Hồ Giá

Chương 29: Nửa đêm đánh lén, cao tăng bị hành thích




"Đừng, ta không hề có ý đó." Dương Chính vội ngăn cản ý định của Mã Đức Liên Na.

"Gia tộc các ngươi lợi hại đến vậy, tất sẽ có quốc gia muốn thu lưu, hà tất phải dựa vào cái cây nhỏ là ta đây? Ta vốn là miếu nhỏ sao có thể dung nạp được Bồ tát lớn như các ngươi, đến lúc đó há chẳng phải là ủy khuất cho các ngươi sao?"

Dương Chính áp dụng sách lược vu hồi, dùng sắc mặt hòa hoãn nhất để thuyết phục Mã Đức Liên Na.

Mã Đức Liên Na không hề bị thuyết phục, bình thản nói:"Quốc gia ven biển chỉ có Thái Gia Nhĩ và Âu Đăng vương quốc là mạnh nhất, các quốc gia khác khẳng định không dám thu lưu bọn ta, còn quốc gia sâu trong đại lục có thu lưu bọn ta cũng không có tác dụng gì lớn. Tuy nghề đóng thuyền có thể đem lại lợi ích cho bọn họ nhưng họ không thể kinh doanh hải mậu, dùng thuyền rất ít, bọn ta không thể đem lại lợi ích lớn cho họ vừa ý được, vậy làm sao họ có thể chiếu cố gia tộc bọn ta? Đến lúc đó Thái Lan Mễ Á gia tộc ăn nhờ ở đậu, sống chết đều nằm trong tay người khác."

"Còn cô cũng không thể không thấy rằng cô không biết gì nhiều về ta. Ta vốn chỉ là một người tự do, ra biển cũng là vì ép buộc, sẽ đến lúc nhất định phải trở về đất liền, khi ấy các ngươi sẽ làm sao?"

"Chủ... nhân, ngài xin hãy nghĩ biện pháp."

Dương Chính cơ hồ nghẹn thở, nha đầu này sao lại cứng cổ như vậy chứ?

"Được được được, cô nói gì thì làm vậy đi." Dương Chính không muốn nói thêm gì nữa, hắn hiện giờ đánh không được mà mắng cũng không xong.

Trái lại hắn đã có chủ ý, đến khi đó thì vỗ mông bỏ chạy, nhiều nhất thì bỏ lại Kỳ tích hiệu cho bọn họ, lẽ nào hắn muốn đi thì Thái Lan Mễ Á gia tộc có thể giữ lại sao?

"Còn nữa... Đừng gọi ta là chủ nhân, ta tên là Dương Chính, cô gọi ta là Dương cũng được."

"Dạ, chủ..." Mã Đức Liên Na bị Dương Chính trừng mắt nhìn, vội vàng nuốt chữ "nhân" vào bụng, cúi đầu nói:"Dạ, Dương."

Dương Chính lầm bầm:"Không biết ai mới là chủ nhân đây!" Sau đó hắn trừng mắt bỏ đi.

.........

Kỳ tích hiệu chạy hết tốc lực cả đêm trên biển.

Ngày thứ hai lúc trời còn chưa sáng, Kỳ tích hiệu đã tiến vào trong khu vực gần bờ, tốc độ bắt đầu chậm lại, đồng thời mọi người cũng trở nên cảnh giác hơn.

Phương án chiến đấu đã được Dương Chính nghiên cứu xong ngày hôm qua.

Thái Gia Nhĩ vương quốc và Âu Đăng vương quốc khẳng định là nhắm vào Kỳ tích hiệu, nó cũng chính là ngòi dẫn nổ gây ra cuộc chiến tranh này, nó cũng là chiến lợi phẩm không thể thiếu được, ai cũng đều biết khóa hải đại thuyền có ý nghĩa to lớn cỡ nào.

Có được chiếc thuyền cỡ này cũng chính là có được địa vị bá chủ vô địch trên biển.

Vì vậy, Thái Gia Nhĩ và Âu Đăng vương quốc tuyệt không thể bỏ qua Kỳ tích hiệu được.

Hơn nữa hôm qua Kỳ tích hiệu thất tung khiến cho hai nước đều cảm thấy mê hoặc, trước khi tìm được Kỳ tích hiệu thì bọn họ tuyệt không thể hạ sát thủ với Thái Lan Mễ Á gia tộc.

Bất quá, động thủ là điều nhất định phải làm.

Sau khi Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư thương nghị, bèn đưa Kỳ tích hiệu thả neo ở phía Đông Nam Bán Nguyệt thành cách bờ 100 hải lý, còn Dương Chính tự mình đi vào trong, đến lúc phát sinh chuyện gì thì đều có tín hiệu liên hệ.

Bán Nguyệt thành.

Lãnh địa của Thái Lan Mễ Á gia tộc chính là một cảng biển rộng lớn hình bán nguyệt nổi danh đại lục, đồng thời cũng là thành thị hải mậu lớn thứ hai của Thái Gia Nhĩ.

Số lượng thuyền bè thông qua cảng biển này mỗi ngày không biết bao nhiêu mà kể.

Hơn 1 tháng trước, sau khi Tác Bối La gởi thư mời Mã Đức Liên Na và Tác Mã đi tới tư đảo thì Tác Bối Áo Phu gia chủ hiện nhiệm của Thái Lan Mễ Á luôn mong chờ tin tức chế tạo Kỳ tích hiệu từ đó truyền tới. Hơn nữa Mã Đức Liên Na mỗi một ngày đều gởi tín kiện miêu tả tường tận chi tiết tình hình trên đảo cho y.

Đối với người con gái này, Tác Bối Áo Phu thập phần thương yêu, vì vậy dù nàng đã 20 tuổi mà y vẫn không cho nàng xuất giá.

Trừ việc do ý nguyện của Mã Đức Liên Na, còn vì tính cách trầm ổn lanh lợi của nàng, có nàng phụ giúp Tác Bối Áo Phu rất là yên tâm. Y thường nghĩ nếu Mã Đức Liên Na là nam nhân thì thật sự là quá tốt, lúc đó thì y có thể giao quyền thừa kế gia tộc cho nàng cũng được.

Y tin rằng Mã Đức Liên Na có thể làm tốt hơn cả y.

Thậm chí những thành viên khác trong gia tộc cũng tin chắc điều này.

Đáng tiếc... đó chỉ là tưởng tượng, sự thật Mã Đức Liên Na là nữ nhân chẳng thể nào thay đổi, sớm muộn gì nàng cũng phải xuất giá.

Tác Bối Áo Phu chỉ có thể hết sức kéo dài thời gian nàng xuất giá, đưa Tác Mã cho nàng giám hộ, để nó có được giáo huấn của Mã Đức Liên Na từ nhỏ nên thời gian nó ở bên tỷ tỷ từ lúc 5 tuổi trở đi còn nhiều hơn thời gian nó ở gần mẫu thân.

Nghĩ tới đứa con gái khiến y kiêu ngạo, Tác Bối Áo Phu hiện có chút nôn nóng.

Hôm qua y không hề có chút tin tức nào.

Vì sớm đã có hẹn ước mỗi ngày một phong thư tín, Tác Bối Áo Phu tuyệt không tin con gái mình lại quên mất sự tình quan trọng này, nàng ta xưa nay chưa từng làm cho y thất vọng.

Tình huống khác thường này khiến cho y từ hôm qua tới giờ đứng ngồi không yên, lo lắng không biết có chuyện gì không ổn phát sinh.

Lúc này người hầu canh cổng đột nhiên báo cáo có sứ giả của quốc vương tới.

Tác Bối Áo Phu ngẩn người một lúc, sau đó sai người mời sứ giả vào. Sứ giả mang theo một tin tức rằng quốc vương đã lâu không gặp Tác Bối Áo Phu, thậm chí còn nhớ tới y cho nên muốn mời Tác Bối Áo Phu đi vào vương cung tham dự yến hội cung đình.

Tác Bối Áo Phu tịnh không nghĩ nhiều.

Vì quan hệ dựa dẫm vào nhau nên tư giao của Thái Lan Mễ Á gia chủ và quốc vương Thái Gia Nhĩ xưa nay vốn không tệ, bọn họ đa số từ nhỏ đã được an bài học tập chung, Tác Bối Áo Phu cũng không ngoại lệ. Y và Thái Gia Nhĩ quốc vương đời thứ 10 Nã Tát Lôn chơi thân với nhau từ nhỏ.

"Trở về báo với quốc vương bệ hạ, ta sẽ nhanh chóng tới dự."

Sứ giả cung kính hữu lễ nói:"Công tước đại nhân, quốc vương đã phái cả xe ngựa tới, ý tứ của bệ hạ chính là muốn ngài cùng với ta tới vương đô."

Tác Bối Áo Phu ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc:"Quốc vương bệ hạ phái cả xe tới?"

"Dạ, Công tước đại nhân."

Tác Bối Áo Phu tuy không nói gì nhưng trong lòng phiền muộn. Quốc vương có việc gì chứ? Chỉ là gặp mặt thôi mà, ước định thời gian là được rồi, sự tình gấp rút như vậy thật sự rất ít thấy.

Y nghĩ ngợi một lúc, cũng không cảm thấy gì nguy hiểm, suy cho cùng y cùng Nã Tát Lôn giao tình mấy chục năm, nếu nói hắn ta đột nhiên muốn đối phó y thì không có đạo lý.

"Được rồi, quốc vương bệ hạ đã muốn vậy thì ta chuẩn bị một lát rồi sẽ cùng lên đường với ngươi."

Sứ giả được an bài trong phòng khách nghỉ ngơi một lát, còn Tác Bối Áo Phu tiến vào hậu viện của Công tước phủ, đầu tiên bảo hạ nhân chuẩn bị lễ vật, sau đó y còn tạm biệt thê thiếp.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, y gọi Ước Tác quản sự trong phủ tới, phân phó hắn sau khi mình đi tới vương đô thì sắp xếp mọi chuyện trong phủ, hơn nữa đặc biệt yêu cầu hắn xử lý tín kiện tới từ tư đảo.

Ước Tác từ nhỏ đã theo bên mình Tác Bối Áo Phu giúp y xử lý đa số công việc trong Thái Lan Mễ Á gia tộc, lại trung thành cẩn cẩn, thông minh lanh lợi, có thể nói là tâm phúc đệ nhất của Tác Bối Áo Phu.

Lúc Tác Bối Áo Phu nói mình được quốc vương mời đến vương đô thì Ước Tác ánh mắt lộ vẻ suy tính thâm trầm.

Thân là cánh tay trái phải của Tác Bối Áo Phu, hơn nữa còn là đệ nhất mưu thần, Ước Tác suy nghĩ còn sâu xa hơn cả Tác Bối Áo Phu.

Trước mặt Tác Bối Áo Phu, hắn có thể nói bất cứ gì mà không e ngại, vì vậy hắn hoài nghi hỏi:"Đại nhân, quốc vương bệ hạ đột nhiên mời ngài tới, lẽ nào ngài không thấy kỳ quái sao?"

"Có chút kỳ quái, bất quá đúng thật là bệ hạ và ta đã lâu không gặp."

"Cho dù đã lâu không gặp nhưng đâu cần phải trực tiếp phái xe ngựa đến mời đại nhân lên đường? Ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy."

Tác Bối Áo Phu nghĩ một lúc, vỗ vai Ước Tác:"Đừng quá lo lắng, bệ hạ và ta giao tình thâm hậu, hơn nữa tính tình của y cũng khá nóng vội, nếu như lúc này ta ra sức khước từ thì không khỏi có chỗ bạc bẽo."

"Đại nhân... Nếu như, ta chỉ nói nếu như việc khóa hải đại thuyền bị bệ hạ phát giác thì sao?"

Ước Tác trầm giọng nói. Tác Bối Áo Phu nghe vậy liền biến sắc.

"Điều này không thể xảy ra, việc của tư đảo nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài, người biết chuyện đều là kẻ tin cậy trong gia tộc. Tư đảo cũng nghiêm cấm người ngoài đi vào, trước lúc bệ hạ phái người thị sát đều có thông báo trước, họ làm sao có thể biết được?"

"Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, khóa hải thuyền nghiên chế đã nhiều năm, hơn nữa một năm gần đây lại có đột phá. Thái Lan Mễ Á bọn ta mua nhiều cương thiết, ván gỗ, tinh hạch số lượng đều hơn xa những năm trước nhưng thuyền bè thông thường đăng ký thì không tăng nhiều. Tuy rằng bọn ta có mua chuộc quan viên của Thuyền ty nhưng sự tình này nói cho cùng cũng không phải ổn thỏa vạn phần. Chỉ cần so sánh số lượng nguyên liệu mua vào và lượng thuyền thành phẩm thì rất dễ dàng phát giác sai lệch trong sổ sách. Hơn nữa trên thế giới này trừ người chết ra thì có ai bảo đảm chắc chắn không tiết lộ chút phong thanh nào? Ta cảm thấy khả năng quốc vương bệ hạ biết được việc chúng ta chế tạo khóa hải đại thuyền tịnh không nhỏ."

Tác Bối Áo Phu càng nghe thì đầu mày càng nhíu chặt.

Tuy Thái Lan Mễ Á không có ý làm phản nhưng khóa hải đại thuyền quan hệ trọng đại, nếu quốc vương biết được thì thật sự là rất phiền phức.

"Ngươi nói xem phải làm sao mới được? Bọn ta hiện tại còn chưa xác định quốc vương rốt cục đã biết chuyện khóa hải thuyền hay chưa, y lại mời ta tới chơi, ta sao có thể không đi?"

Ước Tác cũng nhíu chặt đôi mày, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển tính toán lợi hại.

"Quốc vương đã mời đại nhân thì có ba khả năng. Một là chỉ nhớ tình bạn cũ mà mời tới, chỉ là khả năng này rất thấp. Hai là y đã biết chuyện khóa hải thuyền, mời đại nhân tới để hưng sư vấn tội. Khả năng cuối cùng là quốc vương muốn thử lòng đại nhân để xác định chuyện khóa hải đại thuyền, nếu như đại nhân một mực khước từ thì y sẽ có thể xác định được. Nếu đại nhân đi trái lại còn có thể hóa giải mối nghi ngờ này. Ta cảm thấy khả năng thứ ba là lớn nhất, khả năng thứ hai cũng có thể xảy ra."

Tác Bối Áo Phu cơ hồ mê man:"Ước Tác, hiện giờ sứ giả đang chờ bên ngoài, bọn ta không có thời gian."

"Đại nhân, ngài có thể đi..." Ước Tác trầm giọng nói:"Bất quá đồng thời bọn ta cũng phải chuẩn bị kỹ càng. Tuy quốc vương đối với đại nhân vẫn còn úy kỵ, ít có khả năng gây bất lợi cho ngài, chẳng qua cũng cần phải chuẩn bị vạn vô nhất thất."

Tác Bối Áo Phu gật đầu, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng:"Khóa hải thuyền liên quan quá lớn, bất quá đó cũng là hy vọng trở thành bá chủ chân chính trên mặt biển của Thái Lan Mễ Á gia tộc, tuyệt không thể phạm bất cứ sai lầm gì, cho dù có bỏ ra cái giá to lớn cỡ nào cũng đáng."

Ước Tác gật đầu, nói nhỏ bên tai Tác Bối Áo Phu một hồi.

Sau khi Tác Bối Áo Phu nghe xong liền dẫn theo hai thị vệ, cùng sứ giả lên xe đi về vương đô.

Hai thời thần sau, một chiếc Địa tinh Tật tốc phàm nhanh chóng áp vào bến cảng ngoài Bán Nguyệt thành.

Một người tuổi trẻ mang áo khoác từ trên thuyền đi xuống, nhìn thấy Bán Nguyệt thành chưa hề xảy ra chiến sự, trong lòng cũng thầm thở phào một hơi.

Bất quá hắn nhanh chóng phát giác bầu không khí có chút khác thường.

Trên đường vào thành, sự khác thường càng lúc càng rõ rệt, tuy bề mặt Bán Nguyệt thành vẫn phồn hoa huyên náo như cũ nhưng Dương Chính nhờ có tinh thần lực hơn xa thường nhân thì cho dù một ánh mắt khác thường cũng đủ để hắn cảnh giác, huống gì ánh mắt này lại có ở rất nhiều nơi, lại rất ẩn bí.

Hắn không dám dừng lại, một hơi theo địa đồ của Mã Đức Liên Na đưa cho đi tới Thái Lan Mễ Á Đại công phủ.

Càng tới gần công phủ thì càng nhiều ánh mắt thần bí dò xét hắn.

Dương Chính biết mình đã bị chú ý.

Bất quá luận về thuật truy tung theo dấu thì hắn vốn là lão tổ tông.

Vì vậy Dương Chính đi vào một lữ điếm, sau đó từ cổng hậu đi ra ngoài, rồi len vào hẻm nhỏ, vượt tường, không những tránh thoát theo dõi chỉ trong vòng mấy phút mà còn đi tới một góc tường nhỏ bí ẩn ở đại công phủ.

Sau khi xác định quanh mình không còn ai theo dõi, hắn mới đi vào bên trong.

Mã Đức Liên Na cũng thật tỉ mỉ, tất cả các nơi cha nàng thường làm việc hoặc hay lui tới đều được nàng ghi chú kỹ càng trong địa đồ.

Nhờ vậy Dương Chính không phí chút sức lực nào đã tránh khỏi người tuần tra của đại công phủ, giống như u hồn tiềm nhập vào thư phòng.

Nhưng lúc này Tác Bối Áo Phu đã lên đường về vương đô, Dương Chính đương nhiên không thể gặp y.

Dương Chính vừa định ra ngoài tìm những nơi khác thì nghe bên ngoài cửa có tiếng động, sau đó một người thân hình gầy ốm, sắc mặt nghiêm túc, cỡ chừng 30 tuổi bước vào trong.

Dương Chính nấp trên trần nhà quan sát.

Hắn phát hiện người kia đang xử lý văn kiện trên bàn, tuy hình dáng không giống như Mã Đức Liên Na mô tả nhưng rõ ràng địa vị không nhỏ. Dương Chính bèn nhẹ nhàng tụt xuống sau lưng y, rút chủy thủ kề vào cổ.

Người kia kinh sợ, đang tính quay người lại, Dương Chính lạnh lùng quát:"Không được động đậy!"

Cảm giác hơi lạnh trên cổ, người kia liền ngồi im, định lực của y cũng thực đáng bội phục, trừ lúc đầu bị Dương Chính khiến cho kinh ngạc ra thì hiện giờ đã nhanh chóng bình tĩnh lại, cất tiếng nói:"Không kể ngươi là ai, hãy nói ý đồ của ngươi ra, tiềm nhập vào đại công phủ để làm gì?"

Dương Chính chỉ lấy một viên đá màu trắng có điêu khắc chữ trên đó đưa tới trước mặt y.

"Hộ thân phù của Mã Đức Liên Na tiểu thư?" Người kia kinh ngạc thốt.

Dương Chính lúc này mới cất tiếng:"Xem ra ta tìm đúng người rồi, Mã Đức Liên Na nói người có thể nhận ra tín vật này tuyệt đối là người đáng tin cậy."

Hắn rút chủy thủ lại, còn người kia quay đầu nhìn thân ảnh cao lớn xa lạ trước mặt nói:"Ngươi rốt cục là ai? Sao lại có hộ thân phù của tiểu thư?"

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là tư đảo của gia tộc các ngươi đã bị Âu Đăng vương quốc và Thái Gia Nhĩ vương quốc liên hợp công hãm, ta chính là người được Mã Đức Liên Na nhờ tới thông tri cho các ngươi."

"Sao?" Người kia không bảo trì nổi vẻ trấn định cất tiếng kêu lên, bất quá y nhanh chóng đè nén cảm xúc, nhỏ giọng nói:"Chuyện này sao có thể xảy ra? Thái Gia Nhĩ sao lại liên thủ với Âu Đăng vương quốc đối phó Thái Lan Mễ Á bọn ta?"

Dương Chính nói khái quát chuyện của Tác Bối La cho y nghe một lượt.

Người kia nghe xong sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, sau đó y nghiến răng nói:"Tác Bối La đáng chết, hắn sao lại đi làm chuyện này chứ?"

Dương Chính bình thản nói:"Chỉ là chuyện tranh quyền bình thường của gia tộc thôi, Kỳ tích hiệu nghiên chế thành công khiến cho hắn ta lạc quan quá mức với tiền đồ của mình, bất quá hiện tại không phải là lúc thảo luận tội lỗi của Tác Bối La, hiện giờ ngươi nên suy nghĩ xem làm cách nào thông tri cho gia chủ của Thái Lan Mễ Á một cách nhanh chóng, để hắn dẫn người nhà trốn chạy. Kỳ tích hiệu đậu cách Bán Nguyệt thành 100 hải lý về phía Đông Nam, Mã Đức Liên Na tiểu thư cũng đang ở đó chờ các ngươi. À, đúng rồi, đây là thư tín của Mã Đức Liên Na, ngươi xem đi!"

Người kia sau khi tiếp lấy bức thư, xác nhận bút tích của Mã Đức Liên Na và cả ám giám (xác định ngầm) không thể ngụy tạo xong, lại đọc hết nội dung, y hít một hơi khí lạnh.

Không ngờ lại xảy ra chuyện đáng sợ như thế này.

Y nhìn Dương Chính, ánh mắt đầy vẻ cảm kích:"Ta là tổng quản Ước Tác của Thái Lan Mễ Á gia tộc. Dương tiên sinh ta phi thường cảm kích mọi việc ngài đã làm cho Thái Lan Mễ Á gia tộc, ta sẽ nhanh chóng an bài cho mọi thành viên của gia tộc rời đi."

"Gia chủ các ngươi đâu?" Dương Chính hỏi.

Ước Tác nói:"Hai thời thần trước ông ta đã được mời tới vương đô."

Dương Chính thất kinh:"Bây giờ đi tới vương đô không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?"

Lúc này Ước Tác sắc mặt không chút kinh hoàng thất thố, y mỉm cười nói:"Không sao, nếu như ta suy đoán không lầm thì hiện giờ đại nhân nhà ta đang trên đường trở về..."​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.