Hồ Giá

Chương 13: Trên đường đi bị bao nghi vấn




Ads Cặp mắt đỏ ngầu như máu của hắc ảnh chợt sáng lên, hắn nghiêng đầu sang một bên.

"Dương Thu!" Dương Chính lại thét lớn.

Hắn chậm rãi bước về phía trước một cách kiên định. Hắn vừa đi vừa giắt chủy thủ vào eo, còn hắc ảnh đối diện thủy chung vẫn bảo trì trạng thái công kích, chủy thủ màu đen đầy khí tức tử vong đưa lên trước ngực thủ thế.

Dương Chính giơ tay, cả người lộ hoàn toàn ra, không chút phòng bị.

"Dương Thu, ngươi có biết ta không? Biết ta là ai chứ?"

Dương Chính lúc này cách hắc ảnh chưa đầy năm mét, tròng mắt đỏ ngầu của hắc ảnh chợt co rút lại, Dương Chính cảm thấy sát khí cuồng bạo cơ hồ cắt nát da thịt của hắn, hắn cảm thấy đối phương lúc nào cũng có thể tấn công.

Có điều đối phương vẫn còn chút nghi ngờ chưa quyết.

Dương Chính không hề dừng lại, hắn tiếp tục bước tới một bước.

Hắc ảnh động, y bạo phát lực lượng mạnh mẽ, chủy thủ màu đen như xé nát không gian, như một con mãng xà há to miệng gầm gừ lao tới Dương Chính.

Dưới lực lượng đáng sợ áp bức, Dương Chính thậm chí còn không biết mình có thực sự "bất tử" ở thế giới này hay không.

Nhưng hắn vẫn phải đánh cược.

"Dương Thu! Là ta sáng tạo ra ngươi!"

Thanh âm cực lớn vang lên khắp không gian, Dương Chính đồng thời cảm giác một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa tiến vào thân thể, cơ hồ như muốn nghiền nát hắn.

Một thanh chủy thủ đâm vào lồng ngực Dương Chính, hắc ảnh dùng lực đẩy mạnh, Dương Chính lùi lại không ngừng.

Nhưng cặp mắt đen tuyền không hề có một chút thống khổ nào mà lại sâu hun hút như hắc động, Dương Chính lạnh lùng quát lên lần nữa:"Dương Thu! Ta sáng tạo ra ngươi!"

"Ta sáng tạo ra ngươi!"

"Ta sáng tạo ra ngươi!"

......

Phì, thanh âm từ cổ họng hắc ảnh vang lên giống như độc xà phun nọc, ánh mắt sáng quắc lóe lên, y rút chủy thủ ra, sau đó Dương Chính cảm thấy bụng mình bị một đá nặng nề, cả thân hình hắn bay ra hơn 10 mét, ngã quỵ trên mặt đất.

Hắc ảnh ôm đầu, ánh mắt đỏ ngầu như lửa đỏ không ngừng cháy lên.

Thanh chủy thủ đã biến mất trong hư không...

Dương Chính quỵ trên mặt đất cả nửa ngày, không phải hắn không muốn đứng dậy nhưng thân hình lại đau đớn vô cùng, không còn sức để gượng dậy. Sức lực của hắc ảnh thực sự rất đáng sợ, hắn nhìn thấy vết thương không ngờ lại không lành lại. Ở thế giới bất tử này, đó thực sự là điều không thể tin nổi.

Tên khốn này có thể đánh mình bị thương, lại có thể phá vỡ phong tỏa của không gian.

Dương Chính muốn cười, vì tình cảnh kỳ quặc trước mắt mà cười. Tên quái vật có thể phá vỡ không gian phong tỏa lại là do hắn tạo nên.

Hắn tin chắc là tên quái vật đó do hắn tạo nên, bằng không thì thanh chủy thủ vừa rồi đã xuyên qua tim hắn, hắn đã có may mắn là người duy nhất chết ở thế giới bất tử này rồi.

Không biết đã qua bao lâu, hắn từ từ đứng lên, loạng choạng đi tới chỗ hắc ảnh đang ôm đầu.

Lần này hắc ảnh không tiến công, nhưng cảm giác thấy gì đó nên từng bước thối lui.

Dương Chính bước nhanh thì hắc ảnh cũng lui nhanh.

Dương Chính đã bị thương nên không thể theo kịp tốc độ của y. Hắn giận dữ quát lớn:"Dương Thu, ngươi đứng lại cho ta!"

Sát na hắc ảnh giật mình, Dương Chính lao nhanh tới, chụp lấy cổ tay y, khí tức lạnh lẽo như cương thiết truyền đến tay hắn, tròng mắt Dương Thu chợt co rút lại, Dương Chính cơ hồ cảm giác rằng y sắp công kích hắn.

Nhưng công kích cuồng bạo lại không hề diễn ra như hắn nghĩ.

Dương Chính gỡ hai tay đang ôm đầu của hắc ảnh ra, nhìn ở cự ly gần thì đầu của y vẫn chỉ là một khối tối đen, tuy lờ mờ phát tán ánh sáng nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hư vô, duy chỉ có cặp mắt đỏ ngầu khiến cho người ta nhìn thấy không cách nào quên được.

Cặp mắt đó vô tình tuyệt đối, không có chút tình cảm nào, những gì băng lãnh, hung tàn đều là giả, đôi mắt đó tuyệt không phải đôi mắt của sinh vật có tình cảm.

Nhãn thần đó khiến cho người ta nhìn thấy phải phát run.

Bất quá Dương Chính vẫn còn cười, hắn nhẹ nhàng nói:"Dương Thu, ngươi là tên khốn lạnh lùng độc ác nhất mà ta từng gặp!"

Đôi mắt của Dương Thu sát na dao động rất thần bí.

Dương Chính buông tay, chỉ vào Dương Thu rồi chỉ vào mình:"Biết không? Ngươi là ta, ta cũng là ngươi."

Dương Thu vẫn lạnh lùng không chút biểu tình như cũ.

Dương Chính lại cười, hắn phát giác hôm nay mình rất vui vẻ, bất kỳ thứ gì cũng khiến hắn rất cao hứng.

"Ta biết ngươi nghe được, Dương Thu, ngươi nhất định hiểu rõ."

.......

Bắt đầu từ đó, thế giới thời gian tĩnh tại có hai "người" kỳ quái.

Nói chính xác thì chỉ có một tên mới có thể tính là "người".

Hắn đi phía trước thì phía sau một cái bóng màu đen đi theo, hắn ngừng y cũng ngừng, hắn ngồi y cũng ngồi. Có lúc bọn họ điên cuồng chiến đấu, chừng như đối phương là kẻ thù giết cha không bằng.

Mỗi một lần chiến đấu kết thúc, tên khốn giống người lại ngồi xuống đất khổ tu minh tưởng.

Còn cái bóng giống như u hồn cũng vẫn đứng sau lưng hắn, cặp mắt đỏ ngầu im lặng nhìn vào hắn, thỉnh thoảng ánh mắt lại sáng rực lên.

Bọn họ đương nhiên là Dương Chính và Dương Thu.

Từ sau khi Dương Thu xuất hiện, Dương Chính chừng như đã khôi phục dáng vẻ khi trước.

Hắn dùng đại đa số thời gian để chiến đấu và minh tưởng, suy nghĩ về những hoạt động phức tạp, càng nghĩ thì càng thông suốt thêm nhiều thứ, có thêm nhiều phương hướng khác, tuy rằng trái ngược hoàn toàn với mục đích nghiên cứu ban đầu nhưng lại có thêm nhiều hướng suy nghĩ ly kỳ cổ quái.

Dương Chính nghiên cứu về sự xuất hiện của Dương Thu, thoạt đầu hắn cho rằng đó là ảo giác do nhân cách phân liệt mà thành.

Thực tế, kết quả nghiên cứu như vậy là có rất nhiều khả năng, ở thế giới tĩnh tại cô tịch bất biến này thì nhân cách phân liệt không phải chuyện gì to lớn. Người là động vật linh trưởng cao cấp, đầu óc phức tạp vô cùng nhưng chỉ cần là động vật thì đều có bản năng tự bảo hộ, cô độc thời gian dài, thực sự tiềm thức rất có khả năng phân liệt đại não thành hai nửa, sản sinh hai ý thức thể.

Nhưng mà sau một thời gian dài suy nghĩ, loại lý luận này lại bị xô đổ, Dương Thu thực sự quá mức tàn độc, tàn độc thì không nói, Dương Chính cũng có tác phong xuất thủ hung tàn giống thế.

Chỉ là Dương Chính giao lưu một chiều mà thôi, vì vậy hắn rất khó cho rằng Dương Thu là một ý thức thể.

Nếu như là ảo giác, Dương Chính thực sự không nghĩ là mình có thể phân liệt nhân cách thành ra một người như vậy.

Hắn tuyệt đối không tàn khốc bằng Dương Thu.

Bất quá, Dương Thu có quan hệ với hắn, Dương Chính tin chắc rằng mình sáng tạo ra Dương Thu, nếu như không có hắn thì Dương Thu cũng không thể nào đi tới được thế giới này.

Loại khảo nghiệm liên tục chậm rãi này thực sự là rất dày vò.

Nếu như không nhờ thời gian tĩnh tại thì Dương Chính đã bạc tóc giống như Ngũ Tử Tư rồi.

Cuối cùng một ngày nọ, hắn đã nghĩ tới một khả năng khá lớn: Khôi Lỗi dịch.

Ở Mạt Lan sơn mạch vì muốn biến mất trước mắt mọi người, và cũng để tránh bị truy sát, Dương Chính đã sử dụng Khôi Lỗi dịch. Sử dụng Khôi Lỗi dịch là một kinh nghiệm rất đặc biệt, khi đó Dương Chính cảm thấy bản thân mình phân chia thành hai người.

Cảm giác đó khó thể hình dung, giống như con giun đất nếu bị đứt thành hai nửa thì đoạn bị mất đầu lại từ từ mọc ra cái đầu khác, đoạn mất đuôi lại mọc ra cái đuôi khác, kết quả là sẽ phân chia thành hai con giun.

Dương Chính đã cảm thụ hoàn toàn cảm giác phân liệt thành hai người, tuy một chỉ là con rối nhưng nếu không có trình độ cao về ma pháp thì hắn thậm chí không thể phân biệt được bản thể là ai.

Cuối cùng con rối đã bị giết chết.

Nhờ vào Khôi Lỗi phân liệt thuật chân giả khó phân nên mọi người đều không có chút nghi ngờ gì mà nhận định rằng Dương Chính đã chết.

Liệu đây có phải là sản phẩm phụ sau khi hắn sử dụng Khôi Lỗi dịch hay không?

Dương Chính nhìn gương mặt của Dương Thu, không thể không hoài nghi khả năng này, vì Dương Thu có tới tám phần giống hắn, chỉ là một đen u ám cùng đôi mắt sáng rực đỏ ngầu đã che lấp hết các đường nét trên gương mặt.

Khôi Lỗi sao?

Dương Chính nhẹ giọng niệm pháp môn vận động của ma pháp.

Sau đó hắn dùng tinh thần lực nhẹ cuộn một vòng, đưa ý thức tới chỗ khế hợp sâu kín nhất.

"Ông" một tiếng!

Tâm thần Dương Chính cơ hồ bị lực lượng khủng bố đó đánh tan.

Còn ánh mắt của Dương Thu sát na giống như lửa đỏ bùng lên, nhất thời cả đất trời như bị một bàn tay khổng lồ siết chặt.

Dương Chính không dám khinh suất, hắn nhìn chăm chăm vào mắt Dương Thu.

Miễn cưỡng vận chuyển pháp môn, lực lượng cuồng bạo như cơn lốc xoáy ào ạt xô ra, đất đỏ bị cuốn thành một cái lỗ lớn, ở trung tâm của cơn lốc, Dương Chính và Dương Thu căng thẳng nhìn nhau...

Cuối cùng không gian phảng phất như bị cỗ lực lượng khổng lồ kia vặn vẹo, uốn cong.

Từng vết nứt lan ra như đợt sóng.

Sau đó, những vết nứt dần dần che lấp thân thể của Dương Thu.

Lúc Dương Thu bị không gian nuốt chửng, lốc xoáy mạnh mẽ chấn động rồi biến mất, xung quanh lại khôi phục vẻ bất biến ban đầu, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Dương Chính cảm giác rằng Dương Thu đã tới một thế giới khác.

Y thực sự là ... con rối.

Dương Chính đột nhiên cảm thấy thoát lực, hắn không biết Dương Thu rốt cục hình thành như thế nào, bất quá ít nhất hắn có thể khẳng định y chính là con rối.

Khoan đã...

Dương Chính chợt nghĩ tới một việc, hắn nhảy dựng lên.

Dương Thu vì sao xuất hiện ở đây? Đây vốn là tinh giới mà!

Nguồn gốc có lẽ là từ thuật Triệu hoán.

Dương Thu có thể tồn tại ở đây, vừa rồi mới bị hắn đưa đi.

Dương Chính liền vận chuyển pháp môn, rõ ràng lần này đã phát sinh tác dụng, Dương Chính thông qua "cặp mắt" của Dương Thu mà biết được vị trí của y.

"Mẹ nó, vị trí sai rồi, đó đâu phải là nơi ta vừa xuất hiện."

Dương Chính nhìn rõ nơi đó, mắng lớn, sau đó hắn nằm dài ra đất cất tiếng cười vang.

Dương Thu không ngờ lại trở về Lam Phong đại lục...

Nói vậy thì hắn cũng có thể trở về.

Nỗi vui mừng quá đột ngột sau bao nhiêu "ngày tháng" cô độc khiến cho Dương Chính cười mãi không dứt, cười đến thoát lực.

Không ngờ lại đơn giản như vậy.

.........

Dương Chính nhẹ nhàng nhảy từ mái nhà xuống, bên tai còn vang tiếng rên tiêu hồn. Nhìn qua khe cửa hắn thấy một thân thể già nua đang đè lên một thân thể trắng trẻo nõn nà. Dưới ánh trăng, hai người cứ chuyển động không ngừng.

"Dương Thu, ngươi quả nhiên có tài, khơi khơi lại tới ngay đây."

Dương Chính đột nhiên máy môi, phát ra tiếng giống như tiếng đẩy cửa, nhất thời, đôi nam nữ trong phòng giống như bị sét đánh, kinh hoàng vô cùng, vội vàng đẩy nhau ra, lão già còn chưa kịp mặc y phục đã vội vàng lăn vào gầm giường.

Nữ nhân đó vừa mặc y phục vừa run rẩy hỏi:"A Khải, huynh về rồi sao?"

Bên ngoài không có thanh âm gì.

Dương Chính nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tường, đi ngay trong đêm.

Ra khỏi thành, Dương Chính đi về phía Nam.

Hắn toàn lực chạy nhanh, trong đầu nhanh chóng xuất hiện 7, 8 loại pháp môn gia tăng tốc độ, thân thể liền biến thành một đạo tàn ảnh.

Ở thế giới tĩnh tại mỗi ngày hắn đều nghiên cứu để giết thời gian.

Nếu nói về tri thức lý luận thì toàn thiên hạ không ai bằng Dương Chính, thời gian tu luyện của hắn thật sự quá "dài", dài đến mức hắn không dám nghĩ.

Cơ hồ mọi khả năng biến hóa đều được hắn nghiên cứu qua.

Thậm chí đối với lý giải về không gian, Dương Chính đã tiến thêm một bậc, không còn vô tri như trước.

Đó chính là điều khiến hắn cao hứng nhất.

Hắn hiện tại có cảm giác dẫm cả thế giới dưới chân mình, ý khí mạnh mẽ hào hùng.

Một đêm cuồng bôn, không ngờ hắn đã chạy tới gần ngàn km, đến ngay bên ngoài Thu Phong hiệp cốc.

Sau khi đáp xuống một thành thị xa lạ, lại còn được xem một tuồng hay miễn phí, Dương Chính đã biết rõ thời gian và địa điểm.

Nếu như hắn không nhớ sai thì án chiếu theo thời gian đồng bộ, bọn Khải Sắt Lâm đang còn ở tại Thu Phong hiệp cốc, Dương Chính cần phải tìm tới bọn họ.

Tuy cô nàng ngốc nghếch Khải Sắt Lâm gọi hắn là tiểu ba ba tựa hồ như là việc xảy ra từ rất lâu nhưng trên thế giới hiện thực này chỉ không đầy một đêm ngắn ngủi. Thu Phong hiệp cốc buổi sáng sớm an tĩnh vô cùng, chỉ có mấy con chim nhỏ thỉnh thoảng bay ngang qua bầu trời.

Vừa mới đi được mấy bước, Dương Chính chợt đứng lại, vành tai khẽ động, hắn nhanh chóng quay người, nhìn thấy một lục ảnh lướt qua.

Hắn không suy nghĩ gì, vội vàng đuổi theo.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.