Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 49: Tốt nghiệp khảo thí (Hạ)




Năm đó sau khi quân Quốc Dân Đảng tan tác ở Vân Nam, Lý Di một mình chạy sang Đài Loan, suốt thời gian nửa năm sư 93 không có địa điểm cố định, cứ mãi lang bạt khắp nơi. Cuối cùng người này cũng may mắn đào thoát, chạy đến lãnh thổ Myanmar, trong lúc chạy trốn thì sư 93 cùng một sư tàn quân khác dẫn theo bảy ngàn tên lính không muốn đầu hàng cùng gia đình chạy đến đất khách quê người.

Nhưng chính phủ Myanmar không muốn tiếp nhận bọn họ, vì thế mà chiến tranh bắt đầu, tuy đám người này đánh không lại Hồng Quân nhưng lại đủ đối phó với thế lực địa phương nhỏ yếu của Myanmar, chỉ sau năm ba đêm đã đánh cho quân Myanmar ở vùng Tam Giác Vàng tan tác, thế là đứng vững gót chân ở chỗ này.

Lý Di đang ở Đài Loan thấy bộ hạ cũ đứng vững gót chân ở Myanmar thì lập tức kêu gào muốn phản công đại lục, thế là thật sự phản công, nhưng sau khi thương vong thảm thiết thì lại quay về Myanmar.

Lúc này myanmar lại đạt thành hiệp nghị với Ấn Độ, quyết định để Ấn Độ xuất quân giúp Myanmar đánh đuổi đám thổ phỉ Quốc Dân Đảng ở vùng biên giới. Đây là trận chiến ác liệt, tuy đám thổ phỉ lợi dụng địa hình để giành lấy chiến thắng nhưng cũng thương vong thảm thiết, cuối cùng đứng vững ở vùng Tam Giác Vàng.

Đến những năm sáu mươi thì sư 93 lại bị tấn công, vì mất đi sự tiếp tế của Đài Loan nên thương vong thảm thiết, càng đánh càng ít người, chỉ còn lại mười mấy đội vũ trang mà thôi.

Sau này vài chục năm chiến loạn, không có tiếp tế, vì vậy mà tàn quân Quốc Dân Đảng bắt đầu trồng thuốc phiện ở Tam Giác Vàng, tạo nên một căn cứ thuốc phiện lớn nhất thế giới: Tam Giác Vàng.

Người Hoa ở Myanmar chỉ có thể thuộc hai nhóm như vậy, thế nên Trang Duệ vừa hỏi là đã có thể tìm ra nguyên nhân. Tất nhiên cùng là người một nước, trước đó chiến đấu cũng vì sinh tử tồn vong, bây giờ đại lục đã nối thông quan hệ với Đài Loan, tất nhiên Trang Duệ cũng không quan tâm đến thân phận của đám người này.

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ vì người đàn ông trung niên chủ sạp xấu hổ nói:

- Ông nội của tôi làm quân viễn chinh sang Myanmar, khi đó chiến đấu với đám người Nhật, nhưng sau này lại hợp với cánh quân bại trận của Quốc Dân Đảng để đánh với người Ấn...

Đám quân viễn chinh ở myanmar phần lớn đều là những lão binh trăm trận chiến, sau khi xong trận thì vốn đã định cư, nhưng sau khi bại binh của Quốc Dân Đảng chạy đến Myanmar, xuất phát từ ý nghĩ cùng là anh em, thế nên nhiều người lại cầm vũ khí. Tất nhiên thế hệ bấy giờ đã là rất già lão rồi, mà chiến tranh quy mô lớn cũng không còn.

- Đại ca tên gì? Làm ăn ở chỗ này thế nào? Những vật phẩm điêu khắc bằng ngà này có giá cả thế nào?

Trang Duệ ngồi xổm xuống, đối phương là người Hoa, mua giúp vài món cũng không có vấn đề.

Sạp chủ đưa mắt nhìn những vật phẩm bằng ngà trong tay Trang Duệ rồi thuận miệng đáp:

- Tôi họ Lý, tên là Vân Sơn, cái kia năm đô, năm ngàn tệ, nếu dùng đô la để mua thì sẽ rẻ hơn...

Trong Myanmar thì đô la là ngoại tệ mạnh, một đô có thể đổi một trăm Miến Điện Tệ, nếu ở chợ đen thì giá cả còn cao hơn.

Trang Duệ thầm tính toán, năm đô một món, tính ra cũng rất lợi. Quan trọng là loại ngà này cũng có tuổi, khá chắc chắn, màu sắc tốt, có hơi ố vàng, giống như lớp mồ hôi dính lên sau nhiều năm.

Ngà nói chung là có màu vàng, có sự phân biệt giữa ngà Châu Phi và Châu Á, ngà Châu Phi thường có màu vàng nhạt, rất mịn, độ bóng cao, rất cứng, ngà Châu Á thì có hơi trắng, thời gian lâu sẽ ố vàng, thế cho nên những vật phẩm làm bằng ngà thường được xem xét vào màu sắc.

Cũng có người thích màu trắng, thế là dùng bã đậu ngâm vật phẩm bằng ngà thì nó sẽ biến thành màu trắng, sau khi ẩy trắng thì vật phẩm sáng bóng trẵng nõn, rất nhẵn nhụi và xúc cảm, có thể nói là vật phẩm tốt. Những vậ phẩm làm bằng xương thì phần lớn đều là tẩy trắng nhưng khá khô khốc, thô ráp, màu trắng không đẹp, mất tự nhiên, không bừng sáng.

Từ những năm hai mươi của thế kỷ trước, xuất phát từ phương diện bảo vệ voi nên cả thế giới ra quy định cấm mua bán ngà, điều này làm cho những quốc gia hoàn toàn ỷ vào phương diện nhập khẩu ngà để chạm khắc bị ảnh hưởng khá lớn. Text được lấy tại Truyện FULL

Năm 1990 Trung Quốc đình chỉ ngừng nhập khẩu ngà từ Châu Phi, năm 19991 cấm buôn bán và giao dịch những chế phẩm làm từ ngà, dù là thứ gì làm từ ngà voi cũng không được buôn bán kinh doanh. Dưới tình huống cấm đoán khó khăn thì giá cả các món bằng ngà chợt tăng vọt, những vật phẩm điêu khắc từ ngà luôn có giá cả rất cao.

Khi lệnh cấm ngày càng xiết chặt, hơn nữa còn thiếu thốn nguyên liệu, vì vậy mà số lượng hàng mỹ nghệ bằng ngà voi cũng dần hiếm thấy, những vật phẩm làm từ ngà chính phẩm ngày càng ít đi. Sau một thời gian ngắn thì giác cả của mặt hàng này đã tăng lên 100%, những vật phẩm điêu khắc bằng ngà luôn được người ta săn lùng.

Mà Myanmar, Thái Lan, Lào là những nước xưa nay có nhiều voi, thế cho nên chế phẩm ngà ở chỗ này khá thông thường.

- Kinh doanh có thể tiếp tục, cần phải có lợi nhuận để kiếm cơm mà ăn, nhưng nghe nói trong nước giờ phát triển rất tốt, nếu có cơ hội vẫn muốn quay về...

Lý Vân Sơn rất hay nói, dù ở Myanmar có không ít du khách Trung Quốc nhưng hắn cũng không thường xuyên sử dụng tiếng Hán, vì vậy bây giờ mới thao thao bất tuyệt với Trang Duệ.

- À, cái này, còn cái này nữa, tôi mua nó, anh Lý xem tổng cộng là bao nhiêu?

Trang Duệ lấy vài cái vật phẩm ngà , thứ này hiện tại được người sưu tầm trong nước rất ưu chuộng, giá thị trường cũng hơn cả ngàn. Nếu là những dụng cụ thời Tống Minh được làm bằng ngà, sợ rằng sẽ có giá cả triệu, có thể nói là báu vật vô gái, cự kỳ hiếm thấy.

Nhưng Trang Duệ cũng không muốn kiếm tiền như vậy, hắn chu yếu muốn làm phong phú tầng hầm dưới tứ hợp viện của mình, chỗ đó bây giờ ngoài vài món gốm sứ và tranh ảnh thi họa, căn bản không còn gì, có vẻ hơi ít.

- Này tiểu huynh đệ, tổng cộng là một trăm ba mươi đô la, cậu đưa tôi một trăm đô là được, tôi gói lại cho cậu...

Trang Duệ mua thật sự không ít, có hơn mười vật, hơn nữa giá cả cũng giống nhau, Lý Vân Sơn láy từ cái rương sau lưng ra mười cái hộp nhỏ, sau đó bỏ từng vật phẩm điêu khắc ngà voi vào bên trong.

- Anh Lý, chỗ anh sao không bán phỉ thúy? Myanmar không phải là nơi sản xuất đá quý sao? Tôi thấy quầy hàng nào cũng có bán phỉ thúy cả mà...

Khi Bành Phi trả tiền thì Dương Hạo đứng ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được, những quầy hàng khác đều có phỉ thúy, nhưng nơi đây lại không có, làm cho Dương Hạo thật sự kỳ quái.

- Đúng vậy...

Sau khi nghe được lời của Dương Hạo thì Trang Duệ cũng có phản ứng, quầy hàng này thật sự không có phỉ thúy hay châu báu gì cả, những quầy hàng khác thì lại có.

- Ha ha, các vị huynh đệ lần đầu tiên đến Myanmar sao?

Lý Vân Sơn hỏi ngược lại.

- Đúng vậy, sao thế? Chẳng lẽ Myanmar không cho bán phỉ thúy?

Nhưng Trang Duệ cũng có chút kỳ quái, cấm mao liêu còn chưa tính, nếu chính phủ Myanmar còn hạn chế thành phẩm châu báu thì sẽ là rất quá mức, hơn nữa làm vậy sẽ khiến cho những công ty châu báu của đối phương không thể nào phát triển được.

- Cũng không phải là không cho mua bán, nhưng nếu hai vị muốn mua bán phỉ thúy thì phải đến những nơi chịnh quy, hơn nữa không cần mua mao liêu, thậm chí là nguyên thạch chưa gia công mài khắc, vì thứ này thuộc quyền khống chế của quốc gia.

- Mua sắm những thứ kia thì nhất định cần bằng chứng, chuẩn bị cho quá trình kiểm tra lúc xuất quan. Những thứ đám người kia bán phần lớn chỉ là phỉ thúy giả, ngay cả là thật thì không có hóa đơn, mua cũng không thể nào thông quan, tôi không muốn lừa dối khách hàng, nên dứt khoát không bán phỉ thúy...

Lý Vân Sơn tỏ ra khinh thường hành vi của những quầy hàng bên cạnh, vẻ mặt không cho là đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.