Hồ Giá

Chương 34: Cứu thiếu lâm tự, triệu nam trọng thương




"Ngày 30 tháng 7, cục diện cuối cùng đã không còn yên tĩnh, buồm bị gió thổi rất mạnh, gió từ phía Tây bắc sang, theo ra-đa thì cách Tây bắc chừng 100km sẽ hình thành một cơn lốc xoáy nhiệt độ cao cực lớn. À, theo như Dương nói thì sức gió mạnh nhất áng chừng cấp 14 đến cấp 16, trung tâm cơn lốc mỗi tiểu thì sẽ di chuyển với tốc độ chừng 20km về phía bọn ta..."

"Mã Tác, ngươi đang làm gì đó? Còn không nhanh qua hạ buồm?"

Một tiếng thét vang lên bên ngoài.

"À, à, ta tới liền."

Mã Tác vội vàng bỏ bút lông ngỗng xuống, chạy ra ngoài khoang thuyền.

Vừa chạy ra ngoài, mũ của hắn đã bị gió thổi bay.

"Ôi chao, mũ của ta."

Mã Tác vội chạy theo, thậm chí còn nhảy lên chụp cái mũ lại, thân hình gầy nhỏ bị gió lớn thổi bay, cuốn về phía trước.

"Á!" Hắn kinh hoàng thét lên.

Chợt một cánh tay mạnh mẽ chụp lấy hắn từ phía sau giữ lại.

"Ngươi rốt cục đang làm gì đó?" Nam nhân vừa ra tay hai mắt phun lửa, ngoác miệng mắng lớn.

Mã Tác rụt cổ:"Xin... xin lỗi Dương."

Dương Chính bỏ hắn ra, vỗ đầu mắng tiếp:"Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Làm việc phải chuyên tâm, ngươi hiện tại là thủy thủ? Thủy thủ? Hiểu không? Lúc nào cũng phải biết công việc của mình, chiếc thuyền này chỉ có 4 người. Ngươi làm sai coi chừng bọn ta phải bồi táng theo ngươi."

Dương Chính thực sự nổi giận, ánh mắt như phun lửa, ý tứ rõ ràng là lúc đầu không nên cho hắn lên thuyền.

Mã Tác biết mình làm sai cúi đầu, đâu dám cãi lại Dương Chính.

Gió càng lúc càng lớn, mặt biển nổi từng cơn sóng lớn, cả Kỳ tích hiệu thể tích to lớn cũng chấn động kịch liệt. Dương Chính nhìn sắc trời tối đen ở phía Tây bắc, bỏ Mã Tác ra:"Mau đi làm việc, nếu như còn không chuyên tâm thì ta trói ngươi quăng xuống đáy thuyền."

Mã Tác hốt hoảng gật đầu, bước vội lên trên đầu thuyền.

Trên đầu thuyền, Thụy Ngang đang vận sức kéo dây thừng, từ từ hạ buồm xuống. Bất quá lúc này gió thổi quá mạnh, thân thể hắn không ngừng lắc lư, Mã Tác vội vàng chạy đến một bên gỡ nút cột dây thừng khác.

Thụy Ngang quay đầu nhìn lại, thét:"Mã Đức Liên... à, Mã Tác, ngươi không cần lo chỗ đó, để ta làm được rồi."

Nghe thấy hắn nói thế, Mã Đức Liên Na ánh mắt ảm đạm, vẫn còn chưa được a, tuy nàng cố sức làm nam nhân, thay đổi hình dáng, thậm chí còn đổi tên khác nhưng nàng vẫn biết Dương Chính, Lai Qua Lạp Tư, thậm chí cả thiếu niên chưa trưởng thành này vẫn coi nàng là nữ nhân.

Nữ nhân tịnh không có gì không tốt nhưng ở trong cuộc hành trình gian hiểm này thì thì thực sự phiền hà.

Nàng nghiến răng, mở bung nút cột dây thừng.

Vừa mở ra, cuồng phong cuốn thốc lá buồm lên, dây thừng lập tức căng ra thẳng băng.

Một cỗ lực lượng không thể gượng lại từ dây thừng truyền lại, Mã Tác tuy kiếm kỹ cao siêu thập phần nhưng thể lực của nữ nhân trời sinh vẫn yếu ớt hơn nam nhân không thể cải biến được. Lá buồm kéo luôn nàng bay lên khỏi mặt đất mấy xích, còn chưa kịp kêu lên thì đã bị đập thẳng vào cột buồm.

Ầm!

Đau đớn khiến mắt nàng hoa lên, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn.

Tai nàng cũng ong ong đau nhức vô cùng.

Tiếng kêu của Thụy Ngang gần đó nhưng lại như từ phương xa truyền tới, hắn không thể tiến lại giúp được vì hắn vốn đang kéo dây thừng, đã không còn lực khí để ứng cứu, chỉ có thể thét lên, hy vọng Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư nghe được...

Mây đen ngưng tụ trên biển, ánh chớp chói mắt thỉnh thoảng lại rạch phá bầu trời.

Trong cuồng phong, từng giọt mưa lớn như hạt đậu quất vào mặt Thụy Ngang, Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư lúc này đã xuống đáy thuyền, tiếng gió quá lớn nên họ cơ bản không nghe thấy tiếng kêu của Thụy Ngang.

"Mã Đức Liên Na, cô sao rồi? Cố gắng lên!" Thụy Ngang chỉ có thể làm tới thế.

Mã Tác bị lá buồm kéo lắc lư qua lại, nhưng thủy chung vẫn không buông dây thừng đang nắm trong tay, Thụy Ngang thậm chí còn có thể nhìn thấy vết máu trên dây thừng.

Thân hình gầy nhỏ đó lắc lư loạng choạng nhưng không biết sức lực ở đâu ra, nàng vẫn có thể quấn dây thừng lại một vòng... hai vòng...

Trong lúc cuốn dây thừng lại, gió càng thổi mạnh thêm, mỗi lần đều khiến Mã Tác đập mạnh vào cột buồm.

Thân thể hắn như bị đập nát tan, nhưng cánh tay run rẩy vẫn cột dây thừng thành nút bướm trói mình vào cột buồm.

Đây chính là nút cột chết độc môn của thủy thủ khi cập bờ, chỉ cần cột xong thì thủy thủ sẽ kéo thuyền vào bờ... Nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu Mã Tác, hắn ta vừa siết xong nút cột thì người đã hết sức ngất đi...

"Mã Tác... Mã Đức Liên Na! Dương ca, Tiểu Lai ca, mau tới đây!" Thụy Ngang nhìn thấy cảnh này tim đập liên hồi, cố hết sức rống lên.

.......

Cảm giác khó chịu vô cùng!

Mã Tác mở mắt ra, thân thể cảm thấy yếu ớt đến mức hắn phải rên lên.

Trong khoang rất yên tĩnh, thậm chí không có động tĩnh gì, nhưng mùi vị quen thuộc khiến cho Mã Tác biết được mình vẫn đang còn ở trên Kỳ tích hiệu.

Những ký ức riêng lẻ giống như dòng nước tràn vào đầu óc hắn... Gió lốc, buồm thuyền, dây thừng, còn có va đập mạnh mẽ.

Thuyền vẫn còn... Người vẫn còn...

Mã Tác nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi dài.

Nằm hồi lâu, tiếng mở cửa vang lên, ánh sáng lọt vào khiến cho Mã Tác biết có người tiến vào, hắn chuyển động tròng mắt nhìn về nam nhân đó.

"Tỉnh chưa?" Nam nhân này cất giọng bình thản hỏi, giống như nhìn thấy bệnh nhân tỉnh dậy sau cơn bạo bệnh.

"À!" Mã Tác cất tiếng, không hề có dáng vẻ như người bệnh mới tỉnh dậy.

Người này đến bên giường, đưa tay lên trán hắn tra xét nhiệt độ cơ thể, rồi lại kéo miệng của hắn ra coi đầu lưỡi.

"Cũng tốt hơn nhiều rồi, có biết ngươi nằm đây bao lâu chưa?"

Mã Tác lắc đầu.

Dương Chính đưa ra hai ngón tay.

"Hai ngày?"

"Hai tuần lễ!"

"A!" Mã Tác kinh hô:"Sao lâu thế?"

Dương Chính nhếch mép, cất tiếng cười nửa nhừ bội phục nửa như trào phúng:"Ngươi có biết là ngươi suýt chết không?"

Nhìn thấy Mã Tác sắc mặt mê man, Dương Chính cất tiếng, ngữ khí có vẻ trào lộng:"Đúng là tiểu thư không biết chết sống, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm, ngươi có biết lá buồm trong gió lốc tốc độ hơn 50km/h sinh ra lực lượng mạnh cỡ nào không? Cho dù là voi lớn cũng bị đánh bay, ngươi không ngờ không biết chết sống lại dám cột dây thừng vào người..."

"Nếu không có Lai Qua Lạp Tư thì hiện giờ ngươi đã là người chết."

Mã Tác lúc này mới biết tình huống mình gặp phải như thế nào, lúc đó hắn căn bản không còn ý thức, vì ánh mắt của Dương Chính, Lai Qua Lạp Tư, Thụy Ngang đã kích thích hắn, nên hắn chỉ biết làm sao để cho lá buồm không bị cuốn đi mà thôi.

Hiện tại chỉ có thể dùng cách nói không biết thì không sợ để giải thích mà thôi.

Lúc này Dương Chính đứng dậy đi ra ngoài.

"Ngươi đi đâu?" Mã Tác hỏi.

"Đi lấy ít thức ăn, ngươi hai tuần chưa ăn gì, lẽ nào không thấy đói sao?"

Mã Tác lúc này mới cảm thấy đói rã ruột, hai tuần lễ không ăn gì, thân thể tuy ở trong trạng thái hôn mê nhưng cũng không thể nào đè nén cảm giác đói bụng.

Dương Chính nhanh chóng chuẩn bị thức ăn cho người bệnh.

Lúc hắn quay lại thì có cả Lai Qua Lạp Tư và Thụy Ngang.

Lai Qua Lạp Tư kiểm tra thân thể Mã Tác một cách kỹ càng, sau khi xác định hắn không việc gì thì an tĩnh ngồi một bên. Còn Thụy Ngang hưng phấn vô cùng, không ngừng tán dương Mã Tác dũng cảm khiến cho đôi má thiếu nữ của hắn đỏ hồng, hiển nhiên có điểm hổ thẹn.

Vừa thưởng thức mỹ thực do Dương Chính chế biến, Mã Tác tâm tình cũng dần trở nên không tệ.

Tuy vì thiếu hiểu biết mà đã đi một vòng quỷ môn quan nhưng Mã Tác đã có hy vọng được mọi người thừa nhận.

Thụy Ngang không cần nói, thái độ lễ phép lúc đầu đã trở thành kính phục thực sự, ngay cả thái độ của Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư cũng dần phát sinh biến hóa.

Hắn tâm tình rất tốt nên ăn uống không ít, nếu không phải do Dương Chính thấy thân thể hắn còn hư nhược thì hắn vẫn còn ăn tiếp được.

Ba ngày sau.

Mã Tác đã trở nên bình thường đi tới phòng điều khiển.

Không thể không nói vận khí của họ không tệ, sau trận lốc hữu kinh vô hiểm đó, Kỳ tích hiệu không gặp bất cứ phiền phức gì lớn, thỉnh thoảng gặp phải cá mập và vong linh trên biển cũng đều được Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư hóa giải dễ dàng.

Kỳ tích hiệu trong tay Dương Chính phát huy thực lực cường đại phi thường.

Trừ khi gặp phải thiên tai bất khả kháng thì khó có sinh vật nào trên mặt biển đủ sức kháng cự với Kỳ tích hiệu thân dài hơn 150 mét này.

Thời gian viễn trình càng lúc càng kéo dài, phạm vi tiêu chú trên bản đồ ngày càng lớn.

Lúc đầu Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư thảo luận, đã quyết định không hoàn toàn đi theo lộ tuyến của Nguyện hạm mà có cải biến đôi chút.

Án chiếu theo tốc độ 200 hải lý một ngày của Kỳ tích hiệu thì hiện giờ Kỳ tích hiệu đã đi gần 4000 hải lý, theo tiêu ký trên hải đồ thì cách Ma huyễn quần đảo không đầy 1000 hải lý.

Mấy ngày gần đây, Lai Qua Lạp Tư vốn rất trầm ổn cũng đã trở nên khác thường.

Dương Chính cũng hiểu được tâm tình của Lai Qua Lạp Tư lúc này, trên sự thật từ lúc y đi săn lấy hoàng quan của Thực nhân ma lĩnh chủ thì đã phát sinh hai ba việc liên tiếp, khiến cho đường về trở nên xa xôi mờ mịt. Thời gian ít nhất mấy tháng đối với Tinh linh tộc vốn rất có ý thức quần thể, mà lại biết nơi ở của mình đang phát sinh sự tình khác thường thì mỗi một ngày chờ đợi đều là một nỗi thống khổ.

Đây cũng là nguyên nhân Dương Chính quyết định đi theo đường khác.

Hắn coi Lai Qua Lạp Tư là bằng hữu, vì bằng hữu mà mạo hiểm cỡ nào cũng đáng giá.

Dương Chính vốn là người ngoài lạnh trong nóng.

Lúc này hắn đang trải bản đồ ra trên bàn, vẽ lại hòn đảo nhỏ trên đó.

Trên bản đồ, lộ tuyến hiện tại khác xa một trời một vực với lộ tuyến của Nguyệt hạm.

Nhìn về Ma huyễn quần đảo không ngừng rút ngắn cự ly, Dương Chính cảm thấy khó hiểu.

Lộ trình thuận lợi như vậy, vì sao Tinh linh tộc lại không chọn lựa?

Mã Tác đưa tới cho hắn một ly trà, Dương Chính cầm lấy hớp một hớp, liếc mắt nhìn:"Sao không ở trên sàn thuyền, mấy ngày gần đây ta thấy ngươi rất hưng phấn đó."

"À, ta nằm trên giường lâu rồi, hiện tại đi được thì đương nhiên phải hưng phấn rồi." Mã Tác ngã người lên một cái ghế dựa:"Bất quá, dù cho biển có đẹp đến đâu thì ta hiện giờ vẫn muốn nhìn thấy đất liền hơn."

Dương Chính cười cười. Tuy mặt biển trong xanh như lam bảo thạch vô cùng vô tận, khiến cho con người cảm giác tươi đẹp, khâm phục trước thiên công tạo hóa nhưng nhân loại rốt cục vẫn là sinh vật lục địa, ngày ngày đối mặt với biển lớn cuối cùng vẫn cảm thấy tù túng.

"Kiên trì thêm mấy ngày thì tới Ma Huyễn quần đảo, ngươi sẽ biết cái gì gọi là Thiên đường."

Nghe tới đó, Mã Tác ngồi thẳng dậy, sắc mặt hưng phấn nói:"Ta cũng nghĩ vậy, chỉ nghe Lai Qua Lạp Tư kể thì đã say mê rồi, cây cao trên trăm mét, mặt hồ trong suốt như kính, còn có vô số hoa cỏ, nhiều tiểu tinh linh bay múa trong rừng, những ngôi nhà nhỏ phong cách hòa nhập với tự nhiên, nhiều pho tượng và suối phun nước tinh mỹ vô cùng... Đương nhiên quan trọng nhất chính là mọi người ở đó đều xinh đẹp giống hệt như Lai Qua Lạp Tư..."

Mã Tác hai mắt đỏ hồng nói ra câu cuối cùng, bộ dạng đầy vẻ si mê.

"Yên tâm, Lai Qua Lạp Tư là Tinh linh vương tử, đến khi đó ngươi cầu xin hắn cấp cho ngươi một Tinh linh hậu cung." Dương Chính gương mặt quỷ dị nói.

Mã Tác rốt cục chưa từng có kinh nghiệm nhân thế, đâu biết Dương Chính nói chơi, sắc mặt đỏ hồng lẩm bẩm:"Hồ thuyết bát đạo!" rồi đi thẳng ra ngoài.

Chọc ghẹo nàng ta một lúc, Dương Chính tâm tình cũng thoải mái không ít.

Hắn đứng dậy đi ra sàn thuyền, dõi mắt nhìn ra xa. Lúc này Kỳ tích hiệu lướt gió phá sóng băng băng trên mặt biển.

Màu biển xanh ngút ngàn trải dài vô bờ vô bến.

Kỳ tích hiệu giống như một chấm đen di động bập bềnh trên biển.

Chợt từ đầu thuyền vang lên một tiếng ca rất lớn.

Dương Chính đưa mắt nhìn lại, thì ra là Thụy Ngang đang đứng trên be thuyền cất tiếng hát, thanh âm tiết tấu rất đơn giản nhưng vận luật đầy vẻ hưng phấn. Đây chính là khúc ca của những người lưu lãng trên biển, không có ca từ chỉ có giai điệu dài ngắn không đều mà thôi.

Trên hành trình buồn chán trên biển, nhân loại đều có phương pháp tự điều hòa tâm cảnh.

Bọn thủy thủ đương nhiên không biết sáng tác ca khúc, bất quá giai điệu đơn giản này cũng là trò tiêu khiển giết thời gian họ thích nhất trên biển, thanh âm ca khúc giống như tiếng rít của hùng ưng, kích phát nhiệt tình của nhân loại.

Dương Chính nghe một lúc, đột nhiên lấy ra một cây sáo trúc đeo bên hông đưa lên miệng thổi.

Một khúc nhạc du dương hòa vào khúc ca mạnh mẽ, phối hợp chặt chẽ đến mức thiên y vô phùng.

Thụy Ngang quay đầu lại, thoáng ngẩn người, Dương Chính vẫy tay ra hiệu cho hắn tiếp tục hát.

Cảm thụ được sự nhiệt tình đó, Thụy Ngang mạnh mẽ gật đầu, cất tiếng ca vang.

Thanh âm sáo trúc và tiếng ca phối hợp càng thêm hoàn mỹ, Thụy Ngang thậm chí còn bắt đầu nhảy điệu nhảy của ngư dân ven biển thích nhất.

Một lát sau, một tiếng nhạc kỳ dị vang lên từ trong khoang thuyền, một thân ảnh lục sắc xuất hiện. Lai Qua Lạp Tư cầm một nhạc khí hình dạng giống như hồ điệp. Thanh âm của nhạc khí này phát ra lúc nhanh lúc chậm, tự nhiên như gió thổi rì rào. Dương Chính một tay cầm sáo, một tay kia vẫy vẫy Lai Qua Lạp Tư.

Lai Qua Lạp Tư cười cười, tiếp tục tấu nhạc.

Hồ điệp, sáo trúc, tiếng ca.

Ba thanh âm bất đồng lại hợp tấu thành một khúc ca nghe rất hay, vang lên trên khắp Lam Mộng hải.

Thanh âm này cũng hấp dẫn Mã Tác, hắn đi ra khỏi phòng xem thử. Lúc này ba nam nhân kia đã hội tụ lại ở trên sàn thuyền, Thụy Ngang là người hoạt bát nhất, nhảy nhót như khỉ, hắn trước đây từng làm giúp việc ở tửu quán, vũ bộ tất nhiên quen thuộc vô cùng.

Dương Chính liếc thấy Mã Tác liền vẫy tay ra hiệu gọi hắn tới.

Mã Tác bị tiếng nhạc cảm nhiễm, không tự chủ được bước tới, Thụy Ngang hưng phấn nắm lấy tay hắn, ra ý muốn cùng hắn khiêu vũ. Mã Tác ngẩn người, trước đây hắn vốn là trưởng nữ của Thuyền vương thế gia, có khi nào nhảy điệu vũ bình dân như vậy. Loại khiêu vũ này vốn xuất thân từ tửu quán cấp thấp nhất, những người khiêu vũ đều là bọn người nghèo hèn.

"Nhảy đi, Mã Tác!" Thụy Ngang hưng phấn cất tiếng mời, cả người nhảy lộn ra sau.

"Nhảy đi!" Thanh âm của Dương Chính cũng vang lên phía sau Mã Tác.

Mã Tác cũng bắt đầu nhảy thử.

Không hổ là tiểu thư xuất thân hào môn, thân thể mềm mại và sức lĩnh ngộ đều siêu quần bạt tụy, huống hồ điệu nhảy clacket này (điệu nhảy dùng bàn chân gõ xuống sàn tạo ra điệu nhạc - người dịch) vốn là điệu nhảy rất đơn giản, Mã Tác chỉ nhảy vài lần thì đã nắm được yếu lĩnh.

Hắn hai tay chống eo, chân đạp xuống sàn thuyền theo tiết tấu, tiếng ca và điệu nhảy phối hợp lưu sướng tự nhiên.

Thân hình kiều diễm cho dù vận nam trang vẫn không che giấu được phong thái mê người, dáng vẻ phong tình tự nhiên lộ ra liền hấp dẫn mục quang của thiếu niên nhiệt huyết Thụy Ngang.

Điệu nhảy dần trở nên kích động, vũ khúc cũng nhanh hơn, bao nhiêu phiền não cũng xóa sạch. Không còn lễ tiết phiền phức, Mã Tác toàn bộ thân tâm đều hòa nhập vào trong điệu vũ kích động, hắn vừa nhảy vừa nắm tay Thụy Ngang xoay vòng.

Hắn cũng không bỏ qua Dương Chính, chủ động đưa tay kéo hắn cùng xoay.

Sau đó hắn lại kéo Lai Qua Lạp Tư, âm nhạc và điệu vũ khiến cho bọn họ hòa hợp hoàn toàn.

Sau đó, họ lấy mỹ tửu và thức ăn từ đáy thuyền ra, vừa hát vừa nhảy, vừa ca vừa múa, phát tiết hết những phiền muộn trên hành trình dài mỏi mệt này.

Vì hành trình trường kỳ đầy phiền muộn và lo lắng, cả Tinh linh vương tử trước giờ không uống rượu giờ đây cũng phá lệ uống hết một vò, sau đó không còn úy kỵ gì gia nhập cuộc vui cuồng nhiệt này.

Màn đêm dần dần buông xuống, gió biển nhẹ nhàng thổi qua, bọt sóng nổi lên tầng tầng.

4 người nằm la liệt trên sàn thuyền, bên cạnh họ chính là bình rượu và thức ăn tàn dư. Trong đêm tối, Kỳ tích hiệu tự động lướt đi.

Trong gió biển, một tiếng nhạc như có như không vang lên.

Mọi người trên sàn thuyền đều say rượu đến mơ mơ hồ hồ.

Chỉ có một người chậm rãi mở to mắt nhìn trời, vành tai khẽ động, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái...

Tiếng nhạc chừng như gần hơn, như khóc như than.

Hắn cố ngồi dậy, tựa vào mạn thuyền nhìn về mặt biển lấp lánh trong đêm, trong bóng tối vô tận tựa hồ có một hòn đảo ở phía trước. Hắn gắng định thần, đầu óc chợt quay cuồng, lẽ nào là tác dụng của rượu... Hôm nay hắn thực sự uống quá nhiều, vành môi bất giác lộ nụ cười khổ.

Hắn xé y phục của mình ra, lộ ra bộ ngực tráng kiện vô cùng, gió biển lùa vào Dương Chính tinh thần cũng phấn chấn đôi chút.

Hắn quay đầu nhìn lại ba người đang nằm trên sàn thuyền.

Cả đến Lai Qua Lạp Tư vốn là người lãnh tỉnh nhất, hôm nay cũng thập phần khác thường, không ngờ lại uống nhiều rượu tới vậy, nhiều khi y chính là Tinh linh say rượu đầu tiên trên lịch sử không chừng.

Kỳ tích hiệu chậm rãi tiến tới phía trước, càng lúc càng tới gần bóng đen giống hòn đảo đó.

Còn tiếng nhạc như khóc như than cũng càng lúc càng gần.

Đây chính xác là một hòn đảo, bờ biển màu xanh nối thành một đường dài hẹp, Dương Chính cảm giác mặt biển trở nên phẳng lặng như mặt nước đầm, gió biển cũng ngừng thổi, Kỳ tích hiệu giống như tiến vào một thế giới tĩnh tại, mất đi sức gió của buồm, Kỳ tích hiệu chầm chậm giảm tốc độ.

Loại bình tĩnh này chừng như ru người ta ngủ say.

Dương Chính khẽ nhíu mày, hắn bắt đầu đi về phía khoang thuyền, Kỳ tích hiệu có hệ thống động lực, cho dù mặt biển không có gió thì vẫn có thể đi được.

Lúc hắn quay người lại thì bên bờ biển màu xanh lục ba bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện trên vách núi.

Gương mặt chúng xinh đẹp yêu mị cơ hồ còn hơn cả Tinh linh, chỉ có nữ thần A Phất Lạc Địch Thắc mới có thể mỹ lệ như vậy, chỉ là thân hình chúng lại đầy lông vũ màu trắng.

Chúng mấp máy môi, thanh âm kỳ đặc vang lên trong gió, không khí cũng như bị rung động, phảng phất như bị thanh âm mỹ diệu này kích động.

Đến đây, anh hùng của chúng ta.

Xin người dừng lại đây, lắng nghe tiếng ca của chúng ta!

Không có chiếc thuyền nào có thể đi qua được Tắc nhâm đảo mỹ lệ.

Trừ khi đà công lắng nghe tiếng ca mỹ diệu của chúng ta.

Tiếng ca ưu nhã sẽ giúp các vị niềm vui và trí tuệ

Giúp đỡ các vị bình an trên đường viễn trình.

Nữ tiên hoàn toàn biết trên cánh đồng Tuyết lan y, cuộc sống của anh hùng cũng rất gian nan.

Trí tuệ của bọn ta chiếu khắp thiên hạ như nhật nguyệt.

Biết rõ chiến tranh và ái tình phát sinh trong nhân gian...

Dương Chính quay phắt người lại, ánh mắt lộ rõ vẻ cổ quái, tiếng ca khiến hắn cảm giác một loại dụ hoặc xung động vô cùng, huyết sắc dần lan trong mắt hắn, cơn lốc dục vọng đang thôn phệ lý trí của hắn. Ba thân ảnh màu trắng bay trên không trung, lượn vòng trên Kỳ tích hiệu.

Tiếng ca trong trẻo và ngọt ngào quấn quýt trên thuyền.

Đột nhiên, chúng chậm rãi hạ xuống, giữa lưng chừng trời, thân hình giống chim chợt hóa thành mỹ nữ.

Thân hình chúng thon thả mỹ lệ đầy vẻ khiêu khích, ánh mắt màu xanh lục thâm thúy, khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng thoải mái, lý tính và trí mưu xuống thấp, thân hình đầy vẻ sinh thực phồn diễn.

Ba người bay quanh Dương Chính, một nữ nhân thân hình dụ hoặc nhất, cao cơ hồ bằng với Dương Chính, mái tóc màu xanh lòa xòa trước trán, nàng ta đưa một ngón tay trắng như tuyết ra, móng tay sắc lạnh khẽ ve vuốt trên thân người Dương Chính.

Dương Chính khẽ nghiêng đầu, lúc này tròng mắt hắn đã trở thành màu đen kịt.

Dục vọng cường liệt chiếm lấy thân thể hắn.

Móng tay của nữ yêu chậm rãi hạ xuống eo của Dương Chính, nhẹ nhàng vỗ vỗ giống như hồ điệp bay lượn.

Cơ nhục của Dương Chính giống như con báo căng lên trong đêm tối, mỗi cơ bắp đều như có lực lượng bộc phát ra... Nữ yêu tóc xanh ánh mắt lộ vẻ mê say, ả nhẹ nhàng vươn tay lướt trên người Dương Chính, lưỡi cũng thè ra liếm khắp người hắn.

"Tỷ tỷ, hắn thật cường tráng!"

Thanh âm kỳ dị vang lên trong đêm tối, đáp lại là tiếng ca của Mạt Nhĩ Tắc Lạc Phách.

"Gia tộc Tắc nhâm phiêu đãng trên biển... kiếm tìm ái tình vĩnh viễn không thể nào có được."

"Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"

Mạt Nhĩ Tắc Lạc Phách không trả lời Tạp Lữ Bố Địch, ả nhẹ nhàng quấn lấy cổ của Dương Chính. Trong bóng đêm, thân hình màu xám của hắn và thân hình màu trắng của nữ yêu tạo thành một cảnh trái ngược rất bắt mắt... Tắc nhâm quấn đùi vào eo của nam nhân... Cảnh tượng yêu dị giống như một bức họa đầy dục vọng nguyên thủy.

Bức họa này vừa mỹ lệ lại vừa kinh động.

Tính dục và ái tình!

Âm và dương!

Trắng và đen!

Cứng rắn của nam nhân và nhu mỹ của nữ nhân!

Cảm giác kỳ dị hỗn tạp khó thể tưởng tượng khiến cho người ta chấn động...

Đột nhiên, nữ nhân yêu dị này cắn mạnh vào bả vai của Dương Chính, sau đó bay vút lên trời...

"Tỷ tỷ!"

Tư Cơ Lạp và Tạp Lữ Bố Địch kinh ngạc nhìn nhau, đồng thời cũng hóa thành điểu thân bay theo.

........

Ánh dương quang đầu tiên xuyên thấu mặt biển, xua tan vụ khí chiếu tới Kỳ tích hiệu.

Mọi người trên sàn thuyền đều mơ hồ mở mắt ra.

Sau đó, một tiếng thét sắc nhọn của nữ nhân vang lên.

Thanh âm của Lai Qua Lạp Tư đầy vẻ kinh ngạc:"Dương, ngươi sao vậy?"

Trên sàn thuyền, nam nhân lõa thể vừa tỉnh dậy cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ vội vàng lấy quần áo quấn quanh eo, chiếc khố của hắn không biết thất lạc nơi đâu.

Lúc hắn cử động cánh tay cảm giác bả vai ngâm ngẩm đau.

Hắn cúi đầu nhìn, gương mặt chợt đông cứng lại, đó là một dấu răng, nhìn hình dáng thì chính là dấu răng của nữ nhân, điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là miệng vết thương đã lành nhưng vết răng màu lam nhạt vẫn còn tồn tại.

Trên hải đảo xa xôi kia, Tư Cơ Lạp và Tạp Lữ Bố Địch Tư phát hiện thân ảnh của tỷ tỷ.

Mạt Nhĩ Tắc Lạc Phách đứng trên vách núi cao hơn vạn trượng, dựng đứng như sống đao, bên dưới là mặt biển sóng vỗ ì ầm.

Nàng ta đã biến thành hình người, thân hình xinh đẹp không thua gì mỹ thần A Phất Lạc Địch Thắc.

Ánh dương quang xán lạn chiếu vào thân nàng, mái tóc dài màu lam tung bay trong gió, tiếng ca mỹ lệ ưu thương vang lên khắp không trung.

"Đến đây, anh hùng của chúng ta.

Xin người dừng lại đây, lắng nghe tiếng ca của chúng ta!

Không có chiếc thuyền nào có thể đi qua được Tắc nhâm đảo mỹ lệ.

Trừ khi đà công lắng nghe tiếng ca mỹ diệu của chúng ta..."

...........

Tiếng ca đầy vẻ thương cảm khiến cho Tư Cơ Lạp và Tạp Lữ Bố Địch Tư cảm thấy bất an vô cùng.

"Tỷ tỷ, tỷ xuống đi."

Bọn họ vỗ cánh bay lên vách núi.

Mạt Nhĩ Tắc Lạc Phách quay người nhìn họ, tiếng ca du dương tiếp tục cất lên:"Gia tộc Tắc nhâm phiêu đãng trên biển, kiếm tìm ái tình vĩnh viễn không thể nào có được."

"Tỷ tỷ, bọn ta không cần ái tình."

Tư Cơ Lạp và Tạp Lữ Bố Địch Tư nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt Mạt Nhĩ Tắc Lạc Phách, trong lòng kinh hãi.

"Năm xưa A Phất Lạc Địch Thắc đã đánh cuộc thua tổ tiên bọn ta nên đã cho bọn ta có dung mạo mỹ lệ vô song nhưng lòng đố kỵ quá lớn khiến cho bọn ta vĩnh viễn phải chịu trớ chú "không thể nào có được ái tình"... Đây chính là vận mệnh của Tắc nhâm nữ yêu... Ta không cam tâm..." Mạt Nhĩ Tắc Lạc Phách nói, lệ nóng đã dâng lên trong đôi mắt trong suốt như bảo thạch.

"Tỷ tỷ, bọn ta đuổi theo chiếc thuyền đó."

"Không cần, bọn ta không thể rời khỏi nơi này." Mạt Nhĩ Tắc Lạc Phách thanh âm càng thêm tuyệt vọng.

Tạp Lữ Bố Địch Tư chợt cảm thấy có một dự cảm không may:"Tỷ tỷ, đêm qua tỷ có thể không thả cho chúng đi, cho dù cuối cùng chúng vẫn phải chết nhưng ít nhất tỷ có thể lưu thi thể của chúng lại."

"Không!" Thanh âm của Mạt Nhĩ Tắc Lạc Phách chợt trở nên nhạt nhẽo, phảng phất nàng ta không còn tha thiết gì.

Chỉ có nàng mới có thể cảm thụ được trong hư không còn có một cặp mắt lãnh khốc vô cùng đang nhìn ngó họ, nếu như không buông bỏ chiếc thuyền đó thì bọn họ chỉ còn con đường chết.

Tư Cơ Lạp và Tạp Lữ Bố Địch Tư nhanh chóng bay lên đỉnh núi.

Nhưng chớp mắt họ chộp lấy Mạt Nhĩ Tắc Lạc Phách thì nàng ta cất tiếng cười thê lương, cả người ngả ra sau, thân hình tuyệt mỹ liền rơi xuống vách núi vạn trượng, biến mất trong mê vụ...

"Tỷ tỷ!"

Tư Cơ Lạp và Tạp Lữ Bố Địch Tư phóng xuống núi, cất tiếng kêu lên.

Nhưng dưới vách núi cao vạn trượng đã không còn thấy thân ảnh của Mạt Nhĩ Tắc Lạc Phách.

Còn chiếc thuyền phía xa vách núi cũng chậm rãi biến mất...

Chú thích: Cố sự của Tắc nhâm nữ yêu xuất hiện sớm nhất trong thần thoại Hy Lạp (chi tiết mời xem Thú Huyết Phi Đằng).​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.