Hồ Giá

Chương 43: Trần huyền sương đi tìm tình lang




- Cái gì?
Sắc mặt Linh Tháp chân nhân khẽ biến, sau đó giận tím mặt, ánh mắt lóe sáng, sát khí sắc bén, khí tức tuôn ra mãnh liệt, nhìn chằm chằm Kim Đào, nói:
- Kim huynh, ngươi có ý gì vậy?

Kim Đào trống mắt líu lưỡi, trong lòng thầm kêu khổ, không biết tại sao những kỵ sĩ Tử Kim Cảnh lại nổi điên, ra tay vào lúc này, thật sự không biết phải giải thích thế nào.

Chỉ có điều, gã đại diện cho Thánh giáo Quang Minh, cho dù không có đạo lý, cũng không thể yếu thế.

Hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên gã quát to:
- Tất cả dừng tay!

Tuy âm thanh không quá lớn, nhưng lại có lực xuyên phá rất mạnh, trên đường truyền từ đỉnh Linh Tháp xuống dưới, tất cả mọi người ở bên trong cũng như ở bên ngoài đều nghe thấy rõ ràng.

Số đông bọn kỵ sĩ đang đi lên tầng thứ hai của Linh Tháp đều ngẩn người.

Bọn chúng vô cùng quen thuộc âm thanh này, hơn nữa, bọn họ đã hiểu, trong âm thanh của Kỵ Sĩ Trưởng ẩn chứa một cơn thịnh nộ.

Tuy bọn chúng đều là cường giả Tử Kim Cảnh, nhưng khi đối mặt Kỵ Sĩ Trưởng, lại vô cùng kính sợ.

Lập tức, mọi người đứng im, không dám tiến thêm một bước. Khi bọn chúng dừng lại, mặc dù mọi người trong Linh Tháp đã bao vây bọn chúng, nhưng cũng không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Không dễ để những sát tinh hùng mạnh này dừng bước, tiếp tục khiêu khích, nếu như bọn chúng ra tay thì trách nhiệm này không ai có thể gánh nổi.

Âm thanh của Kim Đào tiếp tục vang lên:
- Ngao Thương đi lên, những người còn lại lui ra ngoài.

- Vâng.

Số đông kỵ sĩ tuân lệnh vang dội, ngoại trừ người cầm đầu bước nhanh về phía đỉnh Linh Tháp, những người còn lại đều tuần tự lui ra ngoài.

Trong một tầng của Linh Tháp, sắc mặt Hứa Bạch Đào và hai vị trưởng lão Thái Thượng Tử Kim Cảnh xanh mét.

Khi những kỵ sĩ bất động thì giống như một trăm cái cọc gỗ, nhưng mà, một khi xuất hiện ánh sáng quỷ dị phía trên đỉnh Linh Tháp, bọn chúng liền động thủ nhanh như chớp.

Ngay khi đám người Hứa Bạch Đào do dự một chút, bọn chúng đã xâm nhập vào trong Linh Tháp, khiến hiệu quả của biện pháp phòng thủ kiên cố trong Linh Tháp giảm mất hơn một nửa .

Tuy nhiên, nhìn số đông kỵ sĩ Tử Kim Cảnh lại bày trận ở phía ngoài Linh Tháp. Lần này đám người Hứa Bạch Đào đã hạ quyết tâm.

Nếu như bọn chúng lại tấn công, sẽ phải liều lĩnh phát động cấm chế Linh Tháp, tận lực giết chết bọn chúng.

Về phần hậu quả ra sao, cứ thực hiện trước rồi tính sau, nếu không chỉ với hơn một trăm kỵ sĩ Tử Kim Cảnh này, cũng đủ để san bằng cả Linh Tháp.

Ngao Thương cúi đầu mà đi, tuy gã phụng mệnh không được tiếp tục động võ, nhưng thực lực vô cùng cường đại. Khí tức trên người tràn ra ngoài. Khi đi lên Linh Tháp, căn bản là không có ai dám ra tay ngăn cản.

Chỉ có điều, khi gã đi vào tầng thứ ba. Mấy vị chấp sự Hoàng Kim Cảnh đứng ở đầu bậc thang, nhìn hình dạng của bọn họ, cho dù phải hy sinh tính mạng. Cũng không để cho gã đi qua.

Ngao Thương cười lạnh một tiếng, khí tức cường giả đỉnh cao Tử Kim Cảnh tràn ngập ra ngoài, giống như một tòa núi lớn, ép cho mấy cường giả Hoàng Kim Cảnh lung lay sắp đổ.

Nhưng mà, một luồng khí tức cường đại không kém chợt xuất hiện, Đại trưởng lão vừa sải bước ra, thân hình liền chắn trước mặt mấy người kia, trầm giọng nói:
- Chân nhân cho mời.

Nghe xong những lời này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Nơi này là bên trong Linh Tháp. Tuy Ngao Thương hùng mạnh, nhưng bị số đông cường giả trong Linh Tháp vây công, cũng khó có thể chống cự. Nhưng nếu cường giả Tử Kim Cảnh không ra tay, muốn giết chết người này, nhất định phải trả giá rất đắt.

Không có ai biết, nếu như vậy bản thân có bị tử vong hay không.

Cho nên, sau khi biết chân nhân có lệnh. Tất cả mọi người đều thả lỏng theo bản năng.

Ngao Thương khẽ gật đầu, vênh mặt đi theo Đại trưởng lão lên tầng cao nhất trong Linh Tháp.

Sau khi nhìn thấy Kim Đào, Ngao Thương cúi đầu, cung kính nói:
- Bái kiến Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân. Bái kiến Hộ pháp đại nhân.

Kim Đào hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lão phu kêu ngươi dẫn theo mọi người đợi ở phía dưới. Vì sao ngươi tự ý tấn công vào Linh Tháp?

Ngao Thương ngẩn ra, bằng thái độ chuẩn mực, gã nói:
- Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, thuộc hạ nhìn thấy ánh sáng truyền tin, lo lắng cho an nguy của hai vị, cho nên mạo muội ra tay, xin đại nhân thứ tội.

- Ánh sáng truyền tin?
Kim Đào và Văn Tinh liếc mắt nhìn nhau, không hiểu gì hết.

Văn Tinh nghiêm nghị hỏi:
- Chúng ta sử dụng ánh sáng truyền tin lúc nào?

Linh Tháp chân nhân lắc đầu, nói:
- Hài, việc này cũng không thể trách gã.

Kim Đào hơi mặt nhăn, nói:
- Nghĩa là sao?

Linh Tháp chân nhân cười ha hả chỉ vào Doanh Thừa Phong, nói:
- Thừa Phong dẫn động hiện tượng kỳ dị của trời đất, có vài phần giống với ánh sáng truyền tin của Thánh giáo. Nếu ở gần, sẽ cảm nhận được cổ hàn khí kia, tất nhiên có thể phân biệt, nhưng nếu cách xa, ha ha.

Văn Tinh và Kim Đào chợt tỉnh ngộ, hoá ra Ngao Thương tưởng hiện tượng kỳ dị của trời đất mà Doanh Thừa Phong dẫn động là ánh sáng truyền tin.

Trừng mắt nhìn Ngao Thương, Kim Đào tức giận:
- Ngu ngốc, ngay cả ánh sáng truyền tin và hiện tượng kỳ dị của trời đất cũng không phân biệt được, ngươi...
Gã thất vọng, nói:
- Nhìn kỹ đi, đây là hiện tượng kỳ dị của trời đất do có người đúc tạo binh khí, dẫn tới trời đố kỵ.

Ngao Thương sững sờ nhìn về phía trước, tuy lúc này hiện tượng kỳ dị của trời đất trước người Doanh Thừa Phong đã ảm đạm hơn rất nhiều, gần như đã trở về bình thường . Nhưng chỉ với những dấu vết lưu lại, Ngao Thương liền biết rằng mình nghĩ sai rồi.

- Đi xuống đi.
Tay áo Kim Đào vung lên, trong lòng thầm tức giận những người này khiến gã mất mặt, ngay cả một con mắt tốt cũng không đáng dành cho.

Ngao Thương cúi thấp đầu, dạ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Không lâu sau, gã đã rời khỏi Linh Tháp. Tuy nhiên, sau khi về tới đội ngũ, gã cúi đầu, trao đổi với một người nào đó. Ngay sau đó, người nọ thi triển kỹ nghệ bí mật, bẩm báo lên trên tất cả mọi chuyện xảy ra trong Linh Vực.

Kim Đào và Văn Tinh cũng không biết, trong số hơn một trăm cường giả Tử Kim Cảnh, lại có tai mắt của thế lực khác.

Mặc dù Thánh giáo Quang Minh vô cùng to lớn, cao thủ nhiều như mây, nhưng các phe phái trong đó nhiều như nấm, bất cứ ai cũng không dám khẳng định có thể nắm giữ toàn cục.

Bên trong Linh Tháp, đột nhiên Doanh Thừa Phong giơ tay lên, một chút hiện tượng kỳ dị của trời đất còn lại cũng bị hút vào trong đôi giày bạc.

Sau đó, đôi giày bạc trong tay gã phát ra hàn quang mãnh liệt.

Một hơi lạnh tràn ngập trong lòng mọi người, cho dù là ba vị cường giả Tước Vị cũng không thể tránh khỏi.

Rất nhiều ánh mắt đồng thời nhìn vào đôi giày bạc, Doanh Thừa Phong mỉm cười đưa linh khí lên, nói:
- Xin các vị tiền bối chỉ điểm một chút.

Linh Tháp chân nhân giơ tay ra đầu tiên, ông cầm đôi giày bạc xem xét một chút, thở dài nói:
- Linh khí cực phẩm cấp Tử kim, trong đó còn ẩn chứa một luồng sức mạnh mà lão phu cũng không nói ra được, thảo nào có thể dẫn động sự đố kỵ của trời.

Võ lão cười ha hả, nói:
- Đây là linh khí Thiên Kỵ thứ hai mà lão phu nhìn thấy, ha hả, thiên phú đúc tạo linh khí của Thừa Phong còn mạnh hơn so với thiên phú luyện võ.

Kim Đào giơ tay nhận lấy đôi giày bạc, gã truyền chân khí vào trong đó.

Tuy nhiên, điều khiến gã cảm thấy kinh ngạc là, bên trong đôi giày bạc lại có sức mạnh phản kháng. Dường như linh khí này bài xích sức mạnh của gã.

Trong lòng vừa động, gã từ từ gia tăng chân khí.

Gã là cường giả Tước Vị hùng mạnh, thực lực cường đại không gì sánh nổi. Chỉ là một linh khí cấp tử kim nho nhỏ, căn bản gã không thèm để trong mắt.

Nhưng, khi chân khí của gã dần dần tăng lên, lại kinh ngạc phát hiện ra, lực phản kháng trong linh khí cũng dần dần tăng lên. Hơn nữa, luồng sức mạnh này rất kỳ lạ, gã cảm nhận được sức mạnh khiến tim đập nhanh.

Đây là sức mạnh của băng Mê Hoặc, có sức mạnh mê hoặc trời sinh.

Nếu người bình thường tiếp xúc với sức mạnh này, thậm chí sẽ tổn thương thần phách và sức mạnh tinh thần.

Nhưng dù sao Kim Đào cũng là cường giả Tước Vị hùng mạnh, vừa phát hiện không ổn, lập tức thu hồi chân khí, và ngăn cản luồng sức mạnh này ra ngoài.

- Hảo, hảo linh khí.
Ánh mắt Kim Đào phức tạp, trả lại đôi giày bạc cho Doanh Thừa Phong, nói:
- Linh khí Thiên Kỵ, đây đúng là linh khí Thiên Kỵ.

Linh Tháp chân nhân cười ha hả, nói:
- Kim huynh, nếu huynh đã công nhận thân phận thợ rèn Thiên Chi của Thừa Phong, như vậy chuyện hôm nay...

Kim Đào cười khổ một tiếng, nói:
- Linh Tháp huynh, huynh cũng đã nói, tiểu đệ có công nhận cũng không có tác dụng gì. Hài, nếu hắn không phải người thừa kế Linh Vực Sơn Hà Đồ, vậy thì việc đạt đến Tước Vị trước thời hạn cũng không khó khăn, nhưng trên người hắn có bảo vật này, muốn được công nhận... Sẽ rất khó.

Võ lão hơi giật mình, nói:
- Vì sao?

Kim Đào nhìn vào mắt Doanh Thừa Phong, nói:
- Dựa theo pháp quy của tông môn, một khi có cường giả Tước Vị kế thừa Linh Vực Sơn Hà Đồ, vậy thì vật này liền thuộc sở hữu của người này, những người khác không được mưu đồ chiếm hữu. Nhưng, Linh Vực Sơn Hà Đồ là bảo vật vô cùng quý giá, đặc biệt là rất nhiều Kỵ Sĩ Vương Tước Vị, đều rất thèm khát vật này. Nhất định bọn họ sẽ sử dụng tất cả lực lượng, ngăn cản Hội Trưởng Lão công nhận hắn.

Sắc mặt Võ lão khẽ biến, ông ta không hiểu nhiều về Thánh giáo Quang Minh, nhưng lại biết đoàn kỵ sĩ Thánh giáo có danh hiệu vô địch trong Thánh giáo. Thực lực của những người này vô cùng cường đại, mỗi một kỵ sĩ chính thức đều có tu vi ít nhất là Tử Kim Cảnh.

Nếu những kỵ sĩ này đồng tâm hiệp lực thực hiện một việc, cho dù là đại nhân Giáo Tông cũng không thể dễ dàng làm trái.

Văn Tinh nháy mắt, nói:
- Doanh kỵ sĩ, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng, chỉ cần Thánh nữ còn đó, sẽ không có ai làm khó dễ ngươi nữa.

Kim Đào ngạc nhiên nhìn Văn Tinh, không hiểu vì sao hôm nay cô ta lại kích động và thất thố như thế.

Doanh Thừa Phong quay về phía Văn Tinh, khom người thật sâu, thành thật nói:
- Đa tạ!

Văn Tinh khẽ mỉm cười, trên gương mặt nghiêm nghị cười nhạt, giống như áng mây đỏ dưới ánh mặt trời, thêm vài phần xinh đẹp.

Kim Đào khẽ nhăn mặt, thầm nghĩ trong lòng, mỹ nhân Văn Tinh lãnh đạm, sao hôm nay lại tươi cười vui vẻ như vậy. Chẳng lẽ nàng và người này đã quen biết từ lâu?

Thu lại tâm thần, Kim Đào nghiêm nét mặt nói:
- Doanh Thừa Phong, nếu ngươi muốn quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận sở hữu Linh Vực Sơn Hà Đồ, vậy thì hãy đi theo ta.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Đi đâu?

- Tất nhiên là Thánh giáo rồi.
Kim Đào chậm rãi nói:
- Ta sẽ cầu khẩn đại nhân Giáo Tông cho ngươi cơ hội đúc tạo linh khí. Tuy nhiên, có được các vị đại nhân công nhận hay không, thì phải dựa vào cơ duyên và nỗ lực của bản thân ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.