Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 75: Ly biệt chi khúc




Sau khi quay lại khách sạn thì Trang Duệ liên hệ với trong nước, lúc này cửa hàng độc quyền 4s đã được quản lý chuyên nghiệp, phát triển rất tốt, trước tết thì số lượng đặt xe là rất nhiều, trên cơ bản bây giờ cũng ổn định trở lại, mỗi tháng cũng thu vào được lợi nhuận vài triệu bạc.

Nhà xưởng sửa chữa xe hơi của Triệu Quốc Đống càng lũng đoạn thị trường ở trên đường quốc lộ, nếu nói về kỹ thuật và vị trí thì cả ba nhà xưởng đều rất thuận lợi, cũng không phải không có kẻ có ý xấu, nhưng có Trấn Quan Tây đứng ra đầu thuyền, còn có vị bộ hạ cũ của bố Lưu Xuyên đã là phó cục trưởng cục công an quận, vì thế những ông chủ nhà xưởng kia đang có suy nghĩ nên bán lại cho Triệu Quốc Đống hay không.

Chỉ là bây giờ nhà xưởng gia công ngọc khí của Trang Duệ lại gặp vấn đề đình công, vì khối phỉ thúy cấp băng của hắn đã được tạo hình hoàn chỉnh, đã ra thành phẩm. Nhưng La Giang biết Trang Duệ đang ở công bàn phỉ thúy Myanmar, hắn cũng không nóng lòng, vì hắn nhìn vào lượng nguyên liệu tồn kho của Trang Duệ, thật sự tin tưởng vào ánh mắt đổ thạch của ông chủ mình.

Điều làm cho Trang Duệ vui mừng chính là cuối tháng này Tần Huyên Băng sẽ về nước, cũng chính là trước tết ba năm ngày. Hạng mục của nàng ở nước Anh vừa hoàn thành, cũng coi như kịp lúc về nước mừng năm mới. Theo ý của Phương Di thì trước tết cần làm nghi lễ đính hôn, như vậy cái đã rồi nói sau.

Trang Duệ thật sự tán thành hai tay với đề nghị của Phương Di, vấn đề này được quyết định thì Tần Huyên Băng càng có lý do ở lại Bắc Kinh. Hắn rõ ràng là nhẫn nhịn vài tháng, bây giờ đã sớm rục rịch, đặc biệt là sau khi gặp tình huống những cô gái tươi mát trong nhà Bạch Phong, điều này càng làm lửa nóng trong lòng hắn bùng lên mạnh mẽ.

- Anh Trang, anh Trang, tôi đã về...

Trang Duệ gọi vài cuộc điện thoại hỏi thăm, sua đó hắn nằm ngủ. Buổi sáng đổ thạch hao tổn nhiều sức lực, bây giờ ngủ thật sự rất say, lúc mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng gõ cửa của Bành Phi.

- Thế nào? Trời tối rồi à?

Trang Duệ đi ra phòng khách mới phát hiện bầu trời đã tối đen, hắn lấy ra hai chai nước uống trong tủ lạnh, ném một chai cho Bành Phi rồi cười hỏi:

- Hưng phấn như vậy làm gì? Trúng mao liêu rồi sao?

- Anh Trang, ba khối mao liêu đều đã được thu vào, đều dùng mức giá thứ hai anh đưa cho để chốt giá, tổng cộng là bốn triệu Euro...

Bành Phi hôm nay xem như kiến thức được thế nào là tiền tài như giấy, những con số nhảy nhót trên màn hình lớn thật sự làm cho người ta cảm thấy áp bức, chỉ riêng số tiền chảy qua tay hắn đã là bốn chục ngàn tệ. Tuy từ nhỏ đã đi bộ đội, quan điểm đối với tiền là rất mạnh nhưng vẫn có chút kích động.

- À, chỉ là một con số mà thôi, sau khi chuyện kia được làm xong, cậu sẽ thấy số tiền kia rất chướng mắt...

Trang Duệ nghe được lời của Bành Phi thì không khỏi nở nụ cười, chuyện này cũng nằm trong dự đoán của hắn. Những khối mao liêu kia đều cho ra phỉ thúy cấp băng, có một khối phỉ thúy phiêu hoa màu xanh cực kỳ hiếm thấy, nhưng biểu hiện của chúng là rất kém, mình bỏ ra số tiền hơn một triệu Euro cho mỗi khối mao liêu như thế, nắm bắt được cũng là vấn đề bình thường.

- Anh Trang, bây giờ tôi chỉ có một người thân duy nhất là em gái, nếu anh xem tôi là huynh đệ thì cũng nên quan tâm đến em gái tôi, như vậy tôi đã thấy đủ, đời này sẽ đi theo anh, dù có chuyện kia hay không thì cũng không có vấn đề...

Bành Phi nói rất chân thành, hắn biết tiền là thứ tốt, nhưng ngoài những kỹ năng học được trong quân ngũ thì hắn thật sự chẳng còn gì khác, chẳng lẽ chỉ biết cầm tiền ngồi ăn chờ chết? Vì thế mà hắn tình nguyện đi theo bên người Trang Duệ, lúc này mới đi được vài ngày thì kiến thức đã tăng tiến chóng mặt. Truyện được copy tại Truyện FULL

Hơn nữa cuộc sống của em gái ở nhà Trang Duệ là rất vui sướng, Bành Phi bây giờ thật sự rất an lòng với hoàn cảnh sống đang có, hắn không muốn vì kho báu hư vô mờ mịt mà đánh đổi những thứ có được vào lúc này.

- Việc này để nói sau, cậu cũng cần thành gia lập thất, mà cũng không có vấn đề, dù sao thì còn nhiều phòng...

Người với người cũng cần xem xét duyên phận, Trang Duệ thật sự không hiểu rõ nguyên nhân vì sao mình rất hợp ý với Bành Phi, vì thế mà tình nguyện tin tưởng đối phương. Rõ ràng những lời nói của Bành Phi vừa rồi là báo đáp tốt nhất đối với Trang Duệ.

- Sao vậy? Còn có chuyện gì sao?

Trang Duệ thấy bộ dạng Bành Phi muốn nói lại thôi thì hỏi.

Bành Phi bị Trang Duệ hỏi làm cho gương mặt trắng nõn có hơi đỏ, hắn lắp bắp nói:

- Anh...Anh Trang, tôi muốn gọi điện thoại về nước, không biết có được không?

- Nhớ Nha Nha rồi sao? Cậu cứ gọi thoải mái, không phải đã mở mạng quốc tế cho điện thoại của cậu rồi sao?

Trang Duệ dùng giọng kỳ quái hỏi, trước đó hắn đã nói với Bành Phi là mỗi ngày nên gọi điện thoại cho Nha Nha, vì hắn sợ Nha Nha vào trong hoàn cảnh sống mới mà không có anh bên cạnh thì lại phát chứng bệnh cũ.

- Không...Không phải cho Nha Nha, làm cho một người cùng...

Bành Phi cúi đầu xuống giống như đã làm chuyện gì sai vậy.

- Nữ bạn học sao?

- Vâng...

- Ha ha, tiểu tử cậu đúng là, gọi thì cứ gọi, tôi nào có keo kiệt chút tiền điện thoại chứ? Chết cười mất, cậu vào phòng mà gọi, sau đó đi ra nói cho tôi biết có chuyện gì...

Trang Duệ nghe vậy thì cười phá lến, vị huynh đệ này chân thành đến mức khó chịu.

Bành Phi nghe được lời của Trang Duệ thì nhanh chóng chạy vào trong phòng mình, nhưng một phút sau hắn đã chạy ra, vẻ mặt khó coi.

- Sao vậy?

Trang Duệ thấy vẻ mặt Bành Phi thật sự không quá tốt.

Dưới sự truy vấn của Trang Duệ thì Bành Phi mới nói ra sự việc, thì ra là trước kia Bành Phi tham gia quân ngũ và về quê thăm người thân, trong một lần gặp mặt bạn bè thì vô tình đụng mặt một cô bạn gái hồi học cấp hai.

Tình cảm của hai người trước nay là không tệ, chỉ là năm ngoái Bành Phi không những giải ngũ, cha mẹ cũng mất, chẳng những em gái mắc bệnh, chính hắn cũng biến đổi trở nên khác lạ.

Bành Phi thấy khi đó mình chỉ còn hai bàn tay trắng thì dùng biện pháp thô bạo để đuổi bạn gái của mình đi, hơn nữa còn dọn nhà và đoạn tuyệt quan hệ với đối phương. Hắn cảm thấy mình không thể đem đến hạnh phúc cho người khác, như vậy không bằng buông tay cho người ta đi tìm hạnh phúc của mình.

Nhưng sau khi đi theo Trang Duệ thì tâm tình của Bành Phi chợt biến đổi, vừa rồi hắn gọi điện thoại cho cô gái kia, nhưng kết quả là vừa nối máy thì đã bị cúp máy.

- Cô gái kia có bạn trai chưa?

Trang Duệ mở miệng hỏi.

- Chưa có, tháng trước còn gặp nhau, cô ấy nói mình chưa có bạn trai...

Bành Phi lắc đầu.

- Được, vậy tiểu tử cậu còn sầu lo cái gì nữa? Khi người ta muốn giúp thì cậu từ chối, sau đó lặn mất tăm mất tích, bây giờ cậu còn trông mong người ta nể mặt mình à? Đừng suy nghĩ nhiều, đợi đến khi chúng ta về Bắc Kinh, cậu tự mình đến xin lỗi người ta là được thôi...

- Thật sao? Anh Trang?

Hai mắt Bành Phi chợt sáng rực lên.

- Tất nhiên là thật, nếu không thì cậu ngọt miệng lên một chút, có thể sẽ vãn hồi được thế cục bằng điện thoại.

Trang Duệ nở nụ cười, Bành Phi có bộ dạng thật sự giống một tên mặt trắng nhưng xem ra không có thủ đoạn của Tây Môn Khánh.

-...Hay là để quay về rồi tính sau...

Bành Phi nghe thấy Trang Duệ nói như vậy thì cũng thầm suy xét.

Vài ngày sau Trang Duệ đi dạo trong khu vực thầm tiêu, chỉ là thời gian khá đầy đủ, hắn cũng không liều mạng mà mỗi ngày nhìn hơn năm ngàn khối mao liêu, quyển vở cũng trở nên chi chít chữ số.

Trong vở có hơn hai trăm khối mao liêu, đều là những thứ có màu da không tốt, biểu hiện khó coi nhưng bên trong lại cho ra phỉ thúy tốt. Với tư chất của Trang Duệ mà muốn mua những mao liêu có biểu hiện tốt thì căn bản là không được, nếu tính cả hai mươi triệu Euro mà Tần Hạo Nhiên chuyển khoản thì chỉ có thể thu vào hai ba khối mao liêu mà thôi.

Còn nói về minh tiêu, ngoài ba khối mao liêu mà Bành Phi đấu giá được, Trang Duệ lại đấu được năm khối mao liêu khác, tổng cộng có giá mười một triệu Euro, nhưng giá trị của chúng phải vượt qua con số ba chục triệu Euro. Nếu phỉ thúy được tạo nên thành phẩm thì giá cả còn lên gấp đôi, hắn chỉ dùng hai khối mao liêu cho cửa hàng Tần Thụy Lân, tất cả thì giữ lại, để xem giá cả năm sau là thế nào.

Tống Quân và Mã Mập sau khi được Trang Duệ cho số thì cũng có thu hoạch, liên tiếp đấu được năm sáu khối mao liêu, Mã Mập còn chuẩn bị ngày mai đổ thạch giải tỏa cơn nghiền.

Bây giờ trên tay của Trang Duệ có hai chục triệu Euro của Tần Hạo Nhiên, tiền do hắn mang đến đã được xài gần hết, đấu giá minh tiêu những ngày tiếp theo cũng không có mao liêu nào tốt, thế là hắn chuẩn bị vùi đầu vào thầm tiê, tranh thủ mua được nhiều khối nguyên thạch giá rẻ.

- Con bà nó, coi tiền là rác sao?

Trang Duệ đi đến bên cạnh một khối mao liêu có phỉ thúy cấp băng được định giá thấp nhất là ba chục ngàn Euro mà không khỏi thầm mắng một câu, khối mao liêu này có biểu hiện không quá tốt, toàn thân đen thủi, là mao liêu toàn đổ, không ngờ chỉ sau vài ngày đã có hơn hai mươi đơn đặt giá ở bên trong.

Trang Duệ xem xét và phát hiện có một người trả giá một trăm ngàn Euro, tờ đơn đặt giá ba chục ngàn Euro của mình lại đang nằm dưới đáy hộp đấu giá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.