Hồ Giá

Chương 17: Vô ảnh quyền đại triển thần oai




Ads Đột nhiên, một ngọn lửa màu vàng pha máu bùng cháy lên, đám mây gặp phải công kích liền gào lên phản kích, va chạm thẳng với ngọn lửa kim huyết... Va chạm kịch liệt khiến đám mây và ngọn lửa không ngừng huyễn hóa thành những hình tượng cổ quái đáng sợ, cụm mây đen kịt giống như một đại pháp sư thần bí hắc ám, còn ngọn lửa kim huyết giống như một chiến sĩ cuồng mãnh vô cùng. Một bên sử dụng ma pháp u thâm quảng bác, còn một bên lại dùng cách xung kích trực tiếp bạo liệt.

Không biết đã bao lâu, cụm mây giống như bị gì đó lôi cuốn, nhanh chóng bành trướng đánh cho ngọn lửa kim huyết liên tục thối lui, sau đó cụm mây chợt biến mất không còn tung tích. Sau đó, ngọn lửa kim huyết bắt đầu chiếm cứ không gian.

Tròng mắt Khải Sắt Lâm có màu giống như màu kim huyết, giống như tròng mắt Dương Chính hiện thời, đồng tử màu đen và tròng trắng của hắn đã biến mất, cả con mắt chỉ còn màu kim huyết, dáng vẻ giống như có một loại xung kích dị dạng nào đó.

Màu kim huyết trong mắt của Khải Sắt Lâm khẽ dập dờn, tiêu tan cùng lúc với màu kim huyết trong mắt Dương Chính dần tiêu tan. Khi màu mắt của Dương Chính trở lại màu sắc vốn có thì đôi mắt của Khải Sắt Lâm cũng khôi phục lại bình thường.

Hô...

Dương Chính nặng nề thở ra một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Thần sắc hắn đầy vẻ lo âu.

Đối mặt với Khải Sắt Lâm ý thức cơ hồ sụp đổ, Dương Chính chỉ có thể vận khởi Thông linh thuật mà hắn vốn không dễ dàng sử dụng, trực tiếp cướp đường thâm nhập vào nội tâm Khải Sắt Lâm, giải cứu nàng thoát khỏi nỗi sợ hãi, không ngờ rằng trong nội tâm Khải Sắt Lâm lại tiềm tàng một tên ma đầu cự đại như thế.

Cụm mây màu đen đó cắm rễ sâu trong lòng Khải Sắt Lâm, có lực lượng cực kỳ đáng sợ. Dương Chính dùng toàn lực giao phong với nó trên phương diện tinh thần mà cũng chỉ ngang tay. Cụm mây đen này tuy tạm thời biến mất nhưng tuyệt không hề rời khỏi Khải Sắt Lâm, nhất định sẽ cuốn đất nổi dậy lần nữa.

Điều Dương Chính lo lắng chính là cụm mấy đen đó nhất định có quan hệ với Cổ anh ma mẫu chú.

"A..."

Tiếng rên của Khải Sắt Lâm đang nằm trong ngực hắn vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Nàng chầm chậm mở mắt ra, sắc mặt trắng nhợt, hai gò má bình thường đỏ thắm giờ cũng giống như tờ giấy trắng, ánh mắt tuy không còn thê lương, kinh sợ như trước nhưng tràn đầy vẻ mệt mỏi và trốn tránh.

Nàng liếc nhìn Dương Chính, dù đang nằm trong lòng hắn nhưng không hề cất tiếng kêu la gì cả.

Nàng chỉ chậm rãi tuột xuống người Dương Chính, choàng tay ôm lấy cái lưng to rộng của hắn, gục đầu trên ngực hắn khóc mà không có nước mắt:"Tiểu ba ba... Ta cuối cùng đã tìm thấy ngươi rồi... Ta sợ lắm, sợ lắm... Ngươi ôm chặt lấy ta đi!"

Dương Chính lòng đau nhói, dùng sức ôm chặt lấy Khải Sắt Lâm, siết nàng sát vào thân thể hắn.

"Đừng sợ, mọi việc đã có ta."

Dương Chính tịnh không phải là người dễ dàng hứa hẹn nhưng một khi hắn đã hứa thì dù có chết cũng phải hoàn thành, vì vậy nên lời hứa của hắn đầy sức cảm nhiễm. Khải Sắt Lâm vốn đang run rẩy cũng dần an tĩnh lại, giống như khí âm hàn trong người đã bị đẩy lui.

Được Dương Chính ôm một lúc, Khải Sắt Lâm đã an ổn trở lại.

Dương Chính lúc này mới chú ý đến toàn thân Khải Sắt Lâm bị mồ hôi toát ra ướt đẫm, chiếc áo ngủ mỏng manh làm bằng tơ dính sát vào người, cơ hồ như đang lõa thể. Dáng vẻ đầy đặn của nàng dưới ánh đèn mông lung lại càng thêm sức câu hồn nhiếp phách.

Bất quá Dương Chính không hề để ý đến việc hắn đang ôm một mỹ nữ cơ hồ lõa thể trong tay. Ý chí của hắn trui rèn đến hôm nay nếu như chỉ nhiêu đó mà không thể khắc chế thì hắn đã là đồ bỏ rồi. Huống gì, hắn chỉ thương xót Khải Sắt Lâm chứ không có ý gì khác. Hắn nhẹ lay Khải Sắt Lâm:"Khải Sắt Lâm, đi tắm rửa thay y phục trước đã, cô để vậy thì sẽ sinh bệnh đó."

"Ta không thích." Khải Sắt Lâm ôm chặt Dương Chính, chỉ ở trong lòng hắn nàng mới có cảm giác an tâm, hiện tại nàng không hề muốn rời khỏi hắn một giây một khắc nào.

"Ngoan nào, đừng có bướng bỉnh."

"Vậy... ta tắm rửa trong phòng này được không, hơn nữa phải tắm nước nóng." Khải Sắt Lâm nhỏ giọng nói.

Dương Chính cảm thấy rất đau đầu, con nhóc này, cho dù ý chí bản thân hắn có kiên cường đến đâu thì cũng không nên khảo nghiệm bằng cách này chứ?

Bất quá hiện giờ nói sao Khải Sắt Lâm cũng không nghe, Dương Chính chỉ còn cách mang bồn tắm tới, nửa đêm lữ quán tự nhiên không có nước nóng, chẳng qua điểm này đối với Dương Chính thì đơn giản vô cùng. Hắn dùng lại biện pháp cũ, để hắc hoàng trượng vào trong nước.

Chưa tới mấy phút ngắn ngủi, nhiệt khí đã bốc lên bừng bừng.

Dương Chính không có áo ngủ của nữ nhân, hắn tiện tay tìm một bộ y phục sạch sẽ đưa cho Khải Sắt Lâm, sau đó mắt hướng mũi, mũi hướng tim, nằm cách bồn tắm không xa, hơn nữa còn đắp chăn lại, chuẩn bị bất kể ba bảy hai mốt gì, ngủ cái đã mới nói sau.

"Ái Đức Hoa, ngươi nói chuyện với ta đi... Ta sợ quá."

Nghe thấy tiếng cởi y phục, Dương Chính cố gắng bảo trì trạng thái lão tăng nhập định, nhưng bị Khải Sắt Lâm nói một câu khiến cho hắn giật mình. Nghĩ tới có một nữ nhân cách mình chưa đầy 2 mét, thân hình nẩy nở đang tắm rửa, Dương Chính chẳng thể nào kìm nén một cảm giác kỳ dị, hắn kìm không được thầm mắng mình đang bị bệnh thần kinh.

"Nói chuyện gì?"

"Nói chuyện lúc ngươi còn nhỏ được không?" Lúc này tiếng thân hình Khải Sắt Lâm bước vào thùng nước vang lên.

"Chuyện lúc nhỏ của ta không có gì đáng nói, rất bình thường..."

"Ngươi cứ nói, ta muốn nghe."

"Cũng được, ta lúc nhỏ ở nhà tổ mẫu, đó là một thôn làng, núi rất cao, nước rất trong... Ngày xuân bọn ta cùng nhau chơi sáo diều..."

"... Sáo diều đó, cô biết không? Nó làm bằng trúc và giấy, sau khi dán lại, sơn phết xong, thả lên trời có thể phát ra điệu nhạc, lại có rất nhiều hình dạng khác nhau, chim ưng này, ngô công này, rất nhiều loại... Cô muốn chơi không? Sau này ta sẽ làm sáo diều cho cô chơi... Mùa hè, ta cùng rất nhiều bạn bè cỡ tuổi nhau lại đi bắt cá ở dưới sông... Ta khẳng định cô chưa từng nhìn thấy loại cá hổ thân vằn, còn có cóc đỏ, lươn... Cô nói ai lợi hại nhất, đương nhiên là ta rồi! Lúc ta còn nhỏ, nhà tổ mẫu ta nấu ăn toàn là cá do ta bắt được. Sau đó ta còn đi bắt con "tri", con này tên khoa học là ve sầu, vì cả ngày nó cứ kêu "tri... tri" rất là phiền toái, vì vậy bọn ta gọi nó là "tri". Khi bọn ta bắt được nó thì dùng chỉ mảnh cột lại, để cho ta bay lượn cho vui, còn nếu chúng chết đi thì bọn ta đem nướng ăn, món đó rất thơm... Ạ, cô bảo sao? Tàn nhẫn à? Sai rồi, nó là côn trùng gây hại, ve thích ăn lá cây, ghê không? Cô còn chưa thấy bọn ta ăn mọt gỗ đâu, nó tròn tròn mập mập, nướng lên ăn rất bùi... Đến tối, ta còn đi bắt đom đóm, đó là một loại côn trùng mà phần đuôi phía sau phát sáng, bắt được nhiều con để trong lòng bàn tay, cả bàn tay đều sáng rực trong đêm tối... Vì vậy mùa hè có nhiều trò vui để chơi nhất... Mùa thu thì buồn chán hơn nhiều, bất quá mùa thu thì đồ ăn lại có nhiều nhất. Mùa thu chính là mùa thu hoạch, hoa quả khắp núi, bọn ta vừa đi vừa hái, ăn rất tươi ngon... Mùa đông thì thoải mái nhất, tuyết rơi rất lớn, cả đám nhỏ cùng nhau chơi trượt tuyết, đắp người tuyết. Đến khi tuyết rơi dày thì bọn ta cầm ván trượt tuyết tự chế trèo lên núi trượt xuống..."

Dương Chính cứ nói liên hồi, thỉnh thoảng Khải Sắt Lâm lại bật cười mỗi lúc tới đoạn hứng thú. Hắn cũng hồi tưởng đến thời thơ ấu, khóe miệng bất giác hiện nụ cười thoải mái.

Đột nhiên, góc mền bị vén lên, Dương Chính cảm thấy một cơ thể mềm mại, còn có cả giọt nước trên người rúc vào lòng hắn.

"Cô tắm xong..." Tay của Dương Chính chợt bị giữ lại, hắn sờ thử, cảm giác được làn da mềm mại không hề có lớp y phục nào che đậy. Làn da vừa tắm qua nước nóng vừa mềm mại vừa trơn mịn, dùng từ nõn nà để hình dung cũng không có gì quá đáng.

"Cô... cô sao lại không mặc quần áo?"

Khải Sắt Lâm không nói gì, chỉ cúi đầu, uốn éo thân thể, như muốn dung nhập vào người Dương Chính.

Dương Chính nhẹ đẩy nàng ta ra, Khải Sắt Lâm hất tay hắn, sau đó thò tay vào trong áo hắn, giống như con rắn vuốt ve thân thể hắn.

"A... Không được... Khải Sắt Lâm... Cô làm gì vậy?"

Cặp đùi thon dài siết chặt lấy eo Dương Chính, không cho hắn thoát ra, đầu của Khải Sắt Lâm cứ không ngừng áp lên người hắn.

Dương Chính cố sức tránh né, nhưng chưa kịp nói gì thì Khải Sắt Lâm không nói gì, áp môi vào miệng Dương Chính.

"Cô đừng phát điên, ngốc nghếch, coi chừng có chuyện đó." Dương Chính mũi ngửi toàn là khí tức thanh tân của nữ nhân, thân thể vận y phục cực mỏng hoàn toàn có thể cảm thụ được các đường cong nóng rực kích thích, hắn không tự chủ được đã bắt đầu phản ứng lại.

Soạt...

Tiếng y phục bị xé rách vang lên, nhất thời hai người trên giường đồng thời ngừng lại.

Một gương mặt đỏ bừng lộ ra ngoài chiếc mền, vì không đeo mắt kính nên ánh mắt Khải Sắt Lâm hơi nheo lại, nhìn càng thêm vẻ mơ hồ, nàng cắn nhẹ môi dưới, dáng vẻ đáng thương như tùy ý người ta xử phạt sao cũng được.

"Chát!"

Tiếng vỗ mạnh từ trong mền vang lên, Khải Sắt Lâm run người, rên lên, sắc mặt đỏ bừng giống như bị lửa đốt.

Nhưng nàng không hề cúi đầu, cặp mắt mơ hồ như ứa nước mắt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Chính.

"Chát!"

Thêm một tiếng nữa vang lên, Khải Sắt Lâm toàn thân run rẩy, màu đỏ lan từ mặt xuống cổ.

"Còn phá nữa không?" Dương Chính lạnh lùng nói.

Khải Sắt Lâm quật cường nghiến răng, không nói câu nào.

"Chát!"

"Chát!"

"Chát, chát, chát!"

Tiếng vỗ liên tục vang lên, Khải Sắt Lâm lúc đầu còn rên nhỏ, lúc sau thanh âm càng lúc càng lớn, thân thể rung động càng thêm mạnh mẽ, thân thể dần trở thành đỏ hồng như tôm luộc, ánh mắt lại không hề rời khỏi nam tử lạnh lùng đó.

"Oa"

Thêm một loạt tiếng vỗ mạnh nữa.

Cuối cùng Khải Sắt Lâm cất tiếng kêu đau đớn như tuần lộc, cả người mềm nhũn phục lên Dương Chính, từ từ co rút thân thể lại.

Mền đã bị rơi xuống đất, Khải Sắt Lâm lõa lồ nằm đè lên trên Dương Chính, cái mông đầy đặn khẽ run, nửa mông in đầy dấu tay đỏ lừ do bị đánh.

Còn trên quần của Dương Chính toàn là chất dịch màu trắng đục nhơn nhớt.

Hắn hầm hừ bên tai Khải Sắt Lâm:"Không phải là ta không dám làm gì cô, lần tới nếu ta động chân hỏa thì ta sẽ bất kể ma chú gì trên người cô đâu."

Khải Sắt Lâm yếu ớt động đậy cánh tay, chỉ là nàng uốn éo tìm một tư thế thích hợp để ngủ trên người Dương Chính.

Dương Chính im lặng không nói gì, lúc sau hắn vói tay lấy mền che lại thân thể thon thả trần trụi của Khải Sắt Lâm, ôm lấy nàng để tựa vào đầu giường, ngơ ngẩn ngồi đó một lúc, rồi cười khổ nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm, hạ thân của Dương Chính bị ma sát cổ quái khiến cho hắn tỉnh lại.

Lúc hắn nhìn rõ mọi chuyện thì tức giận quát lớn:"Đồ ngốc, cô làm gì vậy?"

Chỉ thấy Khải Sắt Lâm thoải mái rúc phía dưới hạ thân của Dương Chính, thò một cánh tay thon nhỏ vào trong, nắm lấy "tiểu Dương Chính" đang "giương nanh múa vuốt" lúc sáng sớm, chầm chậm vuốt ve, dáng vẻ hiếu kỳ giống như đang làm thí nghiệm luyện kim.

Khải Sắt Lâm nghe thấy tiếng quát của Dương Chính, chỉ cười quyến rũ nhìn hắn:"Tiểu ba ba, ngươi tỉnh rồi."

Dương Chính tức đến run người, kéo cánh tay đang tác quái của nàng ta ra khỏi quần mắng:"Ta hỏi cô đang làm gì? Tử nha đầu, ta nhịn cô lâu rồi, cô còn làm loạn thì đừng trách ta không khách sáo."

Không ngờ Khải Sắt Lâm càng ương ngạnh hơn:"Ai bảo "nó" quấy phá khiến ta tỉnh giấc, đêm qua khó khăn lắm ta mới ngủ được, nhưng mới sáng sớm nó đã phá quấy, ta đương nhiên là muốn coi rõ "nó" là cái gì."

Dương Chính mắt tối sầm lại, mẹ nó, nếu không cứng rắn thì coi chừng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Hắn nghiến răng đẩy Khải Sắt Lâm ra:"Ngủ đi, lão tử đi đây."

Khải Sắt Lâm không cản trở hắn, chỉ nheo mắt nhìn hắn. Dương Chính cởi y phục đã bị xé rách ra, thay bộ y phục khác vào.

Khải Sắt Lâm nhìn một lúc, đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt vì thẹn quá mà cơ hồ chảy nước mắt, giống như bây giờ mới thanh tỉnh hoàn toàn sau một đêm điên cuồng đó. Nàng càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, từ lúc nào nàng đã trở thành phóng đãng như vậy.

Không chỉ tắm rửa trước mặt nam nhân, hơn nữa còn chủ động câu dẫn hắn, mà nàng lại làm những chuyện đó rất tự nhiên, rất rõ ràng, mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi cảm giác đau đớn từ mông truyền tới vẫn còn nguyên trong trí nhớ, nàng suýt chút nữa đã đánh mất tiết trinh...

Khải Sắt Lâm rên lên, ôm mền trùm kín đầu!

Trong mền toàn là khí tức nam nhân và nữ nhân.

Nàng càng nghĩ càng thấy xấu hổ. Trời ạ, Khải Sắt Lâm, ngươi làm sao vậy? Làm sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy. Khải Sắt Lâm tự hỏi, cảm giác này giống như có mấy vạn con kiến không ngừng cắn xé trong người.

"Ta đi ra ngoài." Thanh âm của Dương Chính vang lên:"Lát nữa ta sẽ đem thức ăn và y phục tới cho cô."

Sau đó hắn đi ra rồi đóng cửa lại.

Khải Sắt Lâm thò đầu ra khỏi mền, phát hiện trong phòng không có ai. Sắc mặt nàng lộ vẻ kinh sợ và hổ thẹn, phảng phất như ác ma trong đêm chuẩn bị xuất hiện, lúc nào cũng có thể thôn phệ nàng.

"Ái Đức Hoa, tiểu ba ba!"

Khải Sắt Lâm kêu lớn.

Chưa đầy 2 giây, cửa bị tung ra, Dương Chính cầm chủy thủ tiến vào như gió lốc, đôi mắt sắc bén như lưỡi đao, sát khí cuồng bạo khiến cho Khải Sắt Lâm kinh hoàng, đứng ngây ra. Dương Chính nhanh chóng nhìn quanh gian phòng, sau đó nhìn Khải Sắt Lâm:"Cô làm sao?"

Từ trước đến giờ Khải Sắt Lâm chưa từng thấy Dương Chính đáng sợ như vậy, nàng ấp úng nói không nên lời:"Ta... ta..."

"Rốt cục có chuyện gì?"

"Ta sợ quá!"

Dương Chính nhướng mày, cơ hồ muốn quát lên, nhưng kìm được, ánh mắt trở nên ôn nhu:"Được rồi, không cần phải sợ."

Hắn thu chủy thủ lại, dáng vẻ trở lại tầm thường như cũ, an ủi nàng:"Ta chỉ ra ngoài một lát thôi, sẽ nhanh chóng trở về."

"Không, ta cũng muốn đi." Khải Sắt Lâm thực sự rất sợ cảm giác ở một mình, chỉ ở cùng Dương Chính nàng mới yên tâm.

"Nhưng... cô không có y phục."

"Lấy y phục của ngươi đưa cho ta cũng được."

Dương Chính chỉ vào thể hình của hai người, không nói gì nhưng Khải Sắt Lâm cũng hiểu ý.

"Ta bất kể, đưa y phục cho ta."

Dương Chính chỉ còn cách lấy bộ y phục bó sát nhất đưa cho Khải Sắt Lâm, dù vậy nhưng Khải Sắt Lâm mặc vào cũng giống như đứa trẻ mặc y phục của người lớn, rộng thùng thình. Dương Chính nàng xăn tay áo và gấu quần lên, lại tìm dây lưng thắt chặt eo của Khải Sắt Lâm, rốt cục coi như cũng miễn cưỡng mặc được.

Khải Sắt Lâm cười hi hi, hoa chân múa tay, cảm giác rất vui vẻ.

Nhìn thấy nàng cao hứng như vậy, Dương Chính không nhịn được véo mũi nàng.

"Ta ghét ngươi." Khải Sắt Lâm né ra, đập vào lưng Dương Chính:"Đi, đi, đi ăn sáng thôi."

Trên đường, vô số người ánh mắt cổ quái nhìn Khải Sắt Lâm mặc nam trang, sau đó lại nhìn nam nhân sờ mũi đi bên cạnh nàng, lộ nét cười cợt không thôi.

"Cô về nhà thay y phục trước được không?"

"Không cần, y phục của ngươi không tệ, chất liệu vải cũng rất tốt. Ta mặc rất thông thoáng, thoải mái vô cùng, rất thích hợp với dáng vẻ của ta."

Dương Chính liếc mắt nhìn cả nửa ngày, không biết Khải Sắt Lâm nói "thích hợp" ở điểm nào.

Bên đường chợt một thân ảnh phiêu hốt tiến tới.

"A, Tiểu Lai!"

Khải Sắt Lâm hưng phấn chào hỏi, dáng vẻ hoàn toàn tự nhiên khiến cho Lai Qua Lạp Tư không hiểu gì cả.

Dương Chính không lý gì đến nữ nhân tâm lý chợt biến thành ấu trĩ, chỉ tiến tới chào hỏi Lai Qua Lạp Tư, mời y cùng đi ăn sáng.

Tinh linh vương tử không hề để ý tới Khải Sắt Lâm vì sao lại mặc nam trang, hơn nữa còn thông đồng với Dương Chính không nói gì tới, lúc ăn giữa bữa, Lai Qua Lạp Tư hỏi:"Dương, ngươi chuẩn bị xong chưa? Ngày mai bọn ta xuất phát!"

Xoảng!

Cái muỗng trong tay Khải Sắt Lâm rơi xuống đất, nàng ta tròn mắt nhìn Dương Chính.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.