Hồ Ly Trùng Sinh

Chương 3




Tuy rằng đang là giữa mùa hè, nhưng phong cảnh vùng ngoại ô kinh thành vẫn tươi đẹp đến khiến người ta cảm thán.

Trời xanh, mây trắng, gió mát, liễu xanh, khe suối, dòng song, cỏ xanh, hoa dại, thiên nhiên sắc sảo, khiến người kinh ngạc.

Đạp lên cỏ xanh, nghe tiếng chim hót, hưởng thụ gió nhẹ thổi qua, ta không khỏi xúc động. Từ lúc xuyên qua đến giờ, ta mỗi ngày vội vã đùa giỡn với tâm cơ, hoàn toàn quên mất những sự vật tốt đẹp quanh mình. Cảnh sắc duyên dáng thế này, ta cư nhiên lại không phát hiện, thật sự là nghiệp chướng a.

Cổ đại cơ bản không có trò gì tiêu khiển, du hồ đạp thanh là một trong các sở thích của đại gia. Chỉ cần là cảnh đẹp, liền có thể đạp thanh. Về phần Mặt Trời nóng rát… Mang theo ô là được. Thế nên… Du khách rất nhiều, tốp năm tốp ba đi thành một đoàn, hoặc cười đùa phẫn nộ, hoặc nồng tình mật ý, vô cùng náo nhiệt.

“Chỗ này được chứ? Bên kia có một khe suối, có thể bắt cá, cũng có thể bắt thỏ rừng nướng ăn.” Giọng nói hưng phấn của tiểu bất điểm cắt đứt tâm tình thưởng thức cảnh trí của ta.

“Không được.” Chúng ta ở chỗ này nướng thịt, mấy cặp trên sườn núi kia làm sao đàm luyến ái? Chơi diều có, nhưng không thấy ai nương thịt.

Tiểu bất điểm thất vọng cúi mặt xuống, “Tại sao?”

“Nướng thịt tốt nhất là nướng bên dòng suối, thuận tiện bắt cá, cũng thuận tiện xử lý thức ăn, hơn nữa lại an toàn, không gây hỏa hoạn. Nơi này là thượng nguồn, chúng ta ở đây xử lý da lông nội tạng, người dưới hạ nguồn uống nước suối nhất định sinh bệnh.” Làm người phải biết bảo vệ môi trường xung quanh.

Tiểu bất điểm vẻ mặt sùng bái, “Oa, tỷ tỷ, tỷ cái gì cũng biết, thật là lợi hại a.”

“Không có gì, xem như một loại kỹ năng sinh hoạt đi.” Nói nhảm, ta là cao thủ dã ngoại mưu sinh mà.

Tiểu bất điểm hào hứng tiến về phía trước, “Vậy chúng ta đến hạ nguồn đi.”

Hoàng Phủ Viêm đột nhiên xem vào một câu, “Tìm chỗ nào có rừng cây, thuận tiền bắt mồi.”

“Được, ta đi trước tìm.” Tiểu bất điểm cười hắc hắc, giống như một con thỏ khả ái chạy về phía trước.

Nhìn bóng lưng của tiểu bất điểm chậm rãi tiêu thất trước mặt, Hoàng Phủ Viêm quay sang nhìn ta, “Phượng cô nương thấy Lam Nhi vui vẻ chứ?”

Ta không khỏi bật cười, “Rất vui vẻ, hơn nữa sự vui vẻ đó còn truyền đến ta.” Nàng giống như tinh linh vui vẻ.

Hắn khẽ gật đầu, trầm ngâm nói, “Cô nương cho rằng, Phượng huynh cưới Lam Nhi thì sẽ thế nào.” Phượng huynh là nữ, không thể lấy lão bà.

Ta cường liệt dằn xuống xung động muốn trợn mắt, chăm chú nói, “Hoàng Phủ đại ca, ta cũng không quanh co với huynh nữa. Lấy Lam Nhi, đối với đại ca hay Phượng gia là chuyện vô cùng tốt. Ngay cả ta, cũng có thể được thế nước lên đẩy thuyền.” Đây là sự thật, lấy một công chúa, cho dù là một gia tộc ti tiện, cũng sẽ trở nên hiển quý.

“Ý của cô nương là?” Ngữ khí của hắn rất thành khẩn.

Ta buông mắt, hơi trầm ngâm, Hoàng Phủ đại ca, tại sao huynh muốn gả Lam Nhi cho đại ca ta?”

Hắn trầm mặc một hồi, “Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, võ công văn tài những người có thể so sánh với Phượng huynh, rất hiếm thấy. Ta tin rằng, Phượng huynh có năng lực bảo hộ Lam Nhi.” A, không phải hơi quá coi trọng ta rồi chứ.

“Thứ ta nói thẳng, Hoàng Phủ huynh coi trọng đại ca như vậy, chính là vì một thân tài học của huynh ấy?” Muốn mượn sức Phượng công tử gia nhập tam gia đảng, cống hiến sức lực vì tam hoàng tử.

“Hoàng Phủ Viêm đích thực từng có ý này.” Hắn không hề giấu giếm.

“Còn hiện tại?” Nghe ý tứ của hắn, cơ hồ đã buông tha ý nghĩ mượn sức Phượng công tử.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt thành khẩn nhìn ta, “Hiện tại, muốn làm bằng hữu với hắn.”

Ta lặng lẽ nheo mắt, “Đơn giản vậy sao?” Làm bằng hữu với ta chi bằng trực tiếp kéo vào tam gia đảng.

“Phượng huynh làm người phóng khoáng cao ngạo, thích cuộc sống tự do tự tại. Muốn hắn ra làm quan, thật sự là làm khó dễ hắn. Tại hạ không ép buộc người khác, nếu hắn đã tìm mọi cách từ chối ,ta cũng không miễn cưỡng.”

“Huynh khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa.” Hắn cư nhiên có thể nói ra những lời này, thật sự khiến ta ngoài ý muốn. Đương nhiên, điều này không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là… Ta đã thành công gây sự chú ý của hắn, được hắn thưởng thức. Mặc kệ hắn đối với ta thế nào, ta cũng đã đạt được mục đích.

Khóe môi hắn cong lên, tự tiếu phi tiếu, “Trong lòng Phượng cô nương, ta là kẻ ép buộc người khác sao?” Quá đúng rồi.

Ta nháy mắt mấy cái, “Huynh nói xem.”

Hắn bật cười, “Ta không biết cô nương nghĩ thế nào.”

“Đại ca phong lưu thành tính, huynh e rằng Lam Nhi gả cho huynh ấy sẽ chịu ủy khuất.” Nếu không có tâm tư này, tại sao lại muốn đem tiểu bất điểm gả cho một lãng tử phong lưu thành tính?

Hắn nhìn ta một lát, thản nhiên nói, “Đại ca cô nương là lãng tử.” Đúng vậy, Phượng công tử là lãng tử. Lãng tử, là người không thể yêu nhất. Yêu thương lãng tử, đã định sẵn là thương tâm.

Ta gật đầu, “Chính xác, huynh ấy là lãng tử.”

“Thế nhưng, hắn không phải là lãng tử bình thường. Hắn có một đôi mắt thâm tình, hắn phong lưu thành tính, cũng không yêu bất cứ ai, một ngày nếu yêu, sẽ khăng khăng nhất mực. Cũng vì lý do này, ta mới mong Lam Nhi gả cho hắn. Ta hi vọng, sự ngây thơ của Lam Nhi, có thể cầm giữ được một lãng tử thông minh tuyệt đỉnh.” Hắn mỉm cười chắc chắn, “Có đôi khi, nam nhân thông minh lại thích nữ tử ngây thơ.” Đôi mắt ta rất thâm tình sao? Bữa nào đem ra nghiên cứu một chút.

Ta rất đồng tình với quan điểm của hắn, phu thê không nhất định phải xứng đôi, thích hợp là được rồi. Nam nhân thông minh tuyệt đỉnh, đều thích nữ nhân ngốc. Có thể, bọn họ thấy rằng, đấu đá lẫn nhau quá cực khổ. Nữ nhân đơn thuần kia, chính là bến đỗ có thể dừng chân.

“Ta hiểu rõ.” Đạo lý này, ta từ lâu đã hiểu rất rõ.

“Cô nương là một nữ nhân rất thông minh.” Từ trong giọng nói của hắn, ta có thể khẳng định là hắn đang ca ngợi ta. Nhưng mà, lúc này ca ngợi ta có chút đả kích.

Ta cười ha hả, “Vậy sao? Ý của huynh là ta không thể gả đi được? Không có ai yêu?”

“Ngạch…” Trên mặt Hoàng Phủ Viêm có chút xấu hổ, “Ta không có ý này.” Bây giờ mới xấu hổ? không thấy hơi muộn à.

Ánh mắt ta chậm rãi rơi vào một chú chim đang bay trên trời, “Hoảng Phủ đại ca, cho dù huynh muốn suy nghĩ cho lam nhi, suy nghĩ cho đại ca ta thì thế nào? Có thể, Lam Nhi mê luyến đại ca. Nhưng mà, đó là yêu chăng?” Ta chỉ chỉ vào chú chim trên trời, “Muội ấy đang bay rất vui vẻ, huynh nhẫn tâm bẻ gẫy đôi cánh của muội ấy sao?” Hoàng Phủ Lam Nhi giống như chú chim đó, bất cứ ai cũng không có quyền bẻ gãy đôi cánh của nàng. Có thể, nàng thứ nàng muốn chính là tự do bay lượn, không phải bị bẽ cánh nhốt vào lồng son.

“Ta hiểu rõ.” Hắn là một kẻ thông minh, không cần ta nhiều lời cũng hiểu.

Ta gật đầu, không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa.

Có thể vì nói chuyện quá chuyên chú, không chú ý tới chúng ta đã đi đến một nơi rất hoang vu.

“Phượng tỷ tỷ, nhị ca, qua đây, người ta tìm được một chỗ rất tốt này, còn nhặt được rất nhiều củi nữa.” Tiểu bất điểm đem củi đốt trên mặt đất, tức giận nhìn chúng ta, “Mau tới giúp đi.” Nếu như nàng không lên tiếng, phỏng chừng chúng ta có thể lại tiếp tục tiến về phía trước.

Tiểu bất điểm tuy rằng là công chúa, nhưng không có chút gì yếu ớt. Nhóm lửa kiếm củi, mọi thứ đều làm rất vội vàng.

Kiếm củi thì được, còn nhóm lửa… khục… kỹ thuật của nàng thực sự quá kém…

“Đáng ghét, tại sao lại không cháy chứ.” Lần thứ tám châm lửa thất bại, tiểu bất điểm rốt cuộc nổi giận, đem hỏa chiết tử ném ra xa ba thước.

Ta trừng mắt một cái, “Để ta.”

Nàng ủy khuất sờ sờ mũi, “Vậy tỷ làm đi.” Sớm nói là ta làm, nàng càng muốn tự mình động thủ.

Ta dù sao cũng là một dã ngoại mưu sinh có kinh nghiệm phong phú, không được một phút đồng hồ, đã đốt được một đống lửa. Cùng tiểu bất điểm thêm cành cây vào, ngọn lửa không ngừng bốc lên.

Lửa vừa bốc lên, Hoàng Phủ Viêm phụ trách bắt cá đã ung dung hớn hở từ thượng nguồn trở về. Trên tay còn cầm theo mấy con cá lớn, xem ra thu hoạch không tệ.

Lam Nhi vừa nhìn thấy mấy con cá kia, giống như nhìn thấy khủng long sống lại, kinh ngạc kêu lên, “Oa, cá sống.” Nàng phấn khởi chạy đến bên người Hoàng Phủ Viêm, đoạt lấy một con.

“Nhiều cá như vậy, ăn hết không?” Ít nhất cũng năm sáu con, ba người chúng ta ăn hết chứ?

“Thử xem.” Hoàng Phủ Viêm nói xong liền ngồi xổm xuống bờ sông róc vẩy cá.

Tiểu bất điểm mặt đã như tro đá, nhưng vẫn như trước không chịu an phận. Nàng vươn tay, chiếm lấy vị trí của Hoàng Phủ Viêm, thuận tiện đoạt lấy chủy thủ trong tay hắn, “Đại ca, muội muốn ăn thỏ với gà rừng, huynh đi bắt, cá để cho bọn muội làm.” Nàng cúi đầu, chăm chú xử lý.

“Muội biết không?” Hoàng Phủ Viêm học theo bộ dáng trợn trắng mắt của ta.

Ta bất đắc dĩ cười cười, “Huynh đi đi, ta làm.”

“Phượng cô nương?” Hắn càng hoài nghi.

Ta tiện tay tháo xuống một cây ngân trâm, thuần thục róc vẩy cá, mổ bụng, loại bỏ nội tạng, cuối cùng là rửa sạch.

Chưa tới năm phút đồng hồ, ta đã đem cá xử lý sạch sẽ. Ta ngẩng đầu, mỉm cười, “Huynh nói ta có biết không?” Giờ này phút này, tiểu bất điểm vẫn đang đại chiến kịch liệt với con cá.

“Đáng ghét, tỷ cái gì cũng biết.” Tiểu bất điểm lại tức giận.

Nói nhảm, ta đã được huấn luyện chuyên nghiệp mà.

Tiểu bất điểm nói thật sự không sai, ta không chỉ biết bắt cá giết cá, còn biết nướng cá. Kỳ thực rất đơn giản, dùng một cây gậy gỗ xuyên vào đặt trên đống lửa là nướng được rồi. (Bất quá tiểu bất điểm không biết.)

“Khi nào thì có thể ăn?” Tiểu bất điểm ngồi đối diện ta, đôi mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm cá nướng màu hoàng kim. Tuy rằng không có gia vị, nhưng hương vị cũng không hề suy giảm.

“Nhanh lên.” Ta liếm liếm nước bọt.

“Tỷ tỷ, ta muốn ăn.” Nàng thèm thuồng nhìn chằm chằm cá nướng, ánh mắt đói khát vô cùng giống dân Châu Phi chạy nạn.

“Ta cũng muốn ăn.” Ta cũng là dân chạy nạn đến từ Châu Phi, ta là Hạ Tử Lung, đến từ Châu Phi… Khục… Lại nói nhảm rồi.

“Chúng ta ăn trước đi, đừng chờ nhị ca.” Nàng nịnh nọt mỉm cười nhìn ta, “Hẳn là ăn được rồi chứ?” Nàng là công chúa sao? Ai không biết còn tưởng Thừa Thiên vương triều xảy ra nạn đói nghiêm trọng.

Ta bất đắc dĩ thở dài, “Ai, cho muội đó.” Ai bảo nàng là muội muội ta là tỷ tỷ? Nói chuyện tốt đương nhiên là Khổng Dung nhường lê. Không phải, phải là Tử Lung nhường cá mới đúng.

Khi ta đâm xuyên vào con cá thứ hai bắt lên đống lửa nướng, Lam Nhi đã bắt đầu ăn. Ngoài khét trong mềm, mùi thơm tỏa ra bốn phía, mỹ vị nha. Dịch vị trong miệng ta không ngừng chảy ra, ngay cả nước bọt cũng chảy ra đầy miệng.

“Đạo khả đạo, danh khả danh…” Ta nuốt nuốt nước miệng, nỗ lực mặc niệm Đạo Đức kinh, không cho bản thân nhìn con cá kia.

Tiểu bất điểm nhìn ra ta muốn ăn vô cùng, tốt bụng đưa cá nướng tới trước mặt ta, “Tỷ tỷ, cho tỷ ăn.”

“Đa tạ.”

Ta thỏa mãn hít một hơi, sau đó há to miệng cắn thứ nhân gian mỹ vị ngoài khét trong mềm. Quên mang theo muối ăn, đáng tiếc quá. Có hoa tiêu càng tốt, hồ tiêu hay ót cũng rất cần. Ừ, giờ mà cho thêm dầu vừng…

“Đến phiên ta.” Tiểu bất điểm đoạt lấy cá nướng trên tay ta, mặc kệ nước bọt của ta, trực tiếp gặm.

“Bây giờ tới lượt ta.” Ta không chút khách khí đoạt lấy, thuận tiện đem con cá nửa sống nửa chín trong tay kia nhét tới, “Nướng.”

Chỉ còn lại một miếng cuối cùng, ta phải ăn hết, hắc hắc…

Thấy thịt cá bị ta cắn hết, tiểu bất điểm sốt ruột hô to, “Ăn ít một chút.”

Ta không để ý tới nàng, hàm răng tiếp tục công thành đoạt đất.

Rốt cuộc cũng ăn xong rồi, ta thỏa mãn liếm liếm ngón tay, cười gian, “Ha ha, ăn hết rồi.”

“Ô ô, của ta mà.” Tiểu bất điểm lau nước mắt, vẻ mặt ai oán kia có thể so sánh với Mạnh Khương Nữ. Đương nhiên, chỉ là giả vờ.

Ta khoát khoát tay, “Lúc này là giun đũa.”

“Di, đại ca, huynh đã về?”

Ta theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, quả nhiên thấy Hoàng Phủ Viêm tự tiếu phi tiếu đứng phía sau ta, trong tay còn cầm theo hai con vật đáng thương.

Dáng tươi cưởi của ta trong nhát mắt sụp đổ. Xong rồi, bộ mặt thật bị bại lộ rồi…

Hắn nhún nhún vai, hào sảng đem gà rừng ném tới, “Làm đi, con gà này giao cho cô nương.” A a, thấy được bộ mặt đại tỷ của ta liền bảo ta xử lý gà, chuyện này là thế nào đây?

“Được.” Ta cũng không khách khí, tiện tay nắm lấy con gà đi về phía bờ sông.

“Cùng nhau đi.” Hoàng Phủ Viêm cũng bước tới.

Tiểu bất điểm chăm chú với cá nướng, nhìn chúng ta lớn tiếng gọi, “MUuội không làm, nướng cá cho hai người ăn, nếm thử tay nghề của bản công chúa nha.” Đừng ăn nói vớ vẩn, chúng ta có mắt nhìn.

Hắn vừa xử lý con thỏ đáng thương, vừa nói chuyện với ta, “Cô nương khiến ta rất ngoài ý muốn.”

Ta bắt tay vào làm gà, “Bộ mặt thật đã phơi bày ra ánh sáng.” Hai con vật đáng thương a.

“Tại sao lại giấu con người thật của mình.” Còn không phải vì đề phòng ngươi.

Ta ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn hắn, “Huynh biết đại ca ta tại sao không ở kinh thành không?” Nếu hắn đã hỏi, ta cứ thẳng thắn một lần nói dối toàn bộ, nói sớm nói muộn gì cũng như nhau.

Hắn khẽ lắc đầu.

“Ta và đại ca hằng năm công tác tám tháng, ta xuất môn ba tháng, huynh ấy xuất môn ba tháng, cùng nhau xuất môn hai tháng. Bốn tháng còn lại, chúng ta có thể làm việc mình thích làm.” Tất cả điều trên đều là hư cấu, nếu như cả tin, tự gánh lấy hậu quả.

“Quả nhiên, việc làm ăn của Phượng gia cô nương có nhúng tay vào.” Hắn tựa hồ không có gì ngoài ý muốn.

“Huynh không thấy một nữ nhân biết buôn bán thì rất kỳ quái sao?” Tư tưởng của hắn quá phóng khoáng.

“Có gì kỳ quái chứ, từ lần đầu gặp cô nương, ta đã biết cô nương không phải vật trong ao.” Ta là nữ đó, có lợi hại hơn cũng vô dụng. Không tạo phản được, không soán chính được.

“Quá khen, ta từ nhỏ nghèo khó, thân thế trôi nổi lênh đênh. Với ta mà nói, sống sót mới là quan trọng, ta không rảnh rỗi để ý đến ánh mắt người đời. Nếu như muốn sinh tồn, cần phải mạnh mẽ. Thế nên, ta dùng toàn lực học tất cả mọi thứ.” Ta cúi đầu một hồi, “Có thể là ta học quá nhiều, biết quá nhiều, trên người không có điểm nào giống nữ nhân.” Ta nói chính là lời thật lòng, từ năm ta tám tuổi, mục tiêu của ta chính là sinh tồn. Học thứ người khác không học, làm việc người khác không làm, chỉ là vì sống sót.

Hắn ngừng động tác… chăm chú nhìn ta, “Phượng Nhi, ta rất muốn nhận thức rõ cô nương.” Hắn đã nhận thức ta rồi. Chỉ là không nhận ra ta chân chính thôi.

Ta không nói gì cười cười, cúi đầu xử lý gà rừng, “Tốt.” Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.