Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 21: Nhượng vị sáp khúc (Chuyện cái chỗ ngồi!)




Chỉ là Dương Ba dưới sự thúc đẩy và chờ mong của đám anh em mà không thể không tiến lên, hắn đến bên cạnh Trang Duệ rồi nói:

- Trang đại ca, đám thanh niên không hiểu chuuyeenj, mong anh đừng chấp nhất với bọn họ, nếu không thì tôi đưa anh đến bệnh viện xem xét nhé?

- Không có gì, đừng lo...

Trang Duệ nhúc nhích vai, không hiểu chuyện sao? Nếu hôm nay không có Dương Ba thì mình sẽ chịu thiệt nặng nề, bây giờ trong lòng hắn vẫn còn bốc hỏa.

- Trang đại ca, anh có yêu cầu gì, chúng em sẽ tuyệt đối làm theo, anh xem có được không?

Dương Ba thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trang Duệ thì thật sự bồn chồn lo lắng, hắn kiên trì lên tiếng, sau đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn Trang Duệ.

Trang Duệ lắc đầu, hắn chỉ vào Phạm công tử rồi nói:

- Cậu, đến đây xin lỗi...

- Vâng, vâng, em gái, thật sự xin lỗi, chú là người xấu, chú thạt sự xin lỗi cháu, cháu muốn ăn gì, chú mua chó cháu nhé?

Phạm công tử nghe được lời của Trang Duệ thì cũng bất chấp thể diện mà chạy đến trước mặt Tiểu Niếp Niếp, cố gắng nở ra nụ cười cực kỳ tương tác, khá là chân thành.

Niếp Niếp thấy ác nhân chạy đến thì muốn khóc lên, điều này làm cho Trang Duệ dở khóc dở cười, người kia da mặt quá dày, hắn cũng không thể làm gì được, đây rõ ràng là gia trưởng làm hư con cái.

- Được rồi, cậu đi đi, lần sau đừng để tôi thấy cậu.

- Cám ơn, cám ơn đại ca. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phạm công tử cũng không nhắc đến chuyện tiệc rượu, hắn bây giờ nghĩ rằng mình nên ra tỉnh ngoài trốn một thời gian, nếu không ở lại để đối phương nhìn thấy mặt sẽ có vấn đề.

Trang Duệ có thể tha cho Phạm công tử nhưng thật sự lại bực bội với kẻ đánh mình một gậy, hắn chỉ vào tên kia rồi nói:

- Cậu đi ra, vừa rồi đánh sướng tay phải không?

Tên kia cũng không kém vô lại, hắn thấy vậy thì cúi người nhặt cây gậy lên, lại đi đến trước mặt Trang Duệ nói:

- Đại ca, là em không đúng, là em sai, anh cứ tự nhiên ra tay, nếu thoải mái thì bỏ qua cho em.

Tên kia ngồi xuống nhặt cây gậy lên, sau đó đập vào tay mình.

- Ôi!

Tay phải truyền đến cảm giác đau đớn làm tên thanh niên không nhịn được phải kêu thảm, rõ ràng không phải hạng người quá kiên cường.

- Cậu đây là?

Trang Duệ ở bên cạnh trợn tròn mắt, cử động của người thanh niên kia làm cho hắn thiếu chút nữa thì lồi mắt ra ngoài, hắn vốn chỉ muốn mở lời giáo dục đối phương một phen, để cho đối phương lần sau làm việc có đầu óc một chút, sau đó thì để đối phương cút đi cho xong việc. Không ngờ tên kia lại tự có hành động hại chính mìnha, chẳng lẽ vì xem phim giang hồ Hongkong quá nhiều?

- Đại...Đại ca Trang, vừa rồi tiểu đệ xin lỗi ngài, ngài xem như vậy đã được chưa?

Tên thanh niên kia đau đến mức trên đầu vã ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu, cây gậy bóng chày đã được ném xuống mặt đất, miệng hít vào những luồng hơi lạnh. Hắn ngẩng đầu nhìn Trang Duệ, biểu cảm thật sự giống như một tên giang hồ bị đại ca trách phạt vậy.

- Thì ra tiểu tử kia là xã hội đen...

- Đúng vậy, tuổi không lớn nhưng đã là đại ca rồi...

- Nói nhỏ một chút, đừng để cho tên kia nghe thấy...

- Tướng mạo khá tốt, hình như cũng không quá giống những tên hắc đạo xã hội đen trong phim....

- Anh xem phim cũng nhiều rồi, bây giờ còn kẻ nào viết trên trán mình dòng chữ "tôi là người xấu" nữa chứ? Chúng ta nên trốn xa một chút, đừng liên lụy vào...

Mọi người vây quanh vốn tưởng Trang Duệ gặp thiệt thòi lớn, không ngờ vừa rồi tên vừa ức hiếp cô bé đã tiến lên nhận lỗi, đồng thời tên tiểu đệ kia lại tiến lên tự mình đánh mình để chuộc tội. Nhưng câu xưng hô đại ca Trang của tên kia thật sự làm cho đám người kia tưởng rằng Trang Duệ chính là đại ca hắc đạo.

- Chú Ngô, lấy những tài liệu kia ra, tôi sẽ về nhà xem, chuyện bên này chú cứ tùy tiện xử lý...

Trang Duệ bị những người kia nói cho dở khóc dở cười, những năm nay người ta xem phim Hongkong quá nhiều, làm gì có nhiều xã hội đen như vậy? Chẳng lẽ đám công an quốc gia ăn không ngồi rồi à?

Nhưng trong lòng Trang Duệ cũng có ý nghĩ như vậy, bọn họ báo cảnh sát đã hơn mười phút nhưng cũng không thấy vị nào chạy đến đây, thật sự giống hệt như trong phim Hongkong, đám cảnh sát luôn là người đến giải quyết hậu quả cuối cùng.

- Vâng, ông chủ, anh chờ chút...

Ngô Trác Chí vừa rồi đã bị tình huống xảy ra làm cho không biết phải hành động thế nào, nhưng lão cũng hiểu rõ một chuyện, đó chính là ông chủ và cũng là con rể của Tần gia này có lai lịch không nhỏ, không chỉ đơn giản là chủ tịch danh dự của hiệp hội ngọc thạch, xem ra còn có bối cảnh lớn hơn. Vì vậy lúc này hắn nói chuyện với Trang Duệ mà giọng điệu không khỏi cung kính hơn một chút.

- Dương Ba, sau này không cho phép đến cửa hàng này quấy rối, nếu không tôi sẽ tìm đến các người...

Trang Duệ tiếp nhận túi tư liệu của Ngô Trác Chí, sau đó hắn xoay người nói với Dương Ba. Hắn chưa nói đám người kia được đi, vì vậy mà cả đám đứng nơi đó chờ Trang Duệ xử lý, cũng không kẻ nào có lá gan bỏ chạy. Bình thường bọn họ chạy ra ngoài chơi thì không sao, nếu gây họa cho gia đình thì lần sau đừng hòng dễ dàng lấy tiền ra ngoài chơi đùa.

- Anh Trang, anh cứ yên tâm, nhất định sẽ không, nhất định sẽ không, hôm nào đó tôi sẽ bày tiệc mời anh Trang, anh nhất định phải nể mặt đấy nhé?

Dương Ba cũng không ngờ sự việc có thể kết thúc như vậy, trong lòng không khỏi thầm khen Trang Duệ rộng lượng, nếu là thay vào đám người khác thì sợ rằng sẽ làm cho người ta sống dở chết dở mới chịu.

- Để sau này rồi nói...

Trang Duệ khoát tay áo, dùng một ay ôm Niếp Niếp, một tay kéo bàn tay nhỏ của Tần Huyên Băng đi ra ngoài cửa hàng. Hắn thật sự không muốn so đo với đám thanh niên kia, dù mình không lớn hơn bọn họ mấy tuổi, nhưng với kinh nghiệm và kiến thức của hắn thì bọn họ và mình căn bản không phải là cùng một hạng người.

Khi thấy Trang Duệ không đặt nặng sự việc lần này thì trái tim đặt trên cuống họng của Dương Ba cũng đã được di chuyển xuống lồng ngực, sự việc hôm nay đối với hắn cũng không tính là xấu, ít nhất cũng làm cho Trang Duệ có ấn tượng về hắn, còn Phạm công tử thì coi như là kẻ môi giới xui xẻo.

Nhưng tình huống vừa rồi cũng làm cho Dương Ba thật sự căng thẳng, đến lúc Trang Duệ đi ra cửa thì hắn mới phát hiện người phụ nữ ở bên cạnh tuy ăn mặc trang phục truyền thống màu đỏ nhưng dáng người và khí chất còn hơn đám ngôi sao mình từng biết không biết bao nhiêu lần. Hắn đưa mắt nhìn lại cô bạn gái của mình, thấy thế nào cũng không vừa mắt, chênh lệch giữa người và người xem ra là rất lớn.

- Trang Duệ, anh thật sự không sao đấy chứ?

Sau khi đi ra khỏi Tần Thụy Lân thì Tần Huyên Băng dùng giọng lo lắng hỏi, nàng vưa rồi đã thấy rất rõ, một gậy đánh lên vai Trang Duệ, nàng sợ hắn chống đỡ chỉ vì sĩ diện.

- Không có gì, anh là người da dày, không sao, em xem...

Trang Duệ cười hì hì đưa Tiểu Niếp Niếp trong lồng ngực bỏ lên vai, làm cho cô bé cười rộ lên khanh khách, những cô bé thường hay quên, mới đó đã quên hết những gì vừa xảy ra.

Trang Duệ còn chưa đi ra khỏi đường dành cho người đi bộ thì thấy đám cảnh sát đang vội vàng đi từ một đầu đường về phía cửa hàng Tần Thụy Lân, hắn không khỏi lắc đầu, hiệu suất làm việc của đám người này là quá cao, nếu đổi lại là cướp bóc thì sợ rằng đã sớm chạy không còn bóng dáng.

- Đi thôi, anh sẽ đưa mọi người đi dùng cơm.

Lúc này đã có hơi muộn, đã đến giờ cơm, Trang Duệ lái xe đưa Tần Huyên Băng và Tiểu Niếp Niếp đến Toàn Tụ Đức. Đây là lần đầu tiên Tần Huyên Băng đến Bắc Kinh, nàng thật sự khen món vịt nướng thơm phức không dứt miệng, sau dó cùng Tiểu Niếp Niếp ăn uống rất hưng phấn.

- Alo, ai vậy?

Trang Duệ gần đây ăn uống rất nhanh, hắn cầm tăm xỉa răng nhìn hai mỹ nữ ăn uống, đúng lúc điện thoại vang lên.

- Ông chủ, tôi là Ngô Trác Chí, có việc cần báo cáo với anh.

Trong điện thoại vang lên tiếng phổ thông có khẩu âm Quảng Đông của Ngô Trác Chí.

- À, chú Ngô, có chuyện gì vậy? Là cảnh sát gây phiền hay là đám tiểu tử kia lại gây chuyện?

Trang Duệ đứng lên đi ra cửa, vì lúc này Toàn Tụ Đức khá đông người nên rất ồn ào.

- Không, không phải, ông chủ, hôm nay chúng ta có một cuộc mua bán lớn...

Âm thanh của Ngô Trác Chí trong điện thoại có chút hưng phấn.

- Mua bán lớn?

Trang Duệ dùng giọng khó hiểu hỏi, hắn vừa rời khỏi Tần Thụy Lân chỉ một giờ, có lẽ cảnh sát cũng vừa mới xử lý xong sự việc mà thôi, Ngô Trác Chí là người có kiến thức rộng rãi, mối mua bán gì lớn có thể làm cho hắn hưng phấn như vậy?

- Đúng vậy, vừa rồi đãc tiêu thụ được mười ba triệu tiền bán đá quý, ông chủ, dù là đến tết cũng không có hạn ngạch tiêu thụ như vậy.

Ngô Trác Chí cười rất vui, hắn ngoài tiền công thì cuối năm còn có chút hoa hồng, dựa theo tổng tiêu thụ mỗi năm thì hắn cũng có hơn một triệu, nói cách khác thì càng bán được nhiều thì hắn càng vui.

- Sao? Có chuyện gì xảy ra?

Trang Duệ cũng thật sự lắp bắp kinh ngạc, vừa rồi hắn đã xem qua báo cáo của Tần Thụy Lân, dưới tình huống bình thường thì Tần Thụy Lân mỗi tháng chỉ bán được hơn chín triệu, ngày hôm nay đã bán được hơn chục triệu tiền mặt, thật sự xem như là mua bán lớn.

- Ông chủ, những tiểu tử trước đó đến gây rối chợt muốn mua hàng, bọn họ mua đi vài món đồ trang sức quý giá của cửa hàng, đồng thời nói sau này sẽ mua thêm nhiều món nữa...

Ngô Trác Chí là người lăn lộn xã hội nhiều năm, tất nhiên hắn sẽ biết ý nghĩa khi đám người kia mua hàng, không có gì khác hơn chính là nịnh bợ Trang Duệ, để cho hắn được vui vẻ.

Ví dụ như bây giờ tên thanh niên lúc nãy câm đầu đám người lên tiếng với Trang Duệ vẫn còn ở bên ngoài, vừa rồi tên này là kẻ mua nhiều món hàng nhất, một hơi mua hơn sáu triệu. Ngô Trác Chí nói đến đây thì cố ý lớn giọng một chút cho đám người bên ngoài nghe được.

Dương Ba tuy tuổi không lớn nhưng là người rất khôn khéo, hắn thấy quản lý cửa hàng nói chuyện với Trang Duệ rất khách khí và cung kính, lúc cuối cùng khi giao tư liệu cho Trang Duệ thì trong miệng còn hô một câu ông chủ Trang, trong lòng hắn đã đoán được chín phần mười, cửa hàng này là của Trang Duệ.

Nhà Dương Ba chuyên kinh doanh thực phẩm, làm ăn không nhỏ, nhưng hán bây giờ nếu so với Trang Duệ thì chẳng là gì, người ta không để lộ ra gia sản bản thân nhưng lại có một sự nghiệp lớn, chính mình thì suốt ngày rêu rao nhưng còn chưa được nắm kinh doanh của gia tộc.

Sau khi biết cửa hàng này là của Trang Duệ thì Dương Ba cũng động tâm tư, sau khi ứng phó với đám cảnh sát thì lập tức động viên vài huynh đệ mua hàng. Trong lòng hắn hiểu rõ, Trang Duệ chỉ nhận thức một mình hắn, nếu mua hàng thì sẽ càng làm cho đối phương khắc ghi hơn.

Không phải nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng sao? Dù là chuột cũng sẽ có gian đào hang, Dương Ba tất nhiên sẽ thừa hưởng gien kéo quan hệ tốt đẹp của cha mẹ mình.

- Được rồi, tôi biết rồi, mở cửa buôn bán có người mua cũng coi như quá tốt...

Trang Duệ cười cười, hắn không ngờ xảy ra xung đột ngày hôm nay lại đưa đến cho Tần Thụy Lân một khoản tiền lớn như vậy.

Nhưng sau khi nghĩ lại thì Trang Duệ thật sự phát khổ, đám người kinh doanh kia cũng không đơn giản, bây giờ lưu hành thói đút lót, nếu xem xét cho kỹ càng thì hành vi kia miễn cưỡng có thể cho qua. Chẳng qua đám người kia cũng không phải nể mặt mình, chẳng qua là sợ hãi thế lực của nhà ngoại mình mà thôi.

- Ông chủ, còn có việc cần xin chỉ thị của anh...

Trang Duệ đang định cúp điện thoại thì bên phía đối diện vang lên âm thanh của Ngô Trác Chí.

- Những vật phẩm xa hoa của cửa hàng chúng ta hầu như đã bị những người kia mua hết, nhưng cuối năm chính là mùa mua bán bộc phát, anh xem chúng ta có nên lấy hàng từ tổng bộ không?

Trang Duệ xem như nghe và hiểu, thì ra bây giờ vị chủ quản Ngô này bắt đầu muốn lợi dụng quan hệ của mình, nhưng hắn thân là một nửa ông chủ của cửa hàng, quan tâm nhiều hơn cũng không quá oán trách.

Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Trước tiên nhận số vật phẩm tương đương một tháng hàng hóa từ tổng bộ, lấy nhiều kim cương châu báu một chút, phỉ thúy và ngọc mềm ít đi một chút, cuối năm tôi sẽ nghĩ biện pháp.

Trang Duệ cũng không phải nói mạnh miệng, lần trước hắn ở hội chợ phỉ thúy Bình Châu đã từng mua một khối mao liêu có phỉ thúy cấp thủy tinh, chẳng qua chưa kịp mở ra, bây giờ còn đang ném trong tầng hầm biệt thự ở Bành Thành.

Mặc dù phỉ thúy cấp thủy tinh này không được như đế vương lục nhưng làm ra vật phẩm vẫn có thể là trang sức cao cấp, cấp bậc không coi là nhỏ, chế hơn chục vật trang sức sẽ không là vấn đề.

Thật sự không được thì Trang Duệ có thể dưa những món trang sức phỉ thúy đỏ ra bán, vì hắn vẫn còn lại hơn ba chục vòng tay và những món đồ trang sức khác, giá trị cũng phải hơn chục triệu. Hơn nữa bây giờ phỉ thúy đỏ là rất hiếm, có lẽ những cửa hàng châu báu ở thủ đô cũng sẽ không có món hàng này, coi như đó là sản phẩm đặc sắc của cửa hàng Tần Thụy Lân.

Nhưng những thứ này chẳng qua chỉ là cấp cứu mà thôi, nếu muốn để cho cửa hàng Tần Thụy Lân liên tục phát triển bền vững thì nhất định phải có con đường cung cấp hàng ổn định cho chính mình, nếu hoàn toàn dựa vào nguồn cung từ công ty Tần Thị, như vậy sẽ chẳng khác nào tự đưa mạng sống vào trong tay người khác.

Tuy với mối quan hệ kết thân giữa hai nhà vào lúc này sẽ không xuất hiện tình huống mất đi nguồn cung, nhưng nếu sau này công ty Tần Thị rơi vào hoàn cảnh túng thiếu nguyên liệu, như vậy cửa hàng sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp.

- Chẳng phải mình phải mời nghệ nhân đến tọa trấn, sau đó mình đi đánh cuộc lấy phỉ thúy về làm nguồn cung cho cửa hàng đấy chứ?

Trang Duệ cúp điện thoại và đứng ở cổng Toàn Tụ Đức để thầm suy nghĩ, nếu chỉ là cung cấp phỉ thúy thì có thể cho La Giang đảm nhiệm vị trí công tác kia, như vậy sẽ thiếu đi những khoản trung gian, tuy có nghệ nhân mài ngọc thì sẽ tốn tiền lương nhưng tuyệt đối sẽ có lợi hơn nhập hàng từ người khác.

Phải biết rằng công ty châu báu Tần Thị cung cấp nguồn cung cho Trang Duệ chính là giá cả của thành phẩm, còn có chi tiêu tổn hao và sản xuất, mà những món phỉ thúy Trang Duệ có được từ đổ thạch thì giá cả sẽ cực kỳ cao. Mặt khác Trang Duệ có thể lấy nguồn cung nguyên liệu ngọc mềm từ Ngọc Vương Gia, dù sao thì một cửa hàng sẽ không dùng quá nhiều, tin chắc Ngọc Vương Gia sẽ nể mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.