Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!

Chương 8: Đích thị là xuyên không




Tiểu Hồng vẫn là Tiểu Hồng, khuôn mặt mỹ lệ tiều tụy.

Nhưng má trái bên dưới lớp da giả, chằng chịt những vết sẹo dữ tợn, giống như là từng bị ma quỷ cào qua.

Vết sẹo này có từ bao giờ?

“A ——”, Tiểu Hồng hét lên một tiếng, muốn cắn lưỡi tự vẫn.

Ta dùng sức bóp mạnh cằm nàng ta, không cho nàng ta tự kết liễu, hủy dung thì đã sao, có khi là do nàng ta tự làm tự chịu, ta muốn báo thù, chính là lúc này…

“Lão… Đại”.

Ta chấn động, suýt nữa đánh rơi phi tiêu trong tay, đâm nhẹ vào bả vai nàng ta. Ánh mắt Tiểu Hồng vốn sắp mất đi ý thức, lại bị cảm giác đau đớn kích thích, hai mắt lập tức mở to đến đáng sợ.

Ta nắm chặt phi tiêu, dường như sợ rằng nếu buông lỏng tay thì sẽ mất đi quyết tâm.

“Để cho ta chết đi…”, Tiểu Hồng run rẩy, ta rốt cuộc hiểu ra thứ thuốc độc này đáng sợ đến mức nào, thật sự có thể làm cho người ta sống không bằng chết.

Tiểu Hồng nói như vậy rồi, ta lại không muốn đâm chết nàng ta nữa, cứ để cho nàng ta đau đến chết thì càng hay. Ta nhe răng cười một tiếng, ngồi xuống một bên lạnh lùng nhìn nàng ta.

“Cô…”, Tiểu Hồng ho ra một ngụm máu tươi, “Hận ta đến như thế”.

“Dĩ nhiên. Ta hận ngươi tận xương tủy, giết ngươi chưa chắc có thể giải được mối hận trong lòng ta”, ta nắm chặt phi tiêu, không ngờ việc nhẫn nhịn hận ý trong lòng không giết một người cũng là một việc cực kỳ thống khổ.

“Hmm…”, thân thể nàng ta lại co quắp, đã sắp không còn ra hình người, “Ha ha ha ha ha…”.

“Ngươi cười cái gì?”, ta tức giận hỏi.

“Không có gì…”, Tiểu Hồng thở hổn hển, “Cô vẫn… Hóa ra vẫn ngu xuẩn như vậy, sợ rằng, cô vẫn không ra tay giết được ta, phải không?”.

Bụng ta quặn thắt lại, đâm một nhát vào bắp đùi Tiểu Hồng. Nàng ta khóc thét một tiếng, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn ta.

“Đúng rồi, đã là như vậy…”, khóe miệng nàng ta sùi ra bọt máu, “Cứ đâm nữa đi…”.

Ta kinh ngạc nhìn vẻ mặt khốn khổ của Tiểu Hồng, tại sao trong lòng không có khoái trá vì được báo thù, mà cứ khó chịu như bị ai vặn xoắn?

“Mặt của ngươi… Sao lại bị thương?”, ta buột miệng hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, ta hối hận muốn tự cắn đầu lưỡi của mình.

Tiểu Hồng lại không hề giễu cợt, nàng ta khó khăn giơ tay lên xoa xoa gương mặt của mình, giống như là đang hồi tưởng lại, rồi đột nhiên bùng phát, ánh mắt mãnh liệt trừng ta, “Cô… đã chủ mưu hại ta, cần gì phải giả mèo khóc chuột?”.

Ta ngẩn người, trong lòng rối loạn, mặc dù nếu có cơ hội hủy dung nàng ta, ta nhất định sẽ ra tay, nhưng tiếc là tới bây giờ cũng không còn cơ hội này.

Tiểu Hồng yếu ớt thở gấp, ánh mắt đau đớn, “Không cần giả bộ! Hai năm trước… Cô tặng ta một cặp kẹp tóc gỗ… Nói là cô muốn ta… đem theo phòng thân. Lúc bị truy binh Tiêu gia đuổi kịp… Ta tháo xuống muốn làm nổ chết bọn họ… Vậy mà lúc vừa ném đi thì lập tức phát nổ, mặt của ta… Mặt của ta…”, Tiểu Hồng thống khổ nhắm mắt lại, “Bộ dạng ta như thế này… Không phải là thứ cô muốn nhìn thấy nhất sao?!”.

Toàn thân ta lạnh như bị đóng băng. Cặp kẹp tóc kia là ám khí Mộ Dung gia tặng cho Diệp Vô Trần, huynh ấy tặng lại ta, ta lại chuyển cho Tiểu Hồng, nhưng mà… Chẳng lẽ Mộ Dung gia từ đầu đã không có ý tốt, muốn làm nổ chết Diệp Vô Trần?

“May là ta chưa chết, được Độc Cô Bạch cứu…”, nàng nhìn về phía Độc Cô Bạch, trong mắt tràn đầy nhu tình, “Chàng chiếu cố ta… Nhưng… Lại càng làm cho ta tiếc nuối… Ta, ta… Chàng làm sao có thể yêu thích bộ dạng này của ta?! Mặt của ta…”.

“Kẹp tóc đó…”, ta vội la lên: “Không phải là…”.

“Cô không cần giải thích!”, nàng oán hận nói: “Từ ngày đó ta bắt đầu hận cô… Mọi thứ cô đều không bằng ta, tất cả mọi người lại thích cô… Tại sao? Ngay cả chàng cũng yêu cô… Ta thật hận! Thật hận!”.

“Vậy ngươi ra tay với ta là được!”, ta tức giận, “Thôn…”.

“Đó là vì ta muốn cô đau khổ”, nàng thở hổn hển, nửa mặt bên phải xinh đẹp tuyệt trần, nửa bên trái lại dữ tợn ác tâm, thoạt nhìn thật sự dọa người, tất cả những vết sẹo này, là do ta làm hại sao?

Một giây đó, đối mặt với ánh mắt oán độc của Tiểu Hồng, ta á khẩu không trả lời được.

Không cách nào nói thẳng với nàng ta rằng, ta cũng rất hận ngươi…

Tiểu Hồng nhìn ta thật lâu, đột nhiên nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, “Trên đời này… Ai cũng có thể xin lỗi ta… Chỉ có cô là không thể…”.

Tay ta run lên, phi tiêu liền rơi trên mặt đất.

Thân thể Tiểu Hồng lại co quắp, hẳn là không chịu nổi sự đau đớn nữa, “Ta trước kia phục cô quý cô bao nhiêu, bây giờ hận cô bấy nhiêu…”.

“Em…”, ta run rẩy, khóc nấc lên, “Em…”.

Tiểu Hồng rốt cuộc đau đến không nói nổi ra lời, thân thể co rút, trong đầu ta trống rỗng, nhặt phi tiêu lên, ta biết mình nên làm gì.

“Tiểu Hồng”, ta nuốt nước mắt nói: “Ta thề, lúc đó ta chưa từng muốn hại em”.

Dứt lời, liền cắm phi tiêu thẳng vào trái tim nàng.

Lần đầu tiên ta giết người, lại là người từng là bạn bè tốt nhất của ta.

Đôi mắt nàng mạnh mẽ mở to, vẻ mặt đau đớn toàn bộ biến mất, chỉ còn lại vẻ trống rỗng vô tận.

“… Em biết”.

Ta ngẩn ra.

“Thật ra thì em biết rõ… Rõ ràng là… Cô sẽ không hại em. Nhưng đối với cô… Đối với cô, em không thể khống chế được mình…”.

Nàng nắm lấy tay ta, gắng sức nắm thật chặt, gân xanh trên tay toàn bộ nổi rõ. Mà ta lại không cảm thấy đau đớn chút nào.

“… Em chưa bao giờ hối hận… những chuyện em đã làm…”, nàng dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhếch nhếch khóe miệng, “Nhưng… nếu có kiếp sau, tiếp tục làm… Tỷ muội…”.

Ta nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống dọc khuôn mặt, “Được”.

Tiểu Hồng quay đầu nhìn Độc Cô Bạch, thân thể giãy giãy mấy cái rồi bất động.

Độc Cô Bạch vẫn ôm Tiêu Thái hậu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ta xoay người nhìn Dạ Kiếm Ly, thấy Dạ Kiếm Ly tránh qua một bên, né được một đòn của Tiêu Kiến Nhân, ánh mắt hắn liếc nhìn ta, bỗng dưng vẻ mặt biến sắc, tung một chưởng đánh về phía ta.

Ta thầm nghĩ không hay rồi, tự dưng cổ bị bóp chặt, có người nào đó phía sau ta bóp cổ lôi ta về phía sau, khó khăn né được một chưởng sắc bén của Dạ Kiếm Ly. Tiêu Kiến Nhân nhân cơ hội này tung thêm một đòn tấn công Dạ Kiếm Ly, người đứng phía sau cười một tiếng đắc ý.

Là Lộ Văn Phi! Ta nắm lấy đầu ngón tay hắn đặt trên cổ ta, há mồm cắn mạnh một phát, lập tức nếm được một mùi tanh mặn mặn. Lộ Văn Phi giận dữ, tay còn lại nắm vào vết thương trên bả vai của ta, đau đến mức ta nhe răng nhếch miệng.

Lúc này ta mới phát hiện ra ta vừa bị Lộ Văn Phi lôi lên đứng trên đầu một bức tượng phật ngọc, cao chừng bốn năm thước, mà đầu tượng ngọc lớn và trơn nhẵn, không tìm được chỗ nào leo xuống, chỉ có thể ôm chặt Lộ Văn Phi để khỏi té. Lộ Văn Phi nhìn Dạ Kiếm Ly cười khiêu khích, rồi đột nhiên quay sang ôm hôn ta.

Ta tuyệt đối tuyệt đối không ngờ, hắn sẽ làm như vậy!

Ta giãy dụa kịch liệt, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chui vào miệng mình, vừa chua vừa đắng, nghĩ đến chuyện thứ đó từ trong miệng Lộ Văn Phi đưa sang, ta lại càng cảm thấy ghê tởm, liều mạng muốn phun ra, nhưng lại không cẩn thận cắn vỡ, vị ngọt lập tức tràn ra trong miệng, Lộ Văn Phi vội vàng nhả ra, phun mấy bãi nước bọt ra ngoài, la lên: “Cô… Cô dám!”.

Ta buồn bực, đột nhiên nhận ra, nếu cái này là thuốc độc, vậy Lộ Văn Phi tất nhiên cũng bị dính, hắn không vội mới là lạ. Cho nên ta cười lưu manh, “Ngươi ăn đủ chưa? Nếu chưa đủ thì trong miệng ta vẫn còn…”.

Một vệt sáng bạc từ bên dưới bay lên, Lộ Văn Phi vội phi thân tránh né, ta rụt đầu lại, cây đao kia cắm vào tượng cách đầu ta chỉ mấy li, còn đang ong ong rung động.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Lệ Đao.

Lúc này ta đang ôm lấy tượng phật ngọc bằng một tư thế uốn éo rất tức cười, chân tay bấu víu, rất giống một con khỉ. Dạ Kiếm Ly căm tức Lộ Văn Phi, hiển nhiên muốn ra tay hạ sát, ngay cả Lệ Đao cũng đã rút ra. Chẳng qua, hắn còn đang ôm Niệm Vãn, tay chân vướng víu, không phát huy được một nửa thực lực. Lộ Văn Phi cùng Tiêu Kiến Nhân xúm vào tấn công một mình Dạ Kiếm Ly, vô số thị vệ đứng ở phía dưới đại điện dõi theo cuộc chiến, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên.

Cực kỳ không ổn, phải làm sao cho bọn họ tách nhau ra đây? Ta đảo đảo mắt, cất giọng khích bác ly gián: “Tiêu quốc cữu, Thái hậu đã đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ông, sao còn không lo kế vị?”.

Lộ Văn Phi cứng người, liếc mắt về phía Tiêu Kiến Nhân.

“Lộ tướng quân, đừng có nghe này con tiểu tiện nhân này nói nhảm”, Tiêu Kiến Nhân không hề lo lắng chút nào.

Dám mắng ta là tiểu tiện nhân? Không biết cái biệt danh mỹ miều hào nhoáng “tiểu tiện nhân” này vốn là của ai nha, ta buồn cười, tiếp tục rống lên: “Lộ tướng quân? Chẳng lẽ ta nhớ nhầm rồi sao… Chẳng phải ngài là Các chủ sao, Thanh Phong Các giết Tiêu Thiểu Nguyên đã là chuyện của tận hai năm trước… Có lẽ ta nhớ nhầm rồi? Ơ? Không lẽ ta nhớ nhầm thật sao? Mà hình như là ta nhớ nhầm…”.

Hai ánh mắt giết người cùng lúc bắn tới, ta sợ đến mức rụt cổ lại, không dám lên tiếng.

Nhưng những câu nói khích bác lần này quả thực đã khiến cho Lộ Văn Phi và Tiêu Kiến Nhân hiểu rõ ai mới là tai họa cần diệt trừ trước nhất. Dạ Kiếm Ly quay lưng về phía ta, âm thầm giơ ngón cái lên, ta đắc ý cười. Bỗng ngón cái chuyển thành ngón giữa, ta lập tức đen mặt. Ngón tay giữa lại còn ngoắc ngoắc, muốn ta đi qua đó sao? Đại gia à, ngài cũng biết cách chọn ngón tay để ngoắc quá đi…

Ta nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên hiểu ra cái hắn muốn không phải là ta, mà là Lệ Đao trên đầu ta.

Nhìn ba người bọn họ lâm vào cục diện bế tắc, ta run rẩy đứng lên, sờ lên chuôi đao, lập tức nước miếng giàn giụa.

Bà nội nó, trên chuôi đao có bao nhiêu là châu báu a… Dạ Kiếm Ly đúng là một tên xa xỉ, ta nhìn thêm một chút, càng kích động tới mức suýt chút nữa té nhào.

Bạc Giác của ta! Đồng tiền xu một yuan của ta!

Nhưng mà nó được dán vào chuôi đao rất chặt, ta ráng cạy ra, không được liền đưa miệng tới cắn, cũng chả có tác dụng gì.

“Bắt con ả kia lại”, Tiêu Kiến Nhân hét một tiếng ra lệnh, ta sững sờ.

Dạ Kiếm Ly không biết ta còn dây dưa cái gì, bèn quay đầu lại, nhìn thấy ta đang mở miệng gặm thanh đao yêu dấu của hắn, tức giận đến độ suýt chút nữa xì khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.