Hồ Giá

Chương 41: Có miệng nhưng sao khó nói nên lời




- Khụ khụ khụ…
Kim Đào đột nhiên húng hắng ho. Hắn liếc nhìn Văn Tinh với ánh mắt bất mãn.

Mặc dù chỗ dựa sau lưng cô bé này đủ khiến mọi người thấy đau đầu, nhưng mà làm như vậy cũng thật là quá đáng quá đi.

Dường như mơ hồ cảm thấy được chút bất mãn của hắn, Văn Tinh mỉm cười nói:
- Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân đáng kính, đây chính là ý của Thánh Nữ điện hạ.

Khóe miệng Kim Đào giần giật, trong lòng thầm mắng: Nói láo, chúng ta còn chưa đến, Thánh Nữ điện hạ chẳng lẽ biết được tên tiểu tử này tinh thông Đoán Tạo thuật và còn là một Đoán Tạo thiên sư hay sao?

Rõ ràng là ngươi giả truyền thánh chỉ, đánh lừa người khác.

Tuy là hắn biết rõ việc này, nhưng mà cũng chỉ có thể oán trách thầm trong lòng chứ cũng không dám chỉ trích ra mặt.

Linh Tháp Chân Nhân và Võ Lão liếc nhìn nhau một cái. Từ những thông tin về Văn Tinh mà Doanh Thừa Phong nói ra miệng, họ cũng đã hơi đoán được thân phận của nàng, nhưng mà hai vị lão nhân này ngoài mặt tỏ ra rất bình tĩnh, giống như là chưa từng biết đến người này.

Doanh Thừa Phong thì lại thầm than khổ trong lòng, mấy lão hồ li này thật không dễ lừa chút nào.

Hắn thi lễ một cái thật sâu với Văn Tinh rồi cung kính nói:
- Đa tạ sứ giả đại nhân.
Xong hắn quay người, tiếp:
- Chân nhân, xin hãy chuẩn bị cho vãn bối một chút nguyên liệu, vãn bối phải rèn linh khí..

- Được.
Linh Tháp Chân Nhân không chút do dự nói:
- Ngươi muốn nguyên liệu gì cứ nói, lão phu nhất định sẽ mang đến cho ngươi.

Doanh Thừa Phong cười cười, đọc một mạch tên mười loại nguyên liệu. Những nguyên liệu này cực kỳ quý giá, nếu như là trong Khí Đạo Tông tuyệt đối không thể thu gom được đầy đủ, nhưng Linh Tháp Chân Nhân nghe xong vẫn tỉnh bơ gật gật đầu, miệng chỉ dặn dò vài câu, sai đại trưởng lão lập tức đi chuẩn bị.

Xem dáng vẻ của bọn họ thì dường như những nguyên liệu này cũng chẳng qua chỉ là một ít vật phẩm bình thường mà thôi, vốn chẳng đáng phải bận tâm.

Nhíu nhíu mày, Văn Tinh đột nhiên nói:
- Doanh… kị sĩ.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình thầm nghĩ: từ lúc nào mình lại đã biến thành Kị Sĩ rồi?!

Kim Đào trầm mặt:
- Văn hộ pháp, hắn chỉ là một tên linh sư Hoàng Kim Cảnh, còn chưa có đủ tư cách trở thành Kị Sĩ chính thức đâu!

Văn Tinh lại mỉm cười, nói:
- Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, nếu như hắn vượt qua khảo hạch, chứng minh được hắn có năng lực và thiên phú của Đoán Tạo thiên sư thì đừng nói là Kị Sĩ, dù là Kỵ Sĩ Trưởng Tước Vị đại nhân cũng là thừa khả năng đó.

Kim Đào hừ lớn nói:
- Đoán Tạo thiên sư chính là báu vật do Quang Minh thần ban cho chúng ta, họ vốn đều là những kì tích, sao có thể xuất hiện ở chốn Linh Vực tầm thường này được chứ.

Doanh Thừa Phong nhướn mày. Hắn giờ mới vỡ ra, hóa ra Kim Đào cứ khăng khăng đòi phải nhìn thấy tận mắt thì ra là vì ông ta vốn không tin Linh Giáp kia là do tay mình làm ra.

Văn Tinh trên mặt vẫn tươi cười như trước, nói:
- Được thôi, dù cho hắn bây giờ hắn chưa có đủ tư cách gia nhập Kị Sĩ Đường, trở thành Kị Sĩ chính thức; nhưng ngài cũng đừng quên, Thánh Nữ điện chúng ta cũng có thể tự chiêu mộ Kị Sĩ.

Sắc mặt Kim Đào đại biến, kinh ngạc nói:
- Thánh Nữ điện hạ muốn thu nạp hắn làm Hộ Điện Kị Sĩ ư?

Văn Tinh cười không nói, nhưng ánh mắt thì lại cực kỳ kiên định.

Kim Đào mặt nhăn mày nhó, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói:
- Văn hộ pháp, trong hơn trăm vị Kị Sĩ Vương đại nhân của Kị Sĩ Đường đã có một nửa đệ đơn lên Giáo Tông xin quyền thừa kế rồi, Thánh Nữ điện hạ vẫn nên suy nghĩ thấu đáo hơn một chút.

Văn Tinh chậm rãi gật đầu nói:
- Đa tạ Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân đã nhắc nhở, Thánh Nữ điện hạ tự khắc có quyết định.

Kim Đào buông một tiếng thở dài, lắc lắc đầu rồi cũng không nói gì nữa.

Ba người Linh Tháp Chân Nhân nhìn nhau một cái, trong lòng biết rõ chuyện này xem ra còn liên hệ đến đấu đá của các phe phái trong Thánh Giáo nữa. Chỉ có điều loại đấu đá này đối với họ mà nói chính là một việc tốt khó cầu, giúp họ có thể nhân cơ hội này luồn lách mà sống sót.

Đối phó với Kim Đào xong, Văn Tinh xoay người nói:
- Doanh Kị Sĩ, muốn rèn ra linh khí dẫn đến được thiên địa dị tượng cần phải có đủ nguyên liệu quý mới được, những nguyên liệu ngươi nói vừa nãy e rằng không đủ đâu.

Nàng tuy rằng không phải là Đoán Tạo Linh Sư, nhưng kiến thức lại sâu rộng, mỗi thứ đều biết một chút.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, đáp:
- Đa tạ đã nhắc nhở, tại hạ tự khắc có tính toán.

Gương mặt lạnh lùng của Văn Tinh nở một nụ cười mỉm hiếm hoi. Nàng biết quá rõ Doanh Thừa Phong. Tiểu tử này lúc còn chưa đạt đến cấp Võ Sư đã dám cùng nàng giao chiến với hình chiếu của Ác Long.

Hơn thế nữa, hắn không phải chỉ là hạng to gan lớn mật, mà làm việc cũng cực kì cẩn thận tỉ mỉ, từ trước tới nay việc không chắc chắn sẽ không làm.

Trong lúc đó, Kim Đào lại cười thầm trong bụng, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này thật sự cho rằng rèn ra được linh khí dẫn đến được thiên địa dị tượng dễ dàng như vậy hay sao?

Phải biết rằng Đoán Tạo thiên sư trình độ này, tính hết trong cả Thánh Giáo cũng chưa đầy 20 vị đâu.

Thiên tài hiếm thấy như vậy dù là cường nhân Kị Sĩ Vương Tước Vị cũng không có giá trị bằng.

Sau một lát, đại trưởng lão trở về. Lão lấy ra một chiếc túi không gian đưa cho Doanh Thừa Phong, nhỏ giọng nói:
- Toàn bộ đây hết rồi, ngươi xem còn thiếu gì không thì lão phu đi chuẩn bị tiếp.

Với thân phận địa của mình, đây chính là lần đầu tiên lão mềm mỏng trước mặt Doanh Thừa Phong như vậy.

Nhưng vào giờ khắc này lão thật sự là cam tâm tình nguyện, chỉ cần Doanh Thừa Phong có thể rèn ra linh binh dẫn đến thiên địa dị tượng, lão dù là chạy gãy chân cũng không hề oán thán nửa câu.

Doanh Thừa Phong mở túi không gian ra kiểm tra một hồi, vẻ mặt rất hài lòng, mỉm cười nói:
- Đa tạ đại trưởng lão.

Kim Đào lãnh đạm nói:
- Nếu đồ đã đầy đủ, các hạ cũng có thể bắt đầu rèn rồi chứ hả.

Văn Tinh lại chen lời nói:
- Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân cần gì gấp gáp như vậy, không bằng cứ nghỉ ngơi thêm một ngày nữa rồi khảo hạch cũng chưa muộn mà.

Rèn linh khí là một công việc hết sức nghiêm ngặt và nặng nhọc. Nếu như muốn rèn ra một thanh thần binh cái thế, người thợ rèn càng phải duy trì được trạng thái tốt nhất của mình.

Kim Đào trầm mặt, nói:
- Văn hộ pháp, Giáo Tông đại nhân chắc đang rất mong chờ tin tức của chúng ta đấy.

Văn Tinh không hề nhân nhượng phản lại:
- Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, Giáo Tông đại nhân bận trăm công nghìn việc, ngài ấy liệu sẽ từng giờ từng phút bận tâm đến chuyện vặt này hay sao?

Kim Đào lặng hẳn đi, mặt mày nhăn nhó. Thái độ của Thánh Nữ điện càng cứng rắn, hắn lại càng phải kiêng dè. Ánh mắt khẽ lướt qua Linh Tháp Chân Nhân và Văn Tinh, trong lòng hắn không khỏi dậy lên mối nghi ngờ.

Hay là Thánh Nữ điện đã có liên hệ từ trước với Linh Vực này rồi, hơn nữa còn có giao ước ngầm gì đó?

Mảnh đất kể thừa của Linh Vực này vốn là do Thánh Nữ điện phát hiện ra trước, hơn nữa suốt một thời gian dài lại giấu bặt đi không báo lên; hắn tuyệt đối không tin không có chút gian trá gì ở đây.

Chỉ có điều, mục đích hành động lần này của Thánh Nữ điện nằm ở đâu?

Ánh mắt hắn có phần rối loạn, suy nghĩ nhất thời phân tán tận đẩu đâu, quên bẵng đi cả sự việc trước mắt.

Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, nói:
- Đa tạ ý tốt của các hạ, nhưng tại hạ không cần phải nghỉ ngơi gì cả.
Hắn ôm quyền thi lễ rồi tiếp:
- Chân nhân, xin cho phép tại hạ sử dụng đất báu một lần.

Linh Tháp Chân Nhân gật gật đầu đáp:
- Không sao, ngươi cứ việc sử dụng đi.

Nếu như hôm nay không qua được ải này thì ngay cả Linh Vực Sơn Hà đồ cũng sẽ bị người ta lấy đi. Lúc đó, Linh Tháp của hắn dù có còn tồn tại cũng sẽ chỉ còn là cái xác, không còn chỗ hữu dụng.

Cho nên hắn sẽ không cố chấp với yêu cầu của Doanh Thừa Phong.

Mở ra một túi không gian khác, Doanh Thừa Phong lại có chút do dự, nhưng rồi vẫn đem cả lò luyện đan ra ngoài.

Đây không phải là lò luyện đan bình thường, mà là một lò luyện siêu phẩm không rõ lai lịch.

Trong lò luyện này còn ẩn chứa một Đan Lô khí linh với kiến thức cực kì tinh thâm.

Hắn biết rằng, kết quả lần rèn ngày hôm nay cực kỳ hệ trọng, không thể có chút sai sót nào. Mà những lò luyện bình thường vốn không thể chứa đựng được lượng lớn thiên địa linh lực nên cũng chỉ có sử dụng vật này mới có thể không có chút lo lắng nào.

Ánh mắt Mấy người Linh Tháp Chân Nhân cùng đảo qua chiếc lò rồi lập tức lại thu về.

Từng Đoán Tạo sư và Luyện Đan sư theo thói quen đều có một chiếc lò luyện hoàn toàn chỉ của riêng mình. Chất lượng của những chiếc lò như thế rất đáng tin cậy, là bảo vật họ coi như tính mạng mình.

Cho nên, khi Doanh Thừa Phong lấy ra lò luyện của riêng hắn, không hề có ai vì thế mà cảm thấy kì lạ.

Doanh Thừa Phong vươn một cánh tay nhẹ nhàng úp lên nắp lò, môi hắn mấp máy, dường như đang tụng chú gì đó, nhưng thực chất, Doanh Thừa Phong lại đang thầm liên lạc với Đan Lô khí linh.

Bọn họ sống bên nhau đã được một thời gian, nên khi làm loại việc lén lút này vốn không ai có thể phát hiện ra.

Kim Đào khẽ cau mày, đang muốn mở miệng thúc giục thì ánh mắt lại chạm phải Văn Tinh bên cạnh, hắn do dự một chút rồi đành đột ngột kìm lại.

Đường đường là một Kỵ Sĩ Trưởng Tước Vị phải chờ đợi một linh sư Hoàng Kim Cảnh nhỏ nhoi, thật sự là rất mất thể diện. Nhưng không may là thủ hạ được tín nhiệm nhất của vị Thánh Nữ điện hạ này không biết ăn nhầm phải thuốc gì rồi, lại cứ bao che cho Doanh Thừa Phong, khiến hắn cực kì kiêng dè.

Cuối cùng Doanh Thừa Phong cũng dừng lại. Hắn cất cao giọng nói:
- Các vị, tại hạ lần này sẽ rèn ra một đôi giày bạc, mong các vị chỉ giáo.

- Há?!
Võ Lão kinh ngạc ồ lên một tiếng, đánh mắt sang phía Linh Tháp Chân Nhân. Trong mắt hai người cùng lúc thoáng hiện lên vẻ ưu tư.

Bọn họ vốn tưởng rằng Doanh Thừa Phong sẽ tiếp tục rèn linh giáp, nhưng không ngờ rằng thoắt cái hắn đã thay đổi ý định.

Giày bạc và linh giáp là hai loại trang bị khác hẳn nhau, có thể rèn ra linh giác cực phẩm cũng chưa chắc đã có thể rèn ra giày bạc với chất lượng đảm bảo được.

Mà thời điểm này, kết quả đoán tạo thuật của Doanh Thừa Phong có mối liên can rất lớn tới Linh Đạo Thánh Đường, hoặc có thể nói là tới cả Linh Vực.

Nếu lúc rèn hắn lại sơ suất gì đó thì biết làm thế nào?

Đại trường lão thấp giọng nói:
- Chân nhân…

Linh Tháp Chân Nhân nhẹ nhàng phẩy phẩy tay, cũng nhỏ giọng nói:
- Vẫn là câu nói cũ, là phúc thì không phải họa, là họa thì vốn không tránh được, chúng ta cứ chờ đi.

Đại trưởng lão dạ vâng đáp nhưng trong lòng vẫn không có chút an tâm nào.

Nhưng mà Doanh Thừa Phong đã đem tất cả nguyên liệu để hết sau lưng. Lúc tay chạm vào nguyên liệu, cả người hắn lập tức lâm vào một trạng thái mâu thuẫn: vừa cực kỳ kích động, nhưng lại vừa cực kỳ bình tĩnh.

Bàn tay thoáng động, hắn lấy ra một phần nguyên liệu bỏ vào trong lò.

Một ngọn lửa lập tức nổi lên hừng hực bên dưới đáy lò, khiến cho nhiệt độ bên trong tăng lên một cách nhanh chóng.

Nhưng không ai phát hiện ra rằng, ánh lửa này vốn không phải đến từ nhiên lệu, cũng không phải đến từ viên ngọc được đặt dưới đáy lò để trang trí và ngụy trang kia.

Năng lượng này vốn đến từ hư không vô cùng vô tận, khiến cả lò luyện đỏ rực như lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.