Hồ Giá

Chương 14: Vượt ba trạm võ nghệ kinh người




Ads Người kia chậm rãi quay đầu lại, gương mặt tuấn tú đến mức không giống như nam nhân, không ngờ lại là Tinh linh vương tử Lai Qua Lạp Tư.

Thanh âm mềm mại của Lai Qua Lạp Tư vang lên:"Chúng ta gặp lại nhau rồi, Dương."

"Thực nhân ma lĩnh chủ có phải đã bị ngươi tiêu diệt không?"

Lai Qua Lạp Tư gật đầu, lấy cái bao trên lưng xuống mở ra, bên trong hoàng quan kim quang lấp lánh, chính là hoàng quan của Thực nhân ma lĩnh chủ, chỉ là nhỏ hơn nhiều.

"Tinh linh tộc các ngươi gặp phải phiền phức sao?" Năm xưa Lai Qua Lạp Tư vì thu hồi ma kính nên đã tiến vào Nam đại lục, với tính cách của Tinh linh vương tử thì chắc chắn không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở Bắc đại lục, vì vậy Dương Chính mới hỏi thế.

Quả nhiên, vẻ mặt Lai Qua Lạp Tư hiện nét đau thương:"Nữ vương bị bệnh."

Dương Chính hỏi:"Tinh linh nữ vương?"

Lai Qua Lạp Tư gật đầu.

"Ngươi có cần giúp gì không? Ta đang rất an nhàn." Năm xưa Lai Qua Lạp Tư đã giúp hắn rất nhiều, Dương Chính cũng muốn báo đáp mối ân tình đó.

Tinh linh vương tử do dự một lúc:"Không cần, kỳ thật... ta đã tìm thấy thứ cần thiết."

"Là cái hoàng quan này ư?"

"Đúng!"

"Ngươi kể lại sự việc tường tận cho ta nghe thử." Dương Chính khoác vai Tinh linh vương tử:"Bọn ta vừa đi vừa nói, hiệp cốc còn có một lũ nhóc, trước tiên tới đó chào hỏi chúng đã."

"Nhưng mà ta phải trở về Ma Huyễn quần đảo." Tinh linh hiển nhiên không quen với động tác thân mật kiểu này.

"Không cần gấp, ngươi nói rõ cho ta nghe thử, nếu như thực sự có phiền phức, nói không chừng ta còn có thể giúp được ngươi." Dương Chính không để cho y từ chối, kéo y đi vào hiệp cốc.

......

"Đừng khóc, ta không phải còn an bình hay sao?"

"Khải Sắt Lâm, đừng khóc nữa, được không?"

"Khóc nữa thì không tốt đâu, coi như là ta không đúng vậy!"

"Á, cô sao lại cắn người?"

Dương Chính đẩy Khải Sắt Lâm ra, ôm vai, nhìn nàng ta đang khóc xối xả, chợt sắc mặt đột biến, hắn vội vàng kéo Khải Sắt Lâm vào lòng, sau đó nghiến răng trừng mắt với hư không một lúc, cơ hồ muốn ngoác miệng gầm lên, khó khăn lắm mới khiến cho một thanh chủy thủ màu đen trên đầu Khải Sắt Lâm từ từ biến mất vào hư không.

Còn nữ nhân tâm tình đang phức tạp bị Dương Chính ôm vào lòng thì ngơ ngẩn.

Lúc Dương Chính nói chuyện với hư không thì Khải Sắt Lâm mặt đỏ như trái cà chua, cảm giác được Dương Chính đang xoa đầu nàng không để cho nàng ngẩng đầu lên.

Khải Sắt Lâm vốn chưa từng trải qua tình huống như vậy, mũi ngửi toàn mùi vị đặc biệt của nam nhân, gương mặt áp vào bộ y phục mỏng manh có thể cảm giác rõ ràng thân thể cường tráng như mãnh thú của nam nhân, trong người chợt xuất hiện một loại phản ứng khiến cho nàng bất giác há miệng cắn vào vai Dương Chính.

"Tử nha đầu, cô cầm tinh con chó sao?"

Dương Chính vừa khuyên Dương Thu bỏ đi liền bị Khải Sắt Lâm cắn, hắn vừa bực vừa buồn cười đẩy nàng ra.

Khải Sắt Lâm mặt đỏ bừng, cúi đầu không đáp, cất bước đi ra ngoài rừng. Dương Chính nhìn theo bóng dáng nàng, gương mặt nhăn nhó vừa rồi nhanh chóng biến thành trầm tĩnh, thậm chí còn khẽ nhíu mày.

Đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt, Dương Chính tịnh không phải là người tự kỷ nhưng nữ nhân hắn ứng phó cả đời thật sự nhiều không nhớ nổi, vì vậy thần thái ngôn ngữ của Khải Sắt Lâm thỉnh thoảng lộ ra khiến cho hắn trở nên lo lắng.

Dương Chính vốn còn chưa quyết định có đi Ma huyễn quần đảo hay không nhưng nhìn dáng vẻ của Khải Sắt Lâm, hắn quyết định tạm thời ly khai chốn này.

Sau cuộc nói chuyện vừa rồi với Lai Qua Lạp Tư, Dương Chính đã hiểu rõ tình huống của y và hắn. Sau khi chia tay ở Uy Cổ Lan, y một mình tiếp tục truy tầm ma kính, ông trời không phụ người có lòng, y cuối cùng đã tìm thấy Hắc ám tinh linh, đại chiến với hắn một trận, tuy bị thương không nhẹ nhưng vẫn bắt được Mạc Á Nhĩ.

Hắc ám tinh linh thực sự không thể sử dụng ma kính, vì thế Lai Qua Lạp Tư thu hồi rất thuận lợi.

Sau đó Lai Qua Lạp Tư trở về Ma Huyễn quần đảo, chỉ là gần đây Tinh linh nữ vương đột nhiên lâm bệnh, tế tự trong tộc cầu xin ma kính giúp đỡ, từ ma kính mới biết được bệnh tình của nữ vương có quan hệ với hoàng quan của Thực nhân ma lĩnh chủ, cần phải đem nó về thì mới có thể trị liệu cho nữ vương.

Lai Qua Lạp Tư mới đi tới nơi này.

Dương Chính từ rừng đi ra nhìn thấy Tinh linh vương tử bị bọn học sinh hưng phấn bao vây, y luống cuống vô cùng.

Vẻ đẹp của Tinh linh vốn không phân giới tính, huống gì là vương tử của Tinh linh tộc. Bọn học sinh lần đầu tiên nhìn thấy chủng tộc trong truyền thuyết đều trầm trồ không thôi, có mấy nữ sinh dạn dĩ còn nhẹ sờ lên cánh tay Lai Qua Lạp Tư, rồi rú lên khoái trá cơ hồ ngất xỉu.

Dáng vẻ si mê đó khiến Dương Chính nhớ tới bọn người hâm mộ điên cuồng ở địa cầu.

Dương Chính nhờ Tinh linh vương tử hấp dẫn sức chú ý của mọi người, đi tới một gốc cây ở góc xa ngồi xuống nghỉ ngơi. Lát sau, một thân ảnh cao lớn tiến lại.

Là Tạp Mông, Hùng nhân chiến sĩ cường tráng.

Y đi tới bên người Dương Chính, không nói câu nào, chỉ nhìn hắn hồi lâu, chợt thốt:"Ta thua rồi!"

Dương Chính sắc mặt khẽ động.

Tạp Mông nói tiếp:"Lúc đó ta bị Thực nhân ma lĩnh chủ đánh trọng thương, còn ngươi lại có thể giằng co với hắn một lúc lâu, cuối cùng còn ép hắn phải trốn vào tinh giới. Ta không bằng ngươi."

Tạp Mông ăn nói hào sảng như vậy khiến cho Dương Chính rất có hảo cảm, nếu như y vẫn giống như con trâu điên liều mạng không chịu quay đầu thì Dương Chính cũng không ngại gì mà giáo huấn y một trận để đời. Hiện tại Dương Chính chỉ bình thản nói:"Lúc đó ép Thực nhân ma lĩnh chủ trốn vào tinh giới chính là Tinh linh chứ không phải là ta. Thực lực của ngươi cũng không tệ, không cần phải tự coi rẻ mình."

Tạp Mông lắc đầu:"Ta đã thua rồi, thua một cách triệt để. Ngươi có biết lúc ngươi bị cuốn vào trong tinh giới thì ánh mắt của Khải Sắt Lâm tuyệt vọng đến mức nào không? Ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt đó của nàng ta bao giờ. Ta tuy là người thô hào nhưng rất thích Khải Sắt Lâm, trước đây ta thông qua quyết đấu để đuổi hoặc giết những nam nhân bên người Khải Sắt Lâm một là vì tư tâm, hai là vì ta sợ nàng ta bị tổn thương. Khải Sắt Lâm thực sự rất đơn thuần, nàng căn bản không chú ý là các nam nhân đến với nàng đều không có ý tốt. Nàng ta chỉ biết ta đuổi giết các nam nhân theo đuổi nàng nhưng không biết ta làm vậy chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi."

Dương Chính ngẩng đầu nhìn Tạp Mông, hắn không ngờ Tạp Mông cũng tế nhị trong chuyện tình cảm như vậy.

Nhờ vào tinh thần lực hơn xa người thường, Dương Chính có thể cảm giác được trạng thái tâm lý của người khác khi đang nói, thậm chí nếu hắn muốn thì hắn còn có thể trực tiếp khống chế ý nghĩ của người khác, vì vậy hắn biết lần này Tạp Mông tịnh không hề nói dối.

Nhất thời hắn không biết nói sao mới phải.

"Ngươi không giống thế, ta nhìn không thấu ngươi, chính vì nhìn không thấu nên ta mới cảnh giác, ta không thể để ngươi tiếp cận Khải Sắt Lâm, nhưng mọi việc càng lúc càng phức tạp. Những nam nhân lúc trước bị ta đánh đuổi, Khải Sắt Lâm tuy oán trách ta nhưng tuyệt không hề thương tâm vì nàng không yêu thích họ, ngươi không giống thế, Khải Sắt Lâm càng lúc càng yêu mến ngươi, loại yêu mến này rất nguy hiểm. Ngươi không biết là trên người Khải Sắt Lâm có một trớ chú đáng sợ."

"Ta biết." Dương Chính đột nhiên cắt lời Tạp Mông:"Khải Sắt Lâm đã nói cho ta biết!"

"Ngươi biết?" Tạp Mông biến sắc, ánh mắt càng thêm tuyệt vọng:"Xem ra Khải Sắt Lâm thực sự yêu thương ngươi, bằng không nàng ta tuyệt đối không kể cho ngươi biết chuyện này."

"Ngươi rốt cục là muốn nói gì?" Dương Chính ánh mắt có chút cổ quái:"Còn nữa, ngươi là người thế nào với Khải Sắt Lâm? Đừng nói với ta là ngươi chỉ đơn giản yêu thích nàng ta!"

"Ta là hộ vệ kỵ sĩ của nàng ta."

"Hộ vệ kỵ sĩ?" Dương Chính tịnh không hiểu rõ ý nghĩa của mấy từ này.

"Gia tộc của Khải Sắt Lâm từng là một gia tộc mạnh mẽ rộng lớn hiển hách ở vương quốc Phỉ Lan. Năm xưa tổ tiên của nàng ta và quốc vương Phỉ Lan là Đặc Thập Thế vì một nữ nhân mà phát sinh tranh chấp. Nữ nhân đó cuối cũng đã rời khỏi ông ta. Tổ tiên của Khải Sắt Lâm trong lúc phẫn nộ đã tu luyện Hắc vu yêu, tuy có thể giết chết quốc vương và nữ nhân đó nhưng cả gia tộc từ đó trở nên lụn bại. Vì ma chú nên nhân số của gia tộc giảm xuống rất nhiều, đồng thời vì né tránh quân đội Phỉ Lan truy lùng nên gia tộc chia năm xẻ bảy. Đến đời của Khải Sắt Lâm thì rất ít người biết được nàng ta là con cháu của Lạc Chân gia tộc hiển hách một thời ở vương quốc Phỉ Lan. Tổ tiên của ta trước nay là thủ hộ kỵ sĩ của Lạc Chân gia tộc, sau khi gia tộc Lạc Chân lụn bại, tuy các hộ vệ kỵ sĩ khác đều tìm đường bỏ đi nhưng tổ tiên của ta vì chịu ân đức cực lớn của gia tộc Lạc Chân nên đã phát thệ chỉ cần gia tộc Lạc Chân còn có người sống trên thế gian thì con cháu của Mã Tạp gia tộc bọn ta vĩnh viễn sẽ thủ hộ cho bọn họ. Chỉ là không biết có phải do ảnh hưởng của ma chú hay không mà nhân số của gia tộc Mã Tạp bọn ta cũng sụt giảm nghiêm trọng, đến đời này thì chỉ còn có ta và Khải Sắt Lâm là hai người còn lại của hai gia tộc. Vì ta từ nhỏ đã thủ hộ bên Khải Sắt Lâm nên bất tri bất giác đã yêu thích nàng ta, đừng nói tới thủ hộ kỵ sĩ không thể kết hợp với chủ nhân mà ngay cả ma chú trên người nàng cũng khiến ta không thể kết hợp cùng nàng được. Vì vậy ta mới đi tới giáo đình để tiến hành cải tạo. Ngươi không biết là ta đã hy sinh năng lực sinh dục mới có thể biến thành chiến sĩ tiến giai. Từ lúc ta trở thành chiến sĩ tiến giai thì ta tự hứa với mình tuyệt không để cho Khải Sắt Lâm bị bất kỳ tổn thương gì, cũng tuyệt không để cho bất kỳ nam nhân nào tiếp cận nàng, vì ta đã biết thống khổ ma chú mang lại. Cho dù để cho gia tộc Lạc Chân đoạn tuyệt từ đây thì ta cũng không thể để cho Khải Sắt Lâm phải chịu đau đớn, còn gia tộc Mã Tạp bọn ta đến đời ta cũng đứt dòng hương hỏa, hoàn thành lời thề vĩnh viễn thủ hộ gia tộc Lạc Chân."

Dương Chính im lặng lắng nghe, đến khi Tạp Mông dứt lời hắn vẫn không nói gì.

Hắn không ngờ giữa Khải Sắt Lâm và Tạp Mông còn có một đoạn cố sự khúc chiết như vậy. Khải Sắt Lâm sinh ra đã là một bi kịch, dễ thường Tạp Mông lại không phải thế?

Nháy mắt, hắn đã không còn bất mãn gì với tên tráng hán thô hào này.

Còn ai có thể chấp nhận ngắt dòng hương hỏa của gia tộc để hoàn thành sứ mệnh thủ hộ? Còn ai có thể đối đãi tốt với Khải Sắt Lâm như vậy? Hơn nữa lại còn im lặng nhẫn nhịn hiểu lầm của nữ nhân mình yêu thích đối với bản thân. Một lúc lâu sau, Dương Chính vươn tay vỗ vai Tạp Mông, chầm chậm thở ra một hơi:"Ngươi tốt lắm, Tạp Mông. Ta không bằng ngươi, ngươi mới là người đối đãi tốt với Khải Sắt Lâm."

"Ta biết nên làm gì. Ngươi yên tâm đi, ta không muốn Khải Sắt Lâm phải tổn thương đâu." Dương Chính vỗ vai Tạp Mông mấy cái.

Nấm dạ quang đã hái được, Khải Sắt Lâm dẫn tiểu đội thí luyện thành công trở về Đồ Lan Đóa.

Dương Chính biết Lai Qua Lạp Tư muốn trở về Ma Huyễn quần đảo, hắn ép y phải cùng đi, nhân tiện hộ tống tiểu đội thí luyện. Tinh linh vương tử tuy đã hóa trang thành nhân loại thông thường nhưng vẫn tuấn mỹ vô cùng, hấp dẫn vô số mục quang của bọn học sinh.

Từ sau khi Dương Chính trở về, Khải Sắt Lâm trở nên trầm mặc hơn nhiều, thậm chí còn cố ý tránh né Dương Chính.

Dương Chính cũng không vạch trần, mỗi ngày tập trung trầm tư minh tưởng, tu luyện cách câu thông với Dương Thu. Dương Thu hiển nhiên không giống khôi lỗi, có lúc y kiệt ngạo bất thuần, đến Dương Chính cũng không thể khống chế. Dương Chính tuy không muốn khống chế y nhưng ít nhất cũng không để y gây phiền phức. Tên này tuyệt đối là đại sát tinh, xuất thủ đều là công kích trí mạng, giống như quả bom không chịu an phận. Dương Chính mỗi ngày đều dạy dỗ tư duy nhân loại cho hắn, tuy hiệu quả rất ít nhưng ngày tháng dài lâu, lời nói của Dương Chính rốt cục y cũng có thể nghe được.

Mười ngày sau, tường thành Đồ Lan Đóa đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Bọn học sinh chịu đựng thí luyện gian khổ đã 3 tháng trời đều lớn tiếng hoan hô.

Nghĩ tới món ngon, chăn êm nệm ấm ở nhà, có người hầu phục vụ, những thứ mà bình thường đối với chúng không có gì đặc biệt nhưng sau 3 tháng rèn luyện gian khổ, chúng mới phát giác những thứ bình thường đó trân quý như thế nào.

Con người có lúc cũng ngu xuẩn hơn cả động vật, chỉ sau khi mất đi thì mới biết quý trọng.

Khải Sắt Lâm dẫn bọn học sinh trở về ma pháp học giáo báo cáo thành quả thí luyện.

Lần này, Luyện kim hệ tuyệt đối gây chấn động toàn trường, không chỉ không có thương vong mà còn thuận lợi hái được nấm dạ quang mang về, hoàn thành thí luyện khó nhất của học giáo.

Cả Đặc Lý Mạn lão đầu vốn không để ý nhiều việc cũng hớn hở vô cùng, lúc nào cũng khoe khoang về bọn học sinh thí luyện của mình.

Vì hành trình gian khổ, trải lắm phong trần nên tiểu đội thí luyện giải tán về nhà nghỉ ngơi trước. Bọn học sinh hoan hô rần trời.

Mấy nữ học sinh nhìn về phía Lai Qua Lạp Tư, mời y tới nhà chơi, Tinh linh vương tử vốn không biết cách cự tuyệt, chỉ biết đưa mắt cầu cứu Dương Chính. Dương Chính giả như không thấy, mấy học sinh nữ cứ thế kéo Lai Qua Lạp Tư đi.

Cuối cùng chỉ còn lại mình Khải Sắt Lâm, Dương Chính, Tạp Mông ba người.

Sau khi cáo từ Đặc Lý Mạn giáo thụ, ba người rời khỏi học giáo, Khải Sắt Lâm chợt nói:"Ái Đức Hoa, lần thí luyện này ngươi thực sự đã giúp ta rất nhiều, bây giờ sắp tới giờ cơm tối, ta mời ngươi đi ăn vậy."

Dương Chính nhìn thấy Tạp Mông dáng vẻ buồn bã, ba người cùng đi nhưng Khải Sắt Lâm chỉ mời một mình hắn, bảo sao Tạp Mông không có dáng vẻ như cha mẹ mới chết cho được?

Dương Chính cười nói:"Khải Sắt Lâm, Tạp Mông lần này cũng xuất lực khá nhiều, hay là cùng đi?"

Khải Sắt Lâm kinh ngạc nhìn Dương Chính, nàng nghĩ không ra Dương Chính và Tạp Mông đã hòa hảo với nhau khi nào, hai người chẳng phải là kình chống nhau từ trước đến giờ sao?

Nàng do dự một lúc, quay người hỏi Tạp Mông:"Ngươi có đi không?"

Tạp Mông vội vàng gật đầu.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.