Hồ Ly Phu

Chương 5: Sang thế Minh giới




Trạng thái đi vào cõi tiên đó của Lộ Dao kéo dài mãi đến khi về khách sạn, tiểu nhị bưng đồ ăn sáng lên. Lộ Dao vô thức vươn đũa ra gắp món bánh bao hấp nổi tiếng Hàng Châu, há miệng định nuốt vào, Ân Lê Đình gọi nàng liền hai tiếng nàng cũng không nghe thấy. Bánh bao vừa vào miệng, Lộ Dao hét lên một tiếng “á”, bởi vì bánh bao vừa ra lò mùi vị tươi ngon nhưng cực kỳ nóng, nàng nhất thời bị phỏng tới nỗi nước mắt muốn trào ra, cuống quít nhổ bánh bao trong miệng, vẻ mặt vô tội thè lưỡi, giơ tay phe phẩy trước đầu lưỡi.

Ân Lê Đình thấy bộ dạng nàng buồn cười không chịu được, lại lo lắng, vội vàng gọi tiểu nhị đem một ly trà lạnh lên, lại nói “Vừa rồi kêu muội muội không để ý, phỏng đau không?”

Lộ Dao khịt mũi, nước mắt long lanh, oán giận “Nóng thêm chút nữa, giữa trưa chúng ta có thể ăn rau trộn lưỡi rồi!”

“Huynh kêu muội hai tiếng muội cũng không để ý, vẫn suy nghĩ mất hồn. Sau này đừng ăn nhanh thế nữa, bánh bao phải nguội một chút mới ăn được. Nào, muội dùng trà lạnh ngâm chút đi.”

Lộ Dao nốc liền mấy ngụm, dùng trà lạnh thấm qua chỗ đau nơi lưỡi, một hồi mới đỡ bớt. Lúc này Ân Lê Đình đã lấy đũa gắp từng cái bánh bao để riêng ra, cho hơi nóng tản bớt. Lại cho thêm ít đường vào sữa đậu nành của hai người, thấy Lộ Dao không còn khó chịu nữa, mới hỏi “Đỡ hơn chưa? Hay là huynh gọi thêm trà nhé?”

Lộ Dao lắc đầu “Không cần, muội đỡ nhiều rồi. Vừa rồi nghĩ ngợi xuất thần, gắp bừa một món cho vào miệng… bánh bao nguy hiểm quá!”

Ân Lê Đình nghe mà buồn cười, chỉ vào bánh bao còn lại trong lồng “Lúc thất đệ còn nhỏ cũng bị một lần. Lần đó ta và thất đệ theo nhị ca đi Dương Châu, cũng ăn một xửng bánh bao hấp thế này. Thất đệ nôn nóng, một hơi nuốt luôn hai cái, bị phỏng không nhe, thè lưỡi chạy loạn khắp phòng.”

Lộ Dao trợn mắt “Xong rồi, muội mà phải lưu lạc đến độ giống Tiểu Thất, chẳng trách nghĩ không ra căn nguyên… ài, toàn do Sào Hồ bang gây ra!”

Ân Lê Đình vừa gắp từng cái bánh bao hơi nguội cho Lộ Dao vừa hỏi “Sao rồi? Có nghĩ ra manh mối gì không? Lúc trước gây thù oán với ai?”

Lộ Dao nhận lấy, một miếng nuốt gọn, sau đó than thở “Không có. Nhưng chín phần chín không phải Sơn Đông Trân Huệ đường thuê người tới giết muội.”

Ân Lê Đình gật đầu “Chính xác. Chuyện này e rằng là hành vi của người giang hồ, một thương gia dược đường khó có khả năng làm được.”

Lộ Dao uống một hớp sữa đậu nành, nói “Đâu chỉ thế. Tính toán thì chuyện Thu Nhiên xử lý Trân Huệ đường đã hơn nửa tháng rồi, chắc hẳn đã kiềm chế đa số nhân vật đầu sỏ và sinh ý của Trân Huệ đường rồi mới phải. Bây giờ bọn chúng đang sứt đầu mẻ trán lo việc làm ăn nhà mình, còn hơi sức tiền của đâu mà để ý đến một đại phu như muội. Càng huống hồ đối với bọn chúng mà nói, bắt giữ muội có lợi hơn là giết chết.

“Vậy muội có từng đắc tội với người giang hồ nào không?” Ân Lê Đình hỏi, hễ nghĩ đến lời Tịnh Bi là càng lo âu.

Lộ Dao lắc đầu lia lịa “Trừ lần đó với phái Thiếu Lâm ra. Huynh đừng có nói với muội đám người đó là từ Thiếu Lâm ra đấy?” Nói xong còn khoa trương nhún nhún vai, cảm thấy cái ý tưởng này quá sức hoang đường.

Ân Lê Đình thấy Lộ Dao suy nghĩ vất vả, lên tiếng “Bất luận là ai e là sẽ còn phái người tới, đến chừng đó có lẽ sẽ hỏi ra ít manh mối. Nhưng mà Tiểu Dao, sau này muội nhớ phải đem dược vật phòng thân trên người mới được, cũng đừng cách huynh quá xa.”

Lộ Dao đảo mắt cười “Lục ca đang dung túng cho muội dùng độc hử? Hay là **? Võ Đang các huynh không phải danh môn chính phái, ghét nhất là người ta hạ độc sao? Câu này mà để các sư huynh huynh nghe thấy, thể nào cũng giáo huấn huynh.”

Ân Lê Đình đáp “Bọn chúng dám phái hai mươi mấy tên hạ sát thủ với một nữ nhi như muội, muội dùng độc dùng ** cũng chẳng ai nói được.” Nói rồi ngừng lại một chút, cảm thấy đây không phải kế sách lâu dài, bèn nói “Mấy ngày trước muội có nói nội công muội không tốt là vì không thể lý giải được ghi chép trong sách, muốn huynh xem xét giúp muội một chút. Tuy rằng không hợp quy củ võ lâm nhưng trước mắt tình huống đặc thù, nếu muội bằng lòng, không bằng mấy ngày này đọc nội công tâm pháp đó cho huynh nghe một lần, huynh xem thử muội kẹt ở chỗ nào không tiến bộ được.”

Lộ Dao nghe xong, cả khuôn mặt nhăn tít lại, nghiến răng nói “Đọc một lượt?! Muội nhớ được ba đoạn khúc mở đầu, còn lại có nhớ được gì đâu?”

Ân Lê Đình nghe xong mắt càng trợn lớn hơn “Đến nội công tâm pháp của chính mình muội cũng không nhớ? Này, này…”

Lộ Dao lại chẳng mảy may thấy tội lỗi, trề môi phản bác “Mấy cái đó nói rất huyền diệu khó giải thích, muội đọc lại không hiểu bao nhiêu, ai mà nhớ được, luyện tới luyện lui chỉ có mấy khúc đó thôi. Cho dù cố gắng hiểu được một phần cũng rất trúc trác, ai đi mà tụng mấy thứ đó, cố lắm chỉ nhớ được phương pháp vận hành kinh mạch! Đấy là còn may vì muội học y mới hiểu được đấy.”

Ân Lê Đình tập võ hai mươi năm, lần đầu tiên thấy có người đến nội công của bản thân cũng chẳng thuộc như Lộ Dao, chẳng những không thấy xấu hổ mà còn ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ thế này, nhất thời quả thật chính chàng cũng không biết nên nói gì mới được, bất lực lên tiếng “Tiểu Dao, muội luyện như thế rất nguy hiểm, dễ tẩu hỏa nhập ma lắm.”

Lộ Dao nhăn mũi “Tẩu hỏa nhập ma thì cũng phải xem công lực có đủ không, chút nội lực này của muội muốn tẩu hỏa nhập ma cũng khó.”

Ân Lê Đình cười như mếu. Lời này ngược lại đúng thật, chút công lực này của Lộ Dao muốn tẩu hỏa nhập ma thì kém xa.

Lộ Dao than thở “Lại nói muội chẳng phải người giang hồ, vốn dĩ luyện vì cảm thấy mới mẻ chơi vui thôi. Ai mà biết tới giờ tự dưng lại bị cuốn vào rắc rối khó hiểu thế này, đúng là xui xẻo! Được rồi, tuy muội không nhớ nhưng sách vẫn còn ở trong trúc cốc, chúng ta chạy tới trúc cốc một chuyến là được rồi.”

Nội công tâm pháp nhà mình không nhớ, còn muốn chạy về môn phái nhà mình tra thử, thuận tiện dẫn theo người của môn phái khác nghiên cứu giải thích. Bỗng dưng Ân Lê Đình cảm thấy may mà Lộ Dao không có sư phụ, bằng không chỉ e trong một năm cũng bị nàng chọc tức chết bốn năm bận.

Hai người dự định ngày hôm sau liền khởi hành đi trúc cốc lấy sách nội công tâm pháp mà Lộ Dao tu luyện. Ai ngờ đêm hôm đó một người đến thăm, xáo trộn mọi việc. Người này từ sau khi vào Tuyền Châu Lộ Dao liền không thấy tăm hơi đâu nữa, chính là Phạm Dao.

Lộ Dao biết Phạm Dao đi Tuyền Châu điều tra hành tung của Thành Côn, vả lại trước mắt y còn đang ẩn thân trong Nhữ Dương Vương phủ thăm dò tin tức. Vì thế từ sau khi vào Tuyền Châu liền không liên lạc với y nữa, tránh cho lắm người nhiều miệng, có người nhận ra thân phận y; chỉ dặn dò Từ Thiên làm cho y một nóc lều ở chỗ ít ai chú ú nhất, mặc y tự lo. Ba tháng Tuyền Châu, Từ Thiên cũng chỉ phát hiện trong lều có người nghỉ ngơi qua hai ba lần, hơn nữa trời vừa sáng liền lập tức rời đi. Mãi đến hơn mười ngày trước khi rời Tuyền Châu, Lộ Dao phát hiện trong lều mình có một mảnh giấy nhỏ “Người đây tìm đã đi về phía tây, đêm nay liền truy đuổi theo. Thích khách mấy ngày trước đây cũng biết, đó cần phải cẩn thận, Võ Đang Du nhị Ân lục là người đáng tin cậy, việc hoàn thành trước, chớ cách tùy tùng, nhớ kỹ nhớ kỹ. Biết tên không đề.” Lộ Dao đọc xong lắc đầu cười, cảm thấy đây đúng là phong cách của Phạm Dao, đến đi như gió, tính cách này của hai người ngược lại cực kỳ giống nhau.

Bây giờ cách một tháng, Lộ Dao gặp lại y lần nữa, quả thật là kinh hãi tột độ.

Nửa đêm canh ba, bỗng nàng nghe có tiếng gõ cửa, đã định phớt lờ lật người tiếp tục ngủ rồi nhưng nghe giọng Ân Lê Đình ngoài cửa, giọng rất khẽ song không giấu được nôn nóng: “Tiểu Dao, Tiểu Dao, mau mở cửa.”

Nửa ngày Lộ Dao mới phản ứng lại, là Ân Lê Đình, sợ là có chuyện khẩn cấp vội vàng bật dậy. Trong bóng tối cả giày cũng không xỏ, chạy chân không ra cửa. Còn chưa mở cửa, đại phu như nàng gần như ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng ngay tức khắc. Nàng hoảng hốt, tưởng Ân Lê Đình bị thương, cơn buồn ngủ bay sạch sẽ, tức tốc mở cửa, chụp lấy vai Ân Lê Đình nóng ruột hỏi “Huynh bị thương ở chỗ nào?”

“Không phải huynh, là người này. Vừa rồi huynh nghe đằng sau viện có tiếng động, mở cửa đi kiểm tra lại nhìn thấy y toàn thân là máu ngất đi.”

Bấy giờ Lộ Dao mới chú ý đến hai tay Ân Lê Đình ôm một hắc y nhân, hình như bị thương rất nặng, hôn mê bất tỉnh. Bản năng đại phu lập tức nhảy ra, vội vàng nói “Lục ca huynh đặt y lên giường đi, gọi tiểu nhị lấy thêm đèn nến.” Nói rồi quay đầu khêu đèn lên, lấy hòm thuốc đặt trong góc phòng ra. Đợi đến trước cửa sổ nhìn rõ người hôn mê, Lộ Dao không khỏi hít hơi “Phạm Dao?!”

Ân Lê Đình nghe hai chữ Phạm Dao chỉ cảm thấy quen tai, đợi đến khi lấy đèn nến từ chỗ tiểu nhị về thắp sáng lên rồi mới sực nghĩ ra từng nghe sư phụ Trương Tam Phong nhắc qua, Minh giáo có Tiêu Dao nhị tiên, trong đó hữu sứ tên Phạm Dao nhưng đã mất tích nhiều năm về trước. Lúc này Lộ Dao đã cắt áo trên người Phạm Dao, chỉ thấy giữa ngực y trúng một chưởng, dấu chưởng bầm đen, ngực trái còn trúng một kiếm, sâu tới lá phổi, trừ hai vết thương này ra, toàn thân còn trúng tới mười mấy vết kiếm, mất máu rất nhiều. Đầu tiên Lộ Dao lấy ra hai viên đan hoàn đỏ tươi nhét vào miệng Phạm Dao, kế đó ngân châm trên tay chuyển động như bay, bảo vệ tâm mạch Phạm Dao, lại điểm huyệt toàn thân cầm máu. Sau đó bận bịu nửa khắc, Phạm Dao từ khuôn mặt đang vàng như giấy, hơi thở mỏng manh mới chậm rãi giảm bớt. Lộ Dao bắt mạch hồi lâu, buông cổ tay Phạm Dao xuống, nhíu mày trầm tư.

Ân Lê Đình ở cùng Lộ Dao cả năm nay, lần này lại cùng nhau đồng hành, thấy Lộ Dao hành y thi dược vô số lần, biết nàng rất coi trọng mạng người. Bây giờ thấy nàng lo lắng nhíu mày, hơn nữa hình như cũng có giao tình kha khá với Phạm Dao, thành thử cũng mặc kệ thân phận người này, lo lắng hỏi “Sao rồi? Có cứu được không?” Lộ Dao lắc đầu “Khó cứu, rất khó. Ngực y trúng chưởng này quả thật rất phiền phức, chữa trị không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Lục ca, huynh có thể dùng nội lực giúp y khai thông Thủ Thái Âm Phế Kinh một lượt được không?”

Ân Lê Đình gật đầu, đỡ Phạm Dao dậy, ngồi xếp bằng sau lưng y, nghe Lộ Dao căn dặn “Lục ca, đừng dùng nội lực nhiều quá, chỉ cần một thành là đủ rồi. Từ huyệt Lan Môn đi vào, qua Kiến Lý, Khí Hải, lại thả tới Đái Mạch, qua Chương Môn, Lương Môn, Thạch Quan, Cự Khuyết, thu về huyệt Thiên Xu.” Nội công Võ Đang đứng đầu võ lâm, Ân Lê Đình thân là đệ tử Trương Tam Phong, tất nhiên chuyên cần tu tập nội công, hoàn toàn không như Lộ Dao bữa đực bữa cái. Một luồng Võ Đang Cửu Dương Công huyền môn chính tông vận lên, nội lực mạnh mẽ dâng lên, một tay chàng đặt nơi huyệt Lan Môn của Phạm Dao, khơi dậy một dòng nội lực, chậm rãi rót vào, theo lời Lộ Dao mà đi. Mãi đến nửa canh giờ sau, chàng dùng chân khí men theo Thủ Thái Âm Phế Kinh trước sau vận chuyển đủ ba vòng mới chậm rãi thu công.

Lộ Dao thấy Ân Lê Đình vận công xong, trên trán đầy mồ hôi, theo bản năng lấy khăn tay ra lau mồ hôi trán giúp chàng. Lau được một nửa mới nhận ra động tác này hình như hơi mờ ám. Ân Lê Đình khựng lại, trên mặt không biết vì mới vận công xong hay là vì Lộ Dao đang cầm khăn tay mà đỏ sẫm như máu. Lộ Dao khụ một tiếng, vờ như không biết, nhét khăn tay cho Ân Lê Đình, lôi từ trong hòm thuốc ra một cái chai sứ nhỏ, đổ ra ba viên dược hoàn màu vàng kim đưa cho chàng “Ăn cái này đi, có tác dụng dưỡng khí điều tức bồi bổ nguyên khí, thuốc tốt khó kiếm lắm đó, chỉ có một nhà không có phân hiệu nữa đâu.”

Ân Lê Đình cầm khăn trong tay, đầu óc còn choáng váng vì động tác vừa rồi của Lộ Dao, không nghe rõ nàng nói gì, nhận lấy dược hoàn, tưởng là cho Phạm Dao liền nhét vào miệng y. Lộ Dao thấy thế trợn mắt nhíu mày, vội vàng đưa tay giữ chặt cổ tay chàng “Huynh làm gì thế? Bây giờ hắn không thể ăn cái này! Đợi muội giải độc cho hắn xong mới được.”

Ân Lê Đình nghe Lộ Dao cao giọng mới phản ứng lại, nhìn thuốc trong tay mình, lại nhìn Lộ Dao, mờ mịt chớp mắt, hiển nhiên không nghe lời Lộ Dao. Lộ Dao thở ra, nắm cổ tay chàng đưa tới bên miệng chàng nói “Cái này để huynh ăn, tốt cho việc điều tức của huynh. Mau ăn đi! Muội còn xử lý vết kiếm cho y nữa.”

Ân Lê Đình thấy Lộ Dao nhướng mày nhìn chàng, bộ dạng vô tội biết nghe lời “ờ” một tiếng, nuốt dược hoàn xuống, xuống giường đặt Phạm Dao nằm xuống. Ngồi một bên nhìn Lộ Dao xử lý vết kiếm, may miệng vết thương lại. Bận tối mắt tới sáng hôm sau, rốt cuộc Lộ Dao thở hắt ra, viết hai đơn thuốc, kêu tiểu nhị vừa dậy không lâu, dặn hắn tiệm thuốc vừa mở thì đi bốc thuốc. Tiểu nhị kia thấy trên giường có một người nằm, mùi máu tanh khắp phòng, lập tức không tình nguyện nói: cô nương, cô vào vị công tử này đổi khách sạn khác ở đi, lỡ người chết ở chỗ này làm sao chúng tôi làm ăn nữa. Hiện tại Phạm Dao căn bản không thể di động, Lộ Dao trợn mắt giận dữ tóm vạt áo tiểu nhị mắng: ngươi nghi ngờ y thuật của ta? Ta nói y không chết là không chết, ngươi mà lắm lời thêm một câu vũ nhục y thuật của ta, cẩn thận ta đánh ngươi thành bộ dạng y! Nói rồi vận nội lực vỗ mạnh một chưởng xuống tay vịn lan can, nghe rắc một tiếng, một đoạn thanh ngang nàng bị nàng đập nứt. Tiểu nhị sợ hết vía, không dám nói chuyện, cuống cuồng ù té chạy.

Lộ Dao quay đầu thì thấy Ân Lê Đình tròn mắt kinh ngạc nhìn mình. Nàng vô vị nhún vai nói “Thấy chưa, công phu của muội đa số là dùng để làm cái này đó, thế nên không tốt cũng là lẽ đương nhiên. Võ Đang Ân lục hiệp kiếm thuật trác tuyệt nội công bất phàm, không cần cười muội.”

Ân Lê Đình ráng dằn biểu tình trên mặt xuống “Huynh không cười muội.”

Lộ Dao tỏ ý không tin, trề môi, quay lại cạnh giường, cau mày nhìn Phạm Dao hôn mê.

“Y làm sao rồi?” Ân Lê Đình rót trà cho nàng.

Lộ Dao thở dài “Một kiếm trước ngực tuy không nhẹ nhưng muội đã xử lý qua rồi, không có gì đáng ngại, huống chi với công lực của y, tịnh dưỡng mấy ngày là khôi phục. Nhưng một chưởng giữa ngực này mới phiền to, chưởng này có độc, độc tính kỳ dị, trong tay muội không có thuốc giải được, cộng thêm phủ tạng tổn thương do trúng chưởng, càng khó chữa. Cần phải mau chóng tìm được thuốc giải mới được.”

Ân Lê Đình nghe xong hỏi nàng “Dược đường của Thu Linh trang cũng không có ư?”

Lộ Dao lắc đầu “Không có, thiếu vị lạc địa sơn liên quan trọng nhất. Thuốc này muội cũng chỉ đọc qua trong dược điển, chưa từng tận mắt nhìn thấy.”

“Ở đâu có thể tìm thấy lạc địa sơn liên này?”

Lộ Dao suy nghĩ một chút, trù trừ đáp “Mội từng nghe một lão đại phu nhắc tới, nói rất nhiều năm trước từng có người hái được ở Hoàng Sơn. Nhưng chuyện đã bao năm rồi, không biết chính xác hay không.”

Ân Lê Đình vừa nghe liền nói “Vậy thì dễ rồi. Hoàng Sơn cách đây không xa, áng chừng ra roi thúc ngựa hai ba ngày là tới nơi. Vị… Phạm huynh này có thể chịu được mấy ngày?”

“Nửa tháng.”

Ân Lê Đình nói “Thế thì chúng ta khởi hành liền, đi nhanh về nhanh chắc là kịp.”

Lộ Dao suy nghĩ mấy khắc, gật đầu đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.