Hồ Ly Truyện

Chương 8




Chính ngay lúc này từ một góc khuất nơi đại sảnh khách sạn xuất hiện hai bóng người, đôi mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên, bước chân lập tức chậm lại ...

Cô gái khó hiểu ngẩng lên nhìn hắn nhưng người đàn ông không nhìn cô, chỉ siết chặt vai cô kéo cô lùi về sau lưng mình, ánh mắt như đao nhanh chóng quét một vòng quanh đại sảnh, tìm kiếm nơi có thể ẩn nấp, một tay kia thì nhanh chóng luồn vào trong áo ...

'Phanh phanh ...' Bất chợt vang lên mấy tiếng súng nổ, Lãnh Nghị mím chặt môi kéo cô gái đang cả kinh thất sắc đến nấp sau một chiếc cột lớn trong sảnh, hành động quyết đoán, nhanh nhẹn, trong đại sảnh nhất thời một mảnh hỗn loạn, tiếng thét chói tai, tiếng bước chân ồn ào, đồ đạc bị vỡ vang lên khắp nơi ...

'Phanh phanh ...' Đạn không ngừng bắn về phía cây cột mà hai người đang nấp, 'Nấp xuống! Trốn ở đó không được nhúc nhích!' Lãnh Nghị thấp giọng ra lệnh cho cô gái, cô gái ngoan ngoãn hai tay ôm đầu khuỵu xuống, Lãnh Nghị rón rén thò đầu ra từ sau chiếc cột, nhanh chóng phản kích, tiếng súng của đối phương ngừng lại một chút, Lãnh Nghị nhanh chóng lăn người nấp sau một chiếc cột khác, một loạt đạn sát sạt bay qua người hắn ...

'Lãnh Nghị ...' Lâm Y sợ đến mặt xám như tro, cô liều lĩnh đứng dậy bổ nhào về phía người đàn ông, nói thì chậm làm thì nhanh, chỉ thấy Lãnh Nghị đột nhiên nân súng lên, chuẩn xác nhắm về phía một bóng người đang lộ rõ trước mắt hắn, nhanh chóng bóp cò, sau tiếng súng nổ, bóng người nơi góc khuất kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống, một bóng người khác vội chạy đến đỡ đồng bọn lên, cầm súng lên vừa bắn vừa lùi lại ...

'Thiếu gia!' Lúc ngày ngoài cửa khách sạn có mấy người áo đen xông vào, dẫn đầu là Lý Tân, vài người trong số đó vội vàng đuổi theo tên sát thủ còn Lý Tân thì chạy về phía Lãnh Nghị, đã đứng dậy đưa tay ôm lấy Lâm Y đang sợ run vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi: 'Không sao, không sao rồi!'

'Xin lỗi thiếu gia chúng tôi đến trễ!' Lý Tân cúi gằm đầu nói với Lãnh Nghị.

'Không sao!' Trên mặt Lãnh Nghị đã khôi phục vẻ lãnh mạc, mắt hắn sắc bén quét về phái Lý Tân: 'Báo lên tổng bộ, toàn diện truy tra lai lịch của đám người này!'

'Dạ, thiếu gia!' Lý Tân nghiêm cẩn đáp lời.

Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, nhàn nhạt nói, 'Tôi với Lâm tiểu thư đi trước! Nơi đây giao lại cho cô!', hắn vừa nhét súng trở lại trong áo vừa khoác vai Lâm Y đi về phía cửa khách sạn; vừa ra khỏi đó thì đã nghe tiếng còi hụ của xe cảnh sát đang chạy tới, Lãnh Nghị kéo tay Lâm Y vòng qua một con đường nhỏ khác tránh đi.

Lãnh Nghị lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu ấn phím, 'Tôi ở cửa sau khách sạn ...', rồi ngắt máy, không lâu sau, một chiếc xe màu đen đã xuất hiện trước mặt hai người, Lãnh Nghị kéo Lâm Y bước vào.

Xe rất nhanh đã dừng lại trước cửa một nhà hàng Ý ưu nhã, Lãnh Nghị dẫn Lâm Y đi vào trong ...

Lúc này cửa nhà hàng mở ra, một cô gái vóc người cao gầy đang bước ra ngoài, chính là Mễ Lệ, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Y đang đi đến, bên cạnh cô còn có một người đàn ông cao lớn anh tuấn, chính là Lãnh tiên sinh ngày đó đến cửa hàng áo cưới, lúc này bàn tay của Lãnh tiên sinh kia đang đặt trên vai Lâm Y, quan hệ giữa hai người vừa nhìn đã biết không tầm thường.

Sóng mắt Mễ Lệ thoáng xao động, cô bất giác dừng bước đợi đôi nam nữ kia đến gần. Lâm Y cũng nhìn thấy Mễ Lệ, tim cô chợt đập dồn, bất chợt bừng tỉnh lại, vội vàng rũ bàn tay Lãnh Nghị đang đặt trên vai cô ra, chân cũng dừng lại nhìn Mễ Lệ.

Cơn nguy hiểm vừa nãy khiến Lâm Y khẩn trương đến gần như quên mất mình bây giờ vẫn còn là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm.

Lãnh Nghị thì thật thản nhiên, bàn tay vừa bị Lâm Y rũ ra lại nhanh chóng trở lại trên vai cô, hơn nữa càng thêm dùng sức khiến cô gái không thể lần nữa rũ ra, hắn cũng dừng bước nhìn cô gái đối diện với mình, lần trước ở cửa hàng áo cưới hắn đã gặp cô, hình như cô là trợ lý của Lăng Nhất Phàm.

Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, bàn tay đang đặt trên vai Lâm Y khẽ dùng sức kéo cô tiến đến, Lâm Y không khống chế được bước chân, chỉ đành loạng choạng bước theo hắn, đến trước mặt Mễ Lệ mới dừng lại.

Nhìn vẻ lạnh mạc cùng ánh mắt phức tạp của Mễ Lệ, Lâm Y chột dạ mỉm cười, lắp bắp giải thích, 'Mễ tiểu thư, tôi đang nghĩ cách cứu Nhất Phàm ... ân, vị Lãnh tiên sinh này ... anh ta, có thể cứu Nhất Phàm!'

'Ân', trên mặt Lãnh Nghị vẫn là vẻ cao ngạo lạnh nhạt như trước giờ, hắn điềm nhiên nhìn cô gái trước mặt, 'Mễ tiểu thư? Điềukiện để tôi cứu Lăng Nhất Phàm chính là Lâm tiểu thư phải từ hôn với hắn sau đó gả cho tôi ... Hiện giờ chúng tôi trên cơ bản là đã đạt thành hiệp nghị ... Yên tâm, Lăng tổng của cô rất nhanh tôi sẽ cho người thả ra!'

'Lãnh Nghị!' Lâm Y cắn môi, vẻ mặt áo não, cô biết hắn chính là cố ý để người khác hiểu lầm!

'Y Y, chuyện em đã hứa với anh thì dừng quên đấy, buổi chiều chúng ta sẽ đi nhà thờ làm lễ ...' Lãnh Nghị lạnh mạc nhìn gương mặt tái mét đầy khó xử của Lâm Y, tiếp tục tuyên cáo, 'Vì sao không thể để người khác biết? Mễ tiểu thư là trợ lý của Lăng Nhất Phàm phải không? Vậy thì càng nên để cô ấy biết, để khi Lăng Nhất Phàm được thả ra, nhờ cô ấy báo với Lăng tổng của cô ấy một tiếng, Y Y đã từ hôn rồi!'

Đáy mắt Mễ Lệ thoáng qua một tia phức tạp, rất nhanh rất môi cô lộ ra một nụ cười nhiều ý nghĩa, 'Ồ, vậy sao? Tôi chúc phúc hai người! ... Vậy, Lăng tổng lúc nào mới được thả ra?'

Lâm Y chau mày, nhẹ giọng nói: 'Mễ Lệ ... không phải vậy đâu!'

'Sau khi tôi với Y Y kết hôn!' Lãnh Nghị hoàn toàn không để cho Lâm Y có cơ hội giải thích đã nhàn nhạt ném lại một câu; Lâm Y rũ mi, không nói m lời, cô biết lúc này có nói nhiều cũng vô dục! Bất kể thế nào cũng phải để Lăng Nhất Phàm được thả ra, đó mới là chuyện quan trọng hơn cả!

Bả vai chợt bị siết lại rồi thân thể Lâm Y bị Lãnh Nghị cứng rắn kéo vào nhà ăn, cô không ngoảnh lại nhìn Mễ Lệ, nên không thấy ánh mắt Mễ Lệ cứ đuổi theo bóng hai người, thật lâu mới xoay người bước nhanh về phía xe mình.

Trên bàn ăn Lâm Y đang cúi đầu ăn cơm thì điện thoại reo lên, cô vội lấy điện thoại ra nhìn lên màn hình, là Dương Tử Anh, lòng Lâm Y trầm xuống, cô ngẩng lên nhìn Lãnh Nghị đang ngồi ở phía đối diện, ấn phím đón nghe.

'Bác gái ...' Lâm Y yếu ớt gọi.

'Lâm Y ...' Đầu bên kia trầm mặc giây lâu rồi tiếng Dương Tử Anh lần nữa vang lên, xa cách mang theo chút ưu thương, 'Cháu đang ở cùng Lãnh Nghị sao?'

Tim Lâm Y đập dồn, bà làm sao biết được? Mắt Lâm Y lần nữa quét sang Lãnh Nghị, mấp máy môi một lúc sau mới nhẹ giọng nói, 'Phải ... cháu đang bàn chuyện của Nhất Phàm ...'

'Vậy bàn đến đâu rồi?' Giọng Dương Tử Anh có chút lạnh nhạt, 'Nếu như cháu thật sự muốn từ hôn cũng có thể ... nhưng phải mau chóng thả Nhất Phàm ra ...' Nói đến đây giọng lạnh nhạt của bà dần trở nên nặng nề, mang theo chút nghẹn ngào, 'Lâm Y, Nhất Phàm nhà chúng ta đối xử với cháu tốt như vậy ... sao cháu có thể nhẫn tâm chỉ lo cho bản thân mà để nó cô độc bị giam trong cục cảnh sát chứ? Cháu cũng biết, nó thật sự không làm gì phạm pháp cả ...' Rõ ràng là bà đã nghe được gì đó.

Lòng Lâm Y đau như thắt lại, hốc mũi ê ẩm chua xót, cô nhẹ giọng an ủi bà: 'Cháu biết, bác gái ... cháu lập tức nói với Lãnh Nghị ...'

Lãnh Nghị ngẩng đầu nhìn vẻ mặt có chút thay đổi của cô gái trước mặt, thấy cô đặt điện thoại xuống khóe môi hắn mới câu lên một ý cười, 'Ồ ... ai? Mẹ của Lăng Nhất Phàm?'

Lâm Y ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tức giận, thấy cô không nói, Lãnh Nghị làm ra vẻ mặt vô tội, Lâm Y cắn môi, giọng sốt ruột: 'Lãnh Nghị, anh gọi điện thoại cho thả Lăng Nhất Phàm ngay đi!'

'Ờ ...' Lãnh Nghị buông dao nĩa trong tay xuống, nhìn Lâm Y bằng ánh mắt tràn đầy ý cười, 'Y Y, anh nói rồi mà ... tối nay, ân, tối nay anh cho người thả hắn ra ...'

'Ngay bây giờ!' Lâm Y chau mày, 'Gọi ngay lập tức!'

'Không được!' Lãnh Nghị quả quyết cự tuyệt, hắn nhìn cô gái đang sụ mặt xuống, thoáng suy nghĩ một chút rồi lại nói, 'Được, thả người, dù sao muốn thả cũng cần một cái cớ, cần làm một số thủ tục, cũng không phải nói thả là thả, đúng không?'

Lâm Y ném dao nĩa trên tay xuống, tức giận: 'Vậy sao trước đó anh nói bắt người là bắt người? Bây giờ bảo anh thả người anh lại nói không thể nói thả là thả chứ?'

'Y Y ... ân, nghe lời ... làm xong chuyện buổi chiều, buổi tối người lập tức được thả ra ...' Lãnh Nghị nói một cách thỏa hiệp.

Lâm Y cắn môi, nhìn chằm chằm người đàn ông ngoan cố trước mặt, đột nhiên cầm lấy túi xách đứng bật dậy, lạnh lùng nói: 'Anh làm thế nào thì làm, hoặc là hiện tại thả người, hoặc là sau này đừng đến tìm em nữa!' Lời vừa dứt thì cô cũng rảo bước đi ra cửa.

Lãnh Nghị nhìn theo bóng cô gái đang tức giận đùng đùng rời đi, lắc đầu cười nhẹ rồi cũng đứng dậy cầm lấy áo khoác, đặt mấy tờ tiền lên bàn rồi bước nhanh ra cửa đuổi theo.

Đi ra khỏi cửa nhà hàng rồi chạy thẳng ra đường lớn, Lâm Y vẫy tay về phía một chiếc taxi, không suy nghĩ nhiều đợi nó đến bên cạnh mình rồi mở cửa bước lên.

'Cô muốn đi đâu?' Người tài xế nước ngoài mũi cao tóc vàng ôn hòa hỏi.

Mấy câu tiếng Ý đơn giản Lâm Y nghe cũng hiểu, cô dùng thứ tiếng Ý không lưu loát của mình đọc một cái địa chỉ, tài xế mỉm cười gật đầu, chính lúc định lái đi thì nghe bên ngoài có tiếng người kêu: 'Đợi đã!', tài xế đương nhiên là ngừng động tác lại, nhìn ra cửa sổ, Lãnh Nghị lúc này đã đuổi kịp, hắn nhanh chóng mở cửa ngồi vào rồi nhìn tài xế nói: 'Đi nhà thờ XX!'

'Đi nhà thờ gì chứ?' Lâm Y áo não nói, cô đẩy thân hình cao lớn của người đàn ông ra, 'Anh đừng đi theo em nữa, xuống xe đi!', rõ ràng đây là một đôi đang dỗi nhau, tài xế lắc đầu, trên mặt lộ ra ý cười nổ máy rồi chạy về hướng giáo đường kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.