Hồ Ly Trùng Sinh

Chương 26




Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu đau như búa bổ. Không sai, kết cục của việc uống say quá chén.

Khó chịu, thật tình rất khó chịu.

“Tỉnh rồi à?” Một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai.

Ta mơ hồ mở mắt, dần dần thấy rõ người trước mặt.

“Thiên ca?” Ngáp một cái, ta dụi dụi mắt, “Tại sao ta lại ở chỗ này?” Ta còn nhớ mình đang cùng Thanh Nhi mỹ nhân uống rượu, tại sao lại tới chỗ này?

Hắn lạnh lùng nói, “Ngươi bị một nữ nhân ăn đậu hũ, nếu như ta tới trễ một chút, ngươi ngay cả một mảnh vụn cũng không còn.”

Ta ngây cả người, “Không thể nào.” Thanh Nhi là nữ a, cho dù có đem tứ đại mỹ nhân hạ xuân dược tống lên giường nàng, nàng cũng không làm gì được.

Phượng Ngự Thiên cao giọng nói, cười nhạt, “Sao lại không? Nữ nhân kia là đồng tính luyến ái.”Đồng tính luyến ái thì sao? Phạm pháp à? Có ảnh hưởng gì tới hắn?

Ta nheo mắt lại, ngữ khí trở nên rất nguy hiểm, “Họ Phượng kia, đồng tính luyến ái là vô tội, ngươi đừng kỳ thị ngươi ta được không?”Trong mắt ta, tình yêu đồng tính thật sự rất đẹp. Chỉ là, ở thời đại này, không ai chịu tiếp thu.

Nàng đã đáng thương lắm rồi, đừng chửi mắng người ta có được hay không?

Phượng Ngự Thiên không cho là đúng hừ lạnh, “Đây là tự do của mỗi người, ta không kỳ thị nàng. Chỉ là, nàng không nên có chủ ý với ngươi.”Nàng đã có ý trung nhân, chú ý ta làm gì?

Ta hoàn toàn không tin lời Phượng Ngự Thiên, không cho là đúng nói, “Nàng là nữ, chẳng lẽ lại cưỡng gian ta? Hơn nữa, nàng đã có nữ nhân mình thích rồi. Nữ nhân chủ trương có yêu mới thân cận, nàng lại không yêu ta, sẽ không làm gì ta.”Tình yêu của người đồng tính, thông thường còn kiên định hơn người dị tính, nếu như yêu, sẽ khăng khăng nhất mực. Bất luận là tâm hay thân, đều không phản bội.

Phượng Ngự Thiên không thể nhịn được nữa, thở hổn hển nhìn ta rống giận, “Ngu ngốc, lúc ta chạy tới, ngươi đã bị nàng thoát đến chỉ còn lại nội y, nếu tới trễ một bước, e rằng ngươi một mảnh vụn cũng không còn.”

Ta sửng sốt, mắt trừng môi há, “Không thể nào.” Nữ nhân bị nam nhân cưỡng gian thì đã nghe rồi, nhưng nữ nhân bị nữ nhân cưỡng gian… căn bản từng nghe qua. “Có thể là do y phục ta bị bẩn, nàng cởi giùm ta?” Ta chỉ nhớ mình uống rượu như điên, hoàn toàn có thể nôn đến toàn thân dính bẩn.

“Ặc…” Phượng Ngự Thiên sửng sốt một chút, “Trên người ngươi quả thật rất bẩn, cả người toàn mùi rượu.”

Ta trợn mắt nhìn hắn, “Bây giờ thì đúng rồi, hiểu lầm người ta.”Không thể chỉ vì người ta đồng tính luyến ái mà thành kiến như vậy. Ngoại trừ tính hướng bất đồng, nàng chẳng khác gì nữ nhân bình thường, tại sao cứ nghĩ nàng tà ác như vậy?

Phượng Ngự Thiên kích động nắm lấy vai ta, thấp giọng thì thầm, “Nàng không phải người bình thường, ta không cho ngươi quá mức thân cận với nàng.” Rốt cuộc là hắn kích động cái gì?

“Buông ra.” Ta đẩy tay hắn ra, “Nữ nhân cùng nữ nhân làm bằng hữu có gì phạm pháp.”

“Ta không cho bất cứ ai mơ tưởng tới ngươi.” Ngữ khí của hắn tựa như trượng phu đang nổi cơn ghen.

Ta cùng hắn có quan hệ gì? Hắn dựa vào cái gì mà ghen? Thực sự là vô lý.

Ta hừ một tiếng, xốc chăn xuống giường, “Ai thèm để ý tới ngươi, lẽ nào ta ngay cả tư cách kết giao bằng hữu cũng không có?” Đừng ở trước mặt hủ nữ phê bình người đồng tính, nếu như phải dùng một từ để hình dung hành động của hắn, ta nghĩ hẳn là ‘tội ác tày trời’.

Ánh mắt Phượng Ngự Thiên lưu luyến trên người ta ít lâu, rồi lại đứng lên đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía ta, “Mặc y phục vào trước, bằng không sẽ khiến ta phạm tội.”

“Cái gì?” Ta vô thức cúi đầu nhìn trên người, “A…” Có tiếng thét chói tai xuyên thủng bầu trời, vô cùng thảm thiết vang lên.

Không cần hoài nghi, tiếng la thảm thiết như bị cưỡng gian đó, đích thật là của ta.

Ta… Y phục của ta đâu rồi? Tại sao ta lại… xích lỏa **, xích lỏa ** thì thôi, tại sao toàn thân trên dưới đầy những dấu hôn? **, còn có một chút đau đớn cực kỳ ám muội.

Trong lòng đột nhiên phát lạnh, ta một thân xích lỏa, chân trần nhảy xuống giường, vọt tới trước gương.

Đôi môi sưng đỏ, toàn thân trắng tuyết đầy những dấu hôn hồng hồng tím tím, vết cào cấu, ngay cả môi cũng sưng phù, dịch thể trắng đục cũng đã chạy tới chân…

Ta bị… bị hắn…

Ta chậm rãi xoay người, bình tĩnh nhìn hắn, “Phượng Ngự Thiên, ngươi cưỡng gian ta?” Ta vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay run run, biểu lộ cảm xúc chân thực nhất của mình.

“Ta không có.” Hắn nghĩa chính lời nghiêm phản bác, không chột dạ, không hổ thẹn, từ đầu tới cuối không thèm liếc mắt nhìn ta.

Giọng nói ta trở nên phi thường sắc bén, cố nén xúc động muốn giết người, “Tại sao trên người ta lại có những vết tích không đáng có này?”

“Lúc ta đưa ngươi về, phát hiện ngươi cả người đầy mùi rượu, nên mới thoát y phục của ngươi ra. Ta thừa nhận có thoát y phục của ngươi, bất quá, ta tuyệt đối không làm gì khác.” Phượng Ngự Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, “Tử Lung, ngươi nghĩ kĩ lại đi, trước khi đến hiệu sách Bát Quái, ngươi đã làm gì?”

Trước khi đến hiệu sách Bát Quái, ta bị Mộ Dung Phong Vân đè trên giường hôn, rồi trước đó… ta bị hắn… hung hăng ‘khi dễ’…

Nhớ tới một màn kích tình nồng nhiệt, ta toàn thân nóng lên, cả người nhuốm một màu hồng. “Mất mặt a…” Ta ** một tiếng, xấu hổ che mặt…

“Nam nhân ngươi làm chuyện tốt gì, đừng đổ lên đầu ta.”Phượng Ngự Thiên hít sâu một hơi, cắn răng, “Hồng sắc tiểu Lung nhi, chẳng lẽ ngươi không biết thân trần đi lại trước mặt nam nhân là rất nguy hiểm sao?” Xem ra hắn đang cực lực nhẫn nhịn.

Ta cùng hắn tuy rằng rất thân thiết, nhưng cũng không đến nỗi cho đối phương tùy tiện nhìn thân thể mình chứ? Ta đột nhiên phản ứng, thét chói tai nhào lên trên giường, “A…” Chôn người trong chăn, quyết tâm đời này kiếp này cũng không chui ra nữa.

Vu cáo hắn cưỡng gian ta, còn thân trần ở trước mặt hắn đi qua đi lại. Lão Thiên à, giúp ta đào một cái hố đi. Không cần lớn quá, đủ chui vào là được rồi.

Phượng Ngự Thiên bình bình thản thản đi tới trước giường giật chăn ra, “Huynh đệ, trước nay ta chưa từng xem ngươi là nữ, đừng ở trước mặt ta làm ra vẻ xấu hổ không muốn sống đó.” Ngữ khí hắn trở nên rất ám muội, “Ta rất hiếu kỳ, là ai đã bẻ đóa hoa sen khuynh quốc khuynh thành ngươi vậy?” Xí? Xem ta là nữ nhất định sẽ dục hỏa khó nhịn? Tính tình hắn ta rất rõ ràng, muốn gạt ta, tu luyện thêm vài năm nữa đi.

“Trả đây.” Ta giật lại chăn, ôm chặt chẽ, “Ngươi rõ ràng là có cảm giác với ta.” Nói không chừng hắn thật sự sẽ ăn ta.

Ta chính là một tiểu cô nương thuần khiết, nên vì Phong Vân thủ thân, làm sao để hắn ăn được?

Phượng Ngự Thiên cười gượng, ngữ khí rất xấu hổ, “Gần đây ăn tiểu ‘chồi non’ của ta, nên nhìn ngươi lại nghĩ tới nàng, thật xin lỗi.” (TN: Mình công nhận mấy bạn Trung Quốc ‘vốn từ’ phong phú thật =)))

“A?” Hắn cũng ăn chồi non của hắn? Ta cười đến xấu hổ lại có phần ám muội, “Rất sảng khoái chứ gì?”

“Vừa mềm vừa thơm, ngọt ngọt, lại mịn màng.” Phượng Ngự Thiên hồi tưởng vô vàn, “Còn ăn chưa đủ.” Siêu cấp sắc lang giống hệt Mộ Dung Phong Vân, tiểu chồi non của hắn nhất định rất bi thảm.

Ta trừng mắt nhìn hắn, “Sắc lang, chưa đủ thì trở về, tiếp tục ăn.”

Phượng Ngự Thiên thở dài, “Ta rất muốn ăn, nhưng mà, ta còn có chuyện phải làm.” Ngữ khí hắn cực kỳ hèn hạ.

“Ngươi không phải nói không thể yêu chồi non của ngươi sao? Tại sao… thoáng cái liền ăn?” Lão Phượng quả nhiên là hảo bằng hữu của ta, lên giường cũng chọn cùng thời điểm.

Hắn thở dài một tiếng, “Không dám yêu nàng, cũng vì không muốn tổn thương nàng.” Lại một tên sa trư (1) tự cao tự đại. Không muốn tổn thương nàng? Hắn từng hỏi qua cảm nhận của nàng chưa? Đừng tự cho mình là đúng có được hay không?

(1) Sa trư: Hình dung một một nam giơ cao chủ nghĩa đại nam nhân, tâm tính tự cho mình so với nữ nhân cao thượng, ưu việt hơn.

“Tự cho mình là đúng. Ngươi tưởng ngươi không yêu nàng, là bảo vệ nàng sao. Thế nhưng, ngươi có nghĩ tới, tình cảm của nàng không được ngươi đáp lại là tàn nhẫn thế nào không? Ngươi cho rằng ngươi cho rằng, cái gì cũng là ngươi cho rằng…” Yêu phải một nam nhân chuyện gì cũng nghĩ theo ý mình, là chuyện bất hạnh nhất trên trời.

Trên phương diện tình cảm, Mộ Dung Phong Vân chẳng khác gì Phượng Ngự Thiên. Xét theo kinh nghiệm của bản thân, ta rất đồng tình với chồi non của Phượng Ngự Thiên. Hôm nào rảnh rỗi, hẳn nên làm quen với nàng, thống nhất chiến tuyến, cùng nhau chống lại thế lực tà ác.

“Đúng vậy…” Phượng Ngự Thiên cười khẽ, thanh âm có chút lơ đãng, “Ta yêu nàng yêu đến tâm đau, nhưng vẫn không dám tiết lộ một chút cảm tình, thậm chí còn mãnh liệt đẩy nàng ra. Biết rõ nàng yêu ta, nhưng vẫn tận lực thương tổn. Tự cho mình là đúng, ta cuối cùng vẫn tự cho mình là đúng.”

“Tiểu chồi non của ngươi đâu? Giới thiệu ta làm quen.” Ta ra sức bĩu môi, “Cùng nàng thống nhất chiến tuyến, chống lại thế lực tà ác.”

Tiếng cười trầm thấp từ cổ họng vang lên, “Được, ta sẽ giới thiệu nàng với ngươi.”

“Hắc hắc…” Ta đắc ý cười gian, “Nói cho ngươi biết, ta cũng bị đại ca ta ăn tươi rồi. Sai, hắn bây giờ không phải đại ca ta, là nam nhân của ta.” Vừa nghĩ đến nam nhân lãnh tĩnh kia lại động thủ với ta, ta lại nhịn không được đắc ý.

Phượng Ngự Thiên ném cho ta một bộ quần áo, “Nếu bị ăn rồi, nên ngoan ngoãn ở nhà làm hiền thê lương mẫu, đừng cả ngày đi làm chuyện nguy hiểm.”

Ta đưa tay tiếp lấy y phục hắn ném tới, “Ngươi không hiểu đâu, có một số việc không phải ta có thể chọn lựa được.” Ai bảo dòng máu đang chảy trong người là của tiền triều hoàng thất, còn vô duyên vô cớ trong tay nắm giữ tàng bảo đồ? Tàng bảo đồ, bất luận vào thời điểm nào, cũng là vậy cấm kỵ. Những người trong tay nắm giữ tàng bảo đồ, có thể bình an sống đến già, tỷ lệ là số âm. Không vì cái gì khác, chỉ là để con cháu bốn nhà chúng ta có thể bình ổn sống qua ngày, ta cũng nên hủy diệt nó.

Phượng Ngự Thiên bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu nữ nhân, ngươi tốt nhất là ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngốc ở nhà đi, triều đình tranh đấu, ân oán giang hồ, không thích hợp với ngươi.”

“Đừng gọi ta là tiểu nữ nhân.”Ta chưa từng là tiểu nữ nhân, ba chữ này cùng ta không hề dính dáng.

“Lung nhi, ngươi là sinh tử chi giao của ta, ta chưa từng xem ngươi như người ngoài.” Hẳn mở cửa ra ngoài, “Nhớ kỹ, bất luận ta làm chuyện gì, đều vì tốt cho ngươi. Có một số việc, ngươi thật sự cần phải dung hòa. Muốn làm nữ tử bình bình phàm phàm, đầu tiên phải học cách buông tay. Có thể buông tay một thứ gì đó, ngươi mới có thể bình bình phàm phàm, hiểu chưa?”

Ta dừng động tác mặc y phục lại, “Buông tay?” Đúng vậy, ta chính là không thể buông tay, mới có thể ôm tất cả vào người.

Sau khi quần áo chỉnh tề, mới phát hiện lúc này đã là hoàng hôn. Tịch dương khiến dòng sông như lửa, đẹp đến rạng ngời. Phượng Ngự Thiên đứng ở ngoài cửa, hai tay chấp sau người, ngẩng đầu nhìn một trời mây đỏ.

Ánh Mặt Trời rực rỡ bao trùm lên hắn, giống như thiên thần.

Ta bước đến sau lưng hắn, vỗ vỗ hai vai hắn, “Thiên ca, nghĩ cái gì vậy?”

“Cho ngươi.” Hắn vươn tay đưa ta một vật, lần thứ hai như si như ngốc chăm chú nhìn ánh tà dương.

“Cái gì nha, đây là.” Ta cúi đầu, nhìn thiệp mời trong tay.

Chữ viết bên trên tấm thiệp vô cùng xinh đẹp, tiên diễm dục tích. Xuyên qua những chữ kia, phảng phất thấy võ lâm hỗn loạn, máu tanh giang hồ.

Từ kiểu dáng tấm thiệp, ta đã đoán ra được một hai phần. Sau khi xem xong nội dung, ta khép tấm thiệp lại, tặc lưỡi, bắt đầu suy nghĩ mông lung, “Trang chủ Ngạo Kiếm sơn trang Lâm Chấn Bắc mời ta mười lăm tháng tám tham gia đại hội võ lâm.” Dạ Phượng ta quả nhiên danh chấn giang hồ, ngay cả đại hội võ lâm cũng dành phần cho ta.

“Có đi không?” Phượng Ngự Thiên nhàn nhạt hỏi.

Ta tiện tay xé tấm thiệp ra thành bốn mảnh, “Không đi.” Bị cuốn vào triều đình tranh đấu đã đủ phiền rồi, không muốn lại xen vào chuyện giang hồ nữa.

“Thật sự không đi?” Trong lời nói Phượng Ngự Thiên mang theo một tia tiếu ý nhàn nhạt, “Võ lâm đại hội, có thể được đương kim võ lâm minh chủ tự mình đưa thiếp mời, chính là vinh hạnh của ngươi.” Lâm Chấn Bắc cho ta được bao nhiêu vinh hạnh?

“Xí.” Ta không cho là đúng trừng mắt một cái, “Dạ Phượng ta xuất thân hắc đạo, vô cùng chống đối danh môn chính phái, Nếu như đại hội lần này do cung chủ La Sát cung tổ chức, không chừng ta sẽ đi.” Bảo ta đi ta phải đi, Dạ Phượng ta chẳng phải rất mất mặt?

“Tàn Tâm mời ngươi liền đi?” Phượng Ngự Thiên tựa hồ như nghiêm túc suy nghĩ cái gì, “Vậy được rồi, thỉnh hắn đưa thiệp mời cho ngươi.” Tàn Tâm? Cung chủ La Sát cung tên Tàn Tâm? (Sở Sở: Tàn Tâm… Hắc hắc, thỉnh mọi người nhớ cho thật kỹ tên của hắn, bởi vì… Trời ơi, nhìn kìa, có con heo mới vừa bay qua, ta đi đuổi nó… Tạm biệt, hôm nào nói chuyện sau.)

“Các ngươi rất thân sao?” Hắn gọi thẳng tên cung chủ La Sát cung như vậy, quan hệ của họ xem ra rất không phải bình thường.

“Bình thường thôi.” Phượng Ngự Thiên tựa hồ không muốn nói nhiều, khinh miêu đạm tả, nhất bút đái qua. (2)

(2) Khinh miêu đạm tả, nhất bút đái qua: đều muốn hình dung lời nói sơ sài, tóm lược, qua loa.

Nếu hắn không muốn nói, ta cũng không tiện truy hỏi, “Quên đi, ta mệt chết rồi, chuyện giang hồ không muốn xen vào làm chi.”

Phượng Ngự Thiên dừng một chút, “Tuy ngươi không thích xen vào chuyện trong giang hồ, nhưng ta có một việc nhất định phải nói với ngươi.”

“Chuyện gì?” Ta đã nói không thích chuyện trong giang hồ rồi, hắn còn gì muốn nói với ta?

“Cái Bang đã đổi bang chủ mới.” Ngữ điệu hắn rất âm trầm, tựa hồ còn có thâm ý khác.

“A.” Rất bình thường mà, tiền nhiệm bang chủ mất đi, đương nhiên cần phải đổi người.

Cái Bang nhân số đông đảo, đương nhiên không thể quần long vô thủ.

“Nghe nói, tân nhiệm bang chủ là mọt nữ tử trẻ tuổi, tên gọi Lăng Sương.”

“Cái gì?” Sắc mặt ta bất ngờ biến đổi, suýt chút nữa tự cắn đứt lưỡi mình, “Lăng Sương làm bang chủ Cái Bang?” Một nữ tử bình thường, tuyệt đối không muốn làm Cái Bang bang chủ, trừ khi đầu óc nàng có vấn đề. Thật không khéo, sư muội ta chính là thuộc loại đầu óc có vấn đề này đây.

“Ta nghi ngờ, tân nhiệm Cái Bang bang chủ kia chính là sư muội ngươi, còn không mau đi xem?”

Ta trầm mặc một hồi, khoát khoát tay, “Tùy ý muội ấy đi.” Cho dù nàng thật sự là Lăng Sương, thì đã sao?

Tam tỷ muội chúng ta xuyên không đến đây, là thiên ý. Nếu thiên ý đã là như vậy, chi bằng phó mặc cho số phận đi.

Tỷ tỷ lưu danh thanh sử, gặp được tỷ phu. Ta đừa giỡn triều đình, được Mộ Dung Phong Vân thật lòng đối xử. Ta tin rằng, Lăng Sương cũng sẽ có cuộc sống của chính bản thân mình, có một câu chuyện thuộc về chính mình.

Đường là ở dưới chân, nên đi thế nào, tùy nàng quyết định.

Phượng Ngự Thiên cũng rơi vào trầm mặc, hồi lâu sau, mới trầm thấp mở miệng, “Phượng Tam nói ngươi say rượu?”

Ta nhẹ nhàng cười ra thành tiếng, “Không tính là say rượu, phải là mượn rượu giải sầu mới đúng.”

“Nếu như ngươi cần người giúp đỡ, ta thấy mình cũng là một bạn rượu rất tốt.” Phượng Ngự Thiên nói đương nhiên là lời thật, hắn thật sự là một bạn rượu rất ưu tú.

“Đúng vậy, ngươi thật sự rất tốt.” Có thể làm được nhiều món ngon, có rượu ngon ủ trăm năm, lại kiên trì nghe ta kể khổ, bạn rượu như vậy, quả thực khó tìm.

“Sau này muốn uống, cứ việc tìm ta.”Hắn dùng ngón tay chỉa chỉa chính mình.

Ta nhẹ nhàng gật đầu, “Được.” Thanh âm ta hết sức nhẹ nhàng, hầu như không nghe được, “Ai, ta đi đâu.”

“Đi đâu?” Hắn quay đầu nhìn ta.

“Viêm vương phủ.” Ngữ khí cực kỳ ôn nhu, nhưng phi thường nguy hiểm.

Có thể cùng Mộ Dung Phong Vân làm phu thê một tháng, ta đã thỏa mãn rồi. Tiếp theo, ta nên đi hoàn thành sứ mệnh của mình.

Một tháng phu thê, thực sự thỏa mãn… Nếu chúng ta quả thật có duyên, tương lai tiếp tục…

x x x x x x x

Bái phỏng Viêm vương phủ, ta được hắn đón tiếp nhiệt tình.

Ván cờ này vãn chưa đánh xong. Qua một thời gian, lại được tiếp tục.

Mùi hương hoa sen nhẹ nhàng bay đến, cả phòng thơm ngát hương hoa.

Chưa tới nửa canh giờ, ván cờ kết thúc. Ngoài ý muốn là, hòa nhau.

Hắn nhìn những quân cờ trắng đen lẫn lộn trên bàn, cười nhạt, “Bản vương kỳ pùng địch thủ.”

“Lâu lắm rồi mới đánh đến sảng khoái thế này.” Có thể cùng cao thủ chân chính chém giết một hồi, là vinh hạnh của Hạ Tử Lung ta.

Hắn vung tay, quét loạn các quân cờ trên bàn, “Chi bằng, chúng ta đánh thêm một ván.”

Ta thật sâu nhìn hắn, “Vương gia, giang sơn mỹ nhân, có phải rất khó lựa chọn hay không.”

“Phượng công tử quả nhiên rất hiểu ta.” Hoàng Phủ Viêm cười khổ, “Có thể có tri kỉ như ngươi, Hoàng Phủ Viêm không uổng kiếp này.”

“Kỳ thực, cũng không khó chọn.” Ta cúi đầu, nhặt về từng quân từng quân cờ trắng.

“Sao?” Hoàng Phủ Viêm dừng động tác nhặt quân cờ lại, ngẩng đầu nhìn ta.

Ta đặt quân cờ trong tay xuống, nghiêng mình tựa trên ghế, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, “Nếu muốn cái gì, cứ chọn cái đó. Dẹp bỏ băn khoăn trong lòng, mọi chuyện đều rất dễ dàng.”

Ta ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mỉm cười, “Ta… Vương gia, công cao chấn chủ. Phi điểu tẫn, lương cung tàng, giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh (3). Địch quốc đổ, mưu thần vong…”

(3) Phi điểu tẫn, lương cung tàng, giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh : chim bay mất hết, cung tốt được cất đi. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu.

Hoàng Phủ Viêm sắc mặt đại biến, “Ngươi…”

“Vương gia, ngài biết tại sao ta không muốn xuất sĩ, không muốn phò tá bất cứ ai không?” Ta đặt một quân cờ lên bàn.

Ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, nhẹ nhàng phun ra một câu, “Như lời ngươi nói, Phi điểu tẫn, lương cung tàng, giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh, địch quốc đổ, mưu thần vong.”Hắn đặt một quân xuống bàn cờ, cánh tay nhè nhẹ run lên.

Ta lại đặt xuống một quân kế tiếp, “Bất luận là quân đen hay quân trắng, đều chỉ là quân cờ.”Hắn cũng vậy, Hoàng Phủ Viêm hắn, cũng chỉ là quân cờ tranh đoạt thiên hạ của Hoàng Phủ Thanh.

“Sinh tại đế vương gia, chính là như vậy.” Hoàng Phủ Viêm đặt tay lên bàn cờ, giọng nói có mấy phần bất đắc dĩ, “Không phải bọn họ chết, thì là chúng ta chết.”

“Ta hiểu rõ.”Nếu như thái tử hay ngũ gia có được thiên hạ, tuyệt đối không buông tha ba mẫu tử họ. Còn nếu bọn họ có được thiên hạ, cũng sẽ không bỏ cho qua thái tử đảng cùng ngũ gia đảng.

Vì đệ đệ cùng mẫu thân, hắn phải tranh. Vì Mộ Dung gia, ta cũng phải giành.

Chúng ta là cùng một loại người, vì người khác mà tranh. Cho dù tranh được, cũng không phải của bản thân mình.

“Ta vốn dĩ vô tâm tranh đoạt.” Hắn nhìn bàn cờ, cười khổ, “Đời người cũng giống như ván cờ này, không phải ngươi chết, thì là ta chết.”

Ta thật sâu hít vào một hơi, “Trúc vốn vô tâm, tiếc rằng tự nhiên mọc thẳng.” Chúng ta có số phận tương đồng, cho nên, ta rất hiểu cảm nhận của hắn.

“Đúng vậy, trúc vốn vô tâm.” Hắn chăm chú nhìn lá sen bên hồ, nhàn nhạt mỉm cười, “Bình bình đạm đạm, cũng là một chuyện tốt.”

“Vương gia, ngài không có quyền lựa chọn. Từ lúc ra đời, vận mệnh ngài cũng đã được sắp đặt rồi.” Sinh tại đế vương gia, cho dù cẩm y ngọc thực, phú quý không sao hưởng hết, vẫn phải sống trong tâm kinh đảm chiến (4), thân tâm mệt mỏi.

(4) Kinh tâm đảm chiến: kinh hồn bạt vía, sống trong sợ hãi (!)

“Cho nên…” Hoàng Phủ Viêm bất đắc dĩ cười, “Lựa chọn của ta xem ra chỉ có một?”

Giọng nói ta vẫn bình thản như trước, tựa như đang bàn luận khí trời, “Đúng vậy, ngài nếu chọn con đường này, vậy thì tiếp tục đi.” Nếu chọn con đường phò tá tam gia, sẽ tùy thời chuẩn bị làm vật hi sinh cho tam gia. Hi sinh hạnh phúc, hi sinh tính mạng. Một khi trò chơi bắt đầu, sẽ không có đường lui.

Trò chơi tranh đoạt giang sơn này, không vui chút nào a.

Hoàng Phủ Viêm thần sắc buồn bã, “Ta thật bi ai.”

“Vì giang sơn của người khác mà buông tha mỹ nhân, quả thật rất bi ai.” Ta cúi đầu nhìn một bàn đầy những quân cờ, “Cho dù có được giang sơn, ngài vẫn đảm chiến kinh tâm, trong lòng càng đau xót. Vận mệnh của ngài, tựa như đã bị thao túng, sống vì người khác. Quân cờ, tất cả đều là quân cờ.” Hắn là quân cờ, ta cũng là quân cờ.

Cho dù Thanh Nhã kinh tài tuyệt diễm, tỷ phu hùng tài đại lược, Tử Ly thông minh tuyệt đỉnh, ta mưu lược hơn người, vẫn bị người khác thao túng như cũ, trở thành quân cờ của người khác.

“Đã lâu không ai cùng ta nói vấn đề này.” Ánh mắt hắn toát ra vẻ nhàn nhạt, “Nếu ta không phải sinh tại đế vương gia, có thể cùng ngươi tiêu dao hồng trần, ẩn cư sơn lâm, sống những ngày thường thường nhạt nhạt. Không có phân tranh, không có giết chóc. Nấu rượu luận kiếm, đánh chờ ngâm thơ.” Xí, ai muốn cùng hắn ẩn cư sơn lâm.

Hai nam nhân cùng nhau ẩn cư, đó gọi là gì? (Trong mắt hắn, ta là nam nhân.)

“Hoàng Phủ đại ca, sau này, còn muốn mời ta phò tá tam hoàng tử nữa không?” Ta nhẹ nhàng lay động chiết phiết, vân đạm phong khinh.

Hắn lắc đầu, “Không, một nam tử tài giỏi như Phượng huynh đây, không cần phải làm quân cờ cho người khác.” Ngươi rốt cuộc cũng hiểu ra rồi, không phí phạm miệng lưỡi của ta.

Ta mỉm cười, “Ta rất tình nguyện hiến kế cho ngài, nhưng không muốn làm quân cờ cho người khác? Hiểu chứ?” Không hiến kế cho các ngươi, ta làm sao trộm được bí mật của các ngươi chứ?

Hoàng Phủ Viêm thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên hiểu rõ lời ta, “Trên đời này, có rất nhiều người thông minh. Thế nhưng, hai mắt chúng đều bị danh lợi che khuất. Phượng huynh có thể nhìn thấu sự đời, đạm nhiên xử thế, Hoàng Phủ Viêm bội phục vô cùng.”

‘Cạch’ một tiếng khép quạt lụa trên tay, ánh mắt ta rơi vào bên ngoài cửa sổ, “Hôm nay khí trời không tệ, chi bằng ra ngoài dạo một chút đi.” Đánh lâu như vậy, mệt lắm a.

“Cũng tốt.”Hắn đứng lên, nhìn bàn cờ, “Ván cờ này, hôm nào đánh tiếp.”

Bởi vì mất máu quá nhiều, lão tử ta phi thường suy yếu. Vừa từ trên ghế đứng lên, đột nhiên trước mắt ta tối sầm, trực tiếp ngã xuống mặt đất.

“Phượng Nhi, cẩn thận a.” Hoàng Phủ Viêm thân thủ nhanh nhẹn, cấp tốc chạy đến bên cạnh ta, ôm lấy thây thể ta.

Bị hắn bế hồi lâu, ta mới thoáng khôi phục tinh thần. Ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười suy yếu, “Đa tạ.”

“Có cần thỉnh đại phu tới xem chút không.” Hai tay hắn đặt trên lưng ta, hai người đối mặt, tư thế mờ ám dính sát vào nhau, không chút khe hở.

Ngoại trừ Phong Vân cùng Phượng Ngự Thiên, ta chưa từng cùng nam nhân nào thân thiết thế này. Mà giờ này khắc này, lòng ngực mềm mại của ta dán chặt trước bộ ngực rắn chắc của hắn.

Tuy rằng ta da mặt đủ dày, nhưng vẫn như cũ nhịn không được đỏ mặt, “Không cần.” Ta cắt cổ tay tự sát, trên tay còn để lại vết sẹo. Dùng đến nửa hộp son phấn, mới che khuất được vết sẹo kia. Nếu thỉnh đại phu tới, thân phận thật sự của ta chẳng phải bại lộ rồi sao?

Hoàng Phủ Viêm ánh mắt càng lúc càng nồng, si ngốc nhìn ta, “Ngươi thật thơm a.” Hắn nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt lóe ra ánh lửa, tựa hồ muốn đem ta nuốt sống.

Hắn… Hắn… Hắn… không phải là có hứng thú với ta chứ?

Phượng công tử ta chính là nam nhi ‘hàng thật giá thật’, hắn đã đích thân kiểm chứng, không phải sao?

Chẳng lẽ…

Ta bị ý nghĩ của mình làm cho càng lúc càng hoảng sợ, vội vội vàng vàng đẩy hắn ra, “Hoàng Phủ đại ca, buông ra.”

Hoàng Phủ Viêm thần sắc xấu hổ, quay đầu sang chỗ khác, “Xin lỗi.”

“Không sao.” Khuôn mặt ta vẫn đỏ bừng như trước, lộ ra vẻ kiều diễm.

May mà Mộng Lộ đại ca đã giúp ta diễn một tuồng kịch, bằng không, không bị hắn nhìn ra sơ hở mới là lạ.

Hắn thật sâu hít một hơi, khôi phục vẻ đạm mạc ban đầu, “Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.