Hồ Giá

Chương 30: Bị yêu pháp tự phá sư môn




Không giống như Dương Chính nghĩ, đại công phủ không có chút náo động.

Ám lưu cuồn cuộn chảy phía dưới vẻ bình tĩnh thông thường, Ước Tác trong một thời gian rất ngắn đã triệu tập được các thành viên trọng yếu của gia tộc. Tín kiện Dương Chính mang về chỉ trong một thời gian ngắn đã được các thành viên đó xem hết.

Đối mặt với tin tức bùng nổ cỡ này, Thái Lan Mễ Á gia tộc biểu hiện phong phạm của một đại gia tộc, bọn họ không hề giống như một con ruồi nhặng bay lung tung mà ngay tức khắc mở cuộc họp. Sau khi họ bắt đầu nghiên chế khóa hải thuyền thì vốn đã có phương án phòng hờ.

Vì để biểu hiện thành ý của gia tộc, bọn họ cũng mời Dương Chính tham gia cuộc họp này.

Tổng cộng các thành viên trọng yếu của gia tộc và thêm những gia thần tin cậy chỉ có bảy tám mươi người.

Ước Tác đem mọi việc kể ra sơ lược, đồng thời còn phân tích tình huống trước mắt cho mọi người. Sau đó y trầm giọng nói:"Đây chính là nguy cơ lớn nhất của Thái Lan Mễ Á gia tộc kể từ 500 năm nay, vì Tác Bối La quá tham lam nên gia tộc bọn ta hiện giờ đã hãm nhập trong khốn cảnh, bị Âu Đăng vương quốc và Thái Gia Nhĩ vương quốc liên hợp công kích. Hiện tại tư đảo đã bị chiếm, Bán Nguyệt thành khẳng định cũng đã nằm trong vòng giám thị của chúng. Trừ các thành viên trọng yếu của gia tộc, ta cho các gia thần còn lại 2 lựa chọn, một là rời khỏi Thái Lan Mễ Á gia tộc, hai là đi theo bọn ta trốn ra biển. Các ngươi có một phút để thảo luận, ai chọn lựa rời khỏi Thái Lan Mễ Á thì đứng sang bên trái, còn ai chọn lựa đi theo bọn ta thì đứng sang bên phải. Bất kể chọn lựa thế nào thì ta cũng không làm khó các ngươi."

Nói xong, Ước Tác im lặng, bình tĩnh nhìn xuống bên dưới.

Còn trong nghị hội thính trừ tiếng hô hấp nặng nề ra thì không còn thanh âm nào khác, không có ai thảo luận với nhau.

Nhiều nhất thì họ cũng chỉ dùng ánh mắt trao đổi với nhau.

Qua một lúc sau, chỉ có mấy người thưa thớt đi sang bên trái.

Hết 1 phút, Ước Tác bình thản nhìn họ phất tay nói:"Các ngươi có thể đi ra."

Mấy người đó nhìn nhau rồi cùng rời khỏi nghị hội thính.

Lúc này Dương Chính chú ý thấy khóe miệng Ước Tác khẽ nhếch lên, một thân vệ bên người y vô thanh vô tức đi ra ngoài.

Dương Chính là hạng người nào mà không hiểu rõ ý tứ của Ước Tác? Hắn có thể chắc chắn rằng những người ly khai sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời ngày mai, thậm chí còn có cả người thân của họ. Tên Ước Tác này thực sự quá mức hiểm ác.

Dương Chính bất động thanh sắc ngồi ngay tại đó xem diễn biến.

Sau đó Ước Tác bắt đầu đề xuất phương án đào vong.

Dương Chính đứng bên nghe một lúc mới biết Thái Lan Mễ Á gia tộc có một thông đạo đi tới xưởng đóng tàu, ở đó còn có một cảng khẩu tư nhân thông ra hải cảng.

Ước Tác suy tính mọi việc đâu ra đó, sau khi nghe ý kiến mọi người, y bắt đầu phân biệt những việc cần chú ý, vì cả gia tộc đều phải trốn ra biển, thậm chí có thể không thể quay lại đất liền, do đó y phải chuẩn bị tất cả những thứ tốt nhất có thể.

Lương thực nước uống không cần phải nói, còn có cả các công cụ thường ngày, kể cả cuốc chim, chùy tử, thiết lê các loại cần thiết cho công cuộc khai hoang y đều chú ý đến.

Trong gia tộc chỉ còn lại các thành viên cực kỳ quan trọng, ngoài ra những nô bộc, thậm chí cả nữ tỳ và tiểu thiếp toàn bộ đều được cho rời đi.

Bất quá trước khi cho họ rời đi thì tuyệt không thể để họ tiết lộ nửa phần, tốt nhất là phải tập hợp tất cả lại một chỗ.

..........

Từng việc cần chú ý đều được Ước Tác nêu ra, sau 5 phút thì mọi người bắt đầu an bài nhân thủ chuẩn bị ra biển.

Sự tình phức tạp vô cùng nhưng dưới sự bố trí của Ước Tác không có chút nào rối loạn.

Dương Chính không thể không cảm thán, quả nhiên là quản gia của một đại gia tộc, chỉ bằng năng lực xử lý đó cũng đã không thua gì nhân viên công vụ từng được huấn luyện một cách hệ thống thời hiện đại.

Nhân số trong nghị hội thính càng lúc càng ít, lúc Ước Tác bố trí thì những người được phân phối nhiệm vụ đã lui ra chuẩn bị công tác.

Cuối cùng chỉ còn có rất ít người còn ngồi lại đó.

Những người còn lại ánh mắt sắc bén, thân thể cường tráng, hoặc là có mặc pháp bào cao cấp.

Ước Tác nhìn họ một cái, bình thản nói:"Điều cuối cùng bọn ta chờ đợi chính là sau khi Thái Lan Mễ Á thuyền đội rời đi an toàn thì bọn ta mới có thể rời đi được."

Những người còn lại đều không có chút dị nghị, tất cả đều đứng lên lĩnh mệnh.

Ước Tác sau khi bố trí hết mọi việc mới phát hiện Dương Chính còn ngồi lại, y hơi ngẩn người nói:"Dương tiên sinh sao không đi trước một bước tới xưởng đóng tàu..."

"Không cần!" Dương Chính đứng dậy, đi ra ngoài:"Xưởng đóng tàu chắc chắn có người giám thị, bọn ta chỉ là điệu hổ ly sơn mà thôi."

.........

Mặt trời đã lặn về Tây, ánh dương quang nhuộm cả Bán Nguyệt thành một màu vàng rực.

Mọi người đều đang làm công việc cuối ngày, thuyền về trên bến rất nhiều, ngư dân cũng lấy cá ra bán, tự nhiên những người khuân vác cũng bắt đầu công việc.

Mọi việc đều diễn ra giống như cũ, cũng như Bán Nguyệt thành mấy trăm năm về trước.

Ngay lúc này, một tiếng nổ lớn chợt vang lên.

Mặt đất chấn động kịch liệt, mọi người đều đánh rơi hết những thứ cầm trong tay, nhìn về phía thành nội.

Không ít người từ đó nhanh chóng phóng ra, chạy về phía phát ra tiếng nổ.

Sau một lúc, trong thành chợt xuất hiện một số hắc y nhân, bọn chúng đều đeo vải đen bịt mặt, hai tay cầm đao, vừa chạy vừa ném những chiếc bình thủy tinh xuống đất, sau khi những chiếc bình đó chạm đất tiếng nổ liền vang lên, đồng thời từng ngọn lửa trong bình cũng bốc cháy hừng hực, nuốt cả nhà cửa.

Mọi người đều ngơ ngẩn.

Bọn người này xuất hiện đột ngột giống như từ trên trời hiện xuống, hơn nữa còn giống như quái thú, chỉ biết phá hoại tất cả những gì trước mặt.

Bọn hắc y nhân này rõ ràng là những pháp sư pháp thuật cao cường.

Bọn chúng vừa chạy vừa phóng hỏa cầu, hỏa cầu chạm phải những ngôi nhà làm bằng gỗ tức thì bốc cháy mạnh mẽ.

Nhất thời trên đường mọi người trở nên hỗn loạn, tiếng khóc la vang dậy.

Còn có một số người cố ý rống lên:"Âu Đăng vương quốc đánh tới nơi rồi!"

Lúc này, Bán Nguyệt thành lang yên ngùn ngụt, ít nhất cũng có mấy chục chỗ bị đốt cháy. Kiến trúc trong Bán Nguyệt thành chủ yếu là gỗ, hơn nữa gió gần biển thổi mạnh, thế lửa liền lan ra.

Cũng không biết trong bình phóng ra thứ lửa gì mà khói bay mù mịt khắp nơi.

Người bị khói táp vào mặt đều ho đến chảy nước mắt.

Khủng hoảng một khi lan ra căn bản không thể dừng lại, Bán Nguyệt thành vì người người hỗn loạn mà trở nên nhốn nháo như ong vỡ tổ.

Bọn thành vệ không biết phải đến nơi nào để dẹp loạn.

Chỉ có bọn hắc y nhân trong thành vẫn tiếp tục phóng hỏa gây thêm hỗn loạn.

Cảng biển càng thêm hỗn loạn, thủy thủ khuân vác hàng hóa nhìn thấy trong thành ánh lửa khắp nơi, lại thêm người người ùn ùn xông ra, liền vội vàng khiêng hàng hóa lên thuyền lại, không lâu sau những chiếc thuyền vừa cập bến đã giương buồm rời khỏi nơi này.

Những chiếc thuyền khác cũng làm giống thế, thi nhau giương buồm ra khơi trở lại.

Còn có nhiều ngư dân đã nhảy lên thuyền cũng cố nhảy sang thuyền nhỏ để nhanh chóng bỏ chạy ra khơi.

Lúc này vì đào mệnh nên tình huống càng thêm hỗn loạn, ai cũng gắng sức lên thuyền nên phát sinh tranh đấu cãi vã, nhiều người bị đánh rơi xuống nước càng khiến cho cảng bvbiển thêm hỗn loạn.

Cả cảng biển thuyền đậu dày đặc, căn bản không ai biết là thuyền của người nào.

Trongn lúc điên cuồng bỏ chạy lên thuyền, không có ai để ý tới nhiều chiếc thuyền vốn của Thái Lan Mễ Á gia tộc, bọn họ bỏ hết cờ xí và tiêu chí, nhờ vào đám thuyền hỗn tạp mà chèo ra biển lớn.

Hỗn loạn kéo dài cho tới tận khi bọn hắc y nhân chém giết đến bến cảng. Sau khi đoạt được một chiếc thuyền trung bình, bọn hắc y nhân cũng vội vàng giong buồm ra biển.

Sau một lúc lâu, ba bóng người từ căn nhà gần bến cảng đi ra, không ngờ lại là Dương Chính, Ước Tác và một thân vệ thân hình tráng kiện.

Ước Tác nhìn về phía bến cảng, lúc xác định được thuyền đội của Thái Lan Mễ Á đã hỗn nhập vào trong đám thuyền hỗn loạn thì thần tình mới thoải mái, y nhìn Dương Chính nói:"Lần này thật sự đã làm phiền Dương tiên sinh."

"Không cần cảm ơn ta, chính ra cũng do người bên các ngươi ra sức mà thôi." Dương Chính bình thản nói.

"Ta và Trát Cổ còn phải đi tiếp ứng công tước đại nhân, Dương tiên sinh đi đường bảo trọng." Ước Tác vòng tay hành lễ với Dương Chính.

"Cứu người phải cứu đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây thiên, ta đi cùng các ngươi một đoạn." Dương Chính cũng không phải là hạng người lấy giúp người làm vui, chẳng qua những gì hắn đã đáp ứng thì phải làm tới cùng, đó chính là nguyên tắc của hắn.

Ước Tác nhìn Dương Chính một lát rồi nói:"Nói vậy thì bọn ta cần ba thớt ngựa."

Bán Nguyệt thành chính là địa bàn của Thái Lan Mễ Á gia tộc, Ước Tác nếu nhận là người quen thuộc thứ hai thì không ai dám nhận đệ nhất.

Ba người tới một cứ điểm bí mật lấy đi ba thớt ngựa.

Sau đó họ hóa trang rồi hòa nhập vào đám người hỗn loạn để ra khỏi thành.

Vừa ra khỏi thành, trên đường có rất nhiều người mặc rất nhiều y phục khác nhau, nếu như nhìn kỹ thì có lẽ ai cũng nghĩ họ là lưu dân.

Dương Chính biết đó chính là mật thám của Thái Gia Nhĩ vương quốc, vừa rồi trong thành hỗn loạn, bọn chúng chắc chắn là đến Thái Lan Mễ Á đại công phủ, tuy nơi này đã có bố trí nhưng cũng không giấu diếm hành tung bao lâu, vì vậy bọn mật thám đã thông tin cho nhau phong tỏa bên ngoài cổng thành.

Sau khi nhìn thấy ba kỵ sĩ, bọn chúng quả nhiên vung vũ khí lên quát:"Dừng lại!"

Dương Chính và Ước Tác nhìn nhau, căn bản không hề giảm tốc độ, trái lại còn lấy vải bịt mắt ngựa, ra roi cho chúng chạy nhanh hơn.

Ngay lúc bọn kia lao ra chặn đón, ba người đều móc mấy cái bình ra ném về chúng.

"Ầm ầm ầm"

Ba tiếng nổ liên tục vang lên, hỏa quang xung thiên.

Mấy tên lao tới đầu tiên toàn thân đều bị lửa đốt cháy, còn bọn người truy đuổi phía sau đều bị dính mồi lửa, ngã lăn ra đất.

Mấy thớt kiện mã xông qua hỏa tuyến.

Dương Chính, Ước Tác và thân vệ đều rút đao ra.

Sau đó Dương Chính chém ngã mấy người, tiếp tục phóng ngựa đi.

Ước Tác và tên thân vệ kia tuy thân thủ không tệ nhưng cũng trúng phải mấy đao, bất quá đã xông thoát ra được.

Dương Chính vung tay ném một cái bình lửa ra sau, giục ngựa chạy nhanh hơn, ba người vừa chạy vừa đột vây, dần dần đã bỏ đám người truy đuổi lại phía sau.

Ước Tác và thân vệ đều bị thương, thân vệ của y còn bị trúng một mũi tên ngay đùi, máu nhỏ giọt thành đường nhưng không dám xuống ngựa băng bó. Ba người giục ngựa tiến về phía trước, sau khi chắc chắn đã bỏ xa bọn mật thám của Thái Gia Nhĩ mới dám dừng lại băng bó vết thương, sau đó uống mấy ngụm nước.

Hai người đứng thở hồng hộc, cài đao lên lưng, Ước Tác nhìn thấy Dương Chính khí định thần nhàn đứng đó liền cất tiếng tán thưởng:"Dương tiên sinh đúng là võ kỹ cao thâm!"

Dương Chính mỉm cười không nói gì.

Sau khi khôi phục chút thể lực, ba người tiếp tục lên ngựa tiến về phía trước.

Trong kế hoạch của Ước Tác, lúc Thái Lan Mễ Á gia chủ đi tới vương đô đã sắp xếp sẵn một nhóm đạo tặc chặn đường, vì vậy Tác Bối Áo Phu và sứ giả không thể nào đến được vương đô.

Sau khi đạo tặc "cướp" được Tác Bối Áo Phu xong liền an bài y ở một chỗ đã hẹn trước, sau đó y ở đó chờ Ước Tác, cùng nhau tránh ra biển một thời gian.

Kế hoạch này vốn định ra để Tác Bối Áo Phu tạm thời tránh né ý thăm dò của quốc vương Thái Gia Nhĩ, hơn nữa còn bịt miệng mọi người, đến lúc cần thiết thì đưa ra tin tức, bỏ tiền "chuộc" Tác Bối Áo Phu về lại.

Hiện tại sự tình đã có biến hóa, họ đã xác định Thái Gia Nhĩ quốc vương không phải thăm dò mà đã ra tay, bất quá mọi việc vẫn còn nằm trong tầm khống chế. Chỉ cần tiếp ứng Tác Bối Áo Phu, sau đó ra biển cùng Mã Đức Liên Na hội họp, cùng nhau đào vong trên biển, đến khi có thể thì vẫn còn cơ hội quyển thổ trùng lai.

Ba người men theo con đường đi suốt không ngừng, Bán Nguyệt thành nghĩ chắc đã không còn hỗn loạn, mật thám chắc chắn đã phát hiện toàn bộ thành viên trọng yếu của Thái Lan Mễ Á gia tộc đều biến mất, lúc này hai bên đều phải tranh thủ thời gian.

Kiện mã chạy điên cuồng cả nửa ngày, miệng cũng đã sùi bọt trắng.

Còn cách địa điểm định sẵn chừng mấy ngàn mét, Dương Chính đột nhiên giảm tốc độ lại.

Hai người kia biết có chuyện không hay, đều nhìn về phía Dương Chính.

Dương Chính khoát tay ra dấu bọn họ đừng lên tiếng. Hắn nhảy xuống ngựa, men theo ven đường mà đi, thỉnh thoảng lại dậm chân xuống đất thăm dò.

Dương Chính đi về phía một lùm cây bên đường, vung kiếm chém mấy nhát, Ước Tác và thân vệ cũng đã nhảy xuống ngựa, bọn họ vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa đi theo bên người Dương Chính, sau đó nhìn theo mục quang của hắn, cả hai đều kinh hãi thất sắc.

Trên mặt đất có mấy cánh tay lộ ra trong lùm cây.

Từ màu sắc của cánh tay và bùn đất có thể thấy những người này đã được chôn cách đây không lâu.

Dương Chính đi tới trước, lấy tay vẹt bùn đất ra, hai người Ước Tác cũng đến trợ giúp, một lát sau, một gương mặt trắng nhợt lộ ra.

"Có phải bọn "đạo tặc" các ngươi phái đi cướp xe không?" Dương Chính vừa hỏi vừa nhìn sắc mặt của Ước Tác đang trở nên rất khó coi.

Y chậm rãi gật đầu.

Dương Chính đưa tay sờ lên mặt thi thể, sau đó dùng tay mở miệng thi thể ra quan sát...

"Xem ra quốc vương của Thái Gia Nhĩ không ngu ngốc như ngươi tưởng tượng, đạo tặc các ngươi phái đi đều đã bị giết sạch... Thời gian tử vong của chúng tịnh không dài, chỉ chừng trước đây nửa tiểu thì, hiện tại ngươi nói cho ta biết, vương đô còn cách đây bao xa?"

Ước Tác bị sự việc xảy ra trước mặt khiến cho thất thần, y cất giọng khô khan nói:"Còn có 200km"

Dương Chính tính toán cẩn thận một hồi, sau đó nói với Ước Tác:"Đưa địa đồ cho ta."

"Sao?"

"Địa đồ" Dương Chính lạnh lùng quát:"Phấn chấn tinh thần lên, còn chưa tới lúc nhận thua."

Ước Tác nhìn ánh mắt sắc bén như mũi đao của Dương Chính, đầu óc chợt run lên, y lấy địa đồ ra, Dương Chính tiếp lấy mở ra trên mặt đất:"Bọn ta hiện tại đang ở đâu?"

Ước Tác vội vàng chỉ vào một điểm trên địa đồ, y phát giác Dương Chính lúc này biến thành một người khác, tác phong lăng lệ, nhãn thần cường hãn như tướng quân trên sa trường.

Dương Chính nhìn vào điểm đó, lãnh tĩnh nói:"Lộ tuyến từ đây đến vương đô có hai đường: một là đi lên phía Bắc hơn 100km, vượt qua Khám Lạp thành, rồi chuyển hướng sang Tác Áo phía Đông Bắc, đi thêm chừng 100km là đến vương đô, hai là đi thẳng hướng Đông bắc hơn 80 dặm rồi chuyển sang vịnh biển, đi thẳng hướng Bắc tiến vào Tác Áo, thêm hơn 80 dặm là có thể tới được vương đô."

"Lộ tuyến đầu tiên có trạm trung chuyển ở Kham Lạp, đường đi toàn là quan đạo, thuộc về vùng đất phòng ngự quan trọng, huống gì phụ cận hai phía Nam Bắc đều là đại bình nguyên, vì vậy nếu đi đường này bọn ta rất có khả năng chạm thẳng chính diện với quân đội của vương quốc."

"Nhưng đi lộ tuyến thứ hai thì có nhiều ưu thế hơn, ngươi xem tiêu chú trên địa đồ, phía Tây bắc vịnh biển mấy dặm chính là rừng rậm, địa hình rất phức tạp, chính là nơi rất tốt để hành quân và tránh khỏi tiềm phục. Bọn ta có thể đi tới đó, tập kích bọn chúng gần Tác Áo."

"Bọn chúng hiện giờ đã đi được chừng nửa tiểu thì, án chiếu tốc độ hành quân thông thường thì đêm nay chúng chỉ có thể tới được Tác Áo nghỉ chân, bọn ta chỉ cần giục ngựa chạy nhanh tới trước, sau khi trời tối nhất định có thể tới được vịnh biển Sa Lý."

Dương Chính càng nói càng thuần thục, trong lúc phân tích quân tình và bố trí kế hoạch hắn phảng phất như trở về thời còn ở Nam đại lục, trở về chiến trường quen thuộc, ánh mắt sáng rực, ngữ khí kiên quyết chém đinh chặt sắt, đầy vẻ tự tin.

Cuối cùng hắn chỉ vào rừng cây rậm rạp gần quan đạo hung ác nói:"Ngay chỗ này bọn ta có thể bố trí kế hoạch đánh giết cho bọn chúng không kịp trở tay, bọn chúng tuyệt sẽ không ngờ tới có kỳ binh mai phục ở đó."

Sau khi Dương Chính nói xong, lại nghĩ tới một điểm:"Đúng rồi, các ngươi có bị quáng gà không?"

Ước Tác và thân vệ Trát Cổ đều lắc đầu, vì thế giới này khá lạc hậu, dinh dưỡng không đầy đủ, nhiều người mắc chứng quáng gà nên Dương Chính mới hỏi thế.

Nhìn thấy họ lắc đầu, Dương Chính vui mừng nói:"Vậy thì tốt, người mắc chứng quáng gà trong quân vương đô không ít, lúc đó bọn ta có thể thừa cơ phóng hỏa."

Ước Tác và thân vệ ngơ ngác nhìn hắn.

Dương Chính nhíu mày hỏi:"Có chuyện gì sao?"

Ước Tác mạnh mẽ lắc đầu, lúc này y đã bị khí thế vô hình trên người Dương Chính cảm nhiễm, tâm tình buồn bã lúc trước giờ đã không còn chút nào. Bất quá... người trước mặt rốt cục là ai? Mã Đức Liên Na tiểu thư sao có thể quen biết hạng người thế này?

Lúc này biểu hiện của Dương Chính giống như một con ác lang hung ác giảo hoạt, tuy giúp cho minh hữu có tín tâm kiên định vô cùng nhưng phong mang của hắn cũng khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía.

Dù vậy Ước Tác vẫn phải nói ra nghi hoặc trong lòng:"Đạo tặc bọn ta phái đi có tới 100 người, nhưng xem ra đã bị tiêu diệt hết, bọn ta chỉ có ba người, cho dù mai phục cũng không thể nào tập kích được."

Dương Chính nhìn vào địa đồ, một lát sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Ngươi từng đánh trận hay chưa?"

"Cái này..." Ước Tác cảm thấy cổ họng phát ngứa.

Dương Chính đứng dậy, đi tới bên mấy thớt ngựa, kiểm tra hành lý ba người.

Lần này bọn họ đem theo khá nhiều thứ, Nhiên thiêu bình (bình đựng dung dịch ném xuống là bùng cháy, giống như bom xăng thời hiện đại - người dịch) có tới 8 bình, còn có Thôi lệ kiền băng (đạn cay mảnh vụn như băng). Hắn tư lự một lát, quay người nói:"Trận chiến này để ta chỉ huy, nếu như các ngươi hoàn toàn chấp hành thì còn có ba phần thắng, còn như để các ngươi tự quyết định thì chỉ là chết uổng mà thôi."

Ước Tác và thân vệ nhìn nhau, sau đó nhìn về gương mặt không chút biểu tình của Dương Chính, nghiến răng nói:"Mọi việc đều nghe theo Dương tiên sinh."

Trời dần tối, khí trời cũng trở lạnh, gió biển thổi ào ào vào lục địa.

Chân núi gần vịnh biển Sa Lý có một cánh rừng già, cây cối cao lớn che phủ ánh nắng mặt trời, ban đêm nhìn không rõ cảnh vật, chính là địa hình tiềm phục tốt nhất.

Lúc này bọn Dương Chính ba người sau khi lặn lội đường dài đã tiềm phục trong cánh rừng.

Tuy rừng rậm về đêm rất lạnh nhưng ba người đều cảm thấy bức bối. Ước Tác và thân vệ đều bị thương, bì giáp cũng đã cởi ra, lấy vải băng kín vết thương, nhìn rất giống xác ướp trong mộ vừa sống dậy. Thanh âm kim loại vỡ nát trong cánh rừng vang lên, Dương Chính trừng mắt nhìn hai người, dưới áp lực to lớn vô cùng, hai người chưa từng trải qua chiến tranh thần kinh hiển nhiên đã căng thẳng cực độ.

Dương Chính khẽ nhắm mắt lại, cảm thụ gió đêm thổi qua mặt...

Chiến đấu kiểu này hắn đã trải qua rất nhiều lần, bất quá đó đều là những việc xảy ra đã từ rất lâu.

Hơn nữa hắn ẩn ước còn cảm thấy hưng phấn.

Không biết đã qua bao lâu, hắn mở to mắt, khẽ chớp mấy cái để thích ứng với hoàn cảnh đêm tối xung quanh. Gió đêm mát lạnh, hắn hít sâu một hơi, xòe năm ngón tay ra rồi lại siết chặt vào. Có ai nghĩ được rằng chỉ một lát nữa thì rừng cây yên tĩnh mỹ lệ này sẽ biến thành chiến trường máu thịt tung bay? Hắn đè nén cảm khái, chú ý vào trận chiến sắp tới.

Lúc này, Ước Tác và Trát Cổ cũng cảm thấy dị trạng, hô hấp cũng trở nên gấp rút.

Con đường phía trước chợt vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, lưới đã giăng sẵn, chỉ còn chờ vật săn rơi vào mà thôi.

Ánh sáng đỏ rực trên đỉnh gò phía Tây nam dần dần bừng lên.

Cuối cùng... đã tới rồi!

Ước Tác tuy cố gắng dặn mình phải bình tĩnh nhưng cảm giác sợ hãi và khẩn trương cuồn cuộn trong lòng, bất quá cảm xúc hỗn hợp đó nhanh chóng biến thành cuồng loạn.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng lớn, một kỵ binh đã chạy qua gò núi, cờ xí tung bay dưới ánh lửa đỏ lại càng thêm rực rỡ.

Dương Chính giống như một con thằn lằn nhanh chóng leo lên cây, ánh mắt sáng rực nhìn về chi mã đội mới tới, thầm tính toán nhân số, sau đó rút mấy bình dược tề ra ném xuống cho hai người bên dưới:"Uống đi!"

Địch nhân đã hiện ra trước mắt, đội hình kéo dài, bóng người lờ mờ, chừng hơn 200 người. Bọn chúng lúc hành quân nhịp bước rất đều, bụi đất bay lên từng đụn rõ ràng không loạn, quả nhiên là hùng sư tinh nhuệ quen với sa trường.

Ở giữa đội ngũ chính là một nhóm người mặc pháp bào cao cấp.

Bọn họ được cả đội ngũ bảo hộ, còn có cả một cỗ xe ngựa kèm theo, bên xe có mười mấy kỵ sĩ mặc chiến giáp màu bạc, đội hình nghiêm mật như tường đồng vách sắt... Trên chiếc xe ngựa đó chính là gia chủ Thái Lan Mễ Á.

Theo chỉ lệnh truyền xuống, đội ngũ không chút rối loạn, các ngọn đuốc giống như một con rắn lửa uốn lượn.

Phía trước thỉnh thoảng còn có trinh sát phóng ra kiểm tra, giống như u hồn trong đêm tối.

Dương Chính trong lòng tán thưởng:"Không ngờ Thái Gia Nhĩ vương quốc thủy sư nổi danh cũng có lục quân tinh nhuệ như vậy, nhân số của đội ngũ này tuy không nhiều như hắn nghĩ nhưng thực lực lại rất mạnh, liều mạng đối chọi phần thắng sợ là rất ít.

Con rắn lửa càng lúc càng tới gần.

Ngay lúc gần tới chỗ Dương Chính mai phục, đột nhiên một tiếng còi sắc nhọn vang lên, cả đội ngũ đột nhiên dừng lại, bụi đất cũng không còn tung bay.

Theo như phương án tác chiến của Dương Chính thì chỉ cần quân đội Thái Gia Nhĩ tiếp tục tiến lên phía trước một chút nữa thôi thì bọn họ có thể xô những thân cây lớn đã được cưa sẵn xuống dưới, chia cắt đội ngũ thành hai phần, sau đó dùng Nhiên thiêu bình đốt cháy cây cối, tiêu diệt và ngăn trở một bộ phận quân đội, lúc này có thể dùng Thôi lệ kiền băng công kích bộ phận còn lại gần xe ngựa, nhờ vào bóng đêm và Thôi lệ khí xông ra chém giết, cứu thoát gia chủ Thái Lan Mễ Á.

Kế hoạch này có thể nói là kín kẽ như áo trời không có đường may, cả Ước Tác chưa từng kinh qua chiến trường đều tin tưởng mười phần.

Đáng tiếc, mọi việc diễn biến không giống như kế hoạch.

Quân Thái Gia Nhĩ không động, lẽ nào chúng phát hiện dị trạng?

Dương Chính nhìn mấy gốc cây lớn đang nghiêng xéo xuống, bên dưới chỉ được chống hờ bằng mấy cây gỗ nhỏ, chỉ cần rút cây chống thì đại thụ sẽ lăn xuống sườn núi.

Lẽ nào bọn chúng thực sự phát hiện ra?

Dương Chính siết chặt tay, còn Ước Tác và Trát Cổ bên dưới khẩn trương đến độ cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.

Nếu như thực sự bị phát hiện thì chỉ còn cách đánh trực diện.

Dương Chính hít sâu một hơi, cố sức bảo trì đầu óc thanh tỉnh. Địa điểm này chính là chỗ phục kích nổi danh nhất, theo Ước Tác nói thì trong lịch sử nơi này từng có một trận chiến nổi danh, hơn nữa chốn này đạo tặc rất nhiều.

Dương Chính thử đặt mình vào vị trí của đối phương để suy nghĩ, nếu như mình là người cầm quân thì hiện giờ dừng lại chính là để thăm dò.

Nếu là bản thân hắn thì hành tẩu trong đêm khuya ở đây, khẳng định cũng không dám liều lĩnh xông thẳng lên.

Hắn nghĩ thông suốt điểm này, thầm kêu nguy hiểm, vội vàng ra hiệu với hai người bên dưới, ra ý cho bọn họ đừng cử động, yên tĩnh chờ coi biến hóa.

Thời gian phảng phất ngưng đọng. Một lúc sau, đội ngũ quả nhiên bắt đầu chuyển động.

Dương Chính thở ra một hơi dài, quả nhiên giống như hắn liệu định.

Kinh nghiệm cầm quân nhiều năm xem ra không hề uổng phí.

Lúc này quân đội Thái Gia Nhĩ tiếp tục tiến về phía trước, dần dần đã có hai phần ba số quân đi qua chỗ họ mai phục.

Xe ngựa càng lúc càng lại gần, Dương Chính nhanh chóng leo xuống, phát xuất tín hiệu ước định từ trước với Ước Tác và Trát Cổ.

Ào, ào, ào...

Tiếng cây cối chuyển động vang lên trong đêm tối.

Lúc quân đội Thái Gia Nhĩ còn đang hốt hoảng thì mấy gốc cây lớn ngã ầm xuống, thế như sấm sét lăn thẳng xuống sườn núi.

Cây cối trên đường lăn của chúng đều sớm đã được người thiết kế, giống như cỗ bài đô mi nô cùng nhau ngã rạp xuống...

Ầm ầm...

Tiếng la thảm, tiếng ngựa hí cơ hồ lập tức vang lên, vô luận là quân đội tinh nhuệ cỡ nào, đứng trước uy thế mạnh mẽ như núi đổ này trận hình cũng đều bị nát như đậu hũ... Cây cối không ngừng lăn xuống, chia cắt đội hình thành nhiều mảnh.

Con đường hẹp dài cũng bị khóa chặt lại.

Quân đội bị chia thành hai nửa, quân quan chỉ huy đang lớn tiếng gào thét, đột nhiên mấy cái bình đen kịt từ trong bóng đêm ném ra.

Ngay lúc rơi trên thân cây, mấy chiếc bình đều nổ tung, ánh lửa tức thì bùng lên, cả con đường đều ngập tràn lửa đỏ, có mấy tên binh sĩ bị đốt cháy, la thảm không ngừng, vội vàng lăn lộn trên mặt đất.

Chiếc xe ngựa bị cắt đứt với đội hình, bên cạnh xe chỉ còn có một phần ba quân đội, bất quá ngân giáp võ sĩ không chút rối loạn, lúc này mấy pháp sư đã niệm chú ngữ, dùng Tụ thủy thuật để dập lửa.

Nhưng mấy tiếng nổ vang lên trong bóng đêm, một cụm khói trắng cuộn lên khiến cho bọn pháp sư liên tục ho hắng.

Dương Chính và Ước Tác không hẹn mà cùng xông về phía xe ngựa.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.