Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 15: Thư Kích Thủ (Tay Bắn Tỉa)




- Chú Tần, dì Phương, ông nội, mọi người cũng nên đến Bắc Kinh chơi vài ngày, vừa vặn làm quen với mẹ và ông ngoại của cháu...

Trang Duệ đứng trước mặt Âu Dương Quân nói ra lời mời với Tần gia, tuy trước đó vợ chồng Tần Hạo Nhiên đã quyết định sẽ đến Bắc Kinh nhưng đó là do tự mình mở lời, thật sự cũng không có thể diện. Trang Duệ nghĩ đến điều này, hắn đưa ra lời mời rất đúng lúc, xem như là một tiểu tử trưởng thành trong cách đối nhân xử thế.

- Tôi già rồi, cũng muốn thư giãn gân cốt nhưng thời tiết mùa này thật sự không muốn đi đâu cả, đợi đầu xuân sang năm tôi sẽ đến thăm Âu Dương lão tiên sinh, lần này cho vợ chồng Tần Hạo Nhiên đi là được.

Tần lão gia tử khoát tay áo, tháng này lão thật sự khó thể nào đi đến Bắc Kinh, tuy lão so ra còn trẻ hơn Âu Dương Cương nhưng đã quá bảy mươi nên cho người thân đi là được, đợi đến khi đính hôn hay kết hôn thì mới tự mình đến Bắc Kinh.

- Tiểu Trang, chúng tôi còn phải ở lại hai ngày nữa, cậu và Tiểu Băng cứ đi trước đi.

Bây giờ Tần Hạo Nhiên là người cầm lái công ty châu báu Tần Thị, nếu hắn bỏ đi thì phải xử lý nhiều chuyện, cũng không thể nói là đi ngay.

- Vâng, cháu sẽ ở Bắc Kinh chờ chú và dì.

Trang Duệ khẽ gật đầu, nếu đưa hai vị trưởng bối theo mình đi máy bay vận tải thì hình như cũng không phù hợp.

- Cậu Trang, đúng là quá giỏi, còn thắng cả Thyssen. Đúng rồi, số xèng này làm thế nào? Muốn gửi vào ngân hàng trong nước hay chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ?

Trịnh Hoa thấy Trang Duệ và người Tàn gia nói chuyện thì ở bên cạnh đợi một lúc lâu, đổ thuyền đều dựa theo yêu cầu của khách, đều đổi đô la Hongkong thành tiền chuyển vào tài khoản chỉ định của Trang Duệ.

- Anh chuyển vào số tài khoản này.

Trang Duệ tiện tay viết số tài khoản ngân hàng của mình cho Trịnh Hoa, trên người hắn còn có chi phiếu năm triệu đô la của ngân hàng Thụy Sĩ, hắn đang suy xét xem mình có nên mở tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ hay không? Dù sao thì ở nước ngoài cũng không thể xài tiền trong nước hay đô la Hongkong.

Giữa trưa nhóm Trang Duệ ăn cơm ở đổ thuyền, chiều đó bắt trực thăng về Nghiễm Châu. Âu Dương Quân đã sớm liên lạc máy bay, sau khi xuống máy bay thì chục người an vị trên máy bay vận tải quân dụng tiến về Bắc Kinh.

Máy bay vận tải quân dụng thật sự không thể nào so sánh với máy bay dân dụng, tuy bên trong máy bay có ghế sa lông nhưng sau khi đến Bắc Kinh thì Trang Duệ vẫn thấy đầu óc choáng váng,

Sau khi xuống máy bay thì ngay cả Âu Dương Quân cũng không còn hào hứng nói chuyện, mỗi người giúp Trang Duệ cầm một cái hộp đồ cổ, ngồi vào xe quân dụng chờ sẵn ở sân bay, sau đó chạy về phía Bắc Kinh.

- Hì, ai treo vài cái đèn lồng lớn trước nhà mình vậy?

Xe đưa Âu Dương Quân về nhà trước, sau đó mới chạy đến tứ hợp viện của Trang Duệ, vì ngõ quá chật xe không thể vào nên chỉ có thể thả Trang Duệ và Tần Huyên Băng xuống đầu ngõ.

Lúc này ở cổng nhà có hai cái đèn lồng treo cao, ánh sáng từ bên trong bùng ra làm cho chung quanh sáng rực một mảnh.

- Trang...Trang Duệ, dây là tứ hợp viện anh mua, là nhà anh hiện tại sao?

Dù Tần Huyên Băng có xuất thân đại gia tộc, nhà giàu có đỉnh cấp Hongkong, nhưng khi thấy cánh cổng tứ hợp viện quý phái này vẫn cực kỳ khiếp sợ. Hai con sư tử đá ở trước cổng giương nanh múa vuốt càng thêm uy mãnh.

Cổng nhà tạo hình giả cổ cùng với đèn lồng treo bên trên đều quen thuộc, nếu như không phải đang đi theo Trang Duệ, Tần Huyên Băng còn tưởng rằng mình lạc vào trong một phim trường nào đó.

- Hì hì, đây là nhà của chúng ta, thế nào, Huyên Băng, nhà anh mua đẹp chứ?

Trang Duệ cười đắc ý, hắn sở dĩ không cho xe hơi đi vào cửa hông vì muốn cho Tần Huyên Băng thấy được cổng chính. Phải biết rằng người đầu tiên đến nơi này đều cảm thấy rung động, vì dù là đám anh em họ nhà cao cửa rộng của Trang Duệ đến nơi này cũng không ngừng hâm mộ.

Tuy công tác trong quan trường thì có nhiều tiện lợi nhưng về vấn đề tiền tài thì thật sự phải rất cẩn thận, những vị anh em trong Âu Dương gia được sự giúp đỡ của Âu Dương Quân mà có không ít tiền trên người, tuy số tiền này có lai lịch rõ ràng nhưng bọn họ cũng không dám dùng nó mua nhà cao cửa rộng.

Đây chính là tình hình trong nước, dân chúng không quan tâm anh làm gì ra tiền, nếu an lắm tiền sẽ chụp mũ là tham quan, thật ra với quyền thế của Âu Dương gia thì căn bản không cần đi làm những chuyện như vậy.

- Rất tốt, tứ hợp viện này thật sự làm cho em chờ mong...

Tần Huyên Băng thấy cánh cổng lớn mà tỏ ra hưng phấn, những mệt mỏi sau vài giờ bay cũng dần tan biến. Đặc biệt là khi nghe Trang Duệ nói đây là nhà của chúng ta, nếu không phải nàng còn cầm vài hộp đựng đồ cổ trên tay, nàng thậm chí còn muốn ôm hắn hôn một cái.

- Đi, chúng ta vào thôi, nghe Tứ ca nói ông ngoại và bà ngoại đã đến đây ở được vài ngày rồi, vừa vặn có thể giới thiệu em cho mọi người...

Âu Dương Quân không chịu đi vào nhà Trang Duệ cũng vì có ý muốn tránh ông nội, lúc này Trang Duệ vừa nói chuyện với Tần Huyên Băng vừa đi đến bên cửa, hắn khẽ đặt những chiếc hộp xuống bậc thêm, sau đó đưa tay lên nhấn chuông.

- Mọi người tìm ai?

Cửa mở nhanh ngoài ý muốn của Trang Duệ, hầu như khi tiếng chuông cửa vang lên thì cửa đã được mở ra, một vị sĩ quan quân hàm trung úy xuất hiện bên trong.

- Chúng tôi tìm...

Trang Duệ vô thức nói nửa câu, sau đó hắn chợt có phản ứng và dở khóc dở cười nói:

- Tôi không tìm ai cả, đây là nhà của tôi, làm phiền anh cho chúng tôi đi vào.

Trang Duệ cầm lấy những thùng giấy trên mặt đất rồi đi vào bên trong, vừa rồi hắn thiếu chút nữa bị đối phương làm cho quên mất tất cả, vì đây là nhà mình.

Viên trung úy vung tay cản Trang Duệ, hắn lấy ra một tấm hình để so sánh với Trang Duệ, sau đó mở miệng nói:

- Chờ chút, anh là Trang Duệ sao?

- Các anh là cảnh vệ tăng cường đến đây bảo vệ ông ngoại của tôi sao?

Trang Duệ suy nghĩ mà hiểu ra vấn đề, ông ngoại được hưởng chế độ thủ trưởng cấp nhà nước, dù đã về hưu nhưng cũng phải chú ý từng phương diện, cảnh vệ càng không thể thiếu.

- Thủ trưởng bây giờ đang ở bên trong, tất cả nhân viên ra vào đều phải được kiểm tra toàn diện, Trang tiên sinh, thật sự xin lỗi, những thứ trong tay anh phải kiểm tra mới được mang vào.

Vị trung úy này chính là phụ trách khối cảnh vệ bảo hộ cho Âu Dương lão gia tử, vì đây là nhà tư nhân nên trước khi đến bọn họ đã làm nhiều công tác. Lúc đó không có mặt Trang Duệ nên chỉ có thể cầm theo hình để tránh tình huống lẫn lộn phát sinh.

Thật ra những lần thủ trưởng ra ngoài thì sẽ phát sinh rất nhiều phiền toái cho khối cảnh vệ phụ trách an toàn, nhưng chỗ này rất tốt, chung quanh không phức tạp, hơn nữa lại là một căn nhà rộng, để cho cảnh vệ và nhân viên y tế tiến vào ở cùng vẫn rất dư dả.

----------------------------------------

- Kiểm tra cũng được, nhưng tôi mở ra cho anh xem.

Trang Duệ thấy người kia muốn đưa tay nhận lấy những chiếc hộp của mình thì vội vàng lui về phía sau một bước. Đùa à, nếu đánh vỡ những món đồ sứ này thì mình cũng chỉ có khóc ròng mà thôi.

Trang Duệ cẩn thận đặt những hộp đựng cổ vật xuống đất, mở ra cho viên trung úy kia xem xét cẩn thận, đối phương còn dùng tay xem xét những mảnh giấy báo và bọt biển lót vào bên trong.

- Như vậy là được rồi, đây là những bức tranh cổ, không nên mở ra...

Trang Duệ thấy viên trung úy nhìn vào những bức tranh dưới nách mình thì không khỏi cười khổ, những bức tranh này muốn mở ra phải đặt trên bàn và xem xét cẩn thận, chỗ này sao có thể mở ra được?

- Được rồi, mời hai người vào, trung viện là địa phương thủ trưởng ngủ nghỉ, hai người có thể đến tiền viện hoặc hậu viện.

Viên trung úy cũng không kiên trì xem xét vài bức tranh, hắn lui về phía sau một bước, chừa không gian cho hai người đi qua, đồng thời dùng bộ đàm trên cổ áo để thông báo tin tức Trang Duệ đã về cho những cảnh vệ bên trong.

Trang Duệ buồn bực xách theo những hộp đồ cổ và đưa Tần Huyên Băng đi vào cửa chính, hắn muốn ngoại đến đây ở để cho chỗ này thêm náo nhiệt, tăng nhân khí, không ngờ ông cụ lại lấn chiếm, làm hắn về nhà mà giống như đi đến nhà người ta. Nhưng cũng khá tốt, hậu viện là phòng ngủ của Trang Duệ, nếu ông cụ mà ở đó thì thật sự càng làm hắn thêm bức bối.

- Trang Duệ, sau này mỗi lần đều không phải như vậy nữa chứ?

Tần Huyên Băng đi theo sau lưng Trang Duệ và hỏi, nơi này rất tốt nhưng nếu bị quản lý chặt như trong quân đội thì chẳng còn ý nghĩa gì.

- Sẽ không, ông ngoại chỉ ở đây mọt thời gian ngắn thôi...

Trang Duệ nói lời này mà cảm thấy cũng không chắc chắn, nếu ông cụ thích chỗ này mình cũng chẳng thể nào làm gì được.

Khi Trang Duệ đi đến cửa Thùy Hoa để thông qua tiền viện thì một cảnh vệ viên đứng trong bóng tối vung tay chào làm cho Trang Duệ và Tần Huyên Băng thiếu chút nữa đã dùng những món trên tay để làm vũ khí. Mãi đến khi hai người đi vào trung viện thì trái tim vẫn con đập bịch bịch, thật sự là dọa chết người.

Khi Cổ Vân lắp đặt thiết bị cho Trang Duệ thì đã bố trí rất nhiều đèn ở chỗ tối, vì thế khi tiến vào trong hoa viên trung viện thì đèn đuốc sáng trưng.

Trong hoa viên có không ít người, Âu Dương Uyển đang dắt tay hai cụ đi dạo, phía sau là Tiểu Niếp Niếp và Tiểu Bạch Sư. Nhưng khi Tiểu Bạch Sư thấy Trang Duệ thì nhào đến, vì thế hắn chỉ có thể đặt những vật phẩm của mình xuống bãi cỏ để ôm Tiểu Bạch Sư.

- Chào mẹ, chào ông bà ngoại, con đưa Huyên Băng đến ra mắt mọi người.

Sau khi trấn an Tiểu Bạch Sư thì Trang Duệ kéo tay Tần Huyên Băng đi về phía các cụ.

- À, tốt, tiểu tử tốt, rất tốt, mà tiểu nha đầu kia cũng rất tốt...

Âu Dương lão gia tử đưa mắt đánh giá Tần Huyên Băng một lượt, sau đó khẽ gật đầu nói. Âu Dương Uyển cũng mỉm cười nhìn Tần Huyên Băng, dù không nói lời nào nhưng nụ cười trên mặt cũng làm cho Tần Huyên Băng bớt căng thẳng rất nhiều. Ngoài Trang Duệ ở đây thì thật sự mọi người đều là trưởng bối.

- Nha đầu này rất xinh đẹp, này hài tử, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Bà ngoại Trang Duệ lại rất thích Tần Huyên Băng, bà thả tay con gái rồi đến lôi kéo hỏi han Tần Huyên Băng.

- Mẹ, anh Lỗi và các chị dâu đâu?

Trang Duệ nhớ trước khi đi thì chỗ này cũng không thiếu người.

- Mọi người đều có công tác, hôm qua đã đi hết rồi, chị và anh rể của con đã về Bành Thành, hôm nay Tiểu Lỗi ăn cơm tối xong thì đi, vốn là muốn chờ con về gặp mặt hình như có gì đó muốn nói. Con đỡ ông ngoại đi, mẹ nói vài lời với Huyên Băng.

Âu Dương Uyển biết mẹ mình muốn có cháu ngoại, sợ nói quá rõ ràng mà Tần Huyên Băng thì da mặt mỏng nên khó chịu được, vì vậy bà vội vàng giao cha già cho Trang Duệ, chính mình cũng nhập hội nói chuyện với mẹ và Huyên Băng.

- Nghe nói cháu đánh bạc thắng về không ít cổ vật phải không?

Trang Duệ thỉnh thoảng dùng linh khí chải chuốt cơ thể cho hai ông bà ngoại, vì vậy mà sức khỏe của cả hai ngày càng tốt, các cơ quan bị thái hóa nặng nề đã bừng sức sống. Lúc này ông cụ cũng không cần Trang Duệ phải đỡ mà chống trượng đi đến nói. Text được lấy tại Truyện FULL

- Đúng vậy, ông ngoại, lần này coi như may mắn, không làm ông mất mặt.

Trang Duệ có thể nói một người không sợ ông cụ, ngoài ra còn có Tiểu Niếp Niếp và mẹ là Âu Dương Uyển.

- Đi ra ngoài đánh bạc mà nói không mất mặt? Còn sử dụng máy bay quân dụng, hai cậu rất to gan, nếu không thắng thì ông đây sẽ cắt đứt chân chó của cả hai đứa...

Âu Dương lão gia tử dùng ánh mắt tức giận nhìn Trang Duệ, chuyện Âu Dương Quân cưỡi máy bay quân dụng đi Hongkong đã sớm lọt vào tai lão, đây cũng là nguyên nhân mà hôm nay Âu Dương Quân không dám đi vào chỗ này.

- Hì hì, ông ngoại, đây không phải là những vật quý hiếm sao?

Trang Duệ cười hì hì nói, hắn nếu không vì sợ cổ vật hư hao thì đã chẳng ngồi máy bay quân dụng.

Âu Dương Cương khẽ gật đầu, sau đó chống trượng nói:

- À, cháu cứ giữ những món này lại, nhưng ba chục triệu của cháu thắng được phải quyên ra ngoài, quyên góp nặc danh, hiểu chưa?

- Cái gì?

Trang Duệ không ngờ mình ngồi máy bay vận tải quân dụng một lần đau lưng khổ sở mà giá vé lại quá đắt, những ba chục triệu sao?

- Thế nào? Không vui à? Lần này cháu cũng đâu phải chỉ thắng ba chục triệu?

Âu Dương lão gia tử thấy bộ dạng của Trang Duệ thì lông mi dựng lên, lão thấy có ăn uống có nhà rộng thì đã nên thỏa mãn rồi mới đúng, nếu không phải lão đã để mẹ con Âu Dương Uyển chịu thiệt, sợ rằng còn bắt Trang Duệ lấy hết số tiền đã thắng bạc ra.

- Vâng, vâng, cháu tình nguyện, khó có cơ hội ông ngoại mở miệng đòi tiền, cháu quyên tặng không được sao?

Trang Duệ lần này đến Hongkong thật sự đã thắng gần hai trăm triệu, tính riêng giá trị của cổ vật cũng không biết bao nhiêu tiền, quyên ra ba chục triệu cũng không là vấn đề. Đối với hắn thì dù mình không giàu có như những phú hào Hongkong, nhưng bây giờ tiền của hắn cũng chỉ là một dãy số ở ngân hàng mà thôi.

- Nói nhảm, cũng không phải ông muốn tiền của cháu. Được rồi, đừng nói nhiều với ông, đi đến với cô gái kia đi, dù chỗ này rất tốt nhưng cũng không được mát mẻ trong lành như Ngọc Tuyền Sơn, ngày mai chúng ta sẽ về...

Âu Dương lão gia tử cũng không muốn tạo nên gánh nặng cho con cháu, thật ra chỗ này của Trang Duệ rất yên tĩnh, tường nhà cao vút có thể chặn những âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài.

- Ông ngoại, ông cứ ở đây vài ngày, ở đây sẽ vui hơn.

Trang Duệ vội vàng khuyên nhủ, chỉ cần ông ngoại và mẹ vui vẻ thì chính mình phiền phức mọt chút cũng không là vấn đề.

- Được rồi, được rồi...

Âu Dương lão gia tử cũng không trả lời, lão chỉ nâng tay trái lên, tỏ ý Trang Duệ có thể đi.

- Tiểu Duệ, con đưa Huyên Băng đi ngắm cảnh xung quanh đi, mẹ đưa ông và bà ngoại đi nghỉ ngơi.

Âu Dương Uyển thấy con trai đi đến thì buông tay Tần Huyên Băng ra, bà ngoại đã lớn tuổi, khi lên tiếng hỏi thì khá trực tiếp, làm cho Tần Huyên Băng đỏ mặt xấu hổ vài lần.

- À, cô gái này rất tốt, eo mảnh mông tròn, có thể sinh dưỡng con cháu rất tốt.

Trang Duệ kéo tay Tần Huyên Băng đi xa năm sáu mét thì nghe được lời của bà mà thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất, may mà bà ngoại nói chuyện còn có chút khẩu âm, Tần Huyên Băng cũng không nghe được rõ ràng, nếu không hắn cũng cảm thấy rất khó khăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.