Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 50: Thu tiểu đệ (Thượng)




Đám người Trang Duệ đây là lần đầu tiên nghe được cách nói như vậy, hèn gì Myanmar thừa thải phỉ thúy nhưng không có công ty châu báu nổi tiếng, thì ra là bị chính quyền hạn chế. Nhưng nghĩ lại thì cũng thấy bình thường, phỉ thúy ở Myanmar như dầu mỏ oẳ I rắc, lại là nguồn thu ngoại hối chủ yếu, tất nhiên sẽ được chính quyền khống chế.

- Cám ơn, lần sau chào mừng anh về nước chơi...

Trang Duệ tiếp nhận một cái bịch đựng vật phẩm, hắn đứng lên định cáo từ ông chủ quầy hàng, ánh mắt chợt nhìn về phía cái rương của Lý Vân Sơn, thế là hắn bị thu hút, dừng chân lại.

- Lý đại ca, những thứ bên trong thùng ngài có bán không?

Vì vừa rồi ngồi xuống, bây giờ đứng lên thì Trang Duệ mới thấy rõ trong rương có một tượng phật chạm khăc bằng ngà voi, hơn nữa là thủ pháp chạm trổ rỗng ruột, tạo hình trang nhã, rất tinh xảo.

Điều làm cho Trang Duệ giật mình không phải là thứ này, mà là tạo hình tượng Phật chính là kim cương trợn mắt, có câu nói Bồ Tát hiền hòa, Kim Cương trợn mắt. Tượng phật này dùng khá nhiều vật liệu, có thể nói là hiếm thấy, giống như Kim Cương có thiên nhãn, tạo ra ưu thế rất lớn cho vật phẩm kia.

Lần đầu tiên được thấy thì Trang Duệ đã thích, nếu bày nó trong phòng khách tứ hợp viện thì xem ra rất uy phong. Một món chạm khắ ngà voi lớn như vậy thì ngoài các vị bô lão của xứ này, cũng không ai còn.

- Vật này...

Lý Vân Sơn tỏ ra do dự, thứ này được ông nội hăn thú tron chiến tranh, là chiến lợi phẩm, chỉ là ông cụ đã qua đời, thứ gì đó cũng là của hắn.

Dù Lý Vân Sơn muốn bán nhưng khi Trang Duệ hỏi thì lại không nỡ.

- Anh Lý, anh có thể cho tôi xem vật phẩm chạm khắc ngà voi kia được không?

Trang Duệ không biết tâm tư của Lý Vân Sơn, cũng không biết đối phương đang sợ bị mắng là bán cả vật phẩm cổ truyền, hắn chỉ đơn thuần thích bức tượng phật bằng ngà kia, muốn cầm trong tay xem xét một chút.

- Có thể, tất nhiên là có thể, cậu cứ đến xem, thứ này cũng không nhẹ đâu.

Vật phẩm kia không phải là nhỏ, mà những món chạm khắc ngà voi thì thường dễ vỡ, Lý Vân Sơn mời Trang Duệ vào trong quầy hàng xem xét, trong lòng còn đang thầm nghĩ, thứ này nên bán hay không? Nếu bán đi thì bao nhiêu tiền mới phù hợp.

Trang Duệ nghe vậy cũng không khách khí mà trực tiếp bước qua, đi đến bên cạnh rương gỗ, sau đó hầu như nhấc vật phẩm kia ra đặt trên mặt đất.

Lúc này toàn bộ bức tượng phật bằng ngà voi hiện ra trước mặt Trang Duệ, bức tượng này chạm khắc Kim Cương, một chân đứng thẳng, một chân khẽ nâng lên, vẻ mặt tạo hình cực kỳ khoa trương, miệng mở lớn, mũi chĩa lên trời, hai mắt căm tức nhìn về phía trước, tay phải cầm chày Kim Cương, ngực để trần, dây lưng bồng bềnh, cực kỳ đẹp.

Trang Duệ đã từng xem qua nhiều sách về điêu khắc tượng phật cổ, vật phẩm điêu khăc ngà voi này chính là một kiểu hình tượng điển hình thời Tùy Đường, phong cách khoa trương và thoải mái của truyền thống điêu khắc Trung Quốc, lại phù hợp với gu thẩm mỹ của người hiện đại.

Chỉ là không biết thứ này sao lại lưu lạc đến Myanmar, vì trước kia thường nghe nói có nhiều món từ Myanmar chảy sang Trung Quốc, ít nghe nói có món gì chảy sang Myanmar, phần lớn là sang phương Tây.

Sau khi cẩn thận quan sát thì Trang Duệ có thể thấy tác phẩm điêu khắc này có công lực cực kỳ thâm hậu, từng đao được khắc đúng chỗ và không chút dư thừa, đường cong chi tiết rõ ràng và trôi chảy, đặc biệt chính là toàn thân đều là vết đao khắc, căn bản không có dấu vết mài giũa tạo hình, coi như biểu hiện tất cả tính chất đặc biệt của ngà voi.

Một món điêu khắc tuyệt đẹp thế này thật sự gia tăng khí độ và sức cuốn hút của vật phẩm, cùng lúc cho thấy tác giả rất tự tin vào tài nghệ điêu khắc của mình.

Trang Duệ không dùng linh khí giám định cũng biết tượng phật bằng ngà voi này là một vật phẩm cổ, sớm nhất cũng là thời Thanh, vì đừng nói là thời hiện đại có rất ít ngà voi, vào thời dân quốc cũng không có những thợ thủ công có tay nghề tuyệt hảo thế này, vì người điêu khắc ra vật phẩm này phải là đại sư thủ công.

Trang Duệ đưa lưng về phía đám người Dương Hạo, hắn phóng linh khí vào trong tượng Kim Cương, quả nhiên như hắn dự đoán, linh khí vừa vào trong thì hắn phát hiện linh khí màu tím đậm.

- Minh triều, ít nhất cũng là vật phẩm triều Minh...

Trang Duệ thầm mừng rỡ vô cùng, càng muốn nhét luôn tượng Phật vào trong túi.

- Ủa, sao lại có vết rách.

Trang Duệ cũng không dùng linh khí nhìn vào, hắn lại nhìn thấy bên dưới cánh tay có vết rách khoảng năm centimet, hơn nứa còn kéo dài vào bên trong, giống như đã từng được tu bổ, giống như mở một cánh cửa hình tròn, sau đó lại đóng vào.

- Đây là thứ gì?

Trang Duệ đưa mắt nhìn sâu vào bên trong, hắn chợt sợ ngây người, vì trong ngực của tượng phật có một chỗ bị đào rỗng, trong không gian nhỏ đó có hai cái lạp hoàn (dùng sáp tạo thành một cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên, ngày xưa người ta còn sử dụng những lọ tròn này để dấu mật thư).

- Con bà nói, đây rốt cuộc là thứ gì?

Thứ này không thể nào ngăn cản được linh khí của Trang Duệ, linh khí của hắn nhanh chóng bao trùm lạp hoàn, hắn phát hiện bên trong là hai tờ giấy được vo lại. Điều này làm cho Trang Duệ trợn tròn mắt, dù hắn có lợi hại thế nào cũng không thể nhìn được bên trong tờ giấy có ghi nội dung gì.

Lúc này trong lòng Trang Duệ thật sự như mèo cào, rất ngứa ngáy, rất hiếu kỳ. Bên trong tượng Kim Cương này chính là thứ mà cổ nhân mất nhiều công sức lưu lại cho hậu nhân, khẳng định bên trong hai lạp hoàn kia có bí mật gì đó, nếu không thể vạch trần nó ra thì Trang Duệ rất khó chịu.

- Ông chủ Trang, thứ này tôi có thể bán, nhưng nó đã ở nhà tôi không ít năm, nếu dùng lời của người trong nước thì nó là đồ cổ. Vì vậy mà tính trên phương diện giá cả cũng không thể bán như những món hàng thủ công mỹ nghệ cho được...

Lý Vân Sơn ở bên cạnh suy xét một lúc lâu, sau đó hắn quyết định bán đi, dù sao thì nó cũng được giữ mãi trong nhà, cũng không thể dùng làm cơm ăn. Hơn nữa hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ của hắn chính là bên cạnh đều có người Hoa, chính mẹ hắn cũng là người Hoa, không giống như người Myanmar, quá tín ngưỡng đạo Phật, vì thế mà bán bức tượng Kim Cương kia đi cũng cảm thấy không có gì không đúng.

Một vật phẩm chạm khắc bằng ngà lớn như thế này nếu đặt trong gia đình một người Myanmar thì tuyệt đối sẽ được cung phụng như bảo vật, ngày đêm cúng bái. Nhưng trong nhà Lý Vân Sơn thì chỉ là vật phẩm ném xuống giường vài chục năm, khi ông cụ còn sống thì thi thoảng có lấy ra xem xét một chút rồi thôi.

- À, anh Lý, cái này cũng không có vấn đề, để tôi nhìn kỹ xem, hình như tượng chạm khắc ngà voi này có dấu vết tu bổ...

Trang Duệ lúc này đều đặt tất cả tâm tư trên vật trang trí bằng ngà, hắn dựa theo thói quen mua hàng để đáp lại một câu, nhưng khi vừa nói ra khỏi miệng thì đã hối hận, nếu vị chủ quầy này phát hiện ra vấn đề, sợ rằng mình sẽ thua lỗ lớn.

- À, cậu nói vết nứt kia sao? Tôi khi còn nhỏ đã thấy có sẵn rồi, có lẽ trước kia ông nội tôi không cẩn thận đụng vào và làm nứt ra, không ảnh hưởng đấy chứ?

Lý Vân Sơn nghe được lời của Trang Duệ thì không khỏi có chút căng thẳng, nếu đã quyết định bán thì hắn muốn bán đi với giá cao, nếu như Trang Duệ cứ nắm vào chuyện vết nứt kia để lên tiếng, như vậy Lý Vân Sơn cũng không biết mặc cả thế nào, dù sao hắn cũng không hiểu gì về đồ cổ.

- Không ảnh hưởng, vật chạm khắc bằng ngà voi này có chỉnh thể tạo hình rất tốt, có chút tì vết cũng là bình thường. Tôi sẽ tiếp tục xem xét, anh Lý cứ đánh giá và cho ra giá cả, chúng ta sẽ tiếp tục bàn lại...

Sau khi hít vào vài hơi thật sâu thì Trang Duệ mới cố gắng áp chế mình bình tĩnh trở lại.

Trang Duệ bây giờ đặt hết tất cả tâm tư lên phương diện tu bổ, hắn phát hiện tài liệu dùng để tu bổ có màu trắng, sau thời gian dài thì có hơi ố vàng, nếu như không phải dùng linh khí để xem xét, đơn thuần dùng ánh mắt thường sẽ khó phát hiện ra.

Điều này làm cho Trang Duệ càng thêm hiếu kỳ, phải biết rằng những thứ dung dịch kết tủa ngày chỉ được thịnh hành đầu thế kỷ trước, thời Minh Thanh sẽ không có những tài liệu thế này.

Mà những chiếc lạp hoàn trong bức tượng chính là một phương thức truyền tin mật của thời cổ đại Trung Quốc, giống như vào thời Thanh thì người ta đã dùng thư dán kín để làm mật tín rồi, hai thứ không cùng niên đại kết hợp lại cùng một chỗ, điều này làm cho Trang Duệ khó phán đoán được bên trong có cất giấu thứ gì.

- Mua về rồi nói sau...

Trang Duệ quyết định, mình nếu chỉ dựa vào linh khí sẽ chẳng thể nào nhận rõ mặt chữ bên trong tờ giấy nhét vào lạp hoàn, hắn chỉ có thể lấy lạp hoàn ra, nhưng trước hết phải mua lại bức tượng này, biến nó thành của mình cái đã.

- Anh Lý, tôi cũng không gạt anh, tượng phật bằng ngà này chính là một món đồ cổ từ trước thời dân quốc, tôi rất thích thứ này, nếu bày trong nhà sẽ là rất đẹp. Anh nói giá đi, nếu phù hợp thì chúng ta sẽ giao dịch...

Vì thái độ bân đầu của Lý Vân Sơn làm cho Trang Duệ nghĩ rằng đối phương không muốn bán, thế là phải biểu hiện thành ý của mình, nói thẳng thứ này là đồ cổ, chỉ là ở phương diện niên đại thì hắn nói có chút kỹ xảo, cũng không nói vật này là thời Minh, tất nhiên thời Minh cũng là trước Dân Quốc.

- Điều này...Tôi cũng không quá hiểu rõ, cậu nếu thật sự muốn mua thì cho cái giá này... Truyện được copy tại Truyện FULL

Lý Vân Sơn cúi đầu trầm tư một lúc lâu, sau đó vươn ra hai ngón tay.

Khi thấy thủ thế của Lý Vân Sơn thì Trang Duệ mở miệng hỏi:

- Hai chục ngàn đô? Đây là có hơi mắc...

Trang Duệ vừa nói vừa nhíu mày, hắn nói như vậy thật ra cũng là giả vờ, vì thứ này nêu đưa về nước giám định, nếu có thể tìm ra truyền thừa, như vậy bán ra bảy tám triệu là bình thường. Nhưng mua bán là phải mặc cả, Trang Duệ tất nhiên sẽ trả theo hướng giá thấp nhất.

Nhưng Trang Duệ không phát hiện khi mình nói ra cái giá hai chục ngàn đô thì đồng tử trong mắt Lý Vân Sơn chợt co rút lại, đây chính là phản ứng giật mình của mọi người. Lý Vân Sơn tấtnihene không ngại Trang Duệ ít tiền, mà căn bản là cái giá mà Trang Duệ vừa nói làm cho hắn sợ hãi, lúc nãy hắn giơ hai ngón tay chẳng qua chỉ là hai ngàn đô mà thôi.

Phải biết rằng tượng ngà voi là thứ rất bình thường ở Myanmar, dù vật trang trí này có thể tích không nhỏ nhưng ở Myanmar cũng chỉ được coi là lớn mà thôi, giá bán chỉ là từ một đến hai ngàn đô. Thu nhập của người Myanmar lúc này vẫn là khá thấp, một hai ngàn đô cũng đủ cho một gia đình chi tiêu trong vài năm rồi.

Lý Vân Sơn mở quầy buôn bán ở đây thì mỗi tháng cung kiếm được kha khá, nhưng cũng chỉ là vài trăm đô một tháng, nếu như theo lời của Trang Duệ, bán món hàng kia được hai chục ngàn đô, đó thật sự là món tiền lớn với hắn.

- Tiểu...Tiểu huynh đệ, có thể bớt đi một chút, nếu...Nếu không thì mười ngàn nhé? Thứ này của tôi là được ông nội truyền thừa, nếu như ông nội tôi còn, sợ rằng tôi cũng không bán đi.

Lý Vân Sơn dùng giọng kích động nói, lời nói có hơi lắp bắp, hắn sợ Trang Duệ không mua, vì vậy mà chủ động giảm giá xuống một nửa, hơn nữa còn nói đó là di vật của ông nội...

- Mười ngàn...

Trang Duệ lên tiếng, sau đó hắn đưa mắt nhìn bức tượng một lượt, lại gật đầu thật mạnh nói:

- Có thể được, gặp được Lý đại ca xem như duyên phận, mười ngàn đô thì mười ngàn đô, nhưng này Lý đại ca, thứ này có thể mang ra khỏi Myanmar được không? Nếu tôi bị hải quan tịch thu thì thật sự rất oan uổng...

Trang Duệ khnog biết Myanmar có cấm xuất cảnh những vật phẩm thế này hay không, nếu thật sự là hắn mua và bị tịch thu ở sân bay thì cũng không đáng.

- Sẽ không, sẽ không, thế này đi, câu chờ chút, tôi sẽ đi lấy một cái đơn hàng thủ công mỹ nghệ cho cậu...

Lý Vân Sơn thật sự cũng không rõ những thứ này có bị cấm hay khioong, nhưng hắn biết những thứ nào mua được trong Myanmar, chỉ cần có hóa đơn của cửa hàng quốc doanh, tuyệt đối có thể đưa ra ngoài.

Lý Vân Sơn chạy đến nói chuyện với một chủ quầy quen biết ở bên cạnh, để đối phương giúp mình xem xét quầy hàng, sau đó kích động chạy về phía cửa hàng quốc doanh ở trong chùa Shwedagon .

- Anh Trang, bỏ ra gần hai chục ngàn để mua thứ này có đáng giá không?

Dương Hạo thấy Trang Duệ ôm lấy bức tượng ngà mà ve vuốt yêu thích không buông tay, hắn dùng giọng khó hiểu nói, trong ấn tượng của hắn thì những thứ bán ở các khu du lịch đều là các món hàng giả rẻ tiền, lân này Trang Duệ móc ra hai chục ngàn đô, sợ rằng đã bị Lý Vân Sơn làm thịt.

Có câu: Đồng hương thì là đồng hương nhưng sau lưng cũng có thương, người đến Myanmar du lịch thường phần đông là Trung Quốc, nếu nói Lý Vân Sơn sẽ đối đãi tốt với người cùng đất nước thì Dương Hạo sẽ không tin, vì thương nhân trục lợi, sẽ không bỏ qua cơ hội làm thịt người nhà.

- Đáng giá, tất nhiên là đáng giá, đây là một tắc phẩm điêu khắc bằng ngà cực lớn, rất ít gặp trong nước, những năm nay giá cả hàng thủ công mỹ nghệ lại tăng mạnh, mang về sẽ có lời...

Trang Duệ không dám nói nhiều hơn, nếu hắn nói chứng thực truyền thừa của bức tượng sẽ bán được giá bảy tám triệu thì tuyệt đối sẽ hù dọa cho Dương Hạo sợ hãi. Hắn thật sự nghĩ rằng đối với một vật phẩm loại lớn như thế này thì trong nước chắc chắn sẽ có tài liệu ghi chép lại.

- Hì, anh Trang, ánh mắt của anh cũng không thể chê, thứ này kiếm tiền cũng quá dễ dàng rồi...

Dương Hạo thè lưỡi nói, hắn tuy quen biết Trang Duệ chưa lâu, hơn nữa còn mới gặp qua ba lượt, nhưng mỗi lần gặp mặt thì số tài sản của Trang Duệ lại tăng tiến như ngồi hỏa tiễn.

Hai người nói chuyện phiếm với nhau, Lý Vân Sơn vội vàng chạy về, trọng tay còn có một cái thùng lớn hình chữ nhật bằng trúc, nhìn qua thì có vẻ vừa với bức tượng phật kia. Đây là thùng trúc đặc sản của Myanmar, một chiếc thùng như vậy cũng phải có giá vài chục đô, xem như Lý Vân Sơn mua đến phối hợp đưa cho Trang Duệ.

Trang Duệ cùng Lý Vân Sơn nhẹ nhàng đưa bức tượng vào trong thùng, sau đó còn nhét báo chí và bọt biển ở khắp bốn phía. Thùng làm bằng trúc sẽ có thể co giãn, như vậy dù có va chạm thì cũng không ảnh hưởng đến vật phẩm bên trong.

- Tiểu huynh đệ, đây là vật phẩm của cậu...

Sau khi thu thập xong thì Lý Vân Sơn đưa thùng trúc cho Trang Duệ, sau đó thuận tay viết hóa đơn, trên đó là chữ Myanmar, Trang Duệ không hiểu, hắn tiếp nhận hóa đơn và giao nó cho Bành Phi.

Bành Phi nhìn qua hóa đơn rồi khẽ gật đầu, sau đó hắn lấy ra mười tám ngàn đô đưa cho Lý Vân Sơn, lại xách thùng trúc trên mặt đất lên bằng một tay, rất tự nhiên.

...

Mang theo mọt cái rương như vậy cũng không thể đi dạo, cũng may mọi người đã thưởng lãm xong chùa Shwedagon, bây giờ Trang Duệ với Dương Hạo và Bành Phi bắt taxi quay về khách sạn.

Hội chợ phỉ thúy Myanmar quyết định khai mạc vào đúng ngày 1/1, lúc này đa số thương nhân Trung Quốc đã chạy đến đây, sau khi Trang Duệ vào trong khách sạn thì lại thấy nhiều gương mặt quen thuộc. Vòng quan hệ giữa đám người đổ thạch là rất rộng nhưng những công ty đá quý nổi tiếng lại rất ít, vì thế không gặp cũng khó.

Sau khi chào hỏi với những thương nhân mao liêu đến từ trong nước thì Trang Duệ chui vào trong thang máy, hắn cảm thấy mình đã biến thành gấu trúc, ai cũng muốn đến sờ một cái. Vừa rồi thậm chí còn có một người phụ nữ mập đầy mùi nước hoa còn muốn ôm hắn một cái, thật sự làm hắn có hơi sợ.

- Bành Phi, tiểu tử cậu thạt sự là không làm tốt, tôi bị người ta vây quanh mà cậu cũng không đến giải vây...

Sau khi cáo từ Dương Hạo và quay về phòng thì Trang Duệ dùng giọng bất mãn nói với Bành Phi, vừa rồi tên này xách thùng trúc chạy đi luôn, nhưng cũng biết chờ mình ở chỗ thang máy.

- Hì hì, ông chủ, căn cứ vào phân tích của tôi thì người phụ nữ kia tuyệt đối không có ác ý với anh...

Có lẽ là em gái được sắp xếp tốt nên những ngày qua lời nói của Bành Phi cũng thoải mái hơn trước đó, ngẫu nhiên cũng nói vài lời vui đùa với Trang Duệ. Hắn thật lòng tôn trọng Trang Duệ, nhưng biểu hiện bên ngoài cũng không phải suốt ngày gọi là ông chủ như Hách Long, đây chính là thái độ tán thành của hắn với một người nào đó.

- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau lấy tượng phật ngà voi này ra, tôi đi tắm trước...

Trang Duệ thật sự không chờ đợi được nữa mà muốn vạch trần bí mật của tượng phật, chỉ là hắn vừa ra ngoài một chuyến, toàn thân đầy mồ hôi không được thoải mái, vì thế mà chạy nhanh vào phòng tắm.

Khi Trang Duệ đi ra thì bức tượng phật đã được đặt lên bàn phòng khách, Bành Phi đang chú ý quan sát.

- Têểu tử này chạy ra ngoài cả ngày mà không đổ mồ hôi...

Trang Duệ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Bành Phi, chính mình lần đầu thấy đối phương là lúc thời tiết đang dưới 0 độ, tiểu tử này ăn mặc mỏng manh mà không thấy lạnh, bây giờ trời nóng cũng không đổ mồ hôi.

- Anh Trang, thứ nào có giá vài chục ngàn đô thật sao?

Bành Phi vừa rồi đã xem xét bức tượng phật vài lượt, căn bản chỉ thấy tạo hình có chút đặc biệt mà thôi, dù thế nào hắn cũng không thấy thứ gì khác, thứ này cũng không phải có thể ăn uống, sao lại đán giá như thế?

- Vài chục ngàn sao? Ha ha, Bành Phi còn phải thêm số không ở đằng sau nữa mới đúng...

Trang Duệ cười đắc ý, có câu "vàng thời loạn, đồ cổ thời hưng", vào thời loạn lạc thì những thứ đồ cổ không có giá trị và mang theo chỉ có vướng víu mà thôi, chỉ có vàng là thứ có thể đổi được tất cả. Nhưng khi đến thời hưng thì đồ cổ lại vô giá, tóm lại là Trang Duệ biết cách bán vật phẩm này thế nào cho có lợi nhất.

- Vài trăm ngàn sao?

Môi Bành Phi chợt run run, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn bức tượng phật, hắn xem như biết rõ tiền của Trang Duệ đến theo cách nào, rõ ràng là món lợi còn lớn hơn cả buôn ma túy nhưng không có nguy hiểm. Lúc này Bành Phi cũng đang xem xét, mình có nên học tập về tri thứ đồ cổ hay không? Dù sao thì mình cũng không thể làm vệ sĩ cả đời được.

- À, thứ này tôi cũng không bán ra, vì trong nước cùng lắm chỉ có vài món thế này mà thôi...

Trang Duệ lúc này đang đặt chú ý vào bức tượng ngà voi, hắn đang tự hỏi phải làm thế nào để cho cánh "cửa" kia mở ra, lấy hai lạp hoàn bên trong ra ngoài. Tất nhiên hắn cũng không muốn làm cho tượng phật bị hủy hoại, nếu không thì trực tiếp ném xuốn đất là có thể lấy ra được.

- Cậu Trang, nghe nói cậu đi ra ngoài và có được vật tốt quay về? Cậu cũng không gọi anh đây đi cùng sao?

Khi trang duệ đang dùng ánh mắt chăm chú nhìn vào bức tượng phật thì bên tai chợt vang lên âm thanh của Tống Quân, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện Mã Mập và Tống Quân đã vào phòng không biết từ khi nào. Vừa rồi chuông cửa vang lên và Bành Phi ra mở cửa nhưng cũng không thể đánh động được Trang Duệ đang xem xét bức tượng.

- Hai người các anh một thì sợ nóng, một sợ ra đường, tôi gọi hai anh đi được mới là lạ...

Trang Duệ cười khổ một cái, hắn còn chưa nói mình là kẻ sợ không an toàn.

- Thứ tốt, thật sự là thứ tốt, một vật chạm khắc ngà voi lớn thế này là rất hiếm thấy, hơn nữa nhìn cách tạo hình và loại ngà thế này chứng tỏ là từ thời Minh Thanh. Cậu Trang, cậu lại mua được món hời, sao thứ gì tốt cũng được cậu thu gom hết như vậy?

Tống Quân cầm lấy kính lúp và nhìn chung quanh tượng phật làm từ ngà voi, sau đó liếc mắt nhìn Trang Duệ, tiểu đệ của mình quả nhiên quá thần kỳ, đi đến chỗ nào cũng mua được món tốt, bức tượng phật này là một món đồ cổ rất tốt, không ngờ đối phương lại mua được từ Myanmar.

Trang Duệ bị lời nói của Tống Quân làm cho dở khóc dở cười, hắn tức giận trả lời:

- Đó là do anh lười, thứ này đừng nói là tôi, nếu là anh thấy thì cũng sẽ mua lại, anh Tống nếu đi dạo chùa Shwedagon Pagoda trước tôi, chắc chắn sẽ chẳng còn món này cho tôi thu mua.

- Coi như là vận mệnh nên là của cậu, ai cũng không cướp đi được, nhưng này cậu Trang, thứ này cậu bán lại cho tôi, thế nào? Ông cụ thấy được sẽ rất thích...

Tống Quân chớp mắt muốn Trang Duệ bán bức tượng nà cho mình, bảy triệu đối với Tống Quân thì căn bản không coi vào đâu, khoảng thời gian trước vì sức khỏe của ông cụ không tốt nên sản nghiệp của Tống gia tiến hành điều chỉnh, có nhiều đầu tư dàn trải được thu về, bây giờ tiền nhàn rỗi trên tay Trang Duệ là có vài trăm triệu.

- Anh Tống, chuyện này anh khỏi phải nghĩ nhiều, tứ hợp viện của tôi còn thiếu nhiều thứ như thế này. Đúng rồi, ông Tống thích thi họa, thật sự không liên quan đến những món này, anh cũng đừng kéo da hổ làm cờ...

Trang Duệ dùng giọng không chút khách khí mà từ chối lời yêu cầu của Tống Quân, bây giờ hắn cũng hối hận vì bán bức Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Bá Hổ cho Tống Quân, lúc này hắn mới biết muốn mua được những thứ như vậy là cực kỳ khó khăn, trong chợ đồ cổ vào lúc hiện tại chỉ có những món đồ giả mà thôi.

- Tiểu tử này, thôi bỏ đi, nhưng cậu đã đồng ý sẽ tìm ngọc thạch cho tôi, nhất định phải làm cho xong đấy nhé...

- Khi nào thì tôi đồng ý với anh? Anh rõ ràng là không nói đạo lý...

Trang Duệ thật sự có chút bất đắc dĩ, Tống Quân đã hơn bốn mươi tuổi nhưng lại giống như học sinh phổ thông, coi mình là con nhà quan và đùa giỡn trò vô lại với mình, thật sự là ăn không tiêu.

- Được, có thể gặp món nào tốt thì sẽ để lại cho anh, được chưa?

Trang Duệ nói lời hữu ích rồi đẩy hai vị kia ra khỏi phòng, hắn bây giờ không có tâm tư đấu võ mồm với Tống Quân, vì hai cái lạp hoàn trong bức tượng thật sự làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

- Ông chủ, chỗ này rất lạ, không phải là vết nứt đấy chứ?

Khi thấy Trang Duệ xem xét vết nứt dưới nách tượng thì Bành Phi cũng đến nhìn, ánh mắt của hắn cũng rất độc đáo, tuy đấu vết tu bổ đã nhạt nhưng hắn vẫn thấy nó không giống như vết nứt.

- Sao? Cậu cũng nhìn ra à? Đây không phải là vết nứt do va chạm, giống như là đào ra, giống như cố ý mở một cánh cửa. Người cổ đại thường thích giấu bảo bối trong tượng phật, cậu nói xem trong này có gì không?

Trang Duệ nhìn Bành Phi, cố ý dùng ngôn ngữ dẫn đường cho đối phương, hắn cũng không muốn gạt Bành Phi để lấy ra thứ bên trong, thế là phải bày ra lý do cho thích hợp.

- Anh Trang, anh cứ hay nói giỡn...

Bành Phi thật sự không thể tin rằng có kẻ không có việc gì lại giấu bảo bối vào trong tượng phật.

- Cái gì? Tôi nói đều là thật...

Trang Duệ vừa rồi nói người cổ đại thường giấu bảo bối trong tượng phật, đây cũng không phải là mở miệng nói bậy, vì đây chính là có điển cố trong lịch sử.

Trong thời kỳ Lưỡng Hán, sau khi Phật giáo Ấn Độ truyền vào Trung Quốc đến thời Nam Bắc Triều và Tùy Đường thì phát triển đến đỉnh phong, mức độ còn lớn hơn cả Ấn Độ, biến Trung Quốc thành trung tâm phật giáo của thế giới. Lúc đó địa vị của Phật giáo là rất cao, tất cả chùa chiền miếu mão đều có đất đai, hơn nữa không cần nạp thuế.

Vào thời đó không thiếu các vị cao tăng như Huyền Trang, Giám Chân nhưng những kẻ phật môn bại hoại cũng không thiếu, đám người này khi dễ nam nữ, cưỡng đoạt ruộng tốt của dân. Chỉ là hoàng đế thờ phụng và đi theo Phật giáo, quan viên địa phương căn bản sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua, không hỏi đến.

Mà những vị hòa thượng kia sau khi thu vào vàng bạc thì sẽ đem đi giấu kín, mượn danh nghĩ đúc Phật mà tạo ra nhiều tượng đồng lớn, nhìn qua thì có vẻ là tượng thật nhưng bên trong lại giấu huyền cơ, bụng tượng trống rỗng, bên trong cất giấu những tài phú mà những kẻ kia thu được.

Ba lượt hành động diệt Phật nổi tiếng nhất lịch sử Trung Quốc chính là phát sinh ở thời Nam Bắc Triều và Đường Vũ Tông, điều này không thể nói là một vấn đề đáng châm chọc. Đặc biệt là vào thời Đường Vũ Tông, tất cả chùa chiền miếu mão cả nước hầu như bị phá hủy, vài triệu tăng ni bị cưỡng chế hoàn tục, hầu như làm cho Phật giáo thiếu chút nữa thì diệt vong.

Truy cứu nguyên nhân thì tất nhiên là câu nói "thần quyền phải tuyệt đối hàng phục vương quyền", đặc tính chính trị làm cho hoàng đế cảm thấy quyền uy của mình bị thần quyền mờ mịt khiêu chiến, thế là muốn diệt phật.

Nhưng đời sau nghiên cứu lại cho rằng nguyên nhân diệt Phật cũng là vấn đề kinh tế, vào thời Võ Tắc Thiên thì Địch Nhân Kiệt đã từng nói: "Chùa chiền quá nhiều, chiếm hết đất đai nông nghiệp màu mỡ, trang viên không thiếu, trốn đinh tránh tội cũng chạy vào chùa, tăng ni vô danh có vài chục ngàn, khó thể kiểm soát, đồng thời còn phát sinh lừa đảo, giết người, cướp của, hãm hiếp..."

Có thể nói là chùa chiền vào thời đó tài lực hùng hậu, có nhiều đất tốt, hơn nữa hoà thượng còn có thể tránh chế tài pháp luật, những hòa thượng không danh phận có vài chục ngàn, hơn nữa cũng không phải tự mình trồng trọt, chỉ là mở miệng ngồi ăn mà thôi.

Khi quốc gia có tiền thì sẽ không có vấn đề gì với những hòa thượng này, nhưng khi hoàng đế phải nắm chặt dây lưng quần để sống mà hòa thượng lại có tiền thì rõ ràng là có tội. Vì thế đến thời Đường Vũ Tông thì tiến hành một hành động diệt Phật lần thứ ba trong lịch sử.

Lúc đó thanh lý từ nhà chùa ra rất nhiều tài vật, hơn nữa khi phá vỡ những bức tượng Phật bằng đồng ra thì thấy bên trong có rất nhiều vàng bạc châu báu, ngày đó cứ nói đến bảo tàng là liên tưởng đến bụng phật.

- Anh Trang, anh nói thật sao? Nhưng bên trong bức tượng Phật này có lẽ không có bảo bối gì đâu...

Bành Phi thật sự nghe say sưa câu chuyện của Trang Duệ, nhưng dù hắn có khoa chân múa tay hưng phấn thì cũng không tin trong tượng phật này có giấu thứ gì đó.

- Ai biết có hay không? Cần phải lấy mảnh ngà này ra mới biết được...

Trang Duệ nói chuyện với Bành Phi chỉ là không muốn hư hao bức tượng Phật này và lấy ra món đồ bên trong, nhưng nó là không dễ dàng gì, vì vật liệu tu bổ đã hòa vào cùng một thể với chất liệu ngà, nếu muốn lấy ra thì thật sự khó khăn rất lớn.

Bành Phi thấy bộ dạng Trang Duệ sầu khổ cau mày thì không khỏi cười:

- Anh Trang, anh thật sự muốn lấy mảnh ngà này ra sao?

- Tất nhiên, cậu nghĩ lại mà xem, đây là một bức tượng phật đẹp, ai lại vô duyên vô cớ khoét ra một lỗ hổng ở chỗ này? Nói không chừng bên trong có thứ gì tốt, mở ra xem thì chúng ta cũng không có gì thiệt thòi, sau đó tôi sẽ ch người tu bổ lại, sẽ lại như mới thôi...

Trang Duệ nói đúng sự thật, cách tu bổ năm xưa thật sự làm xấu bức tượng ngà, bây giờ thời hiện đại có rất nhiều tài liệu có thể tu bổ làm cho người ta không phát hiện vấn đề.

- Anh Trang, anh chờ chút, tôi sẽ quay lại...

Bành Phi khoa chân múa tay nói một tiếng với Trang Duệ rồi chạy ra ngoài.

- Tiểu tử này...

Trang Duệ thật sự lắc đầu, hắn dùng ánh mắt buồn rầu nhìn bức tượng, trước đó nó không phải là của mình thì tỏ ra nôn nóng, bây giờ đặt đến trước mặt thì lại không thể nào lấy nó ra. Điều này làm cho Trang Duệ sinh ra cảm giác như Tần Huyên Băng bị lột sạch nhưng chính mình lại không có phản ứng vậy.

- Ông chủ, tôi đã về.

Sau hai mươi phút, khi mà Trang Duệ còn đang cau mày ủ dột thì Bành Phi đã vào phòng, Trang Duệ thấy đối phương cầm theo một cái bếp cồn thì ánh mắt chợt sáng lên.

- Bành Phi, có phải cậu muốn đốt kim cho nóng lên rồi đâm vào gẩy lớp vật liệu kết dính ra không? Nhưng chúng ta cũng không biết khối keo này sâu như thế nào...

Trang Duệ cảm thấy đó là một ý kiến hay nhưng nghĩ lại mà thấy khối ngà kia sâu bảy centimet, kim bình thường không thể xuyên qua, mà kim thì cũng quá cứng, không thể cắm sâu vào, phương pháp này là không thể làm.

- Cái này đã đủ dài chưa?

Bành Phi nâng tay trái lên, lúc này Trang Duệ mới phát hiện trên tay trái của Bành Phi là một sợi dây thép nhỏ, dài hai ba mươi centimet. Hắn đưa tay nhận lấy sợi dây thép, độ mềm dẻo là rất tốt, vì thế không khỏi mừng thầm, coi như vấn đề đã được giải quyết.

Trang Duệ đứng lên đi ra cửa, gắn bảng "không muốn quấy rầy", sau đó đi vào nhấc ngón tay cái với Bành Phi:

- Hảo tiểu tử, nếu bên trong có bảo bối thì cho cậu một phần...

Trang Duệ lấy một cái bật lửa ra, đốt bếp cồn, Bành Phi đưa dây thép vào trong lửa, chỉ sau vài chục giây thì sợ thép đã đỏ bừng bừng.

Trang Duệ nhìn sợi dây trên tay của Bành Phi và nhắc nhở:

- Vẫn chưa đủ dài, cần đốt nóng dài hơn nữa...

Bành Phi bắt đầu di chuyển sợi dây thép trong lửa, chỉ một lúc sau đã được đốt đỏ hơn năm centimet.

- Đưa cho tôi...

Trang Duệ đặt bức tượng Phật xuống đất, sau đó tiếp nhận dây thép từ trong tay Bành Phi, lại đâm vào trong khe hở thấy rõ ràng nhất. Dây thép đỏ căn bản giống như không cần dùng sức, nhanh chóng hòa tan lớp vật liệu kết dính.

Mùi cao su đốt cháy bùng lên, khói xanh bay ra, hắn dùng tay kéo sợi thép theo đường vết nứt, đến khi thấy khó kéo thì biết nhiệt độ không đủ. hắn thanh thủ kéo sợi dây thép ra, lúc này trên sợi dây thép có dính những thứ gì đó.

- Tiếp tục đốt...

Trang Duệ đưa dây thép cho Bành Phi, hắn tự mình đến mở cửa sổ phòng khách sạn, cũng không quan tâm lúc này trong phòng còn mở điều hòa, vì mùi cao su trong phòng thật sự quá khó ngửi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.