sinh mệnh của mình có thể chỉ trong mười ngày phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, vậy mười năm lại là một quang cảnh dài đăng đẵng đến thế nào đây?

"Vậy được rồi," cậu đồng ý, “Tôi cũng khắc một cái."

Nhân viên chọn một khối đá cho cậu, còn cung cấp chữ mẫu cổ ngữ, Lăng Tiêu rút ra chủy thủ của mình, trên bề mặt từng nét từng đường khắc xuống.

“Xong rồi,” cậu đem thành phẩm giao cho nhân viên, đối phương mỉm cười nhận lấy, sau đó nét mặt là giật mình.

“Bút tích của ngài mô phỏng y như thật.”

“Vậy sao? Có thể là bị ảnh hưởng của cái mới thấy vừa rồi đi.”

Nhân viên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Tôi liền giúp ngài gói kỹ, ngài chọn kỳ hạn gởi đi chưa?”

“Kỳ hạn dài nhất,” Lăng Tiêu quẹt thẻ, lúc đăng ký do dự một chút, cuối cùng điền số cổng cá nhân của Doanh Phong vào.

Mười năm... Nếu kế hoạch thức tỉnh có thể thành công (ý Lăng Tiêu nói việc thức tỉnh Nguyệt Ảnh để thay đổi mã gene), cậu và Doanh Phong lúc đó hẳn đã giải trừ huyết khế rồi đi, dùng cái này xem như quà ly biệt tặng anh ấy cũng tốt.

Cậu mới vừa viết xong, Doanh Phong liền quay lại, “Cậu đang làm gì ở đây?”

"Không có," Lăng Tiêu vội vàng đem thứ trong tay nhét vào tay nhân viên, “Mua chút đồ lưu niệm.”

Doanh Phong nhìn thấy hai tay cậu trống trơn, thật sự không biết là những lời này có chút độ tin cậy nào.

Lăng Tiêu thật sự đối viện bảo tàng sản sinh hứng thú, cư nhiên ở đó cả ngày, Doanh Phong cho là cậu sau khi trở về liền quay về ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng không ngờ đối phương yêu cầu đến phòng huấn luyện luyện tập ‘Một chút thôi’.

‘Một chút thôi’ trôi qua, Lăng Tiêu mồ hôi ướt đẫm ngã xuống sàn phòng, ngay cả Doanh Phong cũng phải ngồi dưới đất thở gấp.

Lăng Tiêu thật vất vả ổn định hô hấp, “Nghỉ ngơi một chút lại đến."

“Nữa?”

“Tôi hôm nay cả ngày không luyện, mai hiến máu lại phải mất trắng cả ngày, nếu không cố gắng, sẽ bị những người khác bỏ lại.”

Doanh Phong nhịn không được hỏi, "Cậu nhất thiết phải liều mạng vậy sao?”

Lăng Tiêu nằm thẳng ở trên sàn nhà giơ lên một bàn tay, ngón cái cùng ngón trỏ tạo thành một khoảng cách nhỏ.

“Anh xem, đây là tôi và anh trước kia, chênh lệch giữa chúng ta chỉ có nhỏ như vậy, tôi cứ luôn cho rằng cố gắng thêm một chút là có thể vượt qua anh.”

Cậu hoàn toàn mở lòng bàn tay ra, “Đây là tôi và anh hiện tại, giữa chúng ta chênh lệch lớn như vầy, dù tôi cố gắng đuổi theo đến đâu cũng theo không kịp."

Cậu buông tay, nhìn thẳng lên trần nhà, bình tĩnh nói, "Doanh Phong, cả đời này tôi cũng không có khả năng đuổi kịp anh, nhưng vô luận trước đây hay hiện tại, tâm muốn rút ngắn chênh lệch của tôi thủy chung không đổi, mặc kệ chênh lệch này là một ngón tay, hay một bàn tay, tôi đều dốc hết sức mình, tiếp cận độ cao nơi anh đứng.”

Doanh Phong trầm mặc sau một lúc lâu, từ mặt đất đứng lên, duỗi tay về phía cậu.

Lăng Tiêu trở tay nắm lấy, Doanh Phong dùng sức một cái, kéo cậu từ dưới đất lên.

Anh lui ra sau một bước, hướng về phía Lăng Tiêu bày ra tư thế chuẩn bị.

"Đến đây đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.